K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

30 tháng 10 2018

bạn tham khảo nhé.

Cái nắng nhè nhè ,làn gió mơn man da thịt làm tôi chợt tỉnh cơn mê .Tôi cứ đi sâu , đi về phía trước ở nơi có ánh sáng li ti cuối con đường kia .Nơi đây là một nơi xa lạ ,hơi cũ kĩ và cổ ,giống như thời xa xưa ,.Xung quanh là cây là nước ,đẹp nhưng hiu quạng .Thế mà sao cứ cảm thấy quen quen ,a quen thật -là căn nhà nơi Kiều bị nhốt đây mà -Lầu Ngưng Bích

Tôi cứ ngơ ngác ,chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra .Sao mình lại ở đây ?chẳng hiểu gì cả ?kể là buổi tối đọc truyện kiều ,thâý xót xa cho nhân vật thúy kiều nên khóc và ngủ thiếp đi .Chẳng có lẽ...tôi đang trong mơ.Ôi !thật hoang đường ,nhưng đây là sự thật .Trước mặt tôi bây giờ là một bức tranh khung cảnh thật đẹp ,chẳng khác Nguyễn Du phác họa là bao.Cảnh non nước đẹp ,mang theo tâm hồn phiêu lãng ,từng làn sóng lăn tăn ,từng khóm cây rung rinh ...cái nắng chiều hoàng hồn như thắp lên vẻ u buồn .Cảnh vật có đẹp có thơ mộng trong mắt tôi ,nhưng có lẽ trong mắt kiều trên lầu kia giống như một vực thẳm .

Tôi nghĩ mình sẽ phải đối mặt với kiều .Có sự tò mò ,có sự hưng phấn nhưng tôi do dự ,không biết có lên bước lên lầu hay không ,thực sự là sợ hãi ,khi gặp trực tiếp như thế này .Cuối cùng tôi vẫn đi từng bước lên lầu .Mở cửa ra ,tiếng cửa kêu kèn kẹt nghe mà u buồn ,trong phòng chỉ có cái đèn dầu còn đâu đều chìm trog tôi .Tôi vẫn bước tiếp lên tầng hai ,vừa qua ngưỡng cửa đã thấy căn phòng đơn sơ .Chỉ có bàn uống trà ,vài cái ghế và chiếc giường ngủ .Nhưng đặc biệt là tôi thấy một người con gái -là kiều ư?Vẻ đẹp con gái ngày xưa thật đặc biêt,"nếu như kiều mà sống ở thế kỉ 21 chắc cũng là một hotgirl đấy" ,tôi thầm nghĩ.Đúng như tác giả viết "Làn thu thủy nét xuân sơn

Hoa ghen thua thắm liễu hơn kém xanh"

Làn da nàng trắng nõn ,với bộ lông mãy cong đen cùng điểm thêm làm môi đỏ ...trong nàng cứ như một viên ngọc đẹp -hoa có đẹp cũng chẳng thể so bì ,ngôn từu chang thể diễn tả hết .Phải trực tiếp nhìn thấy mới ngỡ ngàng làm sao .Vẽ đẹp thoát tục ,mĩ miều như thế ,song chẳng phải chịu khổ cực sao ...Kiều đã phát hiện ra tôi rồi ,nàng nhìn tôi đôi mắt trong veo không gợn sóng ,thế nhưng nó như có lực hút ..của sự u buồn ,cô đơn trong đó .Hình như tưởng tôi là người đưa cơm nên nàng chang lười phản ứng ,vẫn rõi đoi mắt ra ngoài xa kia .Kiêu không nói tôi cũng không nói ,cứ thế mà lẵng lẽ nhìn nàng .Chẳng biết sau bao lâu ,khi bóng đêm đã chìm xuong ,chỉ còn bóng 2 người dưới đèn dầu .Lúc này tồi mới hiểu được lời thơ của tác giả ,sống 1 mình như thế này quả thực quá đáng thương rồi .Giờ đây kiều mới nói:

-"Sao còn chưa đi?" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ,chẳng biết nàng đã trải qua những gì ?tôi tự hỏi .Im lặng chút ,tôi trả lời:

-"Tôi không phải người ở đây ,chỉ là vô tình mà bước vào trong thế giới này thôi ..Không cần đề phòng tôi"

Lại nhìn tôi ,nhưng lần này là ánh mắt ngờ vực .Tôi biết trông tôi chỉ khoảng 15t ,ăn mặc thì kì lạ ,ở thời đại này nhưu 1 tiểu cô nương dù sao vẫn ít hơn tuổi kiều nên tôi nghĩ cô ấy đang chần chừ ,có nên tin tưởng tôi hay không? Sau 1 hồi có lẽ cô ấy đã tin tôi rôi f.Cô đơn bấy lâu nay có tôi như một người bạn ,cô ngồi tâm sự với tôi đủ điều .Vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vui mừng khi được nói chuyện với một người con gái tài sắc vẹn toàn nên tôi cũng có phần rụt rè ,hầu nhưu toàn kiều nói ...Tôi chượt nghĩ đến tác giả viết ,rồi hỏi kiều ":

-"Tỷ tỷ phải trải qua rất nhiều chuyện ,tỷ cũng thật mạnh mẽ ...tỷ có thể kể cho ta nghe về tỷ được chứ?"Tôi nhận ra hơi thở u buồn của kiều ,thở dài rồi kiều cũng nói:

-"Đúng vậy ,ta đã tair qua rất nhiều từ ...đến ..rồi " tiếng nấc nghẹn ngào ,dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ thật khiến người ta đau lòng .Có lẽ bất cứ ai trong khoảnh khắc này ,không chỉ reeng tôi cũng cảm thấy xót xa cho kiều ,căm hận xã hội thối nát đã đẩy nguwoif con gái như vậy vào một vũng bùn .Tôi và nàng tiếp tục trò truyện với nhau ,tôi kể cho nagf một số mẩu chuyện cười mà tôi biết ,khi tiếng àng cười vang lên trong như tiếng chuông vậy .Bất chợt nghĩ ,nếu tiếng cuwoif này cứ vang nhưu vậy thì thật tuyệt vời .Rồi tôi lại kể cho nàng nghe về cuộc sống hiện tại của tôi ,nàng lại ngơ ngác vẻ mặt si mê .Tôi thấy tiếc tahy cho một đóa hoa .chưa nở đã muốn tàn ..Thế rồi đang vui vẻ ,tôi nghe thấy tiếng bước chân tới gần ,chỉ kịp nhìn thấy kiều lần cuối rồi chợt vụt tắt .Tôi mở mắt ra ,ánh sáng ban công tràn vào làm tôi chưa kịp thích ứng .Biết mà ,là mơ thật ..hazz nhưng sao cứ cảm thấy chân thực sao ấy .Gặp kiều tôi mới nhận ra được nhiều thứ ,chẳng thể tin được xã hôi xưa thối nát ,như thế đẩy những người con gái vào cảnh éo le như vậy .Một xã hộ trọng nam khinh nữ ,đầy rẫy bất công thật đáng chê trách ...Những người con gái chẳng thể lên tiếng làm chủ cho số phận của mình .Tôi thấy thương tiếc họ ,và cảm nhận được nỗi đau mà họ trải qua .Vậy nên tôi cũng thấy khâm phục nghị lực sống của họ ,thiết nghic mình là con gái trong hiện địa thì càng phải nỗ lwucj pahts huy vẻ đẹp của nguwoif con gái ..không thể hổ thẹn được .

Chỉ là mơ ,như ngỡ vừa xảy ra .Tôi nghĩ đây là giấc mơ ấn tượng nhất trong 15n từu nhỏ đến giờ .Gặp kiều tôi như đã trải qu 1 kiếp người .Và nhận ra nhiều bài hovj quý giá .Tôi biết phải chân trọng từng khoảnh khắc ,cố gắng phát huy hết khả năng của bản thân .Để cho xã hội biết rằng :phụ nữ cũng chẳn kém gì đàn ông .Phải chăng các bạn cũng nghĩ như tôi?

4 tháng 10 2019

dài thế ai đọc

Em trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi  với 3 tiết học văn trên lớp. Hôm nay, cô giáo dạy cho chúng em về bài Kiều ở lầu Ngưng Bích. Hình ảnh nàng kiều với những cô đơn tủi hổ vẫn ám ảnh trong em. Và bây giờ, ngay cả lúc đã lên giường đi ngủ, em vẫn cứ băn khoăn mãi trong lòng về những cô đơn của người con gái ấy. Trong giấc ngủ, em ngỡ tưởng mình đã bước vào một thế giới thần tiên, người nhẹ bẫng đi. Hóa ra em đã đến một nơi xa lạ nào đó và thấy một người con gái thật xinh đẹp. Nàng đang khóc trong nỗi tuyệt vọng. Em vô cùng bối rối và chợt nhân rag mình đã đến và gặp gỡ nàng Kiều ở lầu Ngưng Bích.

Nhìn nàng  khóc em không biết nói gì hơn nên đã  đi xung quanh lầu Ngưng Bích này một lần. Dường như những kiến thức trên lớp đã cho em hiểu hơn về thiên nhiên nơi đây dù mới lần đầu đặt chân đến. Đặt mình trong hoàn cảnh này, giữa bốn bề bát ngát xa trông em mới càng thấy thương cho thân phận nàng Kiều. Mọi thứ dường như đều bao la bát ngát, chỉ có nào một mình người con gái ở nơi đây cùng với một chiếc lầu lênh đênh giữa biển và biết cho đến bao giờ nàng mới có thể thoát khỏi nơi giam hãm tuổi xuân. Vầng trăng trên trời soi xuống mặt biển nhưng cũng chẳng thể trở thành người bạn trong cô đơn tủi hổ. Mọi thứ ứ trong không gian dường như cũng lắng đọng trong nỗi buồn của con người.

Thấy Thúy Kiều khóc lâu quá, em tìm đến bên và bảo: Tôi không phải người xấu đâu. Kiều có thể nói cho tôi về những nỗi buồn trong lòng kiều không? Cô gái bao lâu nay cô đơn dường như không tin rằng có một người bạn đến tâm sự với mình hoặc chính nàng cũng nghĩ mình đang trong một giấc chiêm bao lvà bèn kể cho em về tình cảnh tủi Hổ của mình. Em chưa bao giờ được gặp một người con gái nào xinh đẹp như thế. Ngay cả trong những dòng nước mắt nàng vẫn đẹp như ngòi bút Nguyễn Du đã miêu tả một hai nghiêng nước nghiêng thành. Cô bé kể cho em về mối tình với Kim Trọng bằng một sự hoài niệm và ân hận xa xăm:

_Tôi và chàng Kim đã có lời thề đính ước dưới ánh trăng. Vậy mà ngày nay tôi lại thất hứa trở thành kẻ xấu xa vì khiến chàng mỏi mòn trông chờ. Biết làm gì đây khi cuộc sống của tôi không còn là của chính tôi. Tôi thương chẳng Kim tôi cũng thương cha mẹ già yếu. Nay tôi đã bán mình chuộc cha nên chỉ mong rằng cha mẹ mãi mãi bình an. Sợ rằng hai em ở nhà tuổi còn nhỏ chưa đủ thấu hiểu để chăm sóc cha mẹ già yếu, tôi buồn và khổ tâm lắm! Nhưng đến chính bản thân tôi cũng chưa   tìm được cách để có thể cứu vớt chính mình thì biết làm sao để có thể giúp đỡ cha mẹ, giúp đỡ người yêu nơi quê nhà.

Nàng vừa kể vừa khóc đến thương tâm. Tôi biết làm gì đâu ngoài vỗ vai an ủi nàng trong giờ phút ngắn ngủi. Có lẽ nàng ngỡ đây là chiêm bao nên có thể nói hết cõi lòng mình tủi hờn, đau khổ. Nàng kể tiếp cho tôi nghe về những ngày buồn nơi đây:

_Tú bà độc ác đã nhốt tôi ở một nơi chẳng thể chạy trốn, chẳng thể biết nghĩ gì hơn ngoài gặm nhấm nỗi đau. Mỗi buổi chiều tôi chỉ biết nhìn về phía xa xa nơi đó có những cánh buồm  với những con người huyên náo- một điều quá xa vời với tôi bây giờ. Mỗi cánh hoa rơi trên mặt nước cũng trở thành một một yếu tố tác động đến tâm lý của tôi, tôi cứ ngỡ cánh hoa kia hay là mình trong thân phận nhỏ bé, tan tác. Rồi những nội cỏ, những chân mây- tất cả mang màu xanh tươi nhưng với tôi chúng đều rầu rầu tâm trạng buồn khổ của những ngày tháng cô đơn. Mỗi lần biển nổi sóng, mỗi khi những tiếng sóng vỗ mạnh vào lầu Ngưng Bích, dù tôi ngồi trên ghế ngồi nhưng vẫn có cảm giác mọi thứ như đang đánh vào suy nghĩ và cảm nhận của tôi.  Nỗi đau ấy không còn chỉ là những nỗi đau tinh thần mà còn là một sự hành hạ đầy đau đớn đến thể xác mà chính bản thân tôi không biết làm gì ngoại khóc lóc khổ đau.

_Rồi Kiều cũng sẽ vượt qua mọi đau khổ thôi. Những kẻ ác nhất định sẽ bị trừng trị nên Kiều phải mạnh mẽ lên. 

Tôi biết nói vì với người con gái yếu ớt trước mắt mình đây ngoài một niềm tin tưởng. 

Chợt tôi giật mình tỉnh giấc. Thì ra chính là tiếng báo thức kêu inh ỏi. Vậy mà tôi cứ ngỡ tôi đã gặp nằng Kiều, tất cả chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ ấy kì lạ mà ý nghĩa. Nước mắt tôi lăn dài, thì ra nước mắt cứ chảy dù là giấc mơ và tôi thêm hiểu, thêm yêu người con gái đáng thương ấy! 

2 tháng 11 2021

Tham khảo:

Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là một đoạn trích lột tả sâu sắc tâm trạng của Thúy Kiều khi phải xa lầu Ngưng Bích lạnh lẽo. Đó là một tâm trạng đau đớn khi gia đình lâm biến, nỗi xót xa khi tình đôi lứa chia lìa và bản thân nàng từ chỗ một tiểu thư xinh đẹp khuê các phải sa chân vào chốn thanh lâu nhơ nhuốc. Trong đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, tác giả Nguyễn Du đã khéo léo sử dụng rất nhiều bút pháp điêu luyện nhưng nổi bật lên là tả cảnh, ẩn tình, lấy cảnh vật để nói lên nỗi lòng của con người, người và cảnh vì thế mà tâm đầu ý hợp hòa quyện vào nhau. “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là một bức tranh được vẽ lên với những màu sắc xám lạnh, gợi tả tâm trạng vô cùng sống động, nhưng nó cũng nhiều thê lương ai oán. Cảnh và người trong đoạn trích như hòa vào làm một nó thể hiện sự cô đơn, bẽ bàng, buồn tủi của Thúy Kiều trong cảnh đời éo le của mình, nhưng nó cũng thể hiện sự hiếu thuận, sắc son của Kiều đối với cha mẹ và Kim Trọng dù trong biến cố nhưng trong lòng Thúy Kiều vẫn luôn hướng về những người yêu thương.

16 tháng 10 2021

Em tham khảo nhé:

Vì để cứu cha nên Thúy Kiều đã phải hy sinh bản thân mình. Nàng bị Mã Giám Sinh lừa gạt, bị Tú Bà ép tiếp khách làng chơi, chính vì nàng đã tìm đến cái chết. Có lẽ vì sợ mất tiền cũng như danh tiếng nên tú Bà vội khuyên can, vờ hứa hẹn, chăm sóc TK. Mụ đưa TK đến sống ở lầu Ngưng Bích. Nàng sống ở đó như bị giam lỏng. Lầu Ngưng Bích là chiếc lầu hoang vắng, nằm trơ trọi giữa bốn bề mênh mông trời nước. Nó rất cao, cho nên từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy mây mù, cồn cát bụi bay mù mịt. Nàng sống ở đó chẳng có bạn có bè, lủi thủi một mình suốt đêm. Không gian càng xa rộng, lòng người càng thêm trống trải, đau buồn. Sự tuần hoàn của thời gian, sự đằng đẵng mỏi mòn, càng thêm vô vọng. Tâm trạng của Kiều đầy đau buồn, xấu hổ, tủi thẹn với thiên nhiên, với lòng mình, với những người thân yêu. Nàng tự đối thoại với lòng mình, biết tâm sự cùng ai nữa. Nàng nhớ đến Kim Trọng- người đàn ông nàng yêu nhất. Rồi Kiều nhớ đến cha mẹ, thương cha mẹ ngày ngày tựa cửa ngóng trông, thương cho cha me ngày càng già, day dứt không được ở cận kề chăm sóc. Nàng thương xót cho cha mẹ suốt ngày trông ngóng tin con. Xa xa thì có vài cái thuyền ai thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện. Rồi thì ngọn thác, ngọn nước vừa đổ xuống xô đẩy cánh hoa lạc loài tan tác trôi xuôi. Tất cả đều trôi dạt vô định như chính cuộc đời tăm tối không tìm thấy lối đi của Kiều vậy. “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là một đoạn thơ kỳ diệu, một trong những đoạn thơ hay nhất của “Truyện Kiều”, kiệt tác của thi hào dân tộc Nguyễn Du, miêu tả bi kịch nội tâm của Thuý Kiều trên con đường lưu lạc. Những vần thơ buồn thương mệnh mang đã gieo vào lòng người đọc những xót xa khôn nguôi về kiếp người tài hoa bạc mệnh. Đoạn thơ có giá trị nhân bản sâu sắc. Một tấm lòng nhân hậu yêu thương, cảm thông của nhà thơ đối với nỗi đau của Thuý Kiều mãi mãi để lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim người đọc.

10 tháng 5 2021

Gợi lên sự rợp ngợp ,gợi sự hun hút mênh mông

17 tháng 5 2021

- Không gian quanh lầu Ngưng Bích mênh mông, hoang vắng: "non xa, trăng gần, cát vàng,bụi hồng". Từ lầu Ngưng Bích nhìn ra chỉ thấy những dãy núi mờ xa, những cồn cát bay mù mịt

- Thời gian "Mây sớm, đèn khuya" sớm làm bạn với mây, khuya làm bạn với đèn. Qua đó thấy được Kiều thui thủi quê người một thân

- Tâm trạng Kiều bẽ bàng, buồn tủi, ngổn ngang. Qua đó ta thấy Kiều rơi vào hoàn cảnh cô đơn, buồn tủi

22 tháng 11 2021

Tham khảo!

Đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” là một đoạn trích hay nó đã lột tả được tâm trạng của Thúy Kiều khi phải xa Kim Trọng mối tình đầu thơ mộng, tâm trạng đau đớn khi gia đình lâm biến và bản thân nàng từ chỗ một tiểu thư xinh đẹp khuê các phải sa chân vào chốn thanh lâu nhơ nhuốc. Trong đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích” tác giả Nguyễn Du đã khéo léo sử dụng rất nhiều bút pháp điêu luyện nhưng nổi bật lên là tả cảnh, ẩn tình, lấy cảnh vật để nói lên nỗi lòng của con người, người và cảnh vì thế mà tâm đầu ý hợp hòa quyện vào nhau. “Kiều ở lầu Ngưng Bích”là một bức tranh được vẽ lên với những màu sắc xám lạnh, gợi tả tâm trạng vô cùng sống động, nhưng nó cũng nhiều thê lương ai oán. Cảnh và người trong đoạn trích như hòa vào làm một nó thể hiện sự cô đơn, bẽ bàng, buồn tủi của Thúy Kiều trong cảnh đời éo le của mình, nhưng nó cũng thể hiện sự hiếu thuận, sắc son của Kiều đối với cha mẹ và Kim Trọng dù trong biến cố nhưng trong lòng Thúy Kiều vẫn luôn hướng về những người yêu thương.

25 tháng 11 2021

Tâm trạng buồn thương da diết của Thúy Kiều khi bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích được diễn tả vô cùng xúc động qua tám câu thơ cuối đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”. Đoạn thơ là một đoạn tuyệt bút “tả cảnh ngụ tình” của thiên tài Nguyễn Du. Tám câu thơ với điệp ngữ “buồn trông” lặp đi lặp lại như một khúc hát buồn về cuộc đời cô gái họ Vương. Mỗi câu thơ là một âm hưởng, một giai điệu thấm đẫm tâm trạng nàng Kiều và mở ra một bức tranh tứ bình mới mẻ. Cảnh vật trong buổi chiều hôm “thấp thoáng cánh buồm xa xa” như vời vợi một nỗi nhớ cha mẹ, nhớ quê nhà. Kiều một mình “thui thủi quê người một thân” sao cho khỏi nỗi nhớ ấy. Cuộc đời Kiều như cánh hoa mỏng manh “man mác” giữa dòng cuốn cuộc đời, “ngọn nước mới sa” như mang bao nỗi niềm về thân phận bấp bênh, chìm nổi của người con gái trong xã hội xưa. Nơi “nội cỏ rầu rầu” kia xanh xanh mà sao cũng u buồn thế, đúng là “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Có thế ta mới hiểu, mới phục cái tài tả cảnh ngụ tình của Nguyễn Du đã đạt đến mức tuyệt bút. “Chân mây mặt đất một màu xanh xanh” gợi cho Kiều nỗi buồn chán, tủi thân về cuộc đời, lòng người lạnh lùng, vô vị. Ở cảnh cuối, thiên nhiên hiện lên thật dữ dội. Chung quanh Kiều là tiếng sóng như đang kêu gào, làm Kiều cảm thấy hãi hùng trước bão táp cuộc đời sắp ập đến. Câu thơ như một lời dự báo trước về cuộc đời đầy sóng gió, đố kị, ghen ghét, bon chen của nàng. Nàng như một cánh hoa bé nhỏ trôi giữa dòng nước rồi “biết là về đâu?”. Bốn cảnh, bốn bức tranh tứ bình được miêu tả theo trình tự từ xa đến gần, hình ảnh và màu sắc từ màu nhạt đến rõ nét, đậm đà, âm thanh từ tĩnh sang động, buồn man mác đến kinh sợ, hãi hùng. Biện pháp tả cảnh ngụ tình thấm đẫm trong từng cảnh vật.