"Trong gian phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của thí sinh treo kín bốn bức tường. Bố, mẹ tôi kéo tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương đã được đóng khung, lồng kính. Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt,tư thế ngồi của chú không chỉ suy tư mà...
Đọc tiếp
"Trong gian phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của thí sinh treo kín bốn bức tường. Bố, mẹ tôi kéo tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương đã được đóng khung, lồng kính. Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt,tư thế ngồi của chú không chỉ suy tư mà còn rất mơ mộng nữa. Mẹ hồi hộp thì thầm vào tai tôi:
- Con có nhận ra con không?
Tôi giật sững người.Chẳng hiểu sao tôi phải bám chạt vào tay mẹ. Thoạt tiên là sự ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện, sau đó là xấu hổ. Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế kia ư? Tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ đề trên bức tranh:" Anh trai tôi". Vậy mà dưới mất tôi thì...
- Con đã nhận ra con chưa?
Mẹ vẫn hồi hộp. Tôi không trả lời mẹ vì tôi muốn khóc quá. Bởi vì nếu nói được với mẹ, tôi sẽ nói rằng:" Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy."
CÂU HỎI
a) Giải thích nghĩa các từ: giật sững, ngỡ ngàng, hãnh diện, xấu hổ. Tại sao nhân vật tôi lại có cảm giác như vậy?
b) Em hiểu "thứ ánh sáng lạ" tỏa ra từ khuôn mặt cậu bé là thứ ánh sáng gì?
c) Từ văn bản chứa đoạn trích trên, em rút ra được bài học gì cho mình?
Các bạn giúp mình với ạ, bạn nào sớm thì mình sẽ tick cho bạn đó!
Khi đứng trước bức tranh “Anh trai tôi” của Kiều Phương, thoạt tiên người anh ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện và sau đó là sự xấu hổ.
Trước hết, người anh ngỡ ngàng vì không thể tin được cậu bé ngồi trong bức tranh kia là mình.
Sau sự ngỡ ngàng ban đầu ấy, người anh thấy hãnh diện, hãnh diện vì mình là chủ đề của bức tranh đoạt giải nhất trong cuộc thi vẽ quốc tế.
Cuối cùng là cảm giác xấu hổ. Người anh nhận ra mình không được đẹp, hoàn hảo như những gì em gái đã vẽ. Đặc biệt, người anh xấu hổ khi thấy mình không xứng đáng với tình cảm trong sáng của Kiều Phương. Chính cảm giác xấu hổ ấy giúp ta phát hiện ra phần đẹp nhất trong tâm hồn của người anh.
Cho mình sửa lại đề 1 chút: Giải thích các tâm trạng của người anh: lúc đầu là ngỡ ngàng, tiếp theo là hãnh diện, cuối cùng là xấu hổ. (cho đúng hơn so với văn bản)
- Ngỡ ngàng: Vì bức tranh ấy hoàn toàn bất ngờ đối với người anh trai. (không nghĩ rằng em gái vẽ về mình)
- Hãnh diện: +Vì bức tranh rất đẹp, thấy mình rất hoàn hảo trong tranh của em gái.
+Bức tranh em gái vẽ mình lại đạt được giải Nhất trong Trại thi vẽ Quốc tế.
- Xấu hổ: +Vì tự nhận ra những điểm yếu kém, không hay của mình.
+ Hối hận vì lúc trước đã coi thường, la mắng, than phiền và chê bai em gái.
+ Tự nhận thấy mình không xứng đáng trong tranh, "dưới mắt em gái, tôi hoàn hảo đến thế kia ư?"
Chúc bạn học tốt!!