Hi, diễn biến của chap tiếp theo ra sao, mời bạn đọc tiếp (Chap 1 ở tcn của mk)
Lưu ý lớn: Đây là thể loại Creepypasta, not like ngôn tình mà mí bạn ướt át tâm sự tại đây
Chap 2.
//Mode Jonathan Galindo enter:)//
Tiếp Chap 1.
... Rena đẩy nhẹ Mina xuống hầm trước, cả lũ theo sau. Hầm tối om, xung quanh chỉ thấy một màu đen ảm đạm, u sầu như chốn nhân gian. Một mùi hôi thối như thịt rữa xác chết khiến cả lũ phải bịt mũi lại. Gios nhẹ thổi vào làm Mina lạnh sống lưng, từ trước tới giờ cô cảm thấy lo lắng như vậy. Bao nhiêu trăn trở hiện ra trước mắt cô, cô phải làm gì bây giờ?
Trấn tĩnh lại bản thân, Mina thở một tiếng nhẹ nhõm rồi từ nhủ :''Trên đời này làm gì có ma, mình không phải sợ.''
-Ê?
Mina vội vàng quay lại. Không có một ai ở đằng sau cô.
''Đũy mọe bọn nó đang bắt nạt hội đồng mình à?''-Mina nghĩ, cô cảm thấy ớn lạnh khi phải đi tìm lũ bạn mất dạy của mình ở nơi này. ''Ê! Tao biết bọn mày đang chơi tao rồi, ra đây đi, đây không phải là nơi trốn tìm đâu!'' Mina hét lên.
Không một ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của Mina. Cô tự an ủi bản thân mình rồi tìm lối thoát. Bỗng, cô thấy một cái bóng lấp loáng ở phía sau.
-Lili đấy à? Ra đây đi!
Không có tiếng trả lời.
-Mày không ra tao về một mình đấy!
Xung quanh vẫn lạnh lẽo, ảm đạm như thường. Tiếng bước chân càng lúc càng mạnh hơn, rồi lướt qua như một luồn gió nhỏ. Mina trấn an bản thân mình rồi đi tiếp. Bước đi càng lúc càng nhanh hơn, lưng cô đổ đầy mồ hôi. Lại lần nữa, cái bóng lại xuất hiện trước mắt cô. Nhưng có gì đó khá lạ...CÁI BÓNG KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI!
Thứ cô nhìn thấy không phải chó mèo, con người hay lũ bạn khốn nạn của cô. Nó cao, gầy, bàn tay dài mấy feet liền. Nó chạy nhanh như tốc độ tìm kiếm từ khóa Jonathan Galindo của các main Đông Lào vậy nên cô không kịp nhìn thấy. Cô tự nhủ:'' Chắc mình sợ quá nên bị hoa mắt ấy mà, để ý làm gì.''
Cô đã lầm.
Đó là lần đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô.
Bỗng, một thứ ghê tởm xuất hiện trước mặt cô. Da nó trắng nhợt nhạt như thể chát lên 5000 lớp phấn của Trần Đức Bo vậy. Mõm nó xuắn tít lại để lộ hàm răng vàng khè chưa được đánh từ thời tiền sử. Nó có hơi thở nồng nặc và bốc mùi như xác chết vậy. Nó nhìn cô nhoẻn một nụ cười thật tươi. Một nụ cười man rợ nhất. Mina khựng lại. Đôi bàn chân cô lùi từng bước. Con quái vật cao hơn hai mét lùi về phía cô. Bỗng chớp, đôi chân cô chạy nhanh như Sky đang cày view cho Sếp Tùng khiến nó không đuổi kịp được. Không biết vật cản phía trước là gì, cô tọc mạch chạy thẳng về nhà mà không kịp thở.
Tất nhiên, ngay sau đó, cô bị bố mẹ chửi hội đồng vì giữa đêm khuya lắc khuya lơ mà cô vẫn dung dăng dung dẻ ra ngoài chơi được. Nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm vì đã may mắn thoát khỏi con quái vật. Cô vui sướng và tràn đầy hạnh phúc như Jonathan Galindo thoát khỏi các Anonymous Đông Lào. Ngắm nhìn khoảng trời bao la, cô nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, cô chạy đến trường tìm lũ bạn khốn nạn đã bỏ rơi mình từ hôm qua. Thấy chúng cười tươi như thể chưa có chuyện gì xảy ra khiến cô càng bực mình hơn.
-Mấy con đũy! Sao hôm qua chúng mày bỏ tao ở lại cái hầm đó rồi rủ nhau đi về?
-Ơ? Tao không biết mày đang nói gì nhưng hôm qua tụi tao đâu có ở trường?
Vậy, những người Mina gặp vào tối hôm qua là ai chứ?
:))))
~Hết~
P/S: Khá xin lỗi khi mình pha muối mặn vào Creepypasta:)))
Nhưng có tính chất giải trí cao, đúng hơm :))
:)))
☓ Tяươиɢ๖ۣۜHảι๖ۣۜNαм ︵²ᵏ⁸ :))