tả thành viên trong gia đình
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
(EM HỌC THẦY CHO NÊN EM TẢ THẦY NHA CÔ)"Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên: “Người thầy... vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa/Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980.
Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy tôi - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp.
Kia rồi! Thầy tôi...
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn 1,8 m, chỉ chừng 1,6 m, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.
Mùa đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa đông ấy, mà còn nhiều mùa đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy...
Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.
Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy.
Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh Trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng.
Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng 1, năm tôi lớp 7. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.
Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.
Năm lớp bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời.
Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc.
Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ.
Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu.
Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
Thầy nghỉ rồi...
Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.
Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa.
Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi.
Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
Vẫn là những ngày mùa hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng.
Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính".
(MẸ):
Tuổi thơ của tôi đã không may mắn có được tình thương của cha mẹ, vì thế người thay thế cha chăm sóc tôi, thay mẹ dạy dỗ tôi cho đến ngày hôm nay chính là bà nội. Và kỉ niệm về bà đã khắc sâu vào tâm trí tôi là khoảng thời gian tôi sống cùng bà ở vùng Tân Lập xa xôi.
Năm tôi lên sáu tuổi, gia đình tôi chuyển về vùng kinh tế mới Tân Lập thuộc huyện Tân Phước. Nơi đây đất đai cằn cỗi, nhiều phèn và thậm chí chưa có điện để dùng. Gia đình tôi ở ngay sát con đê, phía sau là mảnh đất mới khai phá để trồng khóm (trái thơm – PV). Bao nhiêu tiền bạc có được, nhà tôi đều dồn vào mùa vụ năm đó, vì thế cuộc sống cũng vất vả lắm.
Cứ mỗi ngày, tôi ngồi trước hiên nhà nhìn ra đều thấy bà cặm cụi cuốc từng thửa đất. Cái nắng hè ở xứ Tân Lập làm cho con người ta chỉ muốn nhảy ngay xuống kênh để tránh, thế mà bà nội đội cả nắng, quên cả cử cơm để cuốc nốt thửa đất còn lại. Uống ngụm nước mưa đun sôi để nguội cho đỡ khát, bà tôi lau mồ hôi rồi nhìn vào hiên nhà nơi tôi đang nhìn ra, bà liền cười như muốn trêu tôi rằng nắng nóng cũng không thể hạ gục được bà.
Tôi nghĩ rằng trên thế giới này ít ai được như bà. Một người phụ nữ Hà Thành (bà Tư - bà nội của Dũng, quê gốc ở Nam Hà, vào miền Nam sinh sống từ năm 1975 – PV) theo ông tôi vào Nam sống. Bà đã từng kể cho tôi nghe rằng khi bà còn đôi mươi thì đã làm công nhân ở một nhà máy xi măng. Bà quả thật mạnh mẽ. Ý nghĩ đó cứ trụ lại trong lòng tôi như muốn nhắc rằng, cái cuộc sống có khó khăn tới chừng nào thì lại rèn ra bao nhiêu con người kiên cường, mạnh mẽ đến chừng ấy.
"Có đói, có nghèo cách mấy cũng phải đi học”
Năm tôi vừa tròn tuổi vào lớp một, trường học thì phải đi hết con đê dài bằng đất trước nhà tôi mới tới được. Bà sắm cho tôi hai bộ đồ, cái niềm vui tuổi nhỏ của tôi khi ấy khó mà tả được. Tôi cứ chìm trong niềm vui với bộ quần áo mới mà đâu biết rằng bà phải đi vay tiền của một người hàng xóm để mua cho tôi. Bà chỉ mong sao cho cháu mình có được bộ quần áo tươm tất cho ngày đến lớp đầu tiên trong cuộc đời.
Vì trường khá xa và tôi phải học hai buổi nên bà phải ngày ngày mang cơm đến cho tôi. Bữa cơm trưa của tôi trong hủ nhựa chỉ vẻn vẹn con khô chiên mặn và một ít canh rau mồng tơi mà bà hái sau vườn. Đạm bạc, thế nhưng đôi với những đứa trẻ như tôi ở vùng đó đã là quá đầy đủ.
Vùng này nghèo, có bạn chỉ có bịch cơm trắng với tí nước mắm mà ăn, bà tôi xót nên bảo tôi chia bớt nửa con khô cho bạn. Bà dạy tôi rằng phải biết chia sẻ với người khác vì người ta cũng như mình, cũng là con nhà nông dân nghèo đi tìm cái chữ để có cơ may đổi đời, thoát khỏi cái cảnh nghèo túng.
Trời mưa, đường đê lầy lội, bà đã cõng tôi từ nhà đến trường chỉ vì bà không muốn tôi phải lội sình lầy bẩn quần áo đi học. Bất chợt nước mắt tôi lăn dài trên má. Lúc đó tôi rất thương bà, thương hơn bao giờ hết, tay tôi ôm chặt cổ bà và bà cõng tôi đến lớp. Bà nói với tôi rằng “có đói, có nghèo cách mấy cũng phải đi học”. Bà muốn tôi đi học cũng chỉ vì muốn tôi thoát cảnh nghèo khó. Tôi học được một năm thì gia đình tôi lại phải dọn về nơi khác do trồng trọt mất mùa. Bà lại đưa tôi đi, lo cho tôi trong khi cả cha và mẹ tôi đều đã đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bà đã hi sinh cả cuộc đời vì con vì cháu mà không lấy một lời than vãn.
Qua bao nhiêu năm, kỉ niệm về một thời bà cháu tôi nương tựa nhau vượt khó vẫn ùa về nơi tâm trí tôi. Nó nhắc nhở tôi rằng, con người có khó khăn cách mấy, nghèo khó đến mức nào thì chỉ có một con đường duy nhất là học, học để thay đổi số phận, học để không phụ lòng bà đã vì tôi mà chịu đựng những khó khăn gian khổ”.
Đã mấy năm qua rồi cho đến bây giờ em vẫn còn thương mến cô giáo Nga, người đà dạy dỗ em trong những năm học đầu tiên ở ngưỡng cửa Tiểu học.
Cô giáo Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi có độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng trắng, đủ màu sắc tươi đẹp, rất phù hợp với thân hình và làn da hồng của cô. Mái tóc cô được uốn gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, lúc nào cũng trang điểm một cách hài hoà. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông cân xứng với gương mặt. Cô cười rất tươi, giòn giã, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không vì thế mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang.
Cô rất thương yêu học sinh. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, rụt rè và thậm chí có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và các bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn cố gắng học tập. Những buổi học đầu tiên biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm các vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho các bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm áp tình mẹ con làm sao! Ngoài việc dạy dỗ chăm sóc chúng em, cô còn quan tâm tìm hiểu gia đình các bạn nghèo, tạo điều kiện giúp đỡ các bạn.
Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm sóc của cô đối với em và xứng đáng là con ngoan trò giỏi
Bài này ko liên quan đến tiếng việt lớp 1 đừng đăng câu hỏi linh tinh!
~hok tốt~
Ngày còn nhỏ, tôi luôn ước mẹ mình là một cô giáo. Tôi muốn một lần được trải cảm giác có mẹ là giáo viên, được hạnh diện với các bạn trong lớp. Nhưng càng lớn, tôi càng yêu mẹ hơn, dù mẹ chỉ là một nông dân bình thường.
Mẹ tôi quanh năm lam lũ, vất vả, lúc nào cũng tất bật. Vì vậy, dù mới hơn ba mươi tuổi nhưng trông mẹ như già hơn tuổi rất nhiều. Nơi khóe mắt mẹ đã hằn những vết chân chim nhưng vẫn không làm mờ đi đôi mắt sáng với ánh nhìn hiền hòa. Mỗi lần anh em tôi mắc lỗi, đôi mắt ấy lại nhìn chúng tôi đầy nghiêm khắc. Và cũng đôi mắt ấy đã thức trắng bao đêm mỗi lần tôi bị ốm. Bao giờ cũng vậy, luôn là tình yêu đong đày dành cho chúng tôi. Đôi mắt ấy cũng là thứ duy nhất tôi được thừa hưởng từ mẹ. Mỗi lần có người khen tôi có đôi mắt giống mẹ, tôi cảm thấy vô cùng tự hào, hãnh diện. tôi là con gái của mẹ mà! Trên da mặt mẹ còn có nhiều vết nám. Đó là dấu ấn của bao ngày dãi nắng dầm mưa. Nghe ngoại kể, này trẻ, da mẹ đẹp lắm, má lúc nào cũng trắng hồng. Tôi cảm thấy đáng tiếc vô cùng vì tôi lại giống bố ở làn da ngăm ngăm. Nhưng cái mà mẹ luôn tự hào nhất, chăm chú nhất về bản thân lại là mái tóc. Dù vất vả từ ngày nhỏ nhưng mái tóc của mẹ dường như không có tuổi. Nó dài, đen, óng mượt mà ngay cả những thiếu nữ cũng phải mơ ước. Tôi rất thích ngắm mẹ hong tóc, nắng tràn lên mái tóc mẹ, nhảy nhót, lung linh. Mùi hương hoa bưởi cứ phảng phất, thơm nồng. Dáng người của mẹ nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát. Lúc nào mẹ bước đi cũng vội vã, thoăn thoắt. Mọi người thường nói mẹ có dáng đi vất vả. Thì cũng phải thôi, bởi bố đi bộ đội xa nhà, một mình mẹ chăm sóc ông bà nội, nuôi nấng anh em chúng tôi. Bao gánh nặng dồn lên đôi vai bé nhỏ của mẹ, bao công việc để chăm sóc gia đình khiến mẹ không thể thông thả, khoan thai. Hai bàn tay của mẹ gầy gầy, xương xương. Nhưng với tôi nó đẹp như bàn tay cô giáo. Đôi bàn tay ấy đã lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, ôm ấp tôi khi tôi còn ẵm ngửa, dắt tôi đi những bước chập chững đầu tiên.
Mẹ tôi ăn mặc cũng rất giản dị. Bao nhiêu năm rồi, vẫn những chiếc áo bà ba đã sơn màu. Mẹ thường đùa rằng mặc như thế vừa thoải mái, vừa đẹp. Chỉ khi nào có dịp đặc biệt, mẹ mới mặc những chiếc áo mới bố mua tặng mỗi dịp về thăm nhà. Ngày nào cũng vậy, mẹ luôn là người dậy sớm nhất nhà. Mẹ chuẩn bị bữa sáng cho an hem tôi, cho lợn gà ăn và dọn nhà cửa. Mẹ chăm sóc cho chúng tôi từng li từng tí. Dù bận rộn đến đâu, mỗi buổi tối, mẹ vẫn dành thời gian để kèm anh em tôi học bài. Mẹ chính là cô giáo đặc biệt của chúng tôi. Mẹ còn dạy chúng tôi cách cư xử trong cuộc sống, dạy chúng tôi những bài đồng dao mà mẹ còn nhớ được.
Mẹ cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời của tôi và anh tôi. Tôi lớn lên trong tình yêu thương bao la của mẹ. Trong câu hát mẹ ru tôi, có nước mắt của sự yêu thương và hi vọng. Tôi không thể nói hết được tình yêu dành cho mẹ. Chỉ biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều để mẹ vui.
Có lẽ khi còn nhỏ ai cũng được nghe câu hát ru, hay những vần thơ: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Và trong bài văn này, em sẽ kể về người mẹ tuyệt vời của em – người mẹ luôn yêu thương con mình bằng cả cuộc đời.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nước da mẹ không còn được trắng trẻo nữa mà đã ngăm ngăm đen vì vất vả chăm sóc chúng em. Mẹ có mái tóc đen dài đến ngang lưng và luôn luôn được búi gọn gàng ở đằng sau. Hàm răng đều, trắng bóng và luôn nở nụ cười mỗi khi có điều gì làm mẹ vui. Mẹ em không cao lắm, hơi gầy, dáng đi rất nhanh nhẹn. Mẹ lúc nào cũng tất bật với công việc nào là đi chợ, việc nhà, đi làm…nhưng mẹ không bao giờ kêu vất vả hay mệt mỏi. Mặc dù bận rộn nhưng mẹ vẫn dành thời gian cho các con. Mẹ dạy em học, dạy làm những công việc nhà, mẹ chỉ bảo tận tình ngay từ những công việc nhỏ nhất, mẹ bảo phải học tính cẩn thận ngay từ những công việc nhỏ trở đi thì về sau những việc lớn hơn mới có thể làm tốt được. Em luôn nhớ lời dặn của mẹ và cố gắng làm thật tốt.
Em nhớ mãi ngày em mới vào lớp Một mẹ đưa em đến trường, trước hôm đó mẹ đã đưa em đi thăm trường, đêm ngủ mẹ động viên khích lệ để không bị bỡ ngỡ những ngày đầu đi học. Rồi khi biết em viết chữ bằng tay trái, mẹ kiên trì từng ngày luyện viết tay phải cho em. Mẹ cầm tay em nắn nót từng chữ, uốn nắn từng nét để bây giờ em có thể đi thi vở sạch chữ đẹp của trường và đạt giải, tất cả là nhờ mẹ.
Em nhớ một lần em vẫn còn nhỏ, hôm đó các lớp học được về sớm. Em đứng đợi mẹ ở cổng trường thì có một bạn gần nhà rủ em đi bộ về vì trường cách nhà cũng không xa lắm. Như thường lệ, đúng giờ tan học mẹ đến đón thì thấy các lớp đã về hết. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ có thấy đứa trẻ nào đợi ở cổng trường không nhưng bác bảo vệ bảo không có. Mẹ hốt hoảng đi tìm em, gọi điện cho bố xem bố có đi đón em không nhưng bố vẫn đang làm mà. Khỏi phải nói, mẹ lo lắng đến như thế nào. Mẹ đi tìm khắp các con đường, chỗ mà mẹ hay đưa em đi chơi nhưng đều không thấy. Chỉ đến lúc bố đi làm về thấy em ở nhà rồi gọi điện cho mẹ. Mẹ về nhà trong tình trạng mệt mỏi. Lúc này em vẫn chưa biết mình đã gây ra truyện gì nên vẫn ngồi im. Rồi mẹ đánh em, đây là lần đầu tiên mẹ đánh em, em khóc và mẹ cũng khóc.
Em còn nhỏ quá nên chưa biết gì chỉ trách mẹ sao lại đánh mình. Sau này lớn hơn một chút mới biết mẹ đánh em chỉ vì mẹ quá lo lắng cho em, đánh em vì em đã không nghe lời của mẹ. Đến tận bây giờ em vẫn không thể quên được lần bị mẹ đánh ấy. Mẹ à! Con xin lỗi nhé. Lúc đó con chưa hiểu để nói xin lỗi mẹ.
Cô giáo em nói: “Trong tất cả các kì quan thì trái tim người mẹ là kì quan vĩ đại nhất”. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ luôn cười mẹ nhé. Mẹ à! Con yêu mẹ.
My mother is the one who I love most in my life. For what she’s done, she deserved with the whole world. My mother is a 43-year-old household wife. She’s tall, slim and especially she has a beautiful long black hair. She always smile thus everyone consider her a friendly person. My mom loves every members of the family with all her heart. She agreed to be a household woman instead of working out. My mother takes care of the household chorces. She wakes up earliest in the morning and goes to bed latest in the night. And during the day, she’s very busy. I remember once when my mother got sick so nobody did the house work and everything went to crazy. From then, my father and I join hand to help mother whenever we have free time. She’s really happy about that. When I was a kid, mom taught me to play piano at each weekend. I still remember the songs which includes many childhood’s experiences. Not only taught me to play piano, she also taught me to be a better human. I love the moral stories that she told me before I fell asleep every night. We’re really appreaciate mother’s effort, patient and her hard work to conserve the family’s happiness. My mother is an indispensable part of my life. When I grow up, I want to be a woman her.
Dịch :
Mẹ tôi là người mà tôi yêu quý nhất trong cuộc đời này. Với những gì đã làm, bà xứng đáng có cả thế giới. Mẹ tôi là một bà nội trợ 43 tuổi. Bà cao, ốm và đặc biệt bà có một mái tóc dài đen rất đẹp. Bà lúc nào cũng cười vì vậy mọi người nhận định bà là một người thân thiện. Mẹ tôi yêu quý tất cả các thành viên trong gia đình bằng cả trái tim. Bà đồng ý trở thành một người nội trợ thay vì ra ngoài làm việc. Mẹ tôi chăm lo tất cả công việc nhà. Bà là người dậy sớm nhất vào buổi sáng và đi ngủ muộn nhất vào buổi tối. Và trong ngày, bà rất bận rộn. Tôi nhớ có một lần mẹ tôi bị bệnh mà không ai làm công việc nhà và mọi thứ rất lộn xộn. Kể từ đó, bố và tôi cùng chung tay giúp mẹ làm việc nhà bất cứ khi nào chúng tôi có thời gian rảnh. Mẹ tôi rất vui về điều đó. Khi tôi còn bé, mẹ dạy tôi chơi piano vào mỗi dịp cuối tuần. Tôi vẫn còn nhớ những bài hát chứa đựng những kỷ niệm tuổi thơ. Không chỉ dạy tôi chơi đàn mẹ còn dạy tôi trở thành một người tốt. Tôi rất yêu thích những câu chuyện đạo đức mà mẹ kể cho tôi nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Chúng tôi trân trọng những nỗ lực, kiên nhẫn và công việc mệt mỏi của mẹ để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Mẹ tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của tôi. Khi tôi lớn lên tôi muốn trở thành một người phụ nữ như bà.
BN CÓ THỂ VIẾT NGẮN:
The one i love most is my mother. She is tall and rather thin
She is a warm kindly person with an oval face and a long-silky hair.
My mother loves us very much. She is used to staying up late and getting up early to earn money and take care of us. She is strict thanks to that we are educated into a good person.I will try to study well to satisfy my mother's faith.
Dịch :
Người mà tôi yêu quý nhất là mẹ tôi. Mẹ tôi cao, hơi gầy. Gương mặt trái xoan hiền lành phúc hậu và mái tóc dài óng mượt. Mẹ tôi rất yêu thương chúng tôi. Bà thức khuya dậy sớm vất vả để kiếm tiền và chăm sóc cho chúng tôi.Bà tuy là người nghiêm khắc nhưng nhờ vậy mà chúng tôi nên người. Tôi sẽ cố gắng học thất giỏi để không phụ lòng tin của mẹ
Kirito (キリト Kirito?)
Tên thật: Kazuto Kirigaya (桐ヶ谷 和人 Kirigaya Kazuto?)
Lồng tiếng bởi: Yoshitsugu Matsuoka
Là nhân vật chính của bộ truyện. ID trong game của cậu là viết tắt hai chữ cái Kanji trong tên thật Kirigaya Kazuto. Vũ khí của Kirito là kiếm loại cầm một tay. Cậu thường chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, đây là lý do Kirito có biệt danh là "Hắc kiếm sĩ". Kirito là một người chơi "solo" và bị những người chơi SAO gọi là Beater(beta tester và cheater). Khi thảm họa SAO xảy ra, mặc dù cũng rất bàng hoàng trước tình huống đó nhưng so với những người chơi khác, Kirito nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh và tập trung vào việc phá đảo trò chơi từ rất sớm. Kirito sở hữu một kĩ năng bổ sung cực hiếm là Dual Blade (song kiếm), nhưng chỉ dùng trong những trường hợp khẩn cấp để tránh gây sự chú ý. Kirito là một người có ý chí rất mạnh mẽ, thậm chí mạnh tới mức có thể (trong chừng mực nào đó) gây ra tác động lên môi trường trong game VRMMO.
Người yêu của Kirito là Asuna, nhưng đồng thời Kirito cũng có mối quan hệ tình cảm phức tạp với một số nhân vật nữ khác. Ở thế giới thực Kirito sống với mẹ (Midori) và em gái (Suguha). Trên thực tế Kirito chỉ là con nuôi, mẹ ruột của cậu (cũng là chị ruột của Midori) cùng với bố cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn khi Kirito chưa đầy một tuổi. Cậu phát hiện ra điều này năm 10 tuổi. Do đã trải qua 2 năm ở trong SAO nên Kirito coi trọng thế giới ảo ngang với thế giới thật.
Sau sự cố SAO, 300 người vẫn chưa tỉnh dậy gồm cả người vợ trong SAO của Kirito là Asuna. Cậu nhận được một bức ảnh từ một VRMMORPG có tên gọi là Alfheim Online. Đó là hình ảnh Asuna trong một cái lồng trên Cây Thế giới, nơi mà không người chơi Alfheim nào đến nổi đỉnh. Lúc đó, Kirito quyết định lấy một bản game và giải cứu Asuna bất chấp mọi chuyện. Ngay sau khi gia nhập Alfheim, cậu làm bạn với một người chơi khác là Leafa. Leafa giúp đỡ Kirito làm quen với trò chơi và yêu cầu được trợ giúp cậu đến Cây Thế giới. Sau một hành trình dài và nhiều chuyến thám hiểm, Kirito đến được cây thế giới và vượt qua nhiều chướng ngại để lên đến đỉnh. Cậu giải cứu Asuna và nhận ra người đồng hành Leafa thật ra chính là em họ cậu - Suguha. Vì ALO và SAO có chung một game engine và nhiều tính năng khác nên nó đã xuất hiện một lỗi cho phép Kirito giữ lại hầu hết kĩ năng và tiền cậu có trong SAO khi chơi ALO bằng cùng một Nerve Gear, điều đó giúp cậu bắt đầu hành trình với một lợi thế lớn so với những người chơi khác. Mặc dù cậu phải vứt bỏ mọi item cậu có vì chúng không được hệ thống nhận dạng, nhưng dữ liệu chứa Yui lại được giữ lại, cô bé sau đó tự định dạng lại thành một tiểu tiên chỉ đường.
Sau ALO, cậu được nhờ đăng ký vào Gun Gale Online để điều tra những vụ án mạng ở thế giới thực có liên quan tới những vụ ám sát trong game. Không lâu sau, cậu phát hiện ra những vụ giết người là do những người chơi cũ từ Sword Art Online - vốn là các thành viên của một nhóm sát nhân, Tiếu quan tài. Cuối cùng cậu bắt được hai trong ba kẻ tội phạm, nhưng thành viên cuối cùng thì đã chạy thoát.
Trong phần Alicization, cậu hỗ trợ phát triển giao diện FullDive thế hệ thứ tư - Soul TransLator - bằng cách thử nghiệm tính năng gia tốc thời gian của nó. Tuy nhiên, cậu không có bất kì ký ức nào về việc cậu đã làm bên trong vì ký ức của cậu đã bị hệ thống tự ý chặn lại. Cậu bị tấn công và đầu độc bởi Johnny Black (tên tội phạm thứ ba đã chạy thoát) ở thế giới thực và tỉnh lại ở UnderWorld mà không có chút ký ức vào về thế giới này hay làm thế nào cậu đến được đây. Cậu gặp được Eugeo và giúp đỡ cậu ta trong vài vấn đề khó khăn. Trong lúc ấy cậu đã phần nào nhớ được thời gian cậu ở cùng Eugeo và Alice trong thời "thơ ấu" ở UnderWorld. Rồi cậu quyết định hỗ trợ Eugeo tìm kiếm Alice trong lúc tìm cách thoát ra ngoài, về với thực tại.
Asuna (アスナ Asuna?)
Tên thật: Asuna Yuuki (結城 明日奈 Yūki Asuna?)
Lồng tiếng bởi: Haruka Tomatsu
Asuna là nhân vật nữ chính của series. ID trong game của cô giống như ở thế giới thực. Asuna là bạn gái của Kirito và là phó thủ kĩ Guild Huyết Thệ Kị Sĩ Đoàn, guild được mệnh danh là mạnh nhất ở Aincrad trong SAO. Vì là một trong số ít những người chơi nữ trong SAO, lại có vẻ ngoài xinh xắn nên Asuna được rất nhiều người mến mộ và theo đuổi, tới mức guild phải cử hai thành viên khác làm vệ sĩ cho cô. Cô cũng là một kiếm sĩ cực mạnh nổi tiếng với tốc độ ra chiêu nhanh như chớp.
Sáu tháng sau khi game bắt đầu, cô yêu Kirito và họ kết hôn trong game. Đến phần kết của SAO, cô hy sinh mình để cứu Kirito khỏi đòn kết liễu của Heathcliff. Thế nhưng, cô chỉ chết trong game và nhanh chóng gặp lại Kirito sau khi cậu bị Heathcliff đánh bại và chết.
Dù SAO đã kết thúc, Asuna vẫn không tỉnh dậy mà thay vào đó lại bị giam cầm trong một VRMMORPG khác có tên gọi Alfheim Online. Cô bị bắt phải vào vai Tinh linh hậu Titania, cùng với Sugou Nobuyuki - gã đã bắt nhốt cô - đóng vai Tinh linh vương Oberon. Điều này là để Sugou Nobuyuki có thể cưới cô ở thế giới thực, trong khi cô vẫn còn hôn mê, và rồi chiếm đoạt lấy RECTO Progress. Cô liên tục tìm cách thoát ra khỏi Cây Thế giới - nơi cô đang bị giam, và rồi lấy trộm được một thẻ GM. Sau đó cô ném nó xuống bên dưới khi nghe thấy giọng của Yui. Sau khi được giải thoát, cô tạo hai avatar tại ALfleim - Asuna (người chữa thương trong đội), Erika (avatar dạng chiến đấu) và sống cùng Kirito ở căn nhà gỗ tầng 22, tân Aincrad.
Ở thế giới thực, Asuna sống một cuộc đời rất căng thẳng và liên tục bị bắt ép phải đáp ứng mong muốn của cha mẹ cô. Trước sự cố SAO, cô mù quáng sống theo đòi hỏi của cha mẹ mình. Tuy nhiên, sau khi sinh sống trong SAO và gặp gỡ Kirito, cô dần có được cách nhìn riêng và nhìn về quá khứ của mình với vẻ chán ghét. Sau đó cô trở thành bạn gái của Kirito, mơ ước sẽ cưới cậu ở thế giới thực và có một gia đình hạnh phúc.
Lyfa (リーファ Rīfa?, hay Leafa)
Tên thật: Suguha Kirigaya (桐ヶ谷 直葉 Kirigaya Suguha?)
Lồng tiếng bởi: Ayana Taketatsu
Em gái của Kirito, thường được anh trai gọi là Sugu. Suguha là một cô bé rất chăm chỉ, cô đã luyện tập Kendo suốt 8 năm trời. Sau khi Kirito thoát khỏi SAO, cô bắt đầu chơi ALFheim Online để có thể hiểu rõ được anh trai mình nhiều hơn. Cô có tình cảm đặc biệt với Kirito kể từ khi biết được hai người không phải anh em ruột, khi nhận ra tình cảm của Kirito dành cho Asuna rất sâu đậm, Suguha đăng nhập vào game như một cách để né tránh thực tại. Nhưng Suguha lại tình cờ gặp nhân vật của Kirito trong game mà không hề hay biết, Suguha ngỡ như mình đã tìm được tình cảm mới, nhưng sau đó lại đau lòng khi biết được sự thật đó vẫn chính là anh trai mình. Dù vậy cô vẫn quyết định giúp đỡ Kirito trên con đường giải cứu Asuna.
Yui (ユイ Yui?)
Lồng tiếng bởi: Kanae Itō
Ban đầu là nhân vật phụ xuất hiện trong ngoại truyện thứ ba của tập 2 – Bé gái trong sương sớm. Sau đó xuất hiện trong arc ALO (tập 3 và 4) với vai trò là nhân vật đồng hành và hỗ trợ cho Kirito. Xuất hiện với hình dạng là một bé gái bị lạc ở Aincrad, nhưng Yui thực tế là một phần mềm trí thông minh nhân tạo (AI – Artificial Intelligence) có tên đầy đủ là "Mental Health Conselling Program" (tạm dịch: Phần mềm tư vấn về trạng thái tinh thần), MHCP phiên bản 1, và "Yui" là tên mã. Được thiết kế với mục đích ban đầu là theo dõi biến đổi tâm trạng của người chơi và xuất hiện bên cạnh để lằng nghe và giúp đỡ khi cần thiết. Nhưng khi 10000 người chơi bị giam hãm trong SAO, Yui bị cấm tiếp xúc với người chơi để thực hiện chức năng của mình. Giữa những cảm xúc tiêu cực của người chơi trong SAO, Yui đã tìm thấy được tâm trạng hạnh phúc của Asuna và Kirito khi hai người cưới nhau và chuyển đến sống ở tầng 20. Yui xuất hiện trước mặt hai người dưới hình dáng là một bé gái, sau đó đã được hai người nhận làm con nuôi. Yui suýt bị Cardinal - hệ thống quản lý của SAO - xóa bỏ nhưng được Kirito cứu bằng cách lưu trữ dữ liệu vào NervGear của cậu.
Trong ALO, Yui xuất hiện dưới dạng một tiểu tiên chỉ đường cá nhân (Personal Navigation Pixie) và cùng với Lyfa giúp đỡ Kirito giải cứu Asuna. Thường gọi Asuna là "mama" và Kirito là "papa", và tỏ ra rất khó chịu nếu có cô gái nào khác ngoài Shino, Suguha và Asuna tiếp cận Kirito.
Sinon (シノン Shinon?)
Tên thật: Shino Asada (朝田 詩乃 Asada Shino?)
Lồng tiếng bởi: Miyuki Sawashiro (drama CD)
Tay súng bắn tỉa nữ nổi tiếng trong Gun Gale Online. Cô tình cờ gặp Kirito trong game, và hướng dẫn tận tình cho cậu về những kiến thức cơ bản. Cô thậm chí còn thay đồ trước mặt cậu vì tưởng cậu là nữ (do ngoại hình nhân vật của Kirito trong GGO rất giống nữ). Sau khi biết được sự thật thì Sinon khá tức giận, nhưng khi thấy kĩ năng dùng kiếm siêu phàm của Kirito trong một tựa game về bắn súng như GGO, cô lại coi Kirito là đối thủ và đi theo cậu, từ đó vướng vào trận chiến với tay súng tử thần Death Gun. Về sau cô dần có tình cảm với Kirito.
Ở ngoài đời thật, Sinon là một nữ sinh trầm lặng và sống một mình. Khi còn nhỏ, cô đã từng lỡ tay dùng sùng bắn chết một tên cướp ngân hàng trong một vụ cướp, từ đó mắc phải căn bệnh sợ súng đạn. Cô chơi GGO cũng là để vượt qua nỗi sợ hãi đó, và nghĩ rằng khi mình hạ được một đối thủ cực mạnh trong game thì sẽ hoàn toàn vượt qua được nỗi sợ trong lòng. Sau này cô tham gia vào ALO với nhân vật là một nữ cung thuộc chủng tộc Caith Sith.
Alice Schuberg (アリス・ツーベルク Arisu Tsūberuku?)
Lồng tiếng bởi: Ai Kayano (Game)
Một cô gái bí ẩn là "bạn thơ ấu" của Kirito, cùng với Eugeo, tại UnderWorld. Cô bị các Chỉnh Hợp Kỵ Sĩ bắt giữ và mang đi hành hình vì đã phá luật do "tiến vào" Dark Territory. Cô giao tiếp với Kirito, trong trạng thái tinh thần và hỗ trợ chữa thương cho Eugeo, cho thấy rằng cô vẫn còn sống và nhớ cả hai người họ. Cô cũng khẩn cầu họ đến tìm cô nơi Thánh Đường Trung tâm. Sau khi họ đã đến thủ đô Centoria và tìm thấy cô, cô lại xuất hiện, như một Kỵ Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty, và để bắt giữ họ. Cô không còn một chút ký ức nào về thuở nhỏ của mình(Do bị
Administrator tẩy não)
Eugeo (ユージオ Yūjio?)
Lồng tiếng bởi: Nobunaga Shimazaki (Game)
Một chàng trai trẻ và cũng là "bạn thơ ấu" của Kirito cùng với Alice tại UnderWorld. Mọi ký ức của cậu và những người dân làng khác về Kirito đều bị lọc sạch, nhưng sau đó cậu đã nhớ lại dược chúng ở một mức nhất định. Sau khi được Kirito giúp đỡ nhiều chuyện, cậu quyết định trở thành một kiếm sĩ và lên đường đến thủ đô Centoria để tìm kiếm Alice. Cậu có tình cảm với Alice.
Klein (クライン Kurain?)
Tên thật: Ryōtarō Tsuboi (壷井 遼太郎 Tsuboi Ryōtarō?)
Lồng tiếng bởi: Hiroaki Hirata
Một anh chàng người chơi thân thiện mà Kirito gặp trong ngày đầu tiên SAO vận hành. Klein được Kirito hướng dẫn về những điều cơ bản trong game. Hai người sau đó chia tay vì trong khi Kirito muốn hai người chơi theo lối đơn độc, Klein lại có những người bạn khác từ thế giới thực cùng chơi SAO và muốn bảo vệ họ. Klein sử dụng vũ khí chính là katana (kiếm nhật) và anh là thủ lĩnh của guild Fuurinkazan (Phong Lâm Hỏa Sơn) - guild bao gồm Klein và những người bạn. Sau này Klein có gặp lại Kirito và hai người vẫn giữ mối quan hệ thân thiết.
Agil (エギル Egiru?)
Tên thật: Andrew Gilbert Mills (?)
Lồng tiếng bởi: Hiroki Yasumoto
Một người dùng rìu sở hữu một cửa hiệu ở SAO. Agil cao 1m80 và có ngoại hình rất vạm vỡ. Dù có vẻ ngoài khá đáng sợ, anh lại là một người tốt bụng và dành hầu hết lợi nhuận kiếm được để giúp đỡ người chơi ở các tầng giữa. Kirito thường xuyên tới cửa hàng của anh và họ là bạn. Agil mở một cửa hàng tên «Dicey Cafe» trong thế giới thực, nhưng khi anh hôn mê hai năm thì vợ anh kinh doanh thay. Tiệm cà phê sau đó trở thành nơi họp mặt tại thế giới thực của Kirito và các bạn mình.
Heathcliff (ヒースクリフ Hīsukurifu?)
Tên thật: Akihiko Kayaba (茅場 晶彦 Kayaba Akihiko?)
Lồng tiếng bởi: Tōru Ōkawa (Heathcliff), Kōichi Yamadera (Kayaba)
Nhân vật phản diện chính của arc SAO (tập 1 và 2). Ông là một thiên tài điện tử cũng như một nhà thiết kế game đại tài. Kayaba chính là người sáng chế ra NervGear và thiết kế SAO.Kayaba sử dụng NervGear để giam cầm 10000 người chơi trong thế giới của SAO vì lý do là để quan sát xem phản ứng của họ ra sao. Trong SAO,Kayaba giả dạng làm người chơi có ID là Heathcliff - người chơi được mệnh danh là mạnh nhất trong SAO với biệt danh là Thánh Kiếm - thủ lĩnh của guild hùng mạnh nhất ở Aincrad (Huyết Thệ Kị Sĩ Đoàn).
Nhân vật Heathcliff sử dụng trường kiếm và khiên thập tự, đây là một trong hai người chơi duy nhất trong game (cùng với Kirito) có kĩ năng phụ. Phong cách chiến đấu của Heathcliff khá giống Song kiếm; khi sử dụng khiên thập tự như một vũ khí thứ hai, nhưng thay vì thiên về tốc độ thì Heathcliff nổi bật về khả năng phòng ngự được coi là vô địch - từng một mình đứng giữ tiền tuyến và đối mặt với boss tầng 50 trong khi chờ cứu viện. Sức mạnh của Heathcliff có được là do Kayaba hiểu rõ tất cả các chiêu thức trong game, chứ không phải là do can thiệp vào hệ thống. Nhưng Kayaba đã phải sử dụng đến nó một lần khi quyết đấu với Kirito lần đầu, do Song kiếm của Kirito có thể đạt đến cực hạn tốc độ trong SAO. Ở cuối tập 1, Akihiko đấu với Kirito lần thứ 2 và thua cuộc, sau đó đã chết (do thiết lập NervGear tự động giết mình nếu Akihiko thua trận trong game), sau đó để lại cho Kirito World Seed - phần mềm thiết kế thế giới game VRMMO, ở cuối tập 4.
Silica (シリカ Shirika?)
Tên thật: Keiko Ayano (綾野 珪子 Ayano Keiko?)
Lồng tiếng bởi: Rina Hidaka
Một nhân vật phụ xuất hiện trong ngoại truyện đầu tiên ở tập 2 – Hắc Kiếm Sĩ. Một trong những người thu phục thú hiếm hoi trong SAO. Ngay từ đầu game, Scilia đã thu phục được một chú rồng,tên là Pina.Từ đó trở nên nổi tiếng dù level chỉ ở mức trung bình. Sau đó, rất nhiều người chơi nam đã theo đuổi và muốn cưới cô (trong game) để có thể được hưởng lợi, dù ở thế giới thực Scilia mới 13 tuổi. Điều này dẫn đến việc sau này Scilia rất sợ những người chơi nam. Trong một lần bị lạc trong rừng, chú rồng và cũng đồng thời là người bạn duy nhất của Scilia trong game chết, nhưng cô được Kirito cứu. Về sau, cô có tình cảm với Kirito, nhưng khi biết được level của Kirito thì cô biết rằng cả hai sẽ chẳng bao giờ có thể ở bên nhau trong game.
Lizbeth (リズベット Rizubetto?)
Tên thật: Rika Shinozaki (篠崎 里香 Shinozaki Rika?)
Lồng tiếng bởi: Ayahi Takagaki
Một nhân vật phụ xuất hiện trong ngoại truyện thứ hai của tập 2 – Hơi ấm trái tim. Cô ở trong class thợ rèn.
Lizbeth là bạn thân của Asuna, cũng là người giới thiệu Kirito với Asuna. Lizbeth được Kirito nhờ làm một thanh kiếm có chất lượng sánh được với thanh kiếm đầu tiên của cậu - "Elucidator". Sau đó, Kirito đã hộ tống cô trong một quest để tìm kiếm loại nguyên liệu cần thiết để đúc kiếm. Trong chuyến đi, Lizbeth dần dần có tình cảm với Kirito, nhưng đã rất khổ tâm khi biết được Asuna thích Kirito. Kirito kể cho Lizbeth về chuyện trong quá khứ với guild "Những chú mèo đen" và nói rằng kể từ sau việc đó, đi chung với Lizbeth là lần đầu tiên cậu cảm thấy tự nhiên khi đi party với người khác. Khi nhận được tin nhắn SAO đã bị phá đảo, cô biết chính Kirito đã làm việc đó và quyết định sẽ thú nhận tình cảm với Kirito, nhưng sau đó đã ngưng lại khi biết Asuna vẫn đang hôn mê.
Sachi (サチ Sachi?)
Lồng tiếng bởi: Saori Hayami
Nhân vật phụ xuất hiện trong ngoại truyện cuối cùng ở tập 2 – Chú tuần lộc mũi đỏ. Là một cô bé sử dụng thương thuộc guild "Những chú mèo đen dưới đêm trăng tròn" - guild đầu tiên mà Kirito gia nhập - và đặc biệt thân thiết với Kirito. Sachi là một cô bé rất yếu đuối và sợ hãi phải đối mặt với cái chết. Kirito từng hứa sẽ bảo vệ Sachi, nhưng sau đó cô đã chết khi bị dính bẫy trong một lần vào hầm ngục luyện cấp. Việc này khiến Kirito đau đớn và bị dày vò nội tâm rất nhiều, thậm chí đã từng liều mạng đi hạ boss event Giáng Sinh một mình để tìm item hiếm - hồi sinh, nhưng sau đó thất bại (do item đó chỉ có tác dụng trong 10s sau khi người chơi chết) và suýt nữa khiến Kirito tự sát. Sau này, Kirito đã nhận được tin nhắn hẹn giờ trước của Sachi thu, nói rằng cô muốn cảm ơn cậu vì đã ở bên mình, việc này đã giúp Kirito có thêm nghị lực để tiếp tục sống sót trong SAO.
Kuradeel (クラディール Kuradīru?)
Lồng tiếng bởi: Koji Yusa
Một người sử dụng kiếm hai tay. Công khai là một thành viên guild "Huyết Kị Sĩ" và bí mật là thành viên sống sót của guild đỏ "Tiếu Quan Tài". Hắn rất hận Kirito và Asuna vì đã hủy diệt "Tiếu Quan Tài". Hắn được "Huyết Kị Sĩ" giao làm cận vệ của Asuna và bất chấp mối hận, hắn vẫn bị Asuna ám ảnh và bí mật bám theo cô đi khắp nơi. Khi hắn nhìn thấy mối quan hệ giữa Kirito và Asuna, hắn ghen tị và thách đấu Kirito, xem ai mới bảo vệ được cô ấy. Kirito chiến thắng và Kuradeel buộc phải bỏ đi. Sau đó hắn cố sát hại Kirito và Asuna, nhưng lại bị Kirito giết bằng một kĩ thuật tay không.
Tinh linh vương Oberon (妖精王オベイロン Yōsei-ō Obeiron?)
Tên thật: Nobuyuki Sugō (須郷 伸之 Sugō Nobuyuki?)
Lồng tiếng bởi: Takehito Koyasu
Nhân vật phản diện chính của arc ALO (tập 3 và 4). Hắn giam cầm 300 người chơi, bao gồm cả Asuna, sau khi sự kiện SAO kết thúc để thực hiện thử nghiệm về trí não con người thông qua công nghệ Full Dive. Đồng thời, hắn có ý đồ muốn cưới Asuna khi cô vẫn còn đang hôn mê ở thế giới thật để chiếm đoạt công ty RECTO Progress.
Trong ALO hắn lấy thân phận là Tinh linh vương Oberon và biến Asuna thành Tinh linh hậu Titania. Khi Kirito đụng độ hắn để giải cứu Asuna, hắn lợi dụng trạng thái GM của mình cũng như những kết quả nghiên cứu của mình để hành hạ và tra tấn Kirito. Sau đó "Chương trình ảo" do Kayaba Akihiko lưu lại xuất hiện và nhắc cho Kirito nhớ về việc cậu đã làm thế nào để đánh bại được Heathcliff ở Aincrad. Từ đó, Kirito đã đánh bại Oberon. Sau đó 300 người chơi bị giam hãm được giải thoát, nhưng Nobuyuki vẫn cố tìm đến bệnh viện nơi Asuna đang nằm và tấn công Kirito. Hắn lại bị đánh bại một lần nữa khi Kirito sử dụng những kĩ năng chiến đấu học được trong game. Noboyuki bị áp giải đi và phải chịu tội lỗi của mình.
Recon (レコン Rekon?)
Lồng tiếng bởi: Ayumu Murase
Tên thật: Shin'ichi Nagata (長田 慎一 Nagata Shin'ichi?)
Bạn cùng lớp của Suguha trong thế giới thực. Cậu giới thiệu ALO cho Suguha vì cô hỏi cậu về VRMMO. Trong ALO, cậu là một người dùng dao găm của tộc Sylph và là một pháp sư bóng tối. Cậu cũng cho thấy mình yêu thích Suguha một cách rõ ràng, tiếc là cô lại không có cùng cảm giác ấy.
Death Gun (死銃 Desu Gan?)
Death Gun là nhân vật phản diện chính ở phần GGO. Những kẻ hắn giết trong GGO bằng khẩu súng đặc trưng của mình cũng sẽ chết ở thế giới thực. Sau đó, sự thật được phanh phui: Death Gun do ba người chơi tạo ra, hai trong số đó là thành viên cũ của một guild đỏ trong SAO - "Tiếu quan tài". Họ giết người chơi chỉ vì vui thích dù đã biết hậu quả xảy ra:
Shōichi Shinkawa (新川 昌一 Shinkawa Shōichi?)
Tên avatar SAO: Red-eyed XaXa.
Hắn cùng với Johnny Black vốn đã từng gặp Kirito trong sự kiện Khu vực Trung tâm tại SAO. Em trai của hắn là thành viên thứ ba trong bộ ba. Cả XaXa và em trai hắn đều bị áp giải cuối phần GGO.
Atsushi Kanemoto
Tên avatar SAO: Johnny Black
Hắn cùng với XaXa vốn đã từng gặp Kirito trong sự kiện Khu vực Trung tâm tại SAO. Ở tập 9, hắn trở lại, cố giết Kirito và Asuna trong thế giới thực. Kirito đã bảo vệ được Asuna, nhưng Johnny Black đã đầu độc được Kirito và gần như đã giết cậu, khiến Kirito bị chấn thương não bộ, và cậu có thể không hồi phục lại được.
Kyōji Shinkawa (新川 恭二 Shinkawa Kyōji?)
tên avatar GGO: Spiegel (シュピーゲル Shupīgeru?)
Bạn của Shino cả ở thế giới thực và GGO, thật ra cậu ta chính là người đã giới thiệu Shino đến với GGO. Kyōji không bị nhốt trong SAO hay liên quan đến "Tiếu quan tài", nhưng áp lực vì phải trở thành người kế nhiệm gia đình do anh trai bệnh tật ở thế giới thực đã ảnh hưởng lớn đến tâm thần của cậu.
Những câu chuyện của Shōichi khi là một người chơi đỏ cũng đã đưa cậu đến con đường sát nhân và điên dại. Cậu chính là người đã nghĩ ra ý tưởng về Death Gun và đã tranh thủ được sự giúp đỡ của hai người kia.
Anh em Shinkawa đã bị cảnh sát bắt vào cuối sự kiện GGO/Death Gun, nhưng Johnny Black chạy thoát.
Yuuki (ユウキ Yūki?)
Tên thật: Yuuki Konno (紺野 木綿季 Konno Yuuki?)
Nhân vật chính trong tập 7. Là một người chơi trong game ALO. Cô là thủ lĩnh đời thứ hai của guild "Sleeping Knights" - một nhóm gồm những bệnh nhân thời kì cuối tham gia vào game thực tế ảo bằng thiết bị MediCuboid sử dụng công nghệ FullDive. Cô cũng được biết đến với tên gọi Zekken, hay Tuyệt Kiếm. Cô đã thắng liên tiếp 67 trận đấu tay đôi trên đường phố, tính luôn cả Kirito, mặc dù lúc đó Kirito chỉ sử dụng một thanh kiếm. Kirito thừa nhận là tốc độ phản xạ của Yuuki còn nhanh hơn cả cậu và cô ấy gắn kết với thế giới thực tế ảo mạnh mẽ hơn cậu. Cô đã trải qua khoảnh khắc cuối đời khi đăng nhập vào ALO, nằm trong vòng tay của Asuna và được vây quanh bởi bạn bè và hàng nghìn người chơi khác trong game.
Selka (セルカ Seruka?)
Em gái của Alice và là một môn đồ của Sơ Azariya. Cô khá thạo Thần Thuật nhưng ghét bị so sánh với chị gái mình. Không nhớ được Kirito nhưng được giao phụ trách cậu lúc cậu "trở về".
Nhân vật phụ[sửa | sửa mã nguồn]
Midori Kirigaya (桐ヶ谷 翠 Kirigaya Midori?)
Lồng tiếng bởi: Aya Endō
Mẹ của Suguha, cũng là dì và là mẹ nuôi của Kirito tại thế giới thực. Cô rất quan tâm đến cả hai đứa con. Trong tập 10, cô rất chắc chắn về sự an toàn của Kirito. Ở thế giới thực, cơ thể hôn mê của Kirito đã bị Kikuoka Seijirou bắt cóc. Khi Asuna và Suguha cố nói cho cô mối nghi ngờ của họ, cô không chịu tin họ.
PoH
Thủ lĩnh một guild đỏ trong SAO - "Tiếu Quan Tài". Hắn tạo ra guild chỉ với mục tiêu duy nhất: giết những người chơi khác. Câu cửa miệng của hắn là "It's showtime". Số phận của hắn sau SAO vẫn còn là ẩn số, nhưng đã xác nhận rằng hắn còn sống vì hắn không nằm trong danh sách người chơi đã chết. Tên thật của PoH cũng vẫn là bí ẩn.
Shōzō Yūki (結城 彰三 Yūki Shōzō?)
Cha Asuna và là CEO của một công ty sản xuất điện tử, RECTO Progress.
Silver Crow (シルバー・クロウ Shirubā Kurou?)
Tên thật: Haruyuki Arita (有田 春雪 Arita Haruyuki?)
Nhân vật chính của Accel World, một series light novel khác của Reki Kawahara, xuất hiện và đối mặt với Kirito trong ngoại truyện Versus.
Sister Azariya (シスター・アザリヤ Shisutā Azariya?)
Cô giáo ở nhà thờ làng Rulid. Cô đã dạy thần thuật cho Alice và giờ thì dạy Selka. Cô nuôi những đứa trẻ mồ côi tại nhà thờ. Không nhớ được Kirito.
Yolko (ヨルコ Yoruko?)
Một thành viên của Guild Trái Táo Vàng, bạn trai cô là Kains.
Khi em gái của em đạt được giải nhất cuộc thi “Tiếng hát hoa phượng đỏ” thành phố:
- Bố mẹ em đều rất vui mừng và hãnh diện, còn chuẩn bị cả phần thưởng cho em gái.
- Bản thân em cảm thấy tự hào, vui sướng vì có em gái tài năng.
Nếu viết hết dài lắm gợi ý nha ^^
+) Dad : 35 years old; doctor; hard-working; ....
+) Mom : 34 years old; teacher; beautiful; ....
+) Baby ( nói tên ra ) : 2 years old; white skin,....
Học tốt ^^
Bà ngoại em sống với dì út ở thành phố. Mỗi năm một lần, ngoại ra ngoài em chơi một vài tháng rồi về lại Sài Gòn. Chỉ gần gũi bà ngoại trong thời gian ngắn nhưng em rất yêu bà ngoại.
Bà ngoại em nay đã bảy mươi tuổi, dáng ngoại nhỏ nhắn, gầy gầy. Tóc ngoại điểm sương gần như bạc trắng. Trên khuôn mặt đã nhăn nheo, đôi mắt ngoại hiền từ, âu yếm nhìn chúng em. Đôi mắt ấy đã cóchỗ mờ đục nhưng bờ mắt xếp li theo thời gian vẫn toát lên tâm hồn lãng mạn, giàu lòng yêu thương của ngoại đối với mọi người. Đôi mắt ngoại ngày trẻ chắc là đẹp lắm vì dù đã luông tuổi, bờ mắt của ngoại vẫn rõ nét, đuôi mắt dài và đẹp. Bàn tay ngoại thon gầy, dang tay nhăn nhăn, đùn lại thành nếp nhưng em rất thích được bàn tay ngoại vuốt ve. Dưới bàn tay em, làn da nhăn của ngoại mềm mại, êm ái như tấm vải lụa tơ mượt mà. Ngoại em ăn trầu nên bàn tay ngoại có mùi hương cay cay của lá trầu. Ở nhà, ngoại mặc áo cánh ngắn tay may bằng vải phin nõn màu trắng. Tuy ăn trầu nhưng tính ngoại sạch sẽ, áo lúc nào cũng trắng tinh, quần lụa đen hoặc màu ngà. Quần áo của ngoại lúc nào cũng thơm tho, là ủi phẳng phiu. Khăn tay lau miệng của ngoại được giặt rất sạch sẽ và thay mới nhiều lần trong ngày. Ngoại thường tự tay đổ ống nhổ bã trầu nhưng em muốn dọn sạch cho ngoại nên sáng nào cũng giành phần đổ dọn, súc rửa để ngoại đừng làm. Ngoại em rất cưng chiều các cháu, ngoại hát ru bằng ca dao rất hay. Ngoại thường tạo bất ngờ cho các cháu vui. Có lần, em ngỏ ý thích một con heo đất, ngoại lẳng lặng mua về đặt trên kệ rồi bảo em xem thử trên kệ có gì không. Nhìn thấy con heo đất nho nhỏ dễ thương em vui mừng bế ngay nó xuống và cảm ơn ngoại rối rít. Ngoại cười móm mém mắng yêu: “Cha mày... Nè, con có thích không?”. Em reo lên: “Thích quá đi chớ, ngoại. Ngoại hay ghê, làm con bất ngờ nữa chứ.”. Ngoại em như thế đó, ngoại giàu tình cảm và tâm hồn lúc nào cũng tươi trẻ, khoáng đạt. Em rất yêu ngoại.
Bây giờ ngoại đã đi xa, nhưng tấm lòng yêu thương các cháu của ngoại thường được chúng em nhắc đến. Chúng em, những đứa cháu của ngoại, cũng hãnh diện được thừa hưởng dòng máu nhân hậu, đậm chất trữ tình lãng mạn của ngoại.
Nhạc, hoạ, văn thơ... đều ca ngợi lòng mẹ. Với em, mẹ là tất cả bầu trời, là hơi thở ấm áp, là tình thương yêu vô bến bờ nuôi em lớn khôn.
Mẹ em đã tứ tuần. Dáng mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Tóc mẹ xoăn tự nhiên nên ngọn tóc uốn cong, úp sát vào gáy, từng lọn tóc bồng bềnh rũ hai bên má rất xinh. Khuôn mặt mẹ thon thon, mắt to và mơ màng, hơi buồn buồn. Tia mắt mẹ sáng long lanh khi mẹ cười, trầm tĩnh, phân vân khi mẹ có điều lo nghĩ. Với vẻ mặt điềm đạm, vững tin đầy nghị lực, mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà,âu yếm, dịu dàng chăm sóc các con. Mẹ em làm việc gì cũng nhanh gọn, phong thái ung dung, vẻ ung dung ấy truyền sang các con nên chúng em quen việc, tự chủ trong học tập và càng vững vàng, vui vẻ hơn khi có mẹ bên cạnh.
Quanh năm suốt tháng mẹ chỉ thích ở nhà làm việc. Ngoài giờ làm việc ởcông sở, mẹ chăm lo việc nhà, nấu cơm nóng canh sốt cho bố con em. Rỗi rảnh một tí, mẹ đọc sách báo, trồng hoa hoặc cắt may. Mẹ lúc nào cũng gọn gàng trong bộ đồ màu xanh nhạt. Đi làm hoặc đi phố, mẹ mặc đồ âu đàng hoàng, lịch sự. Em thích ngắm mẹ lúc mẹ đi dự tiệc cưới. Lúc ấy mẹ mặc áo dài, trang điểm rất đẹp.
Mẹ em đảm đang việc nhà, hiền hậu và cư xử khéo léo với hàng xóm láng giềng. Với bố em, mẹ ân cần chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, đằm thắm, nhỏ nhẹ trong lời ăn, tiếng nói. Với các con, mẹ nghiêm khắc dạy dỗ và âu yếm ngọt dịu khuyên răn. Em tự hào vì mẹ em giỏi giang và xinh đẹp nhất nhà ngoại.
Ngoài việc kèm dạy cho chúng em, mẹ còn truyền đạt cho các con tình yêu thiên nhiên, yêu con người, yêu đất nước qua tình làng nghĩa xóm, qua những điệu ru ca dao, qua thơ ca đầy sức thuyết phục, cuốn hút. Em tự hứa cố gắng chăm học, học giỏi để trưởng thành vững vàng như hoài bão của mẹ nuôi dạy, bảo ban.