hãy viết một đoạn văn ngắn tả mái tóc của mẹ em
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Khi mẹ vào tuổi 70, chúng tôi khuyên mẹ nên cắt tóc cho gọn, tóc ngắn sẽ dễ tắm gội, nhìn cũng trẻ hơn. Năn nỉ nhiều năm, mẹ nhất định giữ nguyên quan điểm “tới chết cũng không cắt”. Vậy mà cũng có một ngày mẹ đồng ý cho các con muốn làm gì với tóc mẹ thì làm. Khi ấy mẹ bước vào tuổi 82, đối diện trước cơn đau thập tử nhất sinh, không thể tự mình tắm gội.
Ảnh minh họa. |
Lý do mẹ chịu cắt tóc là vì muốn con cái đỡ nhọc nhằn khi tắm gội cho mẹ. Cắt tóc là việc cực chẳng đã. Mẹ bảo, một khi mẹ đã không tự chăm sóc mái tóc cho mình, thì để dài để làm gì nữa! Mẹ nói như dỗi chính bản thân mình, như tiếc cho mái tóc đã gắn bó với mẹ gần 80 năm qua. Thời của mẹ, trẻ lên ba đã bắt đầu để tóc dài, nên cắt đi mái tóc như cắt bỏ một phần thân thể, làm sao tránh khỏi bồi hồi. Vì thế, trước khi quyết định đưa mẹ đi cắt tóc, chị em tôi vận động cả nhà phải khen động viên khi mẹ cắt tóc trở về, kẻo mẹ buồn và đỡ cảm thấy khó chịu vì thấy mình trở thành… người lạ. Nhớ cô thợ cắt tóc hỏi “bà thích cắt kiểu chi?”, mẹ tôi lắc đầu “chi cũng được”, tỏ vẻ không quan tâm tới kiểu tóc mới, nên xấu đẹp gì cũng không quan trọng. Chị em tôi chọn kiểu tóc phù hợp với gương mặt mẹ. Mẹ ngồi rất “ngoan hiền” trước gương, nhưng tôi đoán trong lòng chắc hồi hộp lắm!
Khoảng mười lăm phút là cắt xong mái tóc. Ngắm mình trong gương, mẹ bảo “cũng được”. Nhưng thú thật, trông mẹ lạ quá. Hơn 40 năm mặc định khuôn mặt mẹ với mái tóc dài, nay nhìn mái tóc ngắn gọn tưng, chị em tôi không khỏi bất ngờ, dù đó là điều biết trước. Nhìn mẹ hiện đại hơn, trẻ trung hơn, nhưng sự lạ lẫm, dù không nói ra, vẫn để lại trong tôi niềm tiếc nuối. Không phải đơn giản là tiếc mái vừa bị cắt bỏ, hay chỉ muốn nhìn mãi gương mặt mẹ với mái tóc dài trông dịu dàng, chân chất đồng quê, mà tiếc cho tuổi già của mẹ đến quá nhanh, tiếc cho sự sống của mẹ đang rút ngắn mỗi ngày.
Tôi nhớ như in ngày tôi còn nhỏ, những ngày chưa có điện, vào đêm trăng sáng, mẹ thường tranh thủ gội đầu và chải tóc trước sân. Mấy chị em tôi ngồi trên bậc thềm cạnh đó, chuyện trò đủ thứ cùng mẹ. Thường thì mẹ gội đầu vào lúc trời chập choạng tối. Là vì khi ấy mẹ đã hoàn thành công việc trong ngày. Những hôm không trăng, mẹ ngồi trong nhà, chị em tôi thay nhau dùng quạt mo quạt tóc cho mẹ. Tóc mẹ dày và dài, nếu không hong tóc trước gió, sẽ rất lâu khô. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết, thêm lá chanh lá bưởi lá sả bứt ngoài vườn nhà, vườn hàng xóm. Nồi nước gội thơm nức cả gian bếp, nơi góc giếng. Tóc mẹ khi khô xõa ra, mùi thơm vẫn còn ngan ngát, thật dễ chịu.
Mấy ngày đầu sau cắt tóc, mẹ dường như vẫn chưa quen, thỉnh thoảng đưa tay sờ lên tóc. Các cháu thấy thế liền bảo “đẹp rồi ngoại”. Mẹ cười “tổ cha bây, đẹp cái nỗi gì, chủ yếu cho mát cho tiện thôi”. Với mẹ, cái gì tiện cho con cháu là được. Mẹ không còn sức khỏe để chăm sóc một mái tóc dài, nên cắt tóc ngắn là lựa chọn duy nhất đúng. Mẹ nhận ra điều đó rõ ràng nhất, khi lần đầu tiên mẹ không tự tay tắm gội cho mình.
Mẹ bệnh, các cụ hàng xóm hay qua thăm, trò chuyện cho mẹ vui. Mấy đầu tóc ngắn quây quần, bạc trắng, khiến tôi dấy lên niềm thương cảm. Thế hệ mẹ tôi, ai cũng để tóc dài, để cho tới khi không còn sức chăm sóc tóc mới thôi. Từ ngày mẹ tôi bệnh, không di chuyển đôi chân được nữa, các cụ thường sang nhà tôi, cùng với mẹ tôi kể chuyện xửa chuyện xưa, từ thời các cụ chân ướt chân ráo về làm dâu xóm này, thời nhà ông Hà có mấy cây bưởi cao lớn mà ít chịu ra trái. Nhưng ông không chặt đi, mà để dành cho đàn bà con gái tóc dài, ai thích hương bưởi thì hái lá về gội đầu. Hay vườn sả nhà ông Sử, ông sẵn lòng cho “đội quân tóc dài” nhổ sả về dưỡng tóc, tạo mùi thơm cho tóc.
Các cháu nhỏ của mẹ tôi hay gọi bà là “bà tiên”, vì tóc mẹ giờ đã bạc trắng. Đôi bàn tay mẹ chẳng còn linh hoạt để đưa lên vuốt tóc. Thời điểm này, nếu tóc dài, mẹ cũng chẳng thể tự tay búi tóc, vấn tóc theo ý mình. Tiếc là, khi mái tóc mẹ bắt đầu trở nên quen thuộc trong lòng con cháu, là lúc bệnh mẹ tôi trở nặng. Tôi biết, bệnh tật đã khiến mẹ chẳng còn thiết tha đến tóc tai, lụa là. Tôi tin, nếu là bệnh nhẹ, khi khỏe lại, chắc chắn mẹ sẽ nuôi cho tóc dài ra…
Chúc bạn học tốt !
Năm nay mẹ 45 tuổi, nhưng so với độ tuổi đó em thấy mẹ còn rất trẻ. mẹ có dáng người cân đối mái tóc của mẹ dài thướt tha, đôi mắt đen tròn như mắt bồ câu, miệng đỏ hồng lúc nào cũng cười thật tươi, mũi cao sọc dừa thanh tú, mẹ lúc nào cũng khoác trên mình một chiếc áo lịch sự và hợp với độ tuổi của mẹ.
k nha bài này mình tự suy nghĩ đó nếu bạn nghi mình thì cứ kiểm tra trên mạng rồi biết, mình ko có chép mạng đâu
- Mái tóc mẹ mượt mà
- Mẹ ăn mặc gọn gàng , lịch sự và giản dị
Hay
Cách ăn mặc của mẹ gọn gàng,lịch sự và giản dị
Tuy tôi không có mắt nhìn quá xuất xắc nhưng trong mắt tôi mái tóc bà là đẹp nhất.Mái tóc của bà màu đen nhạt, đan xen là những sợi tóc bạc trắng.Mái tóc bà rất dài dù có chải rất nhiều nhưng cứ 1 lúc nó lại rối lên.Bà thường hay vén mái của tóc sang 2 bên, trông như 1 bà tiên bước ra từ trong cổ tích.Tôi thấy tóc của bà là mái tóc đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.
Hơi lủng củng ko hay thì bạn sửa lại nha
^-^ Bye ⊂((・▽・))⊃
tham khảo nha bn
Nếu ai hỏi em, người mà em yêu quý nhất nhà là ai? Thì em sẽ không ngần ngại trả lời ngay là mẹ.
Mẹ em năm nay 36 tuổi, là bác sĩ ở bệnh viện nhi thành phố. Mỗi ngày mẹ đều đi làm từ sáng đến tối mới về. Có hôm mẹ phải đi trực suốt cả đêm cơ. Công việc vất vả là vậy, mẹ vẫn dành thời gian để quan tâm và chăm sóc em. Hôm nào có thời gian, mẹ sẽ đưa em đi chơi và ăn những món ngon.
Em mong mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Vì chỉ cần như vậy là em cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
3. Viết đoạn văn tả mẹ số 2Người phụ nữ mà em yêu quý nhất trên đời chính là mẹ của em.
Mẹ em năm nay 35 tuổi, hiện đang là công nhân của nhà máy may. Hằng ngày mẹ đi làm từ sáng đến chiều mới về. Tuy mệt, nhưng mẹ vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và nấu cho cả nhà những bữa cơm thật là ngon. Cả xóm em ai cũng quý mẹ, vì mẹ vừa hiền lành lại chịu thương chịu khó. Lúc nào, mẹ cũng nghĩ cho người khác cả.
Em yêu mẹ nhiều lắm, nên em sẽ cố gắng học tập thật tốt để làm mẹ vui lòng.
3. Tả mẹ của em số 3Ở nhà em có một cô tiên đang sống, đó chính là mẹ của em.
Mẹ của em là một bà nội trợ, năm nay 38 tuổi. Mỗi ngày, mẹ dành thời gian để chăm sóc gia đình, và vườn cây cảnh trước nhà. Lúc nào mẹ cũng vui vẻ và truyền nguồn năng lượng tích cực đó đến mọi người. Nhờ vậy, hàng xóm láng giềng ai cũng quý mẹ. Dưới bàn tay mẹ, em và bố luôn được ăn ngon, mặc đẹp, ngủ trong chiếc chăn thơm tho. Thật là thoải mái.
Em sẽ cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi để mẹ có thể tự hào về em.
4. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 4Người phụ nữ đẹp nhất đối với em có lẽ chính là mẹ, mẹ không chỉ là người đẹp nhất mà còn là người phụ nữ đảm đang nhất, tuyệt vời nhất trong suy nghĩ của em. Mẹ em là một giáo viên tiểu học, năm nay mẹ đã bước sang tuổi 35, mẹ công tác trong chính ngôi trường mà em đang học, chính vì vậy sáng nào em cũng được mẹ chở đi làm và đi học. Mẹ em có mái tóc dài, đen nhánh và thẳng suôn mượt, mẹ không thích nhuộm tóc hay làm xoăn như các cô giáo khác. Dù là đi dạy hay ở nhà mẹ vẫn rất giản dị, không tô son, đánh phấn, nhưng như thế mẹ vẫn rất xinh đẹp. Mẹ em là một giáo viên dạy giỏi ở trường, em rất tự hào khi có một người mẹ như mẹ của em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ của mẹ.
5. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 5Ai được sinh ra trên cuộc đời này đều có mẹ, vì mẹ chính là người đã cho ta cuộc sống này. Em cũng vậy, mẹ chính là người tuyệt vời nhất đối với em, mẹ đã cho em được sinh ra, được lớn lên và được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Mẹ em năm nay đã ngoài 30 tuổi, công việc của mẹ là bán hoa quả ngoài chợ, công việc đó rất vất vả, buổi sáng mẹ dậy thật sớm để sắp hàng mang ra chợ, đến tối muộn mẹ mới dọn hàng về. Vì hay thức khuya dậy sớm nên trông dáng mẹ rất gầy, nước da sạm đi và xuất hiện vài nếp nhăn. Mỗi buổi được nghỉ học em đều ra chợ phụ mẹ trông hàng, em mong sao có thể giúp đỡ mẹ để mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn.
6. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 6Trong gia đình em, mẹ là người mà em yêu quý nhất. Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng mẹ còn trẻ lắm. Dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan, rạng rỡ. Mái tóc đen mượt lúc nào cũng được chải gọn gàng. Đôi mắt đen nhánh nhìn em thật hiền từ và đấy trìu mến.Thường ngày mẹ dậy thật sớm để dọn dẹpvà chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nấu ăn rất ngon, em thích nhất món canh bí tôm của mẹ nấu. Tối đến, mẹ thường dạy em học bài, bài nào em chưa hiểu,mẹ giảng cho em ngay. Rồi mẹ đưa em vào giấc ngủ với những câu chuyện thần tiên mà mẹ kể, chắp cánh những ước mơ cho em. Em rất yêu mẹ và cố gắng hái được nhiều bông hoa điểm mười để tặng mẹ.
7. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 7Mỗi người chúng ta sinh ra đều có một người mẹ. Đó là người mang nặng đẻ đau, chăm lo và nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành. Mẹ của em cũng như bao người mẹ khác, đều rất yêu thương con cái. Em rất yêu mẹ của em.
Mẹ năm nay đã gần 45 tuổi, mái đầu mẹ đã bắt đầu có những sợi tóc màu bạc. Mỗi lần ngồi cạnh mẹ, mẹ lại bảo nhổ cho mẹ những sợi tóc đó. Người ta bảo với em rằng đó là dấu hiệu của tuổi già. Mà em thì không muốn mẹ già đi chút nào.
Gương mặt mẹ tròn, làn da bị sạm vì rám nắng. Suốt ngày mẹ em làm việc đồng áng từ sáng đến tối nên mẹ không trắng như nhiều người khác. Nhưng em vẫn thích sờ vào má mẹ khi nằm ngủ. Vì em nhận ra sự nhọc nhằn, vất vả của mẹ. Đôi mắt của mẹ em hiền lắm, mẹ cười mà mắt cũng biết cười.
Mẹ chăm sóc cho hai chị em rất cẩn thận, mỗi sáng mẹ đều chuẩn bị cơm canh rất ngon cho em và ba ăn. Mẹ bảo bữa sáng quan trọng nhất nên không được bỏ bữa. Khi chúng em đến trường, mẹ còn không quên chuẩn bị khẩu trang cũng như nước uống bỏ vào túi. Mẹ luôn là người phụ nữ chu đáo như vậy.
8. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 8Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời
Mẹ là điều tuyệt với nhất mà thế giới mang đến cho em, em luôn tự hào vì em có một người mẹ vô cùng tuyệt vời. Mẹ em năm nay 34 tuổi, là giáo viên cấp 3 môn Ngữ Văn. Mẹ có mái tóc đen, dài ngang lưng, đôi mắt to và hiền từ, nước da trắng. Mẹ em là một người vô cùng đảm đang, nhanh nhẹn. Vừa phải đi làm, lại vừa phải chăm sóc gia đình, nhưng lúc nào mẹ cũng chu toàn. Mẹ lo cho bố và em từng bữa cơm, giấc ngủ. Nhiều lúc em tự hỏi :”Tại sao mẹ lại giỏi như vậy, một lúc làm bao nhiêu là việc?”.
Em rất thích những lúc mẹ ngồi chấm bài của học sinh, mẹ đeo kính, rất chăm chú, đôi lúc lắc đầu, lúc lại mỉm cười. Mẹ cũng dạy em học bài, mẹ rất nhẹ nhàng, không bao giờ quát mắng mà từ từ giảng giải cho em hiểu. Em vẫn nhớ hồi lớp Một em ốm nặng mẹ đã thức trắng mấy đêm liền để trông em. Mặt mẹ hốc hẳn lại, mệt mỏi và lo lắng đến nhường nào. Mẹ với người lớn thì hiếu lễ, với trẻ nhỏ thì yêu chiều thế nên ai cũng rất yêu quý mẹ. Ông bà nội em cũng rất tự hào vì có cô con dâu vừa khéo léo lại giỏi giang. Em biết bản thân mình còn rất nhiều thiếu sót, thi thoảng cũng làm mẹ buồn lòng. Nhưng em sẽ cố gắng hết sức, ngoan ngoãn và học thật giỏi để mẹ được vui vẻ. Em chỉ muốn nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ là ánh sáng của cuộc đời con.”
9. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 9Mẹ em ba mươi bẩy tuổi, là một luật sư của đoàn luật sư Hà Nội. Mẹ có dáng người cao mảnh mai, đôi mắt tròn đen, mái tóc ngắn gọn. Mẹ hiền lành, dịu dàng nhưng rất nghiêm khắc. Sáng nào mẹ cũng dậy sớm, chuẩn bị đưa em đi học. Mẹ làm việc rất nhiều nhưng luôn tận tụy, tỉ mỉ và chỉn chu với mọi việc, nên ai cũng quý mến mẹ. Khi thành phố lên đèn, mẹ mới về nhà, mặc dù rất mệt, nhưng mẹ vẫn nấu ăn, dọn nhà và hướng dẫn em ôn bài. Em rất thương mẹ, nên em luôn cố gắng chăm học và ngoan ngoãn để mẹ luôn vui.
10. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 10Em thuộc rất nhiều bài hát và bài thơ ca ngợi mẹ nhưng có lẽ không thể nói hết những tình cảm mà mẹ dành cho em. Ngày trước khi mẹ là một cô giáo trẻ trung và xinh đẹp. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng lại sở hữu dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh và dáng đi nhẹ nhàng. Mái tóc mẹ dài mượt mà như những cô tiên trong truyện cổ. Em cứ ngắm mãi ảnh cưới của mẹ với cha ngày trước. Mẹ cười xinh xắn khoe chiếc cằm chẻ duyên dáng và đôi đồng điếu. Ba nói với em ngày trước cũng vì đôi đồng điếu này mà ba có có cảm tình với mẹ ngay cái nhìn đầu tiên. Thế mà cô tiên trẻ trung của em lại trở thành một người mẹ giản di, bình thường. Ngày sinh em ra mẹ phải nghỉ việc đi dạy, công việc mẹ rất yêu thích để chăm sóc em. Em hay ốm nên không thể nhờ ai chăm hộ. Ba đi làm cả tuần mới về, mẹ gồng gánh mọi chuyện. Thế nên chỉ vài năm mẹ đã già đi rất nhiều. Bây giờ nhìn mái tóc ngắn ngang vai em thấy thương mẹ vô cùng. Trán mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, đôi mắt quầng đen vì nhiều đêm thức trắng. Gương mắt trắng trẻo ngày xưa giờ trở nên xanh xao và có nhiều vết nám. Mẹ không có thời gian để chăm sóc cho bản thân vì phải chăm lo cho hai con và cả gia đình. Duy chỉ có nụ cười tươi là không thay đổi. Mẹ vẫn giữ tính lạc quan nên mọi người rất thích bên cạnh mẹ. Dù có khó khăn mẹ vẫn cười và động viên mọi người cố gắng.
Tham khảo nha
Mái trường thân yêu chính là nơi em cắp sách tới trường để học tập tri thức sau này để trở thành người có ích cho xã hội. Và cứ mỗi buổi đến lớp em lại ngồi học ở chiếc bàn học ở trường là người bạn giúp cho em học tập tốt biết bao nhiêu.
Cái bàn học ở trường em cũng như bao chiếc bàn học khác cũng có 4 chân thật vững chắc. Nó dường như đã được sơn màu vàng thật đẹp mắt và nó cũng đã gồm có 4 ngăn. Chiếc bàn học của lớp em thì ngồi được 4 bạn mà vẫn thật thoải mái, không bạn nào đụng phải tay bạn nào khi mà viết bài. Bàn học em cũng ngồi 4 người đó chính là các bạn Mai, Nam, Dũng và em. Bàn em cũng rất vui khi mỗi ngày lại được ngồi học trên chiếc bàn thân thương này với nhau. Quan sát thấy được trên bề mặt của chiếc bàn dường như cũng rất nhẵn và được các bác thợ mộc thiết kế lên trông cũng rất đẹp. Bề mặt chiều rộng của chiếc bàn của nó rộng khoảng 30 cm.
Và đặc biệt hơn đó chính là cứ mỗi khi chúng em cắp sách tới trường là chúng em ngồi khoanh tay trên chiếc bàn học đó. Nó dường như cũng đã giúp chúng em ngồi viết bài thật đẹp, đã thế chiếc ngăn bàn thật rộng rãi này còn giúp em đặt cặp sách của mình. Chúng em lúc nào cũng rất trân trọng chiếc bàn học đó, và tất cả các bạn trong lớp cũng rất có ý thức bảo vệ chiếc bàn mà các bạn được ngồi. Cả lớp em luôn luôn giữ cho chiếc bàn đó sạch sẽ và các bạn cũng không bao giờ các bạn viết hay bôi bẩn lên bàn. Có lẽ thế nên cả lớp bàn học nào cũng rất mới cho dù nó đa được đóng từ rất lâu rồi.
Em cũng rất rất yêu quý chiếc bàn học ở trường em. Chiếc bàn cũng chính là người bạn gắn bó với em trong quãng đường cắp sách tới trường.
Tham khảo nha
Suốt mấy hôm nay, em đang sống trong những ngày cuối cùng với tư cách là một học sinh của ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu dấu. Bởi chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ phải rời xa nơi đây, để đến với một ngôi trường mới.
Trước thời khắc ấy, trong em có biết bao cảm xúc thật khó tả. Đầu tiên chính là vui sướng. Em đã học tập vất vả, trải qua những giờ thi căng thẳng để được đỗ vào trường cấp 2 yêu mến. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui sướng vỡ òa trong trái tim em. Thế nhưng, nhiều phần hơn lại chính là nỗi buồn. Buồn vì phải xa mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè đã gắn bó suốt năm năm qua. Từ khi bắt đầu, đã biết sẽ có ngày này, nhưng sao khi nó đang đến thật gần thì lại buồn đến thế.
Rồi đây, em sẽ không được học những giờ Toán với thầy Bình khó tính. Sẽ không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và sẽ không được cùng các bạn đến lớp từ sớm để tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học, sẽ không được cùng các bạn lê la ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả, sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Em sẽ nhớ lắm! Nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa chắn gió những giờ ra chơi. Nhớ sân trường rộng với những bồn hoa nhỏ rực rỡ sắc bông mười giờ. Nhờ những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên mái nhà. Nhờ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi tháng tư. Và nhớ nhất, chính là những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm em, cùng những người bạn luôn ở cạnh bên dù vui dù buồn.
Thế nhưng, em chắc chắn sẽ nhớ và giữ mãi những kỉ niệm ấy. Em sẽ dành thời gian để trở về thăm trường, thăm thầy cô, bè bạn. Bởi tuy không còn được học cùng nhau nữa, thì giữa chúng em vẫn còn tình cảm chân thành khó phai mờ.
Mái tóc của mẹ luôn là thứ khiến tôi cảm thấy yêu thương và ấm áp nhất. Mỗi lần nhìn vào mái tóc dài và mượt mà ấy, tôi lại cảm thấy như được ôm chặt vào lòng mẹ. Tóc mẹ có mùi hương dịu nhẹ, như mùi hoa nhài trên sân vườn nhà, khiến tôi luôn muốn nằm gọn trong vòng tay mẹ và ngửi thật sâu vào mái tóc ấy. Những sợi tóc dài và xoăn nhẹ của mẹ luôn tỏa ra vẻ đẹp quyến rũ và thanh thoát. Mỗi khi mẹ cười, những sợi tóc dài và mượt mà ấy càng trở nên lung linh và rực rỡ hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ thời gian đã cướp đi vẻ đẹp ấy bằng những tháng ngày mẹ làm việc cực nhọc kiếm tiền sáng đêm. Tóc mẹ bắt đầu có những cọng bạc, một cọng rồi hai cọng ngày càng nhiều hơn. Mỗi lần nhìn vào tôi lại cảm thấy chua sót, buồn trách bản thân chưa làm được gì nhiều cho mẹ nhưng tôi chắn chắn sẽ cố gắng bằng hết những gì mình có thể để làm mẹ vui bởi mẹ luôn mang lại cho tôi cảm giác an toàn, yên bình và hạnh phúc.
#Tuệ Lâm✿
Mẹ từng nói "Cái răng cái tóc là góc con người" nên mẹ luôn dành sự chăm sóc đặc biệt cho mái tóc của mình. Mái tóc mẹ đen nhánh xuôn dài và cực kì óng mượt. Dù đã trên mái đầu ấy đã điểm đôi chút dấu vết của thời gian nhưng nhìn vẫn vô cùng chắc khỏe...
Tham khảo:
"Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương" Kể từ khi được học cô Oanh, em đã thực sự hiểu được câu hát này. Cô giống như người mẹ thứ hai, người mẹ ở ngôi trường tiểu học này. Cô Oanh đã dạy em từ hồi lớp 3 cho đến giờ, những bài học cô dạy chúng em đều ghi sâu trong lòng. Trong đó tiết học khiến em khó quên được nhất lại chính là tiết học cô dạy về bài "Nghĩa thầy trò".
Hôm ấy, cô giáo em mặc chiếc áo dài màu vàng rất đẹp. Mái tóc đen dài được buộc gọn trên đỉnh đầu, nhìn cô rất tươi tắn. Cô chào cả lớp bằng một nụ cười rạng rỡ. Giờ học bắt đầu. Bài giảng của cô hôm ấy diễn ra rất sôi nổi. Giọng nói cô ngọt ngào, truyền cảm. Đôi mắt cô lúc nào cũng nhìn thẳng xuống lớp. Đôi mắt ấy luôn thể hiện sự cổ vũ, động viên chúng em. Cô giảng bài say sưa đến nỗi trên khuôn mặt hiền từ đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không để ý. Cô giảng bài rất dễ hiểu. Qua lời giảng ấy, em cảm nhận được cái hay, cái đẹp của mỗi bài thơ, bài văn. Những lời cô giảng em khắc sâu vào tâm trí không bao giờ quên.
Thỉnh thoảng, cô đi lại xuống cuối lớp, xem học sinh thảo luận nhóm, xem chúng em ghi bài. Cô đến bên những bạn học yếu để gợi ý, giúp đỡ. Cô luôn đặt ra những câu hỏi từ dễ đến khó để kích thích sự chủ động sáng tạo của chúng em. Cô lúc nào cũng gần gũi với học sinh, lắng nghe ý kiến của các bạn. Giữa giờ học căng thẳng, cô kể cho chúng em nghe những mẩu chuyện rất bổ ích. Cô kể chuyện rất hấp dẫn. Bạn Hưng nghe cô kể cứ há miệng ra nghe mà không hề hay biết. Nhìn bạn, cả lớp cười ồ lên thật là vui. Gần hết giờ cô dành 5 phút lắng lại kể cho chúng em về người thầy của cô, em nhìn thấy sự xúc động không che giấu được từ trong ánh mắt của cô.
Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Tiết học kết thúc, ngay cả mỗi người chúng em cũng không giấu được sự xúc động và bồi hồi trong lòng về một giờ học quá ý nghĩa.
Em rất yêu quý và kính trọng cô giáo Oanh, cô không chỉ dạy dỗ em nhiều bài học đáng quý trong sách vở mà cả trong cuộc sống nữa. Mai này dù có đi đâu bao xa thì em mãi cũng không thể quên được người mẹ thứ hai này của em.
Gia đình con có ba thành viên: bố, mẹ, con. Trong đó người mà con yêu nhất là mẹ con. Mẹ con có mái tóc mượt mà và bóng. Khuôn mặt mẹ con rất tròn. Con nhớ, mẹ đã đưa con đi vườn Bách thú, đi chơi, mua quần áo, đi tập xe và đi xem phim. Con còn nhớ những lúc con bị ốm, mẹ luôn chăm sóc con rất dịu dàng. Mẹ còn nấu cháo cho con ăn để con mau khỏi bệnh. Con rất biết ơn những gì mẹ đã dành cho con.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học…
Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng.
Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.
Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo… Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học.
Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường… Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.
Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em… Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!