Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Ai ơi có nhớ ai không
Trời mưa 1 mảnh áo bông che đầu
Nao ai có tiếc ai đâu
Áo bông ai ướt khăn đầu ai khô
Mở đầu không thấy kể về mình mà muốn biết ngay bạn đối với mình ra sao: “Ai ơi, có nhớ ai không?” Nhưng bạn ở đâu? Không biết nữa! Ngay bản thân mình đang hiện hữu, nhưng nói với người xa cách, dường như cũng hóa xa xôi, như có như không: “Ai ơi, có nhớ ai không?”. Đó là cảm giác trống trải lúc nhớ mong. Lấy gì bù đắp được? May ra còn có kỉ niệm xưa
a, Đại từ: ai
=> Dùng để trỏ (người)
b, Đại từ: người, bao nhiêu
=> Dùng để trỏ (người), số lượng
các bạn giúp mình với, mình sẽ tick cho những ai xong nhanh nhé
_ Ai : + hỏi về người và sự vật
+ Người , sự vật ko xác định đc ; do đó " ai " là đại từ nói trống . ( phiếm chi )
Tham khảo:
- Ai làm cho bể kia đầy
Cho ao kia cạn , cho gầy cò con
=> Đại từ phiếm chỉ "ai" chỉ một người, là sự trách móc của nhân vật trữ tình với người đã đẩy thân cò thêm vất vả, long đong.
a) Ai ơi có nhớ ai không
Trời mưa một mảnh áo bông che đầu
Nào ai có tiếc ai đâu
Áo bông ai ướt khăn đầu ai khô
( Trần Tế Xương)
b) Chê đây lấy đấy sao đành
Chê quả cam sành lấy quả quýt khô
( ca dao)
-> Dùng để thay thế cho một thứ gì đó chỉ sự vật, con người.
c) Đấy vàng đây cũng đồng đen
Đấy hoa thiên lý đây sen Tây Hồ
( Ca dao)
-> Làm phụ ngữ cho CDT đồng thời dùng để xưng hô , chỉ vào một vật gì đó
Đại từ: In đậm