K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 2 2022

Gửi bố - người con yêu quý,

Bố à , thời gian thắm thoắt thoi đưa, bây giờ đứa con nhỏ của bố ngày nào giờ đã trưởng thành, khôn lớn và giờ con đã là một học sinh lớp 5 rồi đó bố ạ. Trong năm qua, con đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc vô vàn : "hạnh phúc" có, "vui" có, những lúc "khó khăn" cũng có. Những lúc con được 10 điểm, hay được cô khen con đều thấy hạnh phúc và luôn chạy về khoe với bố đầu tiên. Lúc mà, con đã giúp đỡ một bà cụ qua đường - lần đầu tiên con làm được một việc tốt, con đã rất vui. Nhưng song bên cạnh đó, con vẫn gặp rất nhiều khó khăn, có lúc con học mãi nhưng vẫn chưa hiểu bài, khiến cô trách con, bố và mẹ buồn phiền về con. Những lúc con ngỗ nghịch, không nghe lời bố, mặc dù bố đã khuyên giải cho con hiểu. Con cảm thấy mình thật sự rất đáng trách vì đã có nhiều lúc làm bố buồn. Nhưng thời gian đã trôi qua, và đã 5 năm rồi, con của bố bây giờ đã trưởng thành hơn, đã cố gắng tự lập mọi thứ. Con sẽ không để bố buồn phiền vì con nữa. Con sẽ ra sức học tập thật tốt để bố mẹ vui lòng và tự hào về con. 

                                                                                     Thân gửi, 

                                                                                 Con yêu của bố.

27 tháng 2 2022

?

30 tháng 3 2023

Tớ cần gấp ạ!

(GIÚP EM VỚI PLEASE 😢😭) Trong quãng thời gian lái xe chín dặm đường đến nhà Matthew, tên cậu học sinh ấy, tôi đã biết được đôi điều về cậu. Cậu bị mắc bệnh cơ. Khi mới chào đời, các bác sĩ đã cho cha mẹ cậu biết rằng cậu sẽ không sống được đến 5 tuổi, sau đó họ lại bảo cậu chẳng được dự sinh thứ mười. Giờ cậu bé đã 13 tuổi, và theo những gì tôi được nghe kể...
Đọc tiếp

(GIÚP EM VỚI PLEASE 😢😭) Trong quãng thời gian lái xe chín dặm đường đến nhà Matthew, tên cậu học sinh ấy, tôi đã biết được đôi điều về cậu. Cậu bị mắc bệnh cơ. Khi mới chào đời, các bác sĩ đã cho cha mẹ cậu biết rằng cậu sẽ không sống được đến 5 tuổi, sau đó họ lại bảo cậu chẳng được dự sinh thứ mười. Giờ cậu bé đã 13 tuổi, và theo những gì tôi được nghe kể thì cậu quả là một người dũng cảm thực sự. Cậu bé muốn gặp tôi vì tôi là một lực sĩ cử tạ đạt huy chương vàng, tôi biết cách vượt qua những chướng ngại khó khăn, điều mà bao người mơ ước. Tôi đã trò chuyện với Matthew hơn một tiếng đồng hồ. Chưa một lần nào cậu than thở về cảnh ngộ của mình. Cậu toàn nói về chiến thắng, sự thành công và việc thực hiện những giấc mơ của mình. Cậu không đề cập gì đến việc các bạn cùng lớp đã chế giễu cậu vì sự khác biệt của cậu, cậu chỉ nói về những hy vọng trong tương lại và mong rằng một ngày nào đó cậu muốn cử tạ cùng với tôi. Khi chia tay cậu bé, tôi lấy trong cặp của mình chiếc huy chương vàng đầu tiên mà tôi đã giành được trong môn cử tạ rồi đeo vào cổ cậu bé. Tôi bảo cậu rằng cậu còn hơn cả một người chiến thằng và cậu hiểu về sự thành công cũng như biết cách vượt qua mọi trở ngại còn hơn cả tôi nữa.

0