Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
REFER
Tôi không muốn khác biệt vô nghĩa. Mỗi chúng ta đều chỉ có một cuộc đời để sống. Nếu ta giống như hàng nghìn người khác thì bản thân ta sẽ chỉ sống đời nhàm nhàm, vô nghĩa như vậy. Lúc nào ta cũng sợ mình khác biệt. Sợ sự khác biệt ấy bị chê cười, bị người ta nói nọ nói kia. Nhưng có bao giờ ta nghĩ, sự khác biệt mới là điều tạo nên giá trị của ta? Khác biệt không phải thứ duy nhất làm con người ta trở nên đặc biệt nhưng chỉ khi khác biệt, ta mới biết đời sống của mình đẹp tươi và ý nghĩa đến đâu!
tham khảo :
Tôi không muốn khác biệt vô nghĩa. Mỗi chúng ta đều chỉ có một cuộc đời để sống. Nếu ta giống như hàng nghìn người khác thì bản thân ta sẽ chỉ sống đời nhàm nhàm, vô nghĩa như vậy. Lúc nào ta cũng sợ mình khác biệt. Sợ sự khác biệt ấy bị chê cười, bị người ta nói nọ nói kia. Nhưng có bao giờ ta nghĩ, sự khác biệt mới là điều tạo nên giá trị của ta? Khác biệt không phải thứ duy nhất làm con người ta trở nên đặc biệt nhưng chỉ khi khác biệt, ta mới biết đời sống của mình đẹp tươi và ý nghĩa đến đâu!
Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh, mới đó ngày hè đã tới rồi. Những tháng năm thăng của học trò cũng đã kết thúc, để lại cây phượng một mình ở sân trường. Từng chùm hoa phượng đỏ thắm, rực lên những đốm lửa đầy kiêu hãnh, mãnh liệt như sức sống của tuổi học trò. Hoa phượng cứ rơi..rơi...hoa phượng cứ mưa...mưa ...nỗi cô đơn buồn tẻ trong lòng bao giờ mới chấm dứt. Xa học trò, phượng buồn bã, thả từng cánh phượng xuống đất đếm từng giây phút xa bạn học. Phượng cứ đứng gác trên sân trường, nhưng đôi khi, phượng cũng cảm thấy mệt lắm, cứ lim dim đôi mắt long lanh, trong sáng của mình. Và mỗi khi chị gió đi ngang qua, lại nhẹ nhàng đánh thức phượng dậy, thế là một cơn hoa lại rụng. Phượng cũng chẳng khác gì những loài cây khác ở trên sân trường, nhưng phượng lại mang đến cho chúng ta một cảm giác thật bình yên. Phượng gắn bó với tuổi học trò, với nhà trường. Phượng đã mang đến biết bao tiếng cười đùa của học sinh, làm cho ngôi trường trở nên rực rỡ sắc màu . Và bây giờ vẫn vậy, phượng luôn cố gắng làm hết mình để cho niềm vui lại trở về với mái trường. Em rất muốn nói với phượng rằng" cho dù ở đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, mình cũng luôn nhớ về bạn, nhớ về những tháng ngày mình còn ở bên nhau, chơi đùa với nhau, bạn hãy nhớ rằng mình không bao giờ xa bạn, mình sẽ mãi luôn ở bên bạn, chỉ cần bạn còn nhớ về mình- hoa học trò ".
Tham khảo :
Tôi không muốn khác biệt vô nghĩa. Mỗi chúng ta đều chỉ có một cuộc đời để sống. Nếu ta giống như hàng nghìn người khác thì bản thân ta sẽ chỉ sống đời nhàm nhàm, vô nghĩa như vậy. Lúc nào ta cũng sợ mình khác biệt. Sợ sự khác biệt ấy bị chê cười, bị người ta nói nọ nói kia. Nhưng có bao giờ ta nghĩ, sự khác biệt mới là điều tạo nên giá trị của ta? Khác biệt không phải thứ duy nhất làm con người ta trở nên đặc biệt nhưng chỉ khi khác biệt, ta mới biết đời sống của mình đẹp tươi và ý nghĩa đến đâu!