Trong tác phẩm “ Truyện Kiều” của Nguyễn Du có đoạn:
“Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Đoạn thơ trên giúp ta cảm nhận được tâm sự gì của Thúy Kiều? Nỗi niềm ấy xuất hiện khi Kiều đang trong cảnh ngộ như thế nào?