K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 1 2019

Hanoi in 2018

Hello friends!
Today I wrote a letter about my hero who is none other than my father. My father is my true hero because he is the most special person in my life.

For me, my father is a doctor and also the best father. Although the work was extremely busy because of the live nights, the days of studying, going to work, my father always gave me my best fun days.

During the week, my father often spends time with his sick people. He did not have time to rest because the patient came to my father too crowded. Whenever I have a break from my father, I rush back to school to catch him and my brother to help me remember.

I remember, when I was 8 years old, my mother went on a business trip, my brother went to grandma. The house left me with a fever, my father had to be on duty and I couldn't cut him, so he took me to the car and took me to the doctor's room where his father and colleagues rested after each long tour.

I had a high fever, my father gave me a fever to relieve the fever, and he rushed to the emergency room where the patients needed him. He was a machine, the machine was restless. 15-20 minutes, he ran over to ask me, "son, do you feel good!" I nodded as my father rushed back to the bright room of the bright lamp.

I don't remember how many times I had been taken by my father. Those times, seeing my father's work saw his father really being a hero. Having meals, receiving a phone with a severe emergency case, he left the bowl and rubbed my brother's head with the promise "" the children at the good house, the father went to the hospital ". His shadow smoked the corridor of the building to come to the sick. At one point, I saw my father as a hero rescuing the world.

My father received many awards from the agency as well as in the industry and I found my father deserved it.

When I got home, Dad tried his best to keep our family happy. He works hard to make money for our family. He loves my brothers very much and always tries to make me happy whenever I'm in a sad mood. He always taught me good things and did not spoil me by buying me all I wanted. But at the same time, he gave me a lot of things that I always wanted. My father has always tried with his best level to make me a good person.

Although busy, my father always talked with my teacher about my study and he never forced me to study.

He was very careful about what I ate. He always insisted that I eat healthy things fruits and vegetables rich in vitamins and minerals. He is a loving father. I always enjoy spending time with him and learning new things from him. He taught me to swim. Up to now, I have won many swimming championships. My father helped me a lot in my education. He did not allow me to pay tuition fees but instead sat with me to solve the problems that were happening. Because of my father's glamor, I did very well in school. My father is the most precious gift from God for me.

My father is a loving father and the most polite person I've ever seen in my life. He wants me to be a good person him. That's why he always taught me how to distinguish between right and wrong.

He is my best friend. I can discuss everything with him without hesitation. Things I never showed to any close friend, I could easily discuss with my father. Whenever I need his help, he is always there. He is a hero to me.

Although I was only 15 years old, my father showed me how to achieve success, my father pointed out the opportunity exists in front of me. But at the same time, he let me decide on the path I chose. He is very confident that his efforts will make me a good person without ever going into bad things. Seeing his trust in me one day I want to make him proud.

Bye, see you again!
Nguyen Ngoc Nam Anh

26 tháng 1 2019

a, 3-3|x+5|=-9       b, 2x-5=x-7

Các bạn làm giúp mình với ??? Mình cảm ơn các bạn trước nhé !!!

mik ko biết chỉ còn cách là chép mạng mà thôi

sorry nhé

26 tháng 1 2019

Hà Nội năm 2018.

Các bạn thân mến!

Chắc hẳn mỗi chúng ta đều có một ai đó được coi là người hùng, là hình tượng chuẩn mực để chúng ta hướng đến. Người hùng của các bạn có thể là một nhân vật mang sức mạnh siêu nhiên, một người anh hùng lịch sử tài trí và dũng cảm, hay cũng có thể là một người cô, người thầy, người lái đò thầm lặng đưa chúng ta đến bến bờ tri thức. Còn đối với riêng tôi, người hùng của tôi chính là ông nội.

Ông nội tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, râu tóc ông bạc phơ nhưng thật may mắn làm sao khi ở độ tuổi này ông vẫn còn được minh mẫn tuy rằng đôi mắt ông đã mờ dần đi theo năm tháng. Tôi thường về thăm ông vào mỗi dịp cuối tuần để nghe ông sẻ chia, tâm sự và cùng ông trồng các loài hoa ở khu vườn nhỏ trước sân. Sở thích của ông là sưu tầm cây cảnh nên ông trồng rất nhiều loại hoa như hoa lan, hoa hồng, hoa huệ, ...và nhiều cây ăn quả khác xung quanh ngôi nhà của mình. Đã có lần ông nói với tôi rằng, hoa mang đến cho con người cái đẹp, người thích chơi hoa là người yêu cái đẹp. Ông thích trồng hoa bởi ông yêu những vẻ đẹp đầy màu sắc mà chúng mang lại.

Trước đây, ông tôi là một người lính, một người chiến sĩ dũng cảm xung phong vào chiến trường miền Nam trong cuộc kháng chiến chống Mĩ để góp sức mình vào công cuộc chiến đấu chung của dân tộc, mang lại hòa bình, hạnh phúc cho nhân dân. Theo lời ông kể, đó là những năm tháng gian khổ nhưng cũng là những năm tháng hào hùng nhất trong lịch sử. Chiến tranh vô cùng ác liệt, có những ngày bom Mĩ dội xuống liên tiếp khiến đồng bào ta phải gánh chịu những đau thương không sao kể hết. Những người lính chỉ được về phép một, hai hôm rồi lại từ biệt gia đình, vợ con để lên chiến trường. Những người thanh niên trai trẻ phải từ giã làng quê, từ giã mối tình còn đang tươi đẹp để hành quân, chiến đấu vì miền Nam yêu dấu. Mười năm trong cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ cũng là mười năm ông tôi trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, trải qua mọi sự khắc nghiệt của chiến tranh. Mười năm ấy, gia đình không còn niềm tin, niềm hi vọng vào sự trở về của ông nữa.

Khi cuộc đấu tranh của nhân dân ta giành thắng lợi, đất nước hoàn toàn được thống nhất, ông tôi trở lại quê hương trong niềm vui, niềm hạnh phúc đến òa khóc của mọi người. Điều tôi ngưỡng mộ ở ông không chỉ là sự dũng cảm, tinh thần chiến đấu quật cường vì tổ quốc mà còn bởi tình yêu mặn nồng giữa ông và bà tôi. Trước khi trở thành một người lính, ông tôi là một chàng trai trẻ còn bà tôi là một cô gái ông thôn chất phác, hiền lành. Giữa thời buổi sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc hai người không dám hứa sẽ chờ đợi nhau. Vậy mà mười năm trôi qua, tuổi thanh xuân của bà đã được bù đắp trong giây phút nhìn thấy ông lành lặn trở về. Lời hứa chờ đợi ấy dù không được nói ra nhưng cả hai đều đã ngầm hiểu. Cho đến tận bây giờ, khi lớp bụi thời gian dần phủ mờ lên tất cả thì ông bà tôi vẫn yêu thương nhau như thuở ban đầu. Ông luôn dành sự quan tâm cho bà, ông nói rằng dù có dành cả cuộc đời của mình thì cũng không thể bù đắp hết được những khổ cực, buồn tủi bà phải chịu đựng trong ngần ấy năm xa cách.

Sự hi sinh của ông dành cho gia đình vô cùng to lớn. Tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn phụ giúp bố mẹ tôi những công việc vừa sức để bố mẹ tôi đỡ được phần nào vất vả. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông được cấp trên cử đi học và trở thành một thầy giáo. Xen kẽ những bài giảng của ông là câu chuyện về chiến tranh, câu chuyện về tình người để các học sinh biết quý trọng hơn cuộc sống mình đang có. Mặc dù ông đã về hưu nhưng ngày Nhà giáo Việt Nam hàng năm có rất nhiều học sinh cũ đến thăm và tặng hoa chúc mừng người thầy đã dìu dắt và gắn bó với mình. Có những người trở thành bác sĩ cũng có người trở thành giáo viên, nhà báo. Nhưng cho dù làm ngành gì chăng nữa thì ông cũng đều dặn dò các học sinh phải có cái tâm, như vậy, mới đạt được thành công trong công việc. Có lẽ vì thế mà những học trò cũ luôn kính trọng và coi ông như người cha của mình.

Những lúc rảnh rỗi, ông thường kể cho tôi nghe các câu chuyện để chúng tôi biết thêm về lịch sử đất nước, về những con người hi sinh thầm lặng để chúng ta có được cuộc sống tự do như ngày hôm nay. Ông dạy tôi cách ứng xử trong cuộc sống hàng ngày, dạy tôi những phép toán mà tôi không tìm ra lời giải. Là một người nghiêm khắc nên khi những thành viên trong gia đình mắc lỗi hay xử sự không đúng ông tôi đều thẳng thắn góp ý. Tôi nhớ những ngày còn thơ bé, ông đã làm rất nhiều đồ chơi cho tôi. Ông dạy tôi cách gấp con hạc, chiếc thuyền thúng, thuyền buồm bằng giấy. Ông làm cả đèn ông sao cho tôi mỗi dịp Trung thu đến để tôi đi rước kiệu cùng các bạn. Không một ai trong xã hội chê trách ông về điều gì bởi ông là một người có trách nhiệm, một Đảng viên gương mẫu, một người cha, người ông mẫu mực. Ông còn nhiệt tình giúp đỡ những người xung quanh khi họ gặp khó khăn khiến họ cảm kích và biết ơn vô cùng.

Vào ngày sinh nhật, tôi bất ngờ nhận được món quà của ông. Đó là một chiếc xe đạp màu xanh tôi yêu thích. Ông không quên nhắc tôi phải học thật giỏi, thật chăm ngoan để xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ. Đồng thời, ông cũng không quên nhắc nhở bố mẹ tôi dù có bận rộn như thế nào cũng nên dành thời gian quan tâm, chăm sóc con cái. Những đứa trẻ rất cần sự lắng nghe của cha mẹ và tôi cũng vậy.

Tôi luôn nhận được sự khích lệ từ ông, mỗi kì được học sinh giỏi, ông thường thưởng cho tôi những món quà ý nghĩa. Đó là chiếc cặp sách hay những cuốn vở, chiếc bút để chuẩn bị cho một năm học mới. Là người đứng đầu trong gia đình, ông luôn bảo ban mọi thành viên cách sống, cách giao tiếp, ứng xử chuẩn mực nhất để không ai có thể chê trách. Ông luôn yêu thương hết mực các cháu nhưng cũng không quá nuông chiều để chúng làm nũng, đòi hỏi.

Đối với tôi, ông là một người hùng. Tôi ngưỡng mộ ông bởi cách sống, cách đối nhân xử thế, ngưỡng mộ ông ở sự hi sinh cao cả dành cho gia đình. Hi vọng rằng, ông sẽ luôn mạnh khỏe để bên cạnh chúng tôi và cùng chúng tôi có những giây phút ngập tràn yêu thương.

cháu gái yêu quý của ông

        Phan Thùy Linh

26 tháng 1 2019

Người hùng của mình là OLLY MURS và đó cux là thần tượng của mk

25 tháng 1 2019

Trong những bức thư trước chúng ta đã trao đổi với nhau một cách rất hào hứng về chức vô địch AFF Cup 2018 của Đội tuyển Việt Nam. Và bạn có hỏi tôi về cầu thủ mà tôi yêu thích nhất phải không?

Nếu phải chọn ra cầu thủ ấn tượng nhất, tôi và chắc hẳn rất nhiều người khác sẽ nhắc đến Quang Hải, người hùng của đông đảo người hâm mộ bóng đá Việt Nam thời kỳ này.

Nhắc đến Quang Hải thì chúng ta sẽ nhớ đến những pha xử lý bóng khéo léo, đầy cảm hứng và sáng tạo vô tận của anh, cùng với khả năng sút xa trái phá, và khả năng đá phạt hoàn hảo.

Nhưng trên hành trình đến với chức vô địch AFF Cup vừa qua, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ nhớ những lúc Quang Hải bị đối phương phạm lỗi liên tục, hết lần này đến lần khác, nhưng Quang Hải ngã xuống rồi vẫn đứng lên và thi đấu với tinh thần kiên định tuyệt vời.

Sự cứng cỏi của Quang Hải có lẽ là yếu tố quan trọng để anh bước vào môi trường bóng đá chuyên nghiệp từ rất sớm. Sau khi được đào tạo ở trung tâm bóng đá trẻ Hà Nội, cùng một thời gian được đào tạo ở trung tâm Hoàng Anh Gia Lai - JMG cùng lứa Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh, Quang Hải đã sớm trưởng thành trên mọi cấp độ.

Tôi nhớ bắt đầu ấn tượng với Quang Hải trong màu áo U19 Việt Nam vào đến bán kết U19 Châu Á 2016. Rồi sau đó tôi càng ấn tượng hơn ở giải U20 World Cup 2017, nơi khả năng của Quang Hải và các đồng đội được thể hiện ở đấu trường thế giới dù chúng ta phải dừng bước sớm.

Ở giải đấu này cú sút đập cột của U20 Honduras có lẽ là dấu ấn lớn nhất của Quang Hải, đánh dấu sự tỏa sáng của ngôi sao mới trên bầu trời bóng đá Việt Nam ở tuổi 20.

Không lâu sau đó Quang Hải bắt đầu được gọi vào Đội tuyển quốc gia tham dự vòng loại Asian Cup và ghi được những bàn thắng đầu tiên.

Để rồi sang năm 2018, Quang Hải là nhân tố then chốt trong đội quân của huấn luyện viên Park Hang-seo liên tiếp có những chiến tích thần kỳ như giải U23 Châu Á, ASIAD, hay AFF Cup. Sẽ không ai trong chúng ta quên bàn thắng trong mưa tuyết trắng của Quang Hải ở trận chung kết U23 Châu Á, cùng phong độ tuyệt vời ở giải đấu này.

Sự ổn định của Quang Hải được duy trì giúp Đội tuyển Việt Nam lên ngôi vô địch AFF Cup, và rất xứng đáng khi Quang Hải nhận giải Cầu thủ xuất sắc nhất giải.

Ở Hà Nội FC, lâu nay Quang Hải cũng sớm trở thành một thành viên trụ cột, với không ít "siêu phẩm" ở giải vô địch quốc gia. Tôi cũng rất ngưỡng mộ Quang Hải ở điểm này.

Bạn chắc cũng đồng ý Quang Hải hiện nay đã là cầu thủ số 1 của bóng đá Việt Nam, và tôi tin rằng Quang Hải sẽ còn đạt được những đỉnh cao mới trong tương lai.

Bản thân tôi thấy Quang Hải là người có cuộc sống ổn định, không có điều tiếng gì trong khi cũng rất chỉn chu khi xuất hiện trước truyền thông; điều đó khiến tôi khâm phục anh hơn.

Quang Hải không chỉ là thần tượng, là người hùng của tôi mà chắc cũng là người hùng trong lòng nhiều bạn trẻ bởi anh mang lại niềm tin mạnh mẽ rằng bạn có thể vượt qua các giới hạn, nhất là giới hạn của bản thân, một cách hoàn hảo.

16 tháng 1 2019

bn nào hay cho 20 k

16 tháng 1 2019

20 k đấy

8 tháng 1 2019

Thảo Linh thân mến !

Vậy là chúng mình xa nhau hơn một học kì rồi đấy phải không Thỏa bình? Cả mình và Linh nữa đều lười viết thư cho nhau. Không một lí do nào có thể biện hộ cho sự lười biếng ấy của chúng ta. Hôm gặp Kim Ngân ở cửa hàng bách hóa tổng hợp thị trấn, Kim Ngân chuyển lời thăm sức khỏe của Thảo Linh đến mình. Thú thực mình vừa vui lại vừa buồn. Mình định ráng đợi một thời gian nữa bắt Linh phải viết thư “xin lỗi” lúc đó mình mới chịu hồi âm cho cậu. Thế mà ráng không được vì đã biết địa chỉ của Linh qua Kim Ngân nên “đành phải quá bộ” đến thăm Linh trước.

Thảo Linh à! Giờ thì mình kể vài nét tình hình lớp mình cho Linh biết nhé! Phong trào học tập vẫn như hồi nào Linh ở đây: chăm ngoan, sôi nổi nhưng nghịch ngợm vào loại nhất nhì trường. Dương như trong mỗi tụi mình đều nghĩ rằng: đây là năm học cuối cùng của bậc Tiểu học, cần phải nỗ nực hết mình không chỉ ở lớp mà còn ở nhà nữa. Ngay từ đầu học kì I, tụi mình đã tự động tổ chức học thêm một tuần ba buổi, nhờ cô giao Hoàng Yến – cô chủ nhiệm lớp 5A của mình dạy tại nhà bạn Phượng đấy. Còn lại hai buổi trong tuần thì học theo nhóm. Chất lượng học kì I vừa qua thật khả quan. Dẫn đầu toàn trường về tỉ lệ học sinh xuất sắc và giỏi đấy.

Linh thấy có mừng không? Chắc Linh còn nhớ bạn Phi Hùng và Lệ Thủy chứ. Do hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, cả hai đều phải một buổi đi bán vé số kiếm tiền phụ giúp gia đình. Phi Hùng thì bố mất sớm, sau Hùng còn hai em định bỏ học. Cô giáo chủ nhiệm và tụi mình đã đến tận nhà vừa động viên hai bạn, vừa giúp đỡ cả vật chất lẫn tinh thần. Hàng tháng chúng mình tiết kiệm tiền ba mẹ cho ăn sáng. Lúc thì mua quần áo, lúc thì mua sách đấy. Cả lớp chúng mình là một tập thể yêu thương gắn bó với nhau như anh em trong một nhà. Các thầy cô đều khen lớp 5A là một tập thể điển hình về tinh thần học tập, về ý thức tổ chức kỉ luật và nhất là tinh thần đoàn kết tương thân tương ái đấy Linh ạ.

Thôi, cho mình tạm dừng ở đây. Chúc Linh và những người bạn mới của Linh luôn được khỏe và học giỏi. Nhớ hôn hộ mình bé Phương Thảo nhiều nhiều nhé!

                                                             Bạn thân!

                                                             Thanh Trà.

tk cho mk nha!

HƠi giống chép mạng nhưng vẫn cho bạn 1 k

4 tháng 1 2021

Viết thư quốc tế UPU à

4 tháng 1 2021

VÌ đại dịch covid 19 nên chấu không thể về thăm ông bà đượ cháu rất nhớ ông bà.

   ông bà ở dưới quê có khỏe không ạ?cháu rất nhớ ông bà,cháu cứ tưởng dịp tết này đc về quê thăm ông bà.nhưng ko ngờ lại có một đại dịch khủng hoảng như vậy ,cháu rất buồn vì cháu ko đc về quê thăm ông bà.ở trên thành phố dịch này đang lan tràn khắp mọi nơi cháu và bố mẹ  cũng phải tạm thời nghỉ ở nhà để chống lây lan dịch.ông bà ở dưới quê cũng hãy bớt ra người đi ạ nếu có việc gì cần thiết thì mới đc đi ra ngoài thôi ạ,mà khi ra khỏi nhà ông bà hãy nhớ mang khẩu trang và giữ khoảng cách nhé ông bà thế mới phòng chống đc dịch bệnh.năm nay tế cháu ko về đc mong ông bà chớ buồn năm sau nhất định cháu sẽ về đc để nghe ông bà kể chuyện và nấu bánh chưng bên gia đình.ở trên này khi nghỉ hoch cháu rất buồn và muốn đị học trở lại học và chơi cùng các bạn,cháu thấy những người bị covid 19 đau lám ông bà ạ.con virut đó đã làm cho bao nhiêu người trên thế giới mất mạng.các bác sĩ đầy tình thương đã cố gắng hết mình dù có mệt mỏ,phải rời xa gia đình nhưng họ vẫn kiên trì,quyết tâm đẻ chăm sóc và chữa bệnh cho những bệnh nhân.trong thư cháu viết này bố và mẹ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông bà ạ.

    giờ cũng đã đến giờ cháu phải học rồi cháu chúc ông bà năm mới an khang thịnh vương ạ.cháu chào ông bà ạ.

29 tháng 12 2018

Có những cảm xúc như thế…hồi hộp, thổn thức khi dõi theo trận đấu của các cầu thủ; lo sợ, hoảng hốt khi chứng kiến những con người can trường ấy bị chấn thương hay chèn ép, xử phạt bất công trên sân cỏ; rồi sau bao tâm trạng hỗn độn vẫn là một cái kết có hậu của một câu chuyện cổ tích ngoài đời thực: chiến thắng vang dội làm nên kì tích của bóng đá Việt Nam khiến hàng triệu con tim cùng hòa chung một nhịp để hô vang: VIỆT NAM VÔ ĐỊCH… Mừng đến rơi lệ, khóc đến sưng mắt, vui quá nên xúc động đến khó tả, ấy là niềm vui mà chỉ có bóng đá mới mang lại được. Có lẽ, chỉ những khoảnh khắc đáng nhớ này mới khiến ta quên đi mọi bộn bề ngoài cuộc sống để một lòng hướng đến cổ vũ nhiệt tình cho bóng đá nước nhà, tự dưng cảm thấy cuộc sống là một màu hồng và mỗi con người đều dễ thương đến kì lạ!

10 năm, ấy là khoảng thời gian mà chúng ta phải đánh đổi để lập nên kì tích trong những ngày vừa qua. U23 đã vắt kiệt sức lực để đem về chiến thắng khó tin cho toàn dân tộc Việt Nam, đánh bại những đội bóng với thể lực nhỉnh hơn như Irap, Quatar để giành vé vào chung kết U23 Châu Á. Giờ đây, tâm điểm mà người ta hướng đến không phải những câu chuyện ngoài lề bon chen khác, mà trên các trang báo, bản tin hay mạng xã hội cả trong và ngoài nước đều nhắc đến kì tích của những người hùng U23 mà báo Quatar gọi họ với cái tên “Kẻ hạ sát những gã khổng lồ”. Để có được ngày hôm nay, những ngày mà chúng ta ăn mừng với chiến thắng chung cả nước, ngày mà các cầu thủ U23 có thể tự tin chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi trên sân để sẵn sàng lao đến phá lưới khung thành đối thủ, tất cả đã đợi chờ trong suốt 10 năm rồi- khoảng thời gian dài ta phải chịu không ít thiệt thòi, bóng đá Việt Nam cứ ra sân nhưng rồi lại ngậm ngùi trong thất bại. Nhưng ta có hối hận không khi phải trải qua từng ấy năm, mới giành lại vẻ vang cho bóng đá nước nhà? Không, chắc chắn không hoặc nếu có thì hình như mọi thứ đều chẳng quan trọng bằng thứ cảm xúc hỗn độn có được khi chứng kiến lá cờ đỏ sao vàng lại tung bay phấp phới qua từng trận thi đấu. Điều đáng nhớ hơn cả, chúng ta đã trải qua cảm xúc ây cùng nhau, cùng nhau thắp lên niềm tin, cùng nhau làm nên chiến công dữ dội khiến bao bạn bè ngoại quốc phải trầm trồ bàn tán, phải xuýt xoa và kiêng nể. Mọi thứ thật khó tin, nhưng đó là sự thật.

Từ trước đến nay, tôi không phải một fan ruột của bóng đá nên những trận đấu của Việt Nam thường chỉ dõi theo qua các bài báo để xem tỉ số chung cuộc. Và có vài lần tôi cũng từng thở dài mà thất vọng khi chứng kiến bao câu chuyện liên quan đến việc bán độ của cầu thủ Việt Nam. Ấy vậy mà sau tất cả, tôi lại thấy ái ngại khi đọc những lời chửi bới, chê bai của bao con người chung một dòng máu hồng nói về nhau bằng thứ lời lẽ chẳng nghe lọt lỗ tai. Nhìn những cầu thủ nước mình, ra sân rồi lại thua cuộc, chấn thương bao lần nhưng không đánh đổi nổi một bàn thắng, tôi buồn và đau thay các chàng trai ấy. Khi đã khoác trên mình chiếc áo lá cờ đỏ sao vàng, các anh chấp nhận bước vào một trận chiến, có thắng ắt có thua. Có điều nếu thắng sẽ được tung hô khen ngợi hết lời, còn nếu thua thì nhận lại không ít đắng cay. Thời gian trôi qua, những cầu thủ của ta luôn chủ động rèn luyện cả về thể chất lẫn tinh thần, dù khó khăn hay mệt mỏi, dù chấn thương hay áp lực vẫn chỉ tiếp tục kiên trì, giữ vững niềm tin mà thi đấu. Phải chăng chính niềm tin sắt đá ấy đã thổi lên ngọn lửa rừng rực sẵn sàng làm nên kì tích, để rồi hôm nay người dân cả nước nức lòng, thổn thức khôn nguôi trước những bàn thắng lịch sử “một đi không trở lại” của những người hùng trong truyền thuyết khoác áo Việt Nam? Cảm ơn các anh bởi đã giữ lời hứa của mình, rằng một ngày sẽ làm nên điều kì diệu cho bóng đá nước nhà… Các anh là người chịu nhiều thiệt thòi nhất nhưng cũng là những người mạnh mẽ và kiên trì nhất. Cảm ơn cả huấn luyện viên Park Hang Seo- người thầy đã dẫn dắt các cầu thủ chúng ta hết chiến thắng này đến chiến thắng khác- một người đáng để nhân dân Việt Nam và các nước khác trên thế giới ca tụng, nể phục. Cảm ơn Quang Hải, Văn Thanh, Tiến Dũng, Hà Đức Chinh đã tỏ ra bản lĩnh khi bước vào loạt sút luân lưu; cảm ơn đội trưởng Xuân Trường đã thúc đẩy tinh thần cả đội để chúng ta chiên đấu đến hồi còi cuối cùng; cảm ơn thủ môn soái ca Bùi Tiến Dũng đã đốt cháy bao trái tim người dân bằng những cú bắt pelanty đỉnh của đỉnh, kì tích của kì tích;…và từng cái tên khác đứng trong hàng ngũ của đội tuyển Việt Nam- tất cả đều xứng đáng được tung hô. Cảm ơn những mảnh ghép làm nên bức tranh U23 Việt Nam không thể hoàn hảo hơn, sức mạnh tập thể và tinh thần quyết tâm của các chàng trai đã khiến chúng ta không hề nuối tiếc khi đặt niềm tin ở họ!

Những ngày vừa qua, từng ngõ hẻm, căn nhà đến ra ngoài đường phố, trung tâm thủ đô, đâu đâu cũng là những lời tán dương, cơn mưa lời khen về điều U23 đã và đang làm. Nói nhiều, khen nhiều thì sợ bị người ta chê là nhàm, nhưng thôi cũng kệ bởi tất cả đang gạt hết mọi thứ chỉ để dõi theo từng bước chân của thầy và trò U23. Có điều ta cứ thử để ý xem, chính nhờ những trận bóng đá kịch tính, vang dội đã khiến bao con người không kể hoàn cảnh, địa vị ngồi cạnh bên nhau, nắm chặt tay nhau rồi ôm chặt nhau không bỏ, rên lên vì sung sướng trước những bàn thắng lịch sử. Còn nhớ những giây phút lặng im đến rùng rợn, con tim như ngừng đập khi theo dõi các cầu thủ đá pelanty, những quả cuối cùng quyết định trận đấu. Nhớ không những giọt nước mắt rơi xuống, là giọt nước mắt đáng trân trọng khi niềm vui vỡ òa trước bàn thắng của Văn Thanh, Bùi Tiến Dũng đưa ta tiến đến trận chung kết. Chúng ta đã xiết chặt tay, cùng hô vang hai tiếng Việt Nam, triệu con tim hòa làm một. Ra đường ngập màu cờ, khắp nơi vang lên tiếng cười giòn tan, tiếng hô hào chiến thắng… chưa bao giờ thấy không khí cuộc sống “ vui quên Tết” như thế này. Tối thấy hình ảnh bao thanh niên nữ tú giơ lên ngọn cờ Tổ quốc trên khắp các nẻo đường, thấy hình ảnh học sinh trong trường học chạy quanh sân để ăn mừng và cả khoảnh khắc mấy cụ già cũng vì U23 mà sướng đến phát điên, không kìm được cảm xúc. Chúng ta đã ôm nhau thật chặt, dù lạ cũng như đã quen biết từ lâu, ta cũng cùng nhau cười và khóc hết mình trong suốt mấy ngày qua. Mong rằng những khoảnh khắc ấy sẽ diễn ra nhiều hơn, lâu hơn để ta tìm được cái cớ ở bên nhau, cùng nhau hô vang hai tiếng giản dị: VIỆT NAM.

Abraham Lincoln từng nói: “Hai chân tôi không thể bám chặt mãi trên con đường mòn trơn trượt nên cũng có lúc tôi lệch khỏi đường đua cuộc đời. Nhưng dẫu sao, tôi cũng gắng gượng và tự nhủ rằng, đó chỉ là một cú trượt và nó không thể làm tôi gục ngã. “ Đối với các cầu thủ của chúng ta, con đường ấy có lẽ chính là sân cỏ, khi bước vào mỗi trận đấu là một lần bước vào trận chiến với trái bóng, với đối thủ. Thế nhưng ta cũng biết rằng những người anh hùng của ta vẫn luôn bình tĩnh và kiên trì, dù là vấp ngã bao lần cũng chẳng hề gì, vẫn tự gắng gượng từng giây từng phút chớp lấy cơ hội ghi bàn để rồi sau mỗi bàn thắng, các cầu thủ lại hôn lên chiếc áo mang hình quốc kì dân tộc. Chừng nào các anh còn đủ sức để chạy, người hâm mộ sẽ giữ vững niềm tin để chạy theo từng dấu chân của các anh!

15h chiều 27/1/2018, trận chung kết quyết định cái tên cho chức vô địch. Không dám chắc liệu các cầu thủ U23 có tiếp tục làm nên kì tích không, nhưng đối với người Việt Nam, các anh là những người hùng, người chiến thắng rồi. Vậy nên hãy cứ mạnh mẽ, các chàng trai Việt Nam ạ. Khi thi đấu, dù áp lực hay mệt mỏi, cứ đặt tay lên tim, nhìn về phía khán đài… có Việt Nam ở đây rồi! Cảm ơn các anh vì mọi thứ và chúc cho đội tuyển U23 có một cái kết tuyệt đẹp- một kết chuyện có hậu như trong cổ tích.

Với những người đã dõi theo bóng đá Việt Nam trong những ngày qua, tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta đã trở thành nguồn tiếp sức, động lực tinh thần cho những cầu thủ ra sân, nên dù kết quả thế nào, ta cũng nên tự hào về kì tích lịch sử này, tin tưởng về con người và đất nước nơi mình được sinh ra. Tự hứa với chính mình, hãy cư xử cho đúng chất của con người Việt Nam nhé!



 

4 tháng 12 2018

Câu 2:

Truyện ngụ ngôn ếch ngồi đáy giếng Ngữ Văn 6 mang lại sự không chỉ là sự giải trí và bài học đích đáng cho những kẻ hống hách “xem trời bằng vung” như là chú ếch.

Chú ếch sống lâu ngày trong giếng cứ nghĩ nghĩ bầu trời bé như một cái vung, chú nghĩ rằng những con vật tồn tại xung quanh chỉ có cua, ốc, nhái, bầu trời chỉ nhỏ như cái miệng giếng mà không nghĩ rằng tất cả đó chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống và môi trường.

Nơi chú ếch đang sống có các con vật nhỏ bé mà chỉ cần nghe thấy tiếng kêu chú ếch đã khiếp sợ điều này khiến chú đã trở nên kiêu căng. Tính cách ấy được ếch coi trời bằng vung, khinh đời. Đến một ngày khi trời mưa lớn, đưa ếch ra khỏi cái đáy giếng nhỏ bé đó thì mọi chuyện đảo lộn hết. Môi trường sống thay đổi không còn là phạm vi nhỏ hẹp nữa đòi hỏi ếch phải thay đổi, tuy nhiên ếch vẫn nghĩ rằng mặt đất kia cũng giống như đáy giếng.

Câu chuyện về chú ếch cũng nhằm phê phán những người có thói khoác lác, khuyên răn những con người nên mở rộng hơn tầm nhìn hạn hẹp của mình. Tác giả đặt bối cảnh vào nhân vật để nêu lên ý nghĩa tượng trưng qua những hình ảnh hiện thực. Tiếng kêu của ếch thì âm vang mà giếng lại quá nhỏ không đủ để cho ếch nhận ra sự hống hách và kém hiểu biết thái quá của chính mình. Chính vì vậy cơn mưa không phải là nguyên nhân gây nên cái chết của ếch mà chính và thói chủ quan không coi ai ra gì của nó gây nên.

4 tháng 12 2018

thank you bạn Nguyễn Minh Đức

3 tháng 6 2018

Qua Bài '' Vượt thác '' của tác giả Võ quãng em cảm thấy Dượng Hương Thư  vừa đáng kính trọng vừa đáng khâm phục. Dượng Hương Thư là Một Người yêu lao động, Yêu cuộc sống. Dượng Hương Thư đáng khâm phục ở tinh thần vượt khó không sợ gian khổ, làm việc với tình thần trách nhiệm cao. Từ đó em rút ra các bài học từ Dương Hương Thư là . Bài học thứ nhất là trong cuộc sống luôn phải có tình yêu với công việc. Bài học thứ hai là Luôn phải có ý chí nghị lực, lòng kiên chì bên bì vượt mọi khó khăn thử thách. Bài học thứ ba là luôn khiêm tốn sống giản dị vs mọi người .

3 tháng 6 2018

                                                            Bài Làm

Trong văn bản "Vượt thác" của Võ Quảng, hình ảnh dượng Hương Thư "giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ" là một hình ảnh so sánh đầy sức gợi. Hình ảnh ấy khiến ta liên tưởng tới những hình ảnh huyền thoại anh hùng xưa với tầm vóc và sức mạnh phi thường của những Đăm Săn, Xinh Nhã bằng xương, bằng thịt đang hiển hiện trước mắt. So sánh như vậy, tác giả nhằm khắc hoạ nổi bật và tôn vinh sức mạnh của con người trong công cuộc chế ngự thiên nhiên. Lớp lớp những thế hệ trên mảnh đất này đã lao công khổ tứ với sự nghiệp chinh phục thiên nhiên hoang dã đổ giành phần sống cho mình, và hôm nay, không phải chỉ một mình dượng Hương Thư, không phải một mình người dân chài nào trên mảnh đất này đang đơn độc chống chọi với thác dữ mà là oai linh của hàng trăm người anh hùng đang tụ hội cùng hậu thế vượt qua thử thách. Không chỉ vậy, cách so sánh này còn đối lập mạnh mẽ với một hình ảnh "dượng Hương Thư ở nhà, nói năng nhỏ nhẻ, tính nết nhu mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ". Qua đó, tác giả khẳng định một phẩm chất đáng quí của người lao động: khiêm tốn, nhu mì đến nhút nhát trong cuộc đời thường, nhưng lại dũng mãnh, nhanh nhẹn, quyết liệt trọng công việc, trong khó khăn, thử thách.