K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

THANH XUÂN CỦA TÔI CÓ CẬU By:Monlun Tôi và cậu tình cờ được xếp học cùng lớp với nhau. Năm lớp sáu, cậu với tôi chẳng quen biết gì nhau, chẳng nói chuyện với nhau được lâu và tôi cũng chẳng để ý đến cậu. Do có lẽ chỗ ngồi của chúng ta quá xa nhau, đến mức tôi chẳng có lí do gì để thân với cậu. Cậu vẫn như thế, vẫn là một cậu lớp trưởng vui tính, hài hước và còn đẹp trai...
Đọc tiếp

THANH XUÂN CỦA TÔI CÓ CẬU

By:Monlun

Tôi và cậu tình cờ được xếp học cùng lớp với nhau. Năm lớp sáu, cậu với tôi chẳng quen biết gì nhau, chẳng nói chuyện với nhau được lâu và tôi cũng chẳng để ý đến cậu. Do có lẽ chỗ ngồi của chúng ta quá xa nhau, đến mức tôi chẳng có lí do gì để thân với cậu. Cậu vẫn như thế, vẫn là một cậu lớp trưởng vui tính, hài hước và còn đẹp trai nữa. Tôi biết cậu là một chàng trai mơ ước trong mắt của các cô bạn cùng lớp, thậm chí là cả khối. 

Tôi chưa từng thấy cậu buồn, chưa từng thấy cậu nhăn nhó khi đôi lúc điểm cậu hơi thấp. Nói là thấp nhưng thật ra cậu vẫn hơn rất nhiều người kể cả tôi. Tôi nhớ có một lần tôi đã nói gì đó làm cậu cáu, tôi cũng chẳng biết tại sao lúc đó tôi lại như vậy nữa nhưng chưa được năm phút cậu đã tươi cười như thường ngày, một phen làm tôi thót tim. Mãi đến khi gần cuối năm, cô chủ nhiệm lại giao cho cậu trọng trách giữ vở bài tập của các bạn. Việc đó vốn là không liên quan gì đến tôi đúng không, nhưng cậu lại giao cho tôi một nửa để giữ giúp cho cậu. Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như thế, vốn là có rất nhiều bạn nữ có thể giúp cậu ấy giữ mà. Tôi cũng chấp nhận nhưng với vẻ mặt cau có. Tôi chỉ giúp cậu đến lần thứ ba thôi, sau đó cũng chẳng dại mà rước của nợ vào bản thân. Cậu lúc đó một mình mang hết cả 30 cuốn vở về, mặt cậu ấy có vẻ giận tôi lắm. Năm lớp sáu cứ thế trôi qua. Cậu với tôi lại chẳng gặp nhau trong suốt mùa hè. 

Thế rồi đến năm lớp bảy, tôi khi đó đã biết chăm sóc cho bản thân mình hơn, biết trau chuốt cho bản thân mỗi lúc đi học. Năm đó, tôi còn được làm tổ trưởng cơ đấy, thế nên thời gian tiếp xúc với cậu được nhiều hơn một chút. Tôi vốn thấp nên ngồi bàn đầu là điều dĩ nhiên. Không biết tại sao lúc đó tôi lại cực kì ấn tượng với một bạn nam ngồi trên bàn bạn ấy. Mỗi giờ ra chơi hay trống tiết là tôi lại ‘bơi’ xuống chỗ gần bạn nam ấy trò chuyện, cứ như thế dần tập cho tôi dần thói quen. Tôi dần thân hết tất cả các bạn nam ở khu đó, trừ cậu ra. Có lẽ là do định mệnh. Cuối năm, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, lúc nào cậu cũng có được điểm số thật cao và là học trò cưng của các giáo viên. Tôi nhớ nhất một lần, khi ấy là lúc chuẩn bị cho việc kiểm tra chi đội mạnh. Phân đội của mình thực hiện tốt lắm nhưng cậu ấy lại bắt bẻ bắt làm lại. Nhưng thực sự lúc đó rất buồn cười, tôi cứ như thế cười suốt buổi.

Năm lên lớp 8 có lẽ là năm tôi có nhiều kỉ niệm với cậu nhất. Ngay cả hè đó, không biết tại sao tôi với cậu lại học hè chung với nhau. Khi đó tôi ngồi dưới, cậu ngồi trên. Đôi lúc tôi bất giác mà ngồi ngắm bóng lưng cậu. Đôi lúc cậu nói những câu gì đó, tôi lại nói móc lại, thế là cậu ấy lại quay xuống liếc tôi. Mùa hè của tôi trải qua như vậy đó. 

‘Nếu hỏi tại sao chúng ta lại gặp nhau, có lẽ là do định mệnh đó.’

Một năm học mới lại tới, bỗng dưng một con ba mét bẻ đôi như tôi lại được ngồi bàn gần cuối. Và điều đặc biệt, là đằng sau tôi lệch bên trái là cậu. Tuy năm đó tôi không được làm tổ trưởng nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chẳng buồn gì. Thì lúc đầu cũng chẳng có gì vui cả, lâu lâu buồn buồn quay xuống chọc cậu thôi. Khu chỗ tôi vui lắm nha, bên cạnh là cậu bạn chuyên gia làm lớp cười, phía trên là cậu bạn ‘khó lường’ nhưng học cực kì giỏi. Phía sau là cậu- lớp trưởng thông minh. Và bên cạnh cậu là cô gái nghe Tiếng Anh cực kì siêu(nhờ cô bạn này mà tôi lại được hưởng sái vài cây kẹo). Khi tôi ngồi dưới này thì điểm số cũng cao lên đôi chút, cảm giác ngồi bàn gần cuối thật sướng. Khi kiểm tra có thể trao đổi với nhau mà chẳng bị giáo phiên gắt như ngồi bàn đầu. Bạn ‘heo’ ngồi bên cạnh thì chép bài liên phanh( vì hắn mà khi kiểm tra luôn bị nhắc nhở che bài lại). Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua cho đến khi. Khi đó là một ngày trời mưa, khi mình đang nói chuyện với các bạn cùng lớp thì một bàn tay ai đó lạnh ngắt chạm vào hai má mình. Mình quay lại thì cậu ấy vừa đi qua, thế là cả lớp ồ lên. Nhưng mà chỉ vài phút là chìm thôi, vì mình không được nổi tiếng trong lớp cho lắm. Thế là về nhà mình ôm mặt nghỉ về cậu ấy. Nhưng chỉ mấy ngày sau đó, mình thấy cậu ấy thân thiết với cô bạn thân của mình, mình chợt nhận ra là cậu ấy đối xử với mọi người rất tốt, không chỉ riêng mình. Thế là tôi đã đánh bay cậu ấy ra khỏi đầu nhanh chóng, sau đó thì tôi và cậu ấy vẫn như bình thường, lâu lâu thì tôi cũng quay xuống hỏi bài, trao đổi nhau trong giờ kiểm tra Tiếng Anh(nhưng toàn mình hỏi thôi, cậu ấy chỉ hỏi để dò lại cho mình -_-). Thế là bơi qua hết học kì 1. À chưa hết, mình còn hay giở trò lắm. Không biết tại sao lên cấp 2 rồi mà cậu ấy còn dùng bút máy, mà thậm chí còn viết nhanh hơn cả một đứa viết bút bi như mình. Vào một ngày đẹp trời nào đó, khi cậu đang ở ngoài lớp, tôi đã lén rút hết mực trong bút máy cậu ra. Thế là khi vào lớp, cậu lấy bút ra viết. Cậu mở phần ống mực ra xem thì quay lên hỏi tôi có bút không cho mượn, bút cậu hết mực rồi. Thế là tôi ngồi cười khanh khách,thế nào mà cô bạn cùng phi vụ với tôi lại phản bội tôi chứ, nó khai hết. Thế là mặt cậu trở nên tức giận, bảo mất lòng tin ở tôi. Ơ, chứ cậu có đặt lòng tin vào tôi à. Tôi quay xuống, ngậm ngùi xin lỗi, thế là cậu ấy lấy luôn cây bút bi của tôi luôn( nói vậy thôi chứ cuối buổi vẫn trả. Hi Hi).

Dĩ nhiên là có một lần sẽ có lần 2, lần sau tôi cẩn thận hơn, chỉ làm một mình thôi, nhưng mà không biết tại sao đang gần xong thì cậu lại lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Lần đó thì cậu không mượn bút tôi nữa, thật sự lúc đó tôi rất thê thảm à nha, suốt buổi đó cậu không nói gì với tôi cả. Thế là con người tôi mặt dày như tôi lại phải quay xuống xin lỗi lần nữa. Cậu thế mà lại mắng tôi là đồ phá hoại, cậu còn dọa nếu không quay lên sẽ mách cô. Tôi ngậm ngùi quay lên.

Canh giờ đổi tiết, tôi quay xuống tỏ ra thành thật xin lỗi, má phồng môi trề các kiểu. Thế là cậu đòi tôi sáu giọt mực hoặc là 3 giọt máu. Dĩ nhiên là tôi đâu có ngu tới mức mà chọn trả bằng máu, còn 6 giọt mực à. Tôi cũng thông minh lắm đấy không bị cậu dụ dỗ đâu. Nếu muốn có 6 giọt mực thì phải mua luôn cả hũ thì mới có được. Haiza, thật là nhức đầu à nha. Thế là tôi lên kế hoạch quỵt nợ. Tôi còn nhớ một lần tôi chơi trò ma sói. Chọn sói thì có 2 người huề nhau, chỉ còn mình tôi là chưa chọn. Tôi nghe theo đứa bên cạnh chọn theo nó. Đúng lúc đó cậu quay sang nói giảm ba giọt mực. Thế là tay tôi lập tức chuyển hướng. ‘Đúng đúng, hắn chính là sói, đúng đúng’. Thế là xong 3 giọt mực. Trước kì nghỉ tết, cậu ấy thế nào mà lại tha cho tôi coi như tết luôn. Thế là tôi được một cái tết trọn vẹn.

Sau kì nghỉ tết thì kế bên cậu có một cậu chuyển đến, ngồi ngay sau tôi luôn. Bạn này cũng cao lắm nha, tôi đứng cậu tới nách thì với bạn VP này thì tới vai. Tôi đã từng là kẻ thù của bạn VP này rồi. Vì tôi thấp nên vài lần ném vài thứ như chai nước, vở, vài thứ linh tinh vào của quý của cậu 

VP này thôi. Cậu bạn ‘heo’ bên cạnh tôi cũng đi đến nơi xa xăm bên dãy kia rồi, bù lại là một cậu VT kính dày 4 độ thôi.Nói chung là bạn VT này cũng tốt, lúc nào cũng giúp tôi trong học tập, bạn là ngọn nguồn của các trò chơi như uno, ma sói, mèo cảm tử,… vô vàn… Lúc đó mình thật sự có một cảm giác thích với bạn VP phía sau mình. Vì bạn ấy men nhất lớp mình à nha, bạn còn hay vuốt vuốt tóc mình nữa, vài lần còn soi lỗi sai của mình giúp mình sửa bài trước khi kiểm tra, trong khi mình cũng không nhờ và cũng chẳng biết là mình sai. Còn một lí do nữa là đã từng có môt lần bạn VP vô tình ôm mình từ phía sau. Dĩ nhiên là khi nói chuyện với bạn VP thì phải lôi luôn cậu rồi. Bỗng một ngày nào đó một bạn nam trong lớp nói có phải mình thích cậu hay không mà thấy cứ hay quay xuống bàn cậu. Lúc đó mình không biết tại sao bạn nam ấy lại biết nữa, nhưng điều dĩ nhiên là tôi phủ nhận rồi, con gái mà. Sau khi về nhà thì tôi cũng suy nghĩ về cậu, muốn biết cậu có cảm giác gì với mình hay không. Sau một vài ngày thì lớp tôi rực lên một trò mới đó là người thắng nói gì thì người thua phải nói đó. Không biết tại sao lúc đó bạn thân của tôi và cậu lại chơi trò đó. Cô bạn thân của tôi thắng bảo cậu nói “(tên tôi) SARANGHE. Cậu lúc đó trúng thứ gì thì phải, lại kéo tay tôi lại mà nói câu đó. Thế là lớp tôi lại ồ lên một trận. Sau đó thì cậu ấy hình như cũng ngại nói chuyện với tôi thì phải, nhưng chỉ 1 ngày thôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi giận cậu ấy, tôi lao vào đánh cậu ấy. Ai mà ngờ cậu ấy lại dùng tay đẩy đầu tôi ra cơ chứ. Ai bảo tôi thấp bé làm chi( Haiza, cái số của tôi). Tôi có một lời khuyên cho các bạn nữ là đừng bao giờ chơi vật tay hay oẳn tù tì với cậu ấy. Đầu tiên là về vật tay, dù là cậu ấy chỉ dùng 1 ngón tay đi nữa cũng thắng tôi luôn. Còn về oẳn tù tì, dù tôi có thắng hay thua vẫn luôn là người thua thiệt, vì cậu ấy búng rất đau(chẳng nể con gái gì cả). Ai biết con người trắng bơ trắng bóc như cậu ấy lại mạnh như vậy đâu cơ chứ.

Thoắt cái là đến cuối kì hai rồi. Khi đó là thời khắc đau lòng nhất lúc đi học sinh, đấy là trả bài kiểm tra học kì. Oái oài oai, đau khổ quá đi mà, mong ngóng tới bài kiểm tra của mình. Cậu dĩ nhiên là người đi phát bài kiểm tra, ai cậu cũng gọi bằng tên hết đến lượt tôi cậu lại bảo là mày. Lúc đó tớ cực kì hận cậu luôn, thật sự là bất công mà. Hứ, ứ thèm chơi với cậu nữa đâu.

Au Au, thế mà vài hôm sau tôi lại nghe được thông tin có một bạn gái tỏ tình với bạn ấy. Mà nghe đâu, cậu ấy chẳng trả lời gì, còn lơ bạn ấy luôn. Tôi thật ngưỡng mộ cô bạn ấy, bạn ấy hơn tôi ở nhiều chỗ, căn bản là bạn ấy dám nói ra cảm xúc của bản thân mình. Và, chuyện gì tới cũng sẽ tới, cô gái ấy lại bị bọn nữ giới trong lớp cạch mặt. Khi nghe các bạn khác kể, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Có lẽ bạn ấy đã thật sự thích cậu rồi, bạn ấy không xinh nhưng rất dễ thương và hiếu động. Tôi đã thấy cậu đã nhanh chân tới bế cô gái đó khi bạn bị ngất đi. Sau này tôi có hỏi cậu thì cậu ấy bảo chỉ tập trung cho việc học thôi, vì tương lai mai sau, với lại cậu ấy cũng sắp đi Hà Nội rồi. Tôi cười cười.
==============================

Kể từ hôm đó tôi cũng bớt mộng tưởng về cậu. Tôi cố gắng để quên đi cậu. Coi cậu là sự cảm nắng nhất thời, đem cậu mãi chỉ cất giấu trong lòng. Nhưng cớ sao cậu lại cứ hoài thả thính tôi như vậy. Tôi mệt lắm, tôi thực sự muốn cậu đi ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi muốn là tôi của trước kia, chẳng phải bận tâm bất cứ điều gì cả. Tôi ngay cả căn bản nói lên cảm xúc của bản thân cũng không làm được, tôi sợ, sợ quan hệ của cả hai sẽ trở nên ngượng ngùng, sợ mọi người bàn tán, sợ tôi sẽ đánh mất cậu. Tôi đã quyết định sẽ không nói ra, chúng ta hãy cứ là bạn như vậy nhé, đơn giản như vậy thôi. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, quấy nhiễu đầu óc của tớ, làm tuổi học trò của tớ bớt nhạt. 

Thính cuối năm.

Tổng kết cuối năm. Thật sự cậu ấy đã làm hành động vô cùng đáng yêu à nha. Cậu ấy đã làm kiểu chụp hình để tay chữ V lên mắt giống như tấm ảnh tôi chụp up trên facebook vài ngày trước vậy. Khuyến mãi thêm vụ lè lưỡi nữa chứ. Ú ÒA ƠI, đáng yêu chết mất. Thế là về nhà tôi tải ngay về hình chibi tạo kiểu như vậy làm avata một tuần liền, không biết cậu có nhận ra không nữa.

Học hè 

Lúc đó thì bọn con gái tụi tui vứt vở cậu ấy vòng vòng để cậu ấy lấy. Quăng đến tay tồi dĩ nhiên cuốn vở sẽ đi thêm vòng nữa rồi. Quay lại tôi vòng thứ 2. Lúc này thì cậu đã đứng đằng sau tôi rồi thế nên tôi không kịp nhận lấy vở mà chỉ đấy ra xa thôi. Cậu cốc đầu tôi mấy cái nhẹ hều. Rồi ép sát người tôi với lấy cuốn vở trên bàn. Cậu bảo tôi “ Lùn mà sung”. Đấy là biệt hiệu cậu ấy đặt cho tôi trên facebook luôn.

Đấy, năm tháng đi học Trung học cơ sở của tôi như vậy đấy. Không quá cao trào như trong ngôn tình, chỉ nhẹ nhàng như thế mà trôi qua thôi. Với những rung động đầu đời, đó là kí ức đẹp để khi nhớ về tôi sẽ mỉm cười.

Bây giờ tôi đã chuẩn bị hành trang để bước vào năm học lớp 9 với mục tiêu là tương lai sáng ngời như cậu đã nói. Tôi và cậu sẽ mãi là bạn trong suốt một năm học sắp tới. Năm học cuối cùng của tôi và cậu. Tôi chắc chắn sẽ để cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi nghĩ lại về một con nấm lùn như tôi. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, quấy nhiễu đầu óc của tớ, làm tuổi học trò của tớ bớt nhạt. Thanh xuân của tôi có cậu.

==========================

1
19 tháng 11 2021
Em cả thanh xuân để đọc truyện Thanh xuân của tôi có cậu
Bạn thân ơi biết không? Tôi đã từng coi bạnlà người thân trong gia đình thôi! Bạn trông rất giống tôi, phải nói chúng ta kết hợp vào thì rất tuyệt! Trong mắt tôi bạn lúc nào cũng tỏa sáng như những vì sao mà tôi không thể nào với tới! Là bạn thân thì không giấu nhau chuyện j, có thể tâm sự được đúng không? Tôi làm tất cả vì bạn, bị phạt cũng vì bạn, nhường bạn tất cả mọi...
Đọc tiếp

Bạn thân ơi biết không? Tôi đã từng coi bạnlà người thân trong gia đình thôi! Bạn trông rất giống tôi, phải nói chúng ta kết hợp vào thì rất tuyệt! Trong mắt tôi bạn lúc nào cũng tỏa sáng như những vì sao mà tôi không thể nào với tới! Là bạn thân thì không giấu nhau chuyện j, có thể tâm sự được đúng không? Tôi làm tất cả vì bạn, bị phạt cũng vì bạn, nhường bạn tất cả mọi thứ, bạn chẳng cần đụng đến những việc nhức đầu đó bởi vì đã có tôi đây rồi! Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì bạn là bạn thân của tôi! Bạn lại dấu tôi rất nhiều chuyện! Tôi nghe thấy, tôi biết đấy và tôi cũng nhìn thấy. Nhưng tôi lại thích giả mù, giả câm và giả điếc. Để cho bạn có thể tự nói mọi thứ với tôi! Để tôi được ngghe mọi thứ từ chính bạn! Tôi biết tất cả nhưng trước mặt bạn tôi vẫn phải luôn lặng lẽ làm như không biết chuyện j vậy. Bạn thân của tôi à? Tôi mệt lắm! Thật sự mệt lắm rồi! Liệu bạn có biết chăng? Bạn à tôi đeo mặt lạ nhiều rồi! Có lẽ mặt thật cũng đã bị sứt mẻ bởi thời gian tôi chờ đợi quá lâu rồi! Tôi sẽ tiếp tục mang theo chiếc mặt nạ này tiến về phía trước, tôi cũng sẽ mong một ngày nào đó tôi có thể gỡ nó ra và sống bằng mặt thật của chính tôi với bạn! Bạn thân ơi! Bạn thân hãy nhớ nhé: Tôi là bạn thân của cậu. Mọi sự xây dựng tạo nên thành công của cậu tôi có thể giúp cậu nhưng nếu cậu phản bội tôi thì tôi không biết mình sẽ làm j đâu! Bởi tình bạn là thứ tôi rất quý trọng nhưng cũng rất căm ghét khi bị phản bội!

2

ủa 2 bản hả?

11 tháng 11 2018

đăng nhầm! do máy tính đơ!

Bạn thân ơi biết không? Tôi đã từng coi bạnlà người thân trong gia đình thôi! Bạn trông rất giống tôi, phải nói chúng ta kết hợp vào thì rất tuyệt! Trong mắt tôi bạn lúc nào cũng tỏa sáng như những vì sao mà tôi không thể nào với tới! Là bạn thân thì không giấu nhau chuyện j, có thể tâm sự được đúng không? Tôi làm tất cả vì bạn, bị phạt cũng vì bạn, nhường bạn tất cả mọi...
Đọc tiếp

Bạn thân ơi biết không? Tôi đã từng coi bạnlà người thân trong gia đình thôi! Bạn trông rất giống tôi, phải nói chúng ta kết hợp vào thì rất tuyệt! Trong mắt tôi bạn lúc nào cũng tỏa sáng như những vì sao mà tôi không thể nào với tới! Là bạn thân thì không giấu nhau chuyện j, có thể tâm sự được đúng không? Tôi làm tất cả vì bạn, bị phạt cũng vì bạn, nhường bạn tất cả mọi thứ, bạn chẳng cần đụng đến những việc nhức đầu đó bởi vì đã có tôi đây rồi! Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ vì bạn là bạn thân của tôi! Bạn lại dấu tôi rất nhiều chuyện! Tôi nghe thấy, tôi biết đấy và tôi cũng nhìn thấy. Nhưng tôi lại thích giả mù, giả câm và giả điếc. Để cho bạn có thể tự nói mọi thứ với tôi! Để tôi được ngghe mọi thứ từ chính bạn! Tôi biết tất cả nhưng trước mặt bạn tôi vẫn phải luôn lặng lẽ làm như không biết chuyện j vậy. Bạn thân của tôi à? Tôi mệt lắm! Thật sự mệt lắm rồi! Liệu bạn có biết chăng? Bạn à tôi đeo mặt lạ nhiều rồi! Có lẽ mặt thật cũng đã bị sứt mẻ bởi thời gian tôi chờ đợi quá lâu rồi! Tôi sẽ tiếp tục mang theo chiếc mặt nạ này tiến về phía trước, tôi cũng sẽ mong một ngày nào đó tôi có thể gỡ nó ra và sống bằng mặt thật của chính tôi với bạn! Bạn thân ơi! Bạn thân hãy nhớ nhé: Tôi là bạn thân của cậu. Mọi sự xây dựng tạo nên thành công của cậu tôi có thể giúp cậu nhưng nếu cậu phản bội tôi thì tôi không biết mình sẽ làm j đâu! Bởi tình bạn là thứ tôi rất quý trọng nhưng cũng rất căm ghét khi bị phản bội! 😉 😉

0
( chương 2 nè m.n ) Ngày đầu tôi gặp cậu cũng là ngày đầu tôi đến trường cấp 2 . Tôi ko phải trẻ con nên đừng nghĩ như tôi đang học lớp 1 vậy đó . Ngày vào lớp cũng coi như tôi dc điểm khá tốt nhưng khi giây phút đó bắt đầu . Tôi với cậu không cùng đẳng cấp chút nào . Cậu học rất giỏi dc nhiều người nể phục . Còn tôi học khá giỏi nhưng ko dc nhiều người biết đến . Lúc đó ,...
Đọc tiếp

( chương 2 nè m.n )

Ngày đầu tôi gặp cậu cũng là ngày đầu tôi đến trường cấp 2 . Tôi ko phải trẻ con nên đừng nghĩ như tôi đang học lớp 1 vậy đó . Ngày vào lớp cũng coi như tôi dc điểm khá tốt nhưng khi giây phút đó bắt đầu . Tôi với cậu không cùng đẳng cấp chút nào . Cậu học rất giỏi dc nhiều người nể phục . Còn tôi học khá giỏi nhưng ko dc nhiều người biết đến . Lúc đó , tôi nhận ra rằng phải cố gắng thật nhiều thật nhiều mới có thể vượt qua cậu . Nhưng dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa cậu vẫn luôn đứng thứ nhất mà thôi . Ko hiểu từ lúc nào mỗi lần tôi làm sai một bài là cậu lại luôn miệng nói tôi ' ngốc ' . Quá tức giận tôi cãi lại cậu ' Cậu thì giỏi lắm chắc đồ ngu ngốc này nữa'.

0
*Truyện sắp mốc rồi:)) *1,2,3 vào...CHAP 2: LỜI HỨA (1)Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy! - Đẹp quá Nawon nhỉ? -...- Tớ thích nơi này lắm! -...- Cậu sao thế? Im lặng quá! -....- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên. - Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi! ..khung cảnh lại im lặng...- Cậu..cậu tỉnh...
Đọc tiếp

*Truyện sắp mốc rồi:)) *

1,2,3 vào...

CHAP 2: LỜI HỨA (1)

Hôm nay là chủ nhật. Như bình thường, tớ rủ cậu đi chơi, vẫn là nơi cũ, Sông Hàn...Cậu rất thích ở đây, tớ cũng vậy!

- Đẹp quá Nawon nhỉ?

-...

- Tớ thích nơi này lắm!

-...

- Cậu sao thế? Im lặng quá!

-....

- CHOI JAESUK! - Junho từ đâu chạy đến, hét lên.

- Lại chuyện gì? Tớ và Nawon đang đi chơi!

..khung cảnh lại im lặng...

- Cậu..cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi! Làm ơn đấy, cậu làm tớ rất nhớ Nawon! - Junho giọng ngày càng khàn đi, những giọt nước mắt rơi xuống thành cầu.

- Sao lại nhớ? Nawon đang ở đây mà?

- Không! - Jiwon giữ vai Jaesuk. - Cậu điên rồi, Jaesuk! Nawon mất rồi! Cậu ấy mất rồi, cậu nghe rõ chưa? Cậu nhìn xem!

- Mất? Nói gì vậy Jiwon? - Jaesuk tựa lưng vào thành cầu khó hiểu nhìn Jiwon. - Cậu ấy ở ngay đây...

- Ơ, Nawon? Cậu đâu rồi? - Jaesuk hoảng hốt quay hết bên này bên nọ. - Không sao, chắc cậu ấy đi mua nước thôi!

- Không, Jaesuk! Nawon, cậu ấy mất rồi! Cậu ấy bị tai nạn trong lúc đến trường với cậu! - Junho run rẩy nói.

- Không! Không phải! Không phải thế! - Jaesuk ôm đầu.

Những cơn đau đầu khủng khiếp, nó lại đến, đau đầu..thực sự rất đau...

Những ký ức hư ảo không rõ ràng lại hiện về..."Nụ cười....tiếng còi xe...đèn pha...máu..máu rất nhiều".....

- Tỉnh lại! Làm ơn Jaesuk! - Junho nói, nghẹn ngào. - Nawon không vui khi thấy cậu thế này đâu!

- Không, mấy cậu nói dối, là nói dối! - Jaesuk vẫn ôm đầu. - Nawon sống, cậu ấy vẫn sống! Là các cậu không thấy thôi...

- Nawon cậu ấy cứu cậu! - Jiwon hạ giọng, mặt cúi gằm. - Cậu ấy rất vui khi cứu được cậu đấy!..Làm ơn đừng hành hạ mình nữa!

- Tớ và Jiwon..- Junho nghẹn lại. - Đều rất yêu Nawon , những chúng tớ không có được tình cảm như Nawon dành cho cậu..

- IM HẾT ĐI!! - Jaesuk run lên. - Mọi thứ đều là không đúng, là cậu ấy vẫn ở đây...KHÔNG, TÔI KHÔNG TIN, LÀ NÓI DỐI, ĐỀU LÀ NÓI DỐI...hức

Jaesuk bật khóc, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

5 phút sau, Jaesuk cậu lại đứng bật dậy, lấy từ túi áo ra một con dao nhỏ, để gần cổ tay...

- NÀY JAESUK! - Junho hét lên. - CẬU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!

- Không, cậu im đi, tôi phải theo cậu ấy! Cậu ấy sợ tối lắm, cậu ấy hẳn rất sợ, tôi phải bảo vệ cậu ấy...tôi...

'Phập', Jiwon tiến tới, đâm một con dao vào bụng Yoongi:

- Được, tôi cho cậu chết! Sang bên kia cậu nhất định, phải bảo vệ Nawon! Nhất định, không được bỏ cậu ấy, nhất định, không được để cậu ấy buồn...

- Tôi hứa! - Jaesuk nở một nụ cười nhẹ, gục xuống.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 3 là end. Truyện k phải SE mà là OE. Cảm ơn đã đọc :>

2
26 tháng 10 2019

Dành cho những ai không biết:

+ HE là truyện hường, truyện ngập tràn hạnh phúc, ngọt.

+ SE truyện buồn, kết cục buồn.

+ NGƯỢC là truyện hành hạ thể xác hoặc tâm trang của nhân vật chính.

+ OE là cái kết mở, thân truyện buồn và kết cục mở.

3 tháng 11 2019

ll Ai chưa đọc chap 1 thì click vào trang cá nhân mình để xem he:)) ll

Chương II. Vụ ÁnTôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hếtVậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?À...
Đọc tiếp

Chương II. Vụ Án

Tôi cùng ông ấy đi tìm kiếm manh mối về vụ mất tích của con gái ông ấy, nhưng xem ra, đây là một vụ án rất nan giải. Tôi hỏi ông ấy:

Ông có biết con gái của ông đi đâu không? ví dụ như nói mà cô ấy muốn đến, cô ấy có nói với ông hay không?

Ông nói : Không con bé không nói gì với tôi hết

Vậy cô ấy thường đến chỗ nào không? ví dụ như quan hay hay quán cafe gì đó?

À cái này thì có đấy, con bé rất hay đi uống cafe, nhưng những quán ăn thì con bé ít khi tới, vì thường ở nhà nấu cho tôi ăn, ngoài ra, con bé thường xuyên đi mua sắm và đi bắn cung, đó là sở thích của nó mà, tôi cấm làm sao được

Cô ấy ngày nào cũng đi uống cà cafe sao?

Đúng vậy, mỗi buổi sáng sớm con bé đều đi uống cafe, đó gần như là một thói quen của con bé rồi.

Vậy ông có biết, cô ấy thường đến quán nào không?

Cái này thì tôi không biết, tôi đâu có theo dõi con bé đâu

Ây, tiếc nhỉ, ở London có hơn 9 tiệm cafe, vậy cô ấy hay đến chỗ nào chứ

À mà ông có thể cho tôi biết cô ấy là người như thế không

Con bé khá ngoan ngoãn, ghét ồn ào và thích sự im lặng, hơn nữa con bé rất thích đồng hồ Bigben, vì nơi đó chưa đầy kỉ niệm của nó với mẹ, con bé thích cả trinh thám nữa, nó rất thích đọc các tiểu thuyết trinh thám và là fan của Sherlock Holmes và cậu

Vậy thì hãy đến đó thôi

Cậu nói như thế có lẽ là cậu đã tìm ra nơi con bé đang ở rồi hả?

Không, tôi chưa biết, nhưng tôi biết nơi mà con gái ông hay uống cafe

Đó là nơi nào vậy?

Hãy đi theo tôi

Hơn 30 phút sau, tôi đã ở phía Nam vùng Westminster, ở đó có một quán cafe tên là Shelling Ford

Ông ta hỏitại sao lại không đến quán cafe ở dưới tháp đồng hồ Big Ben , tôi nói:

Lý do tôi nghĩ nơi này chính là nơi con gái ông đang đến đó là vì, ở chỗ này có thể thấy được toàn cảnh của tháp đồng hồ Big Ben, hơn nữa, ở trong nơi này, có rất nhiều tấm hình về tháp đồng hồ Big Ben và nhiều những tấm hình của Sherlock Holmes, ông có nói con của ông rất thích trinh thám và là fan của Holmes mà.Và nếu ông tìm hiểu về Sherlock Holmes thì sẽ biết được, Sherlock Holmes từng có tên là Shelling Ford

Ông ta lại nói nhưng tại sao lại là ở đây, không phải là ở dưới tháp đồng hồ sẽ tốt hơn sao

Ông nghĩ xem, cô ấy ghét sự ồn ào, mà dưới tháp đồng hồ lại rất ồn ào nên cô ấy có vẻ là không thích, nên tôi nghĩ nơi này chính là nơi thích hợp

À ra vậy, chúng ta vào thôi

Tôi mở cửa ra và thấy ở trong đó ngoài người phục vụ ra thì không hề có khách, có lẽ sự yên tĩnh này đã làm cho cô ấy cảm thấy thích nó, và bên trong có rất nhiều tấm ảnh về tháp đồng hồ Big Ben và Sherlock Holmes, hơn nữa, ở đây còn có những cuốn sách về Sherlock Holmes và lịch sử về tháp đồng hồ Big Ben và London

Người phục vụ cũng rất thân thiện, có lẽ họ chỉ làm bán thời gian ở quán cafe này thôi, chú đây không phải là công việc chính của họ

Tôi hỏi 1 người phục vụ tên là Jack:

Chào anh, tôi là Leo, thám tử

Ồ, cậu chính là thám tử lừng danh đó sao, tôi là Jack, rất vui được gặp cậu

Vâng

Cậu đến đây có chuyện gì sao?

Đúng vậy, tôi hy vọng là anh sẽ giúp tôi

Tất nhiên rồi, tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu, thám tử à

Cảm ơn anh

Rồi, hãy cho tôi biết, để xem tôi có giúp được gì không?

Oke, anh có biết cô gái tên là Tracy, không?

À, tôi biết, cô ấy ngày nào cũng đến quán này, có chuyện gì sao

Cô ấy đã bị mất tích, kia là cha của cô ấy

À, chào ông

Chào cậu

Cậu có biết chuyện gì không, ví dụ như cô ấy mấy ngày trước có đến đây không, đến đây với ai, có biểu hiện gì kỳ lạ hay không

Để tôi nhớ lại xem, hình như là có đó, từ khi quán này mở cửa thì hôm nào cô ấy cũng đến đây và thằng xuyên mượn 1 cuốn sách về Sherlock Holmes

Anh có biết là cuốn nào không?

Có chứ, hình như đó là cuốn “ Những hình nhân nhảy múa “

À tôi biết con bé rất thích cuốn đó - Marc nói.

Anh mau đưa cho tôi mượn cuốn đó được không

Được chứ, đợi tôi một xíu

Đây rồi

Khi mở cuốn sách ra, tôi thấy nó cũng khá bình thường, bỗng nhiên có một tờ giấy rớt ra khỏi một trang sách nào đó , tờ giấy viết:

" KHI MẶT TRỜI DẦN NHÌN VỀ HƯỚNG TÂY

KHI NGỌN GIÁO ĐÂM THẰNG XUỐNG MẶT ĐẤT

ÂM THANH CỦA CÁI CHẾT SẼ VANG LÊN

LÀ THỜI KHÁC TRÒ CHƠI NÀY KẾT THÚC"

Tôi nhìn qua bản mật mã thì đã cảm thấy có gì đó không ổn

Tôi nghĩ:” Có điều gì đó khác đặc biệt ở đây, nếu như nạn nhân bị bắt đi thì làm gì có thời gian mà để lại bản mã phức tạp như vậy, do đó bức bản mã này chính là của hung thủ

Vài phút sau tôi lên tiếng: chúng ta hãy đi thôi

Marc hỏi tôi: Cậu đã tìm ra chỗ mà con bé bị bắt giữ rồi à

Chính xác là như vậy! - tôi nói

Vậy mật thư đó có nghĩa là như thế nào

Trên đường đi tôi sẽ giải thích sau

Cậu nói đi, mật thư có nghĩa là như thế nào?

Tôi trả lời: - Khi mặt trời dần nhìn về hướng Tây thì lúc đó mặt trời lặn

- Khi ngọn giáo đâm thẳng xuống mặt đất, ám chỉ một công trình kiến trúc nào đó giống ngọn giáo cụ thể là tháp đồng hồ BigBen

- Âm thanh cái chết sẽ vang lên đó chính là thời gian mà tháp đồng hồ rung chuông

- Trò chơi sẽ kết thúc là vụ án xảy ra

Như vậy là con gái ông đang bị giam ở tháp đồng hồ Big Ben và sắp bị giết, chúng ta hãy nhanh lên nào

Bỗng nhiên, anh phục vụ nói : Tôi bỗng nhớ ra chuyện này, mấy ngày trước có 1 người đàn ông đến đây nói chuyện với cô ấy, và tôi thấy sắc thái mặt của cô ấy rất sợ hãi, có lẽ hắn chính là người đe dọa cô ây.

Và vài hôm trước, ngoài đó tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy, tôi ra ngoài ngay xem xảy ra chuyện gì thì khi ra ngoài tôi chỉ thấy 1 chiếc xe ô tô chuẩn bị chạy, và không có người ở ngoài

Tôi nói : Có thể hắn chính là người bắt cóc cô, và chính hắn đã đe dọa mạng sống của cô

Bỗng nhiên, có tiếng điện thoại kêu lên, và đó chính là số điện thoại của cô ấy gọi về cho cha của mình, cô ấy nói giọng hết sức sợ sệt:

Cha ở cứu con, cha hãy tìm Leo, bảo cậu ấy đến cứu con, con không muốn chết

Ông ấy nói : Con đang ở đâu

Cô ấy trả lời : Con không biết nữa

Bỗng nhiên, tiếng chuông của đồng hồ vang lên, đó chính là chuông của tháp đồng hồ Big Ben, tiếng chuông đó chúng tôi nghe thấy bên đầu bên kia của điện thoại và nghe thấy tiếng rất to

Thôi chết! Đồng hồ đã cất tiếng chuông, cô ấy sẽ…

Không! Không thể nào !!!!!

0
14 tháng 7 2019

~ vcl con matnet :((

14 tháng 7 2019

- Hâh :)