Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Truyện dân gian là kho tàng quý báu của dân tộc ta, nó luôn thu hút người đọc, luôn có sức hấp dẫn riêng của mình. Và chắc chắn rằng các bạn đã rất quen thuộc với truyện "Sơn Tinh, Thủy Tinh" rồi nhỉ. Câu chuện kể về cuộc tranh giành công chúa của hai vị thần là thần Núi và thần Nước. Cuộc chiến đã diễn ra vô cùng khốc liệt, và Sơn Tinh- Thần Núi luôn luôn chiến thắng Thần Nước hẹp hòi, si tình. Điều mà tôi thích nhất của câu chuyện là nó giúp tôi hiểu được vì sao cứ vào tháng 7, tháng 8 hằng năm ở đồng bằng Bắc Bộ nước ta lại hay xảy ra lũ lụt, hiểu thêm về ước mơ chế ngự thiên tai của nhân dân ta. Chính vì vậy, cứ vào mùa mưa, mùa bão các địa phương lại phải tu sửa đê điều để tránh các thiệt hại do cơn tức giận của Thần Nước gây ra.
XIN LỖI BẠN VÌ MÌNH KHÔNG BIẾT VIẾT GÌ THÊM CHO NÓ DÀI RA, BẠN CÓ THỂ THÊM MỘT SỐ CHI TIẾT VÀO BẠN NHÉ!!!
Ông mặt trời tỏa nắng chói chang, làm không khí thật oi ả. Bỗng nhiên mây đen kéo đến, trời nổi giông làm cho lá rụng la tả, bụi bay mù mịt.
Những đám mây lớn, nặng bao phủ cả bầu trời. Cơn gió lành lạnh thổi qua mang theo vài hạt mưa. Mưa mau dần. lẹt đẹt, xiên xẹo theo gió, hạt mưa rào rào bắn xuống lòng đường trắng xóa. Nước chảy lênh láng, chỉ ít phút đường bây giờ đã toàn là nước. Cành cây nghiêng ngả theo gió, cành to thì sà vào dây điện. Mọi người kéo nhau dạt vào hai bên đường người thì trú lại, người thì mặc áo mưa đi tiếp. Trên vỉa hè mỗi lúc một đông. Mọi người xúm xít vào với nhau để cho người khác trú.
Con đường vẫn có những chiếc xe máy đi qua chắc là họ có bận việc gì thế mới không kịp dừng xe để mặc áo mưa. Mưa mỗi lúc một to, những hạt mưa nhảy nhót trên mái nhà lộp độp, lộp độp. Tia chớp lóe sáng loằng ngoằng trên bầu trời xám xịt. Tiếng sấm rèn vang khiến cho những em bé nép mình vào người mẹ. Trong nhà bỗng tối sầm lại, một cái mùi xa lạ đến khó tả. Con mèo nằm co ro trên giường, thỉnh thoảng meo meo nhìn trời mưa như sợ hãi. Mưa đến đột ngột và tạnh cũng bất ngờ. Mưa đang ào ạt, thưa dần rồi tạnh hẳn.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Mặt trời ló ra những tia nắng ấm áp, nhè nhẹ xiên xuống mặt đường. Cỏ cây được tắm gội sạch sẽ. Những chiếc lá sạch bóng, xanh mát như ai vừa chùi. Chim chóc từ đâu bay ra lại hót líu lo. Mọi người ồ ạt xuống lòng đường. Mưa đem lại nước và cái mát dịu cho cây cối, con vật và mọi người để xua đi cái nắng nóng oi ả.
Mùa xuân xôn xao, phơi phới. Những hạt mưa bé nhỏ, mềm mại, rơi mà như nhảy nhót. Hạt nọ tiếp hạt kia đậu xuống lá cây ổi còng mọc lả xuống mặt ao. Mùa đông xám xỉn và khô héo đã qua. Mặt đất đã kiệt sức bừng thức dậy, âu yếm đón lấy những hạt mưa ấm áp, trong lành. Đất trở lại dịu mềm, lại cần mẫn tiếp nhựa cho cây cỏ. Mưa mùa xuân đã mang lại cho chúng cái sức sống ứ đầy, tràn trên những nhánh lá, mầm non. Và cây trả nghĩa cho mưa bằng cả mùa hoa thơm, trái ngọt.
~~~~~~ỦNG HỘ MK NHA~~~~~~~
Nằm cạnh bên trường Tiểu học Lương Thế Vinh là trường THCS Hồ Tùng Mậu.Từ xa nhìn lại, ngôi trường như một bức tranh phong cảnh tuyệt vời với những màu sắc tươi sáng: màu ngói đỏ, màu tường vàng nổi bật giữa nền xanh cây lá. Qua chiếc cổng sắt lớn là vào đến sân trường tráng xi măng phẳng phiu. Trước cửa phòng Ban Giám Hiệu, chiếc cột cờ bằng thép vươn cao. Trên đỉnh cột, lá cờ đỏ phấp phới bay. Mỗi gốc bàng, gốc phượng đều được xây bồn gạch hình tròn xung quanh cao khoảng gang tay, quét vôi trắng xóa. Sân trường là nơi học sinh toàn trường tập trung chào cờ vào tiết thứ nhất của ngáy thứ hai hằng tuần, cũng là nơi học sinh tập thể dục giữa giờ theo nhịp trống và nô đùa thoải mái dưới bóng cây râm mát.
bầu trời buổi sớm thật là trong lành.Những cô mây dậy sớm để lên núi dạo chơi. Các em bé sương tinh nghịch đang nhảy nhót trên những chiếc lá non.Ông mặt trời đứng dậy vươn vai sau một giấc ngử dài.Còn chị gió thì mải miết rong chơi và nô đùa cùng hoa lá.Lũ chim cũng đua nhau ca hát để đón chào một ngày mới.Tất cả đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên thật đẹp
Một năm có bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Mùa nào cũng đẹp phải không các bạn? Nhưng mình thích nhất được ngắm bình minh trong mỗi mùa. Những buổi bình minh đó thật rực rỡ và tràn đầy sức sống. Như ai, em cũng đã một lần được tận mắt chiêm ngưỡng cảnh thiên nhiên rực rỡ này trên mảnh đất quê hương thân yêu. Sáng hôm ấy, không hiểu sao em dậy sớm hơn mọi ngày. Em rảo bước đi ra sân, tập thể dục. Không khí nhè nhẹ, trong lành hòa vào da thịt mát rượi. Bầu trời lúc này còn lấp loáng những vệt đen nhạt nhòa từ từ biến mất để thế chỗ cho ông mặt trời. Trên cành lá, những giọt sương mai khẽ đọng lại trắng xóa. Bác mặt trời tròn xoe, ửng hồng, còn e ấp nấp sau hàng núi cao, tỏa những tia nắng nhỏ như hình dẻ quạt nhiều màu sắc rực rỡ. Những đám mây trắng bồng bềnh, nhiều hình thù kì lạ trôi nhè nhẹ trên bầu trời. Bỗng từ đâu, một tiếng hót trong trẻo vang lên làm khuấy động sự yên tĩnh vốn có của bình minh. Hòa quyện với giọng hót đó là tiếng gáy của chú gà trống oai dũng:” Ò..ó..o..” càng thêm vang động đất trời. Trong phút chốc, sương tan, trời sáng sủa hơn hẳn,khu phố nhà em hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp.Khi vầng hồng thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu êm trắng, chiếu ánh sáng xuống vạn vật thì cả làng xóm như bừng lên giữa ánh bình minh. Một ngày mới đã thực sự bắt đầu.
Shinichi là con của Kudo Yusaku và Kudo Yukiko, một nhà tiểu thuyết gia trinh thám và một cựu diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Kudo Shinichi sinh ngày 4 tháng 5,nhưng hàng năm luôn quên ngày sinh nhật của mình. Cậu là một thiên tài thám tử và ngay khi còn nhỏ đã có trực giác và khả năng quan sát rất tốt, cậu có những suy luận sắc sảo, hơn cả thần tượng của cậu là Sherlock Holmes. Thêm nữa, cha cậu thường tạo ra các ô chữ và trò chơi để đầu óc cậu càng nhạy bén hơn khi lớn lên.
Nhờ sự ảnh hưởng của bố, và môi trường tự lập ở nhà, từ lâu Shinichi đã là một người luôn đọc sách liên miên, đặc biệt là tiểu thuyết trinh thám - cậu đã đọc xong toàn bộ tiểu thuyết trinh thám ở thư viện trường tiểu học trong những năm học tiểu học và số lượng sách khổng lồ ở nhà. Cha cậu bắt đầu đưa Shinichi tới hiện trường vụ án khi cậu mới học lớp 1, khiến cho cậu yêu thích việc điều tra vụ án.
Kudo Yukiko từng là một nữ diễn viên nổi tiếng đã từ bỏ sự nghiệp ở tuổi 20 để lấy Yusaku, người phụ nữ này chính là mẹ của Shinichi. Đối lập hoàn toàn với tuổi tác, Kudo Yukiko có tính cách giống một thiếu nữ ngang ngạnh, kiêu sa, hay dỗi, tính rất trẻ con và thường lái xe quá tốc độ nhưng lại rất quan tâm, yêu thương chồng con. Đặc biệt, bà rất ghét bị người khác gọi là "bà cô" nên luôn bắt đứa con trai Conan phải gọi mình là chị. Mà phải công nhận là "bà chị" này đúng là "gái một con trông mòn con mắt" thật.
Cuộc đời của Shinichi từ 6 đến 17 tuổi không được ghi chép lại nhiều. Mẹ Shinichi không có cách nuôi dạy con cái tích cực lắm. Kogoro từng bình luận rằng Yukiko nuôi lớn Shinichi theo cái kiểu không can thiệp. Nói cách khác, nếu khen thì khen quá lố còn nếu phạt thì phạt không ra gì – Yukiko vặn tai Shinichi khi biết thằng bé nói dối mình, ông Yusaku lập tức ngăn cản. Tác giả chỉ tiết lộ vài cảnh ngắn về tuổi thơ của Shinichi nhưng người đọc cũng kịp nhận ra cậu bé luôn có vẻ lớn trước tuổi, cụ thể vẻ mặt của cậu ta thường xuyên mang đậm nét buồn chán trừ lúc trong thư viện buổi đêm khi có người lạ mặt đột ngột phóng dao cái bộp tới – một thứ gì đó thú vị xảy ra mới khiến Shinichi chú ý được. Sự thiếu vắng bàn tay giáo dục và nuôi dạy nghiêm túc của phụ huynh đã thôi thúc Shinichi trưởng thành sớm về mặt tinh thần và trí tuệ hơn hẳn những đứa trẻ khác. Khi học ở trường cấp 2, cậu bắt đầu là trung vệ cho đội bóng đá của trường. Shinichi luôn nói tốt về cha mẹ của mình, tuy vậy cả hai người này có vẻ như đều không phải là đối tượng thân thiết đầu tiên trong đời cậu, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được với cách sống nhàn hạ rong chơi của hai ông bà này. Có lẽ Shinichi ra đời quá sớm trong khi ba mẹ cậu vẫn đang quen với lối sống sôi động và phù hoa trong xã hội. Yukiko lúc đó chỉ 21 tuổi và mới giải nghệ khỏi làng điện ảnh đúng 1 năm về trước, cùng lúc đó sự nghiệp tiểu thuyết gia trinh thám của Yuusaku đang lên như diều gặp gió. Nói cách khác, họ vẫn còn quyến luyến với đời sống vương giả và sôi nổi với những mối quan hệ và rất khó để từ bỏ tất cả vì Shinichi. Khi Yukiko nói tới chuyện ''ba mẹ đã bỏ lại cuộc sống đầy sắc màu ở Hoa Kỳ để sống ở Nhật và nuôi dạy con'', họ không lâu sau đó đã thay đổi quyết định bằng cách chuyển đến Mỹ khi cậu 14 tuổi để đeo đuổi sự nghiệp của họ, để Shinichi ở lại Tokyo. Shinichi gần như không suy tính đến lần thứ hai về quyết định ở lại Nhật và sống một mình, để cha mẹ cùng nhau quay lại Mỹ, thậm chí khi họ quay lại Nhật đề nghị mang Conan qua đó, cậu vẫn từ chối thẳng thừng; còn cái lần cậu qua Mỹ thăm cha mẹ, cậu mang Ran đi theo. Khi là Conan, cậu nói là đã học được rất nhiều kĩ năng trong các chuyến đi nghỉ với cha mẹ ở Hawaii, bao gồm bắn súng, lái máy bay và lái chiếc Ford Mustang.
Ở phần đầu của truyện, Shinichi là một học sinh 17 tuổi ở trường Trung học Teitan. Cậu là một thám tử nổi tiếng đã giải rất nhiều vụ án, và được biết tới như "vị cứu tinh của sở cảnh sát Nhật Bản". Cũng trong năm đó, cậu rời bỏ câu lạc bộ bóng đá, nhưng thậm chí Ran cũng cho rằng tài năng bóng đá của cậu ở tầm quốc gia. Shinichi nói rằng cậu muốn chơi vì cậu coi bóng đá như một cách để rèn luyện khả năng suy nghĩ, giống thần tượng của cậu, Sherlock Holmes cũng tập đánh kiếm để giúp cho kĩ năng thám tử của ông. Shinichi có một khát khao là trở thành một Sherlock Holmes của Nhật Bản.
Dù chưa bao giờ có thể hát được một bài hát cho ra hồn, Shinichi có thể nhận biết ngay nốt nhạc khi chỉ nghe một lần nhờ khả năng thẩm âm hoàn hảo của mình. Ngoài ra, cậu còn quan tâm đặc biệt đến vĩ cầm (violin) và chơi khá giỏi nhạc cụ này. Nhờ những lợi thế này, trong rất nhiều vụ án, Shinichi có thể giải quyết và tìm ra chân tướng một cách dễ dàng (Sherlock Holmes cũng chơi rất giỏi violin). Đối với bất cứ ai, nghệ thuật chính là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là thứ giúp giải tỏa tâm lý, đồng thời giúp trí óc suy luận tuyệt vời hơn. Điều này lại càng quan trọng với Shinichi-một người luôn phải ở giữa muôn vàn hiểm nguy, chỉ một sơ suất nhỏ có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Cậu có 1 cô bạn thân là Mori Ran. Shinichi không dám biểu lộ tình cảm với cô, đồng thời mỗi lần cậu quyết định làm chuyện đó thì đều gặp phải sự cố. Điển hình như ở tập 26, Shinichi đã mời Ran đi ăn tối tại 1 nhà hàng sang trọng và có ý định thổ lộ tình cảm của mình cho Ran biết tại đúng chỗ bố Shinichi cầu hôn mẹ cậu cách đó 20 năm trước. Tuy nhiên không có đủ thời gian do phải đi giải quyết một vụ án, Shinichi đã bị teo nhỏ lại, chưa kịp nói với Ran. Và điều này khiến Ran đã rất buồn vì Shinichi lại bỏ đi. Nhưng trong tập 71 - 72 (tập 616-621 trong anime), cuối cùng cậu cũng đã thổ lộ được tình cảm của mình (trong vụ nữ hoàng quần vợt Minerva Glass bị gửi thư đe dọa ở London) trong hình dạng của Shinichi, khi Ran giận đến phát khóc vì phải chờ đợi mà cậu chưa bao giờ hiểu được tình cảm của cô: "Làm sao có thể hiểu chính xác... trái tim người con gái mình yêu chứ!". Trong chương 1004-1005 (tập 928 trong anime), Ran đã đáp trả lại bằng nụ hôn lên má Shinichi và từ đó hai người chính thức hẹn hò.
Tất cả vẫn chưa kết thúc cho đến khi trận chiến cuối cùng giữa tổ chức áo đen và FBI nổ ra, khi phải lựa chọn thì cậu đã chọn Shiho Miyano chứ không phải người con gái cậu luôn yêu bao lâu này. Liệu tình cảm của Shinichi sẽ không thay đổi hay cậu đã thích người con gái khác? Bn nên xem tiểu thuyết Ran Mouri đã chết rồi, tôi là Rose Angela. Bộ tiểu thuyết này có cơ sở nếu bn để ý khúc giới thiệu về Ran trên Pops anime( Tập bao nhiêu tự tìm nhé)
Viết một bài văn tả về bà của em.Mình cần gấp lắm các bạn làm nhanh nha mình tick cho
Trong gia đình, người mả em yêu quý nhất đó là bà của em. Bà là người gần gũi với em, chăm lo cho em từ thuở em mới lọt lòng. Bà ru em bằng những lời ru êm dịu.
Bà em năm nay đã già rồi, mái tóc đã bạc phơ vì bươn chải với thời' gian. Khuôn mặt đầy đặn, đẹp lão. Vầng trán cao đã có nhiều nếp nhăn. Em nghĩ rằng, mỗi nếp nhăn trên gương mặt bà là một chuỗi ngày dài vất vả. Đôi mắt bà không còn tinh anh nữa nhưng đôi mắt ấy thật dịu hiền khó tả. Đôi mắt đầy yêu thương, trìu mến.
Tuy lưng hơi còng nhưng bà đi lại rất nhanh nhẹn. Đáng chú ý nhất là đôi tay khéo léo của bà. Đôi bàn tay ấy đã chai sần, những ngón tay gầy gầy, xương xương nhưng bà làm biết bao nhiêu là việc. Bà rất thích lao động, ít nghỉ ngơi. Bà thích làm bánh, nấu ăn, dọn dẹp đồ dùng gọn gàng, ngăn nắp.
Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình yêu bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc em. Bằng những câu ca dao ru hò êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã đưa em vào giấc ngủ say nồng. Bà yêu thương tất cả mọi người, hay giúp đỡ người nghèo khó. Bà mong em học giỏi, thành tài. Bà dạy em những điều hay, lẽ phải. Bà nhắc nhở em phải biết đạo lí, kính trên nhường dưới, vâng lời thầy cô giáo, hòa nhã với bạn bè. Bà thường lấy những câu chuyện đời thường thể hiên điều nhân nghĩa để giáo dục em.
Tấm lòng nhân hậu của bà đã làm tâm hồn em thêm phong phú, đã truyền thêm sức mạnh cho em để vững bước đi lên. Gia đình em ai cũng thích bà, làm theo điều mong muôn của bà. Em vẫn thường tha thẩn theo bà, lúc quét nhà, khi nhặt rau, múc nước giúp bà. Em thầm mong sao cho bà em đừng già thêm nữa.
Ok, tk mk nha, mk tk lại, thanks !Ông mặt trời đỏ ối như một quả cầu lửa khổng lồ đã từ từ khuất hẳn phía xa. Trong xóm, mọi nhà đã lên đèn từ lúc nào. Bầu trời trong vắt, đen thẫm lại như khoác tấm áo nhung đen trên có đính những ngôi sao lấp lánh Sau luỹ tre làng, mặt trăng tròn vành vạnh nhô lên, toả ánh sáng vàng dịu lên những ngọn tre. Hàng trăm ngôi sao sáng long lanh, lúc ẩn lúc hiện tạo cho bầu trời một vẻ đẹp huyền ảo.
Một lúc sau, trăng đã gối đầu lên rặng cây phía xa để rồi sau đó lấp ló trên ngọn tre già. Lúc này trăng đã lên cao, toả ánh sáng êm dịu len lỏi vào khắp các đường làng, ngõ xóm. ánh trăng phết nhẹ lên các mái nhà, chiếu những tia sáng li ti qua các kẽ lá, soi xuống mặt đường như muôn vàn hạt ngọc nhỏ. Em và các bạn rủ nhau ra sông hóng mát, ngắm trăng. Chúng em đi đến đâu, trăng đi theo đến đónhư muốn cùng đi chơi với chúng em. Ngoài bờ sông, gió lồng lộng thổi vào mát rượi. Dòng sông ven làng được ánh trăng soi sáng gợn sóng lăn tăn, mặt sông óng ánh lung linh như dát vàng.
Cả tuần nay, trời trở nên nóng bức khác thường. Mọi người đều đổ xô ra ngoài hiên nhà trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Người nào người nấy đều uể oải, mồ hôi nhễ nhại. Cây cối đứng im thân thờ ủ rũ… Ai cũng than vắn thở dài mong chờ một trận mưa thật lớn.
Bỗng mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến bao phủ cả bầu trời không mấy chốc trời đang sáng giờ đây tối hẳn lại và sức nóng cũng dịu bớt. Rồi gió bắt đầu nổi dậy, lúc đầu còn nhẹ sau mạnh dần mang theo khí mát lạnh. Sức gió làm cành cây chao đảo, bụi đường tung bay mù mịt. Các mái nhà lợp tôn lâu năm bị bung đinh vít đập vào nhau ầm ầm. Khách đi đường tăng tốc độ xe hi vọng về đến nhà sớm hơn. Người bộ hành cũng rảo bước nhanh. Nhà nhà đều khép cửa lại để tránh gió. Ai cũng dự đoán sẽ có một trận mưa thật to. Đường phố cũng dần dần vắng khách, lác đác một vài chiếc xe chở hàng về muộn đang ì ạch chống lại với sức gió.
Trời đang nắng to bỗng đổ trận mưa rào
Rồi từ mái nhà vang lên những tiếng "lộp độp" thật mạnh. Những hạt mưa đầu mùa nặng và thưa bắt đầu rơi xuống. Chỉ vài giây sau một trận mưa rào ào ào ập tới thật nhanh khiến cho mọi người chuẩn bị dọn dẹp chưa kịp phải hối hả chạy tất bật. Nước từ lưng chừng trời tuôn xối xả như trút cơn giận dữ xuống mặt đường. Các giọt nước đan vào nhau tạo thành một bức màn trắng xóa.
Trước kia nóng bức khô khan bao nhiêu thì giờ đây mát mẻ và nơi nào cũng đầy ắp nước. Khách đi đường lỡ bước vội nép vào mái hiên nhà ở hai bên phố để trú mưa. Thỉnh thoảng vài chiếc xe hơi lao nhanh làm tung tóe nước. Nước cuồn cuộn chảy về phía có cống rãnh đục ngầu mang theo rác rưởi. Từ trong nhà các em nhỏ chạy ùa ra sân để tắm mưa, chúng đùa giỡn la hét đuổi bắt nhau dưới cơn mưa lấy làm thích lắm. Trên bầu trời một lằn chớp ngoằn ngoèo chợt sáng lóe lên tiếp theo là một tiếng sấm vang rền cả không gian. Mưa vẫn sầm sập trút nước xuống mái nhà, trên đường phố… Được một lúc lâu mưa dần dần ngớt hạt..
Bầu trời cũng sáng ra. Mưa bắt đầu tạnh. Xe cộ lưu thông trở lại, nhà nhà mở cửa. Trời trong sáng mát rượi. Bụi bặm trên các cành lá được tắm gội sạch sẽ nên giờ đây cây nào cũng sáng đẹp hẳn ra. Mọi sinh hoạt trở lại bình thường.
Cơn mưa đầu mùa thật to mang lại cho mọi người một niềm vui khoan khoái. Sau những ngày nóng bức khó chịu gần như ngạt thở, giờ đây không khí trở nên mát mẻ, vạn vật như hồi sình. Nước mưa sẽ tiếp sức cho ruộng đồng, cho cây lúa được xanh tươi. Vài cánh chim bay ngang trời và vầng thái dương cũng bắt đầu lộ diện ló ra những tia sáng chói lọi len qua những cành cây kẽ lá còn đọng đầy nước. Tất ca như hòa chung niềm vui với mọi nguời.
Nếu ai đã một lần ngắm cảnh quê hương tôi vào khi cơn mưa mùa hè chợt đến rồi chợt đi thì chắc hẳn sẽ không thể nào quên được sự nhanh chóng của nó.
Chao ôi, cơn mưa đến mới nhanh chóng làm sao! Vừa mới đây thôi ông mặt trời vẫn còn tươi cười ban phát những tia nắng cho trần gian thế mà giờ đã chốn biệt trong làn mây dầy. Không biết từ đâu, những đám mây đen kéo về đây nhanh đến thế. Làm cho bầu trời bỗng thấp hẳn xuống. Gió bắt đầu thổi, cây cối ngả nghiêng, cành khô răng rắc. Ngoài đường mọi người vội vã chạy về nhà để trú mưa.
Bỗng lộp độp, lộp độp! Mưa bắt đầu rơi, những hạt mưa to và nặng như ai ném đá. Lúc đầu thưa, sau mau dần. Tiếng mưa rơi đồm độp trên tàu lá chuối. Mưa rào rào trên sân gạch. Tiếng mưa lách tách trên mái nhà. Nước mưa bắt đầu chảy xuống như ai chút. Bỗng chốc làng quê như chìm đắm trong biển nước. Mọi âm thanh ồn ã của cuộc sống dường như lắng xuống, nhường chỗ cho tiếng mưa rơi. Trong vườn, cây cối hả hê vì được tắm dưới mưa.
Một lúc sau, bầu trời thấp thoáng xanh hiện ra. Ông mặt trời lại tươi cười đùa với gió. Một vài tia nắng hiếm hoi bắt đầu mừng rỡ rọi xuống. Mấy chú chim không biết chú mưa ở đâu giờ bay ra hót râm gian. Chà, không gian thật thoáng đãng không khí trong lành đến tuyệt vời. Sau cơn mưa có lẽ cây cối hoa lá là tươi đẹp hơn cả. Vườn cây trước nhà không một tý bụi, tràn trề sức sống. Mấy khóm hoa mười giờ như trang điểm lại dung nhan của mình để phô hương khoe sắc. Dưới đất, nước mưa vẫn còn róc rách, luồn lách ra từ các ngõ. Mọi người ai nấy đều bắt tay ngay vào công việc của mình.
Sau trận mưa mùa hè, cảnh làng quê tôi như bừng tỉnh. Cảnh vật thêm sức sống mới.
DÀN BÀI
I. Mở bài
Giới thiệu về loài cây em yêu:
- Đó là cây gì? (Cây bưởi, cây xoài, cây tre, cây dừa, cây gạo,...)
- Loài cây ấy được trồng ở đâu? (ơ miền Bắc, ở vùng rừng núi, ở miền Nam, trong vườn nhà, trong sân trường,...). Nhà em có trồng loại cây ấy không?
II. Thân bài
* Nếu gia đình em có trồng loài cây ấy, nguồn gốc của cây là từ đâu? (Ông nội trồng kỉ niệm ngày em ra đời, bố đi công tác mang cây về trồng,...).
* Miêu tả cây và từ sự miêu tả ấy phát biểu cảm nghĩ:
- Hình dáng của cây như thế nào? Em thích thú với dáng vẻ đó ra sao? (Các loài cây ăn quả thường xum xuê tươi tốt, dưới tán câythường là nơi vui' chơi lí tưởng của trẻ con; những loài hoa thường mảnh mai, duyên dáng đáng yêu,...)
- Tình cảm, niềm thích thú say mê của em đôi với các đặc điểm của cây như lá, hoa,... (chú ý sử dụng các biện pháp so sánh, nhân hóa để biểu cảm gián tiếp):
+Các loài cây như đa, bưởi, xoài,...; Tán lá rộng như một bầu trời tí hon, hoa tỏa hương thơm dịu mát, quả lấp ló trong vòm lá như chơi trốn tìm,...
+Các loài hoa: Thân mảnh mai như người thiếu nữ, hoa mang những ý nghĩa tốt đẹp (nêu ý nghĩa của loài hoa: hoa đào, hoa mai báo hiệu mùa xuân sang; hoa hướng dương thể hiện sự kiên định, giàu ý chí,...).
- Kể và tả lại vài nét nổi bật trong quá trình sinh trưởng của cây.
Mỗi loài cây có giai đoạn phát triển với những đặc điểm riêng.
Hãy chú ý khai thác những đặc điểm riêng đó. Chẳng hạn, với cây gạo là khi cây đâm chồi nảy lộc, những chồi cây như hàng chục ngọn nến lung linh; với cây bưởi là khi cây nở hoa, hương hoa bưởi ngan ngát nồng nàn...; với những loài hoa là khi những nụ hoa he hé gợi nhiều niềm mong đợi hay khi hoa đã mãn khai rực rỡ,...
*Hồi tưởng một kỉ niệm sâu sắc của bản thân với loài cây và qua đó bày tỏ cảm xúc.
Một loài cây khiến ta yêu quý nhiều khi không chỉ bởi vẻ đẹp của loài cây mà còn bởi những kỉ niệm đã có giữa ta và loài cây ấy. Nên kể về một vài kỉ niệm như vậy để bài viết trở nên sâu sắc hơn. Chẳng hạn, loài cây ấy gắn với kỉ niệm về một người bạn thuở ấu thơ, hai người thường chơi đùa dưới gốc cây; loài cây ấy gắn với tình yêu thương của người thân: bà thường lựa trái ngon nhất là phần cháu, mẹ thường nấu lá bưởi để gội đầu cho con,...
III. Kết bài
Nhắc đến ý nghĩa tốt đẹp của loài cây trong đời sống của gia đình, của quê hương và khẳng định lại tình cảm yêu quý của em với loài cây.
Chẳng hạn, cây gạo / cây đa là biểu tượng cho làng quê thanh bình, yên ả của em, đó là niềm tự hào chung của mỗi người dân trong làng và của em; cây hoa đào / hoa mai là biểu tượng cho mùa xuân, hạnh phúc, may mắn trong tiềm thức của người dân miền Bắc / miền Nam, em càng yêu cây hơn khi nghĩ đến niềm vui của người thân khi cầm trên tay một cành hoa ấy,...
Không giống như một số loài cây khác, đến mùa thay áo, cây hoa sứ chỉ còn những cành trơ trụi, y hệt như những cánh tay trần của bức tượng nghìn tay nghìn mắt. Thoạt nhìn tưởng như cây đã khô héo.
Nhưng kì thực đó là thời kì lột xác để chuẩn bị cho mùa đâm chồi, nẩy nụ. Sứ có một sức sống kì lạ, có khả năng chống chọi lại mọi thời tiết khắc nghiệt mà một số loài cây khác không có được. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, trên những cánh tay trần trụi tường như khô héo ấy vô vàn những chồi nhũ ra, lớn dần, lớn dần tạo thành những lá tròn xoe đều đặn. Người ta tưởng như có một bàn tay nào đó kết dính các cuống lá lại quanh một trục. Những chồi non mập mạp vươn cao rồi nó bung ra vô vàn cánh hoa màu tím sắc hồng. Những bông hoa năm cánh xếp lại như hình một cái phễu từ từ xòe ra khoe sắc, đẹp chẳng kém gì bông huệ, bông cúc. Ngắm bông sứ phải ngắm cả chùm bông thưởng thức vẻ đẹp của nó. Em yêu bông sứ không chỉ ở sức sống dẻo dai kì diệu cùa loài cây mà còn ở vẻ đẹp nở thành chùm như một lẵng hoa của thiên nhiên ban phát cho con người vậy.