K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 11 2021

d) tôi không đi học được vì trời mưa to

ý nghĩa quan hệ là: vì : nguyên nhân

 

13 tháng 12 2016

câu 2,3 là câu ghép,mối quan hệ ý nghĩa giữa các vế trong câu ghép là quan hệ đồng thời

Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho rồi xốc nách tôi lên xe. Đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trong nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại...
Đọc tiếp

Mẹ tôi lấy vạt áo nâu thấm nước mắt cho rồi xốc nách tôi lên xe. Đến bây giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má. Hay tại sự sung sướng bỗng được trong nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc? Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả ra lúc đó thơm tho lạ thường.

a. Hãy tìm các từ láy có trong đoạn trích

b.Tìm câu ghéptrong đoạn trích và xác định mối quan hệ ý nghĩa giữa các vế của câu ghép đó. Các vế trong câu ghép đó được nối với nhau bằng cách nào?

c. Chỉ ra một trường từ vựng có trong đoạn trích?

d. Cho câu chủ đề : Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng của mỗi con người. Viết đoạn văn trình bày theo cách tổng phân hợp (khoảng 10 câu)

1
2 tháng 3 2020

a. Các từ láy có trong đoạn trích là: xơ xác, còm cõi, sung sướng, ấm áp, mơn man, xinh xắn, thơm tho.

b. Câu ghép:

- Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt.

-> Quan hệ song hành.

Hai vế được nối vơi nhau bởi dấu phẩy.

c. Trường từ vựng cảm giác của con người: sung sướng, ấm áp, mơn man

13 tháng 1 2022

a.     Dù Lan bị ốm nhưng bạn ấy vẫn đạt kết quả cao trong kì thi học sinh giỏi.

<=>mối quhe tương phản.

b.    Mưa càng lúc càng to, gió mỗi lúc một mạnh.

<=>mối quhe tăng tiến.

c.     Tôi vừa đi vắng thì anh cũng vừa đến.

<=>mối quhe đồng thời.

d.    Chúng ta đi xem phim hay chúng ta ở nhà?

<=>mối quhe lựa chọn.

e.     Một người thì cao, gầy còn một người thì lùn, mập.

<=>mối quhe tương phản.

g. Tôi làm xong bài rồi tôi đi đá bóng.

<=> mối quhe đồng thời.

Suy nghĩ về câu chuyện trênMột buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì...
Đọc tiếp

Suy nghĩ về câu chuyện trên

Một buổi chiều muộn, khi những ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt, trên bờ biển vắng, một cô gái trẻ một mình dạo bước trên cát với đôi bàn chân không. Cô dừng bước, quay nhìn đằng sau với ý muốn xem lại những dấu chân mình đã để lại trên cát. Nhưng không có gì, sóng đã xóa sạch. Cô định đi tiếp, song vừa quay lại cô đã phải giật mình hoảng hốt vì hình ảnh trước mặt: bên một đống lửa đang cháy, một bà già ngồi cuộn mình trong chiếc mền, chậm rãi lật từng trang một cuốn sách.

Cô gái cố trấn tĩnh, tiến lại gần bà lão và hỏi: "Bà từ đâu tới? Chỉ mới đây thôi, cháu không hề thấy bà? Bà làm cách nào mà đã nhóm được đống lửa này một cách nhanh chóng như vậy?". Với giọng nói chậm rãi và rõ ràng, bà lão đáp, không nhằm vào câu hỏi của cô gái: "Hãy ngồi xuống đây với ta, con gái. Ta có cái này cho con xem".

Cô gái ngồi xuống bên đống lửa, đón nhận cuốn sách từ tay bà lão thần bí. Cô tò mò lật giở cuốn sách và vô cùng sửng sốt khi đọc thấy những dòng chữ viết về cuộc đời mình, về tất cả những gì diễn ra với cô từ khi mới sinh ra cho đến lúc này. Cô đã đọc hết trang sách viết về cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa mình và bà lão bên đống lửa trên bãi biển vắng này. Lật sang trang tiếp theo, nhưng nó là trang giấy trắng. Cô vội vã tìm kiếm ở những trang còn lại, nhưng cũng không có một chữ nào, chúng hoàn toàn là những trang giấy trắng. Vô cùng hoang mang, với ánh mắt cầu cứu, cô nhìn bà lão:

- Điều này có nghĩa là cuộc đời cháu sẽ kết thúc tại đây, ngay lúc này?

- Không, con gái. Nó có nghĩa là từ đêm nay, cuộc sống của con mới bắt đầu.

Trong chốc lát, bà lão cầm lại cuốn sách, bắt đầu xé từng trang, từ trang đầu tiên với những dòng chữ về cuộc đời cô gái từ khi mới được sinh ra, đưa chúng về phía ngọn lửa, để cho lửa liếm cho đến lúc thành than. Bà lão đốt cho đến hết những trang giấy có chữ mà cô đã đọc. Xong xuôi, bà đưa cho cô gái phần còn lại của cuốn sách, toàn bộ là những trang giấy trắng:

- Con xem, sóng đã xóa hết dấu chân của con trên cát. Quá khứ của con không bao giờ trở lại, không bao giờ. Chỉ có hiện tại mới là thực tế. Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là một sự bắt đầu của cuộc đời con và chính là cuộc sống mà con cần nắm giữ. Không có sự trở lại lần thứ hai, mỗi giây phút hiện tại. Quan trọng hơn tất cả, mỗi ngày mới đều mang đến cho con một cơ hội để yêu, để sống và cơ hội đó không bao giờ trở lại lần thứ hai. Tương lai của con, con được tự do lựa chọn theo ước mơ của chính con. Và trên những trang giấy còn trắng này, chính con là người viết tiếp những dòng chữ về cuộc đời mình.

Rồi, cũng đột ngột như khi xuất hiện, bà lão cùng đống lửa biến mất trong bóng đêm...


Cuộc đời của bạn và của tôi cũng giống như cô gái trẻ nọ và tất cả mọi người - quá khứ là những gì chúng ta đã viết trên cát, sóng sẽ xóa đi tất cả; tương lai là những gì chính ta sẽ viết trên những trang giấy trắng, từ hôm nay, ngay giờ phút hiện tại này. Viết gì đây, cho cuộc đời của chính mình…

1
6 tháng 11 2016

Đúng vậy cuộc đời này là của chúng ta. Chúng ta có nghĩa vụ phải viết tiếp các trang giấy tương lai, chứ ko phải là an phận và nghĩ rằng: "Số phận chúng ta là do Chúa sắp đặt!!!"Tôi đã từng đánh mất niềm tin vào cuộc sống này, vào bạn bè, vào tương lai, vào cả bố mẹ tôi nữa. Và khi đó tôi đã không biết mình phải làm gì để tiếp tục cuộc sống này, và tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát. Nhưng tôi đã may mắn vì đã gặp một người. Người ấy đã đưa tôi về với bố mẹ, về với cuộc sống. Người ấy đã nói với tôi rằng: “Quá khứ chỉ là kỷ niệm, tương lai là những gì xa mờ ngoài tầm tay và hiện tại chính là món quà của cuộc sống nên người ta gọi nó là tặng phẩm”. Vì thế bạn cũng hãy luôn tự tin và luôn yêu đời nhé hỡi tất cả những người bạn mến thương. Hãy tự viết nên tương lai của mình.Món quà kỳ diệu của cuộc sống đó chính là những phút giây hiện tại. Hãy sống cho thật xứng đáng, hãy viết lên những trang giấy của mình những điều thật đẹp… để không bao giờ phải hối tiếc. Khi nào cảm thấy không ổn, bạn cũng nên nhìn về quá khứ một chút để rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm trong quá khứ nưa. Còn khi nào cảm thấy lo lắng, bạn hãy hoạch định cho tương lai của mình và từ từ thực hiện với những phút giây hiện tại.Có thể nào xóa đươc quá khứ khi mà vêt thương do nó để lại vẩn còn hằn trong trái tim và da thit mình. Làm sao khi ta nhìn vào vêt thương đau đớn kia lại không nghĩ vế quá khư? Bạn có cách nào để cuộc sống này giống câu chuyện cổ tích kia không? hay vẩn chỉ la câu chuyện như bao câu chuyện khác? hảy tin tôi. Cuộc sôngsngàn lần không đơn giản!Quá khứ là để ta hồi tưởng, hiện tại là để cho ta sống, tương lai là để cho ta hướng tới. "CHÂN LÝ CHÍNH LÀ CUỘC SỐNG"

  
27 tháng 12 2021

Quan hệ ý nghĩa giữa vế thứ nhất với vế thứ hai là quan hệ nguyên nhân (vế thứ nhất chỉ kết quả, vế thứ hai có từ “vì” chỉ nguyên nhân).

             Đề bài: Ai cũng mong muốn mình được hoàn hảo, hãy tưởng tượng một ngày nào đó em bắt gặp một hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Hãy miêu tả lại hình ảnh cậu bé hay cô bé hoàn hảo đó cũng như kể lại cuộc gặp gỡ đó.Bài làm             Trên đời này, ai cũng đều mong muốn cho mình được hoàn hảo theo cách nào đó hay một phương diện nào đó. Nhưng để hoàn hảo là điều...
Đọc tiếp

             Đề bài: Ai cũng mong muốn mình được hoàn hảo, hãy tưởng tượng một ngày nào đó em bắt gặp một hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Hãy miêu tả lại hình ảnh cậu bé hay cô bé hoàn hảo đó cũng như kể lại cuộc gặp gỡ đó.

Bài làm

             Trên đời này, ai cũng đều mong muốn cho mình được hoàn hảo theo cách nào đó hay một phương diện nào đó. Nhưng để hoàn hảo là điều không thể, không một ai trên đời có sự hoàn hảo cả nhưng con người chúng ta vẫn luôn muốn điều đó. Nhưng ta không thể biết được cái hình ảnh hoàn hảo của ta nếu không gặp một lần. Và tôi cũng vậy, tôi cũng muốn biết cái hình ảnh của bản thân tôi như thế nào khi đã trở nên thật hoàn hảo. Và thực sự tôi đã thấy được những điều đó, cái hình ảnh hoàn hảo cảu chính bản thân mình chỉ qua một giấc mơ.

           Vào buổi tối khi tôi đã có được giấc mơ đó, mọi việc tôi làm vẫn như những bữa hôm nào. Tôi vẫn mở đôi mắt tháo láo ra để học bài, tôi vẫn ngáp từng cơn ngáp thật dài để tránh đi những cơn buồn ngủ như đang đè nặng lên trên đầu tôi và thúc dục tôi đi ngủ. Từng cơn gió bấc của một mùa đông lanh sắp tới thổi từng đợt qua khe của sổ đập vào người tôi. Những cơn gió lạnh đến thấu xương, nó chẳng khác nào những mũi kim nhọn hoắt đang cố gắng xuyên thấu qua lớp da mỏng manh của tôi. Dù cho đang có hàng chục mũi kim đang đâm vào tôi nhưng cơn buồn ngủ vẫn không buông tha. Tôi lại cố gắng nghe từng tiếng động để xua đi cơn buồn ngủ dai dẳng, nhưng nghe hoài, nghe mãi tôi cũng chỉ nghe thoang thoảng cái tiếng gió nùa đông thổi qua từng chiếc lá kêu xào xạc cùng đâu đó những tiếng chim vẳng lại. Những con chim đó như muốn tạm biệt một mùa thu bằng việc hót líu lo trong màn đêm u tối đã buông xuống, bao trùm mọi vật. Cơn buồn ngủ cứ vẫn hành hạ tôi đến khi sự chịu đựng của tôi vụt tắt. Tôi đành tạm biệt ngày hôm đó bằng một giấc ngủ êm ái. Tôi bước lên giường, cả cơ thể tôi như đang được truyền hơi ấm của chiếc đệm mềm mịn và từng mũi kim lạnh buốt cắm vào da thịt tôi cũng dàn biến mất. Rồi tôi thoải mái nằm gọn gàng trên chiếc giường ấm và nhắm mắt đánh một giấc ngủ say. Nhưng dẫu tôi bị cơn buồn ngủ hành hạ là thế, bỗng tôi cố ngủ nhưng sao đôi mắt như không còn nghe lời tôi nữa, nó vẫn mở toang, không nhắm lại được. Cơn buồn ngủ hành hạ tôi đột ngột biến mất. Cơn buồn ngủ đó hình như đang chêu ngươi tôi, đang cố làm tôi tức điên hay sao. Nó chẳng khác nào một căn bệnh lúc thì tái phát lúc thì tắt ngủm. Cái gối tôi nằm mềm mại vậy mà tôi vẫn khó chịu, cái chăn ấm áp  vậy mà tôi vẫn bủn rủn tay chân. Tôi nằm trằn trọc, thoa thức mãi tôi mới chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi đã ngủ, tôi thấy mình vẫn đang đi trên một con cầu nhỏ.

           Tôi bước đến hết cây cầu, bỗng tôi lại đặt chân vào một vùng đất lạ kì. Tôi thấy đôi bàn chân tôi đang chà trên một thảm cỏ xanh biếc bao trùm mọi nơi. Là cỏ sao tôi thấy nó mềm vậy, êm vậy và dễ chịu đến vậy. Tôi ngắm nhìn xung quanh, không còn là căn phòng bé nhỏ của tôi nữa mà thay vào đó là những cây phượng, cây đào nở rộ đỏ cả một vùng trời. Tiếng chim cũng không phải vang vảng bên tai nữa mà là như một bản nhạc thiên nhiên đang nổi lên bên tai tôi. Cả ngọn đồi cỏ đang nhấp nhô từng cơn sóng gió. Nhưng cái cơn gió không còn lạnh đến thấu xương nữa mà là cái cơn gió dìu dịu, ấm áp cùng từng hạt nắng tinh khôi mà bầu trời đang thấm xuống mặt đất. Từng cánh hoa phượng đỏ chót được cơn gió thổi tạt vào người tôi. Tôi đang say mê ngắm nhìn và cảm nhận cái khung cảnh thanh bình và tuyệt đẹp này thì bỗng tôi thấy đằng xa xa, có bóng dáng ai đó đang tiến lại gần. Tôi nhìn từ chỗ tôi ra chỗ người đó phải đến cả dặm vậy mà tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lá gãy dưới chân người đó. Dù cho trời đầy những tia nắng vàng rực đủ để chiếu sáng mọi quang cảnh thì tôi cũng chẳng thể nhìn rõ được người đó. Như thể định mệnh đã an bài và cái định mệnh đó bắt tôi phải chạy đến gần mới thấy được. Tôi bật dậy ngay tắp lự, tôi liền vọt chạy đến chỗ người đó. Cả một quãng đường dài cả dặm mà sao tôi chỉ mất có vài giây để chạy đến chỗ người lạ kia như thể cả một con đường thiên lý dài dằng dặc bỗng chốc trở thành một con đường chưa đi đã đến. Gần đến nơi tôi bước chậm lại, bỗng nhiên có đến bao nhiêu là hơi ấm áp phả vào cơ thể tôi. Tôi bồi hồi tiến lại gần, sao tôi thấy từ người ấy tỏa ra điều gì đó rất đỗi xa lạ mà lại thân thuộc. Tôi ngắm nhìn xuống bàn chân mình đang bước đi xung quanh bao nhiêu cây cỏ hoa lá nở rộ dưới chân tựa khi nào không hay. Tôi rời mắt khỏi mặt đất ngẩng mặt lên thì tôi mới sững người lại, giờ đây mặt đã chạm mặt, tôi giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy rõ người đó. Tôi bàng hoàng nghĩ trong đầu:” Chuyện quái gì thế này?”. Nhưng trước vẻ mặt kinh hoàng của tôi người đó vẫn vui vẻ nói:” Xin chào tôi”. Khi nghe câu đấy và nhìn thấy rõ nét người đó thì tôi mới chợi nhận ra người đó chính là tôi. Là tôi thì đúng vậy nhưng có cái gì đó kì lạ quá, khác thường quá hiện lên trên bản thân người đó. Thảo nào từ đằng xa nhìn lại, tôi mới thấy có gì đó khác thường nhưng rất đỗi quen thuộc. Khi tôi còn đang ngơ ngác không hiểu cái gì sất thì người kia cất lời lên:” Tôi chính là cái hình ảnh hoàn hảo của cậu mà cậu đã từng mong muốn đó”. Và rồi tôi thì chỉ có dồn dập hỏi còn cái bản sao hoàn hảo của tôi thì cứ thản nhiên trả lời. Và đến câu hỏi cuối cùng cảu tôi:” Đây có phải là một giấc mơ không vậy?”. Bản sao của tôi mới trả lời một câu khiến tôi không khỏi ngạc nhiên:” Đúng rồi đó người chủ giấc mơ ạ.”. Toàn thân tôi bỗng lạnh ngắt, dù cho cả một loạt những tia nắng chiếu thẳng vào tôi cũng sẽ trở thành những làn sương lạnh lẽo mà thôi. Nhưng may thay cái lạnh đó chỉ tồn tại trong phút chốc và tôi nhanh chóng nhận thức lại được rằng mình đang chìm đắm vào trong một giấc mơ. Dù chỉ là một giấc mơ nhưng sao mọi thứ lại quá đỗi thực như thế. Toi vẫn không tin, tôi thử cấu thật mạnh vào cánh tay mình. Chỗ bị cấu đỏ ửng lên, sưng phồng lên như muốn vỡ tan ra mà sao tôi vẫn chẳng có cảm giác gì hết, tôi còn không thể cảm nhận được cái giọt máu tươi đang lan trên da tôi. Giờ thì tôi chẳng thể chối cãi bản thân mình được nữa, tôi thực sự đang ở trong một giấc mơ. Ngạc nhiên thì có nhưng tôi lại chẳng còn mảy may đến nó nữa, thay vào đó là sự thích thú, háo hức về một thế giới trong mơ. Và để níu kéo lại giấc mơ đó, tôi cố gắng bắt chuyện với ản sao hoàn hảo cảu tôi. Sau hồi nói chuyện lâu, tôi mới nhận ra được cái sự khác biệt ở trên bản sao của chính tôi dẫu cho nó đã đập vào ngay mắt tôi từ nãy tới giờ. Tôi cũng không ngờ cái bản sao của tôi lại hoàn hảo đến như vậy. Bản sao của tôi là một con người cao ráo và thông minh. Khuôn mặt của cậu đầy đặn và toát lên vẻ rất đỗi tri thức như thể điều đó đã hằn sâu trong gương mặt ấy. Và giờ không chỉ còn mỗi khuôn mặt nữa mà giờ còn có thêm một cặp kính cận nữa. Chắc hẳn toàn bộ cái sự thông thái đều dồn nén hết vào cái cặp kính đó. Đằng sau lớp kính bóng loáng đó là một đôi mắt sáng với con ngươi màu xanh tuyệt đẹp. Con ngươi xanh đó chẳng khác nào những viên kim cương sáng chói soi đến được tận cùng của bầu trời tri thức. Sóng mũi cậu ta cao và thẳng tắp như những thân dừa cao đứng giữa một vùng cát oi ả. Cơ thể cậu ta cân đối, tay chân cứng chắc, rắn rỏi. Đôi bàn tay của cậu ta thật linh hoạt, mỗi câu nói thốt lên, cậu ta đều giơ bàn tay lên phụ họa như thể thiếu đi cái bàn tay trong việc đi bộ thì nó cũng sẽ trở nên khó khăn đến nhường nào.

           Nhưng đã là một người hoàn hảo thì dù có cái ngoại hình cân đối cũng không thể thiếu đi tính cách, phẩm chất hoàn hảo không kém. Chỉ nghe mỗi câu cậu ta nói tôi cũng nhìn thấu được tính cách của cậu ta. Cậu ta là một người điềm đạm, lịch sự nhưng cũng có phần vui vẻ. Chắc có lẽ cái lịch sự là điều không thể thiếu ở một con người hoàn hảo. Nhưng lịch sự quá, điền đạm quá cũng khiến người khác cảm thấy tẻ nhạt nên nhờ vậy cái sự vui vẻ đã lấp đầy những khoảng trống nhàm chán đó. Nhưng quan trọng nhất là cậu ta có sự tự tin và mạnh dạn. Cậu ta nói chuyện một cách tự nhiên chứ chẳng như tôi cứ nói chuyện e rè, sợ sệt như tôi bây giờ. Dù chỉ là người mới gặp một lần mà sao cậu ta lại chả có cái gì là lạ lẫm mà nói chuyện như đã là người bạn thân từ trước đến nay rồi.

           Đây đúng là cái bản sao mà tôi hằng muốn trở thành từ lâu, cái hình ảnh hoàn hảo của tôi. Chúng tôi mải miết nói chuyện và vui đùa cùng nhau trong một vùng đất mộng mơ. Giờ đây tôi không thể ngờ mình đã có thể gặp được cái bản sao hoàn hảo của mình hằng hướng tới để đạt được. Khi đang đắm chìm trong giắc mơ tôi bỗng nhận ra mình đã quên khuấy đi mất rằng tôi vẫn chỉ đang trong một giấc mơ. Những cái mộng tưởng đã lấn át hết tâm trí tôi tự bao giờ. Chính cái lúc tôi sực nhớ ra điều đó, cái giấc mơ đẹp đẽ của tôi cũng dần tan biến vào hư không trong giấc ngủ say êm đềm. Nhưng khổ thay, cái giấc mơ không vụt tắt ngay tắp lự mà nó chậm rãi biến mất như thể đang khiến tôi khó chịu và lưu luyến hơn cái giấc mơ một đi không quay trở lại này. Từng cái cây, từng ngọn cỏ phân rã dần rồi mất tích tăm trên không trung cứ như chúng đang trở về với cát bụi, quay trở về với cõi hư vô. Tôi chạy vội vã, có gắng đưa đôi tay mình níu lấy mọi thứ nhưng không mảy may gì đến tôi, mọi vật cứ thế biến mất trong tầm mắt tôi. Và khi mà tôi buồn nhất là khi mà cái người bạn hoàn hảo của tôi biến mất. Khi vẫn đang tan biến, người hoàn hảo ấy nói với tôi rằng:” Tôi là cái bản sao hoàn hảo của cậu và những cái hoàn hảo trong tôi cũng chính là những điều yếu kém nhất trong cậu, vậy tôi mong cậu không chỉ thấy tôi mà sẽ cố gắng trở thành tôi một ngày nào đó.”. Đang trôi mình trong dòng cảm xúc, tôi không hiểu nổi cái câu đó có nghĩa lí gì mà chỉ có hai dòng lệ vẫn đang tuôn rơi. Tôi đành chờ, chờ mãi chờ mãi tới khi cái hạt bũi cuối cùng biến mất. Xung quanh tôi giờ chỉ còn hư không. Tôi cố gắng nhắm mắt lại để thoát khỏi giấc mơ, và cuối cùng tôi đã quay trở lại với thực tại. Tôi vùng mình ngồi dậy, ngắm nhìn xung quanh, lại là căn phòng của tôi, lại là cái giường ấm áp và lại là cái đêm hôm lạnh giá cuối thu đó. Tôi nằm xuống ngủ tiếp nhưng khi tôi ngủ, cái giấc mơ đó đã biến đi đâu từ bao giờ.

    Đúng là một giấc mơ tuyệt diệu làm sao, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi là người được đặt chân vào giấc mơ đó. Và hơn hết là tôi đã gặp được cái hình ảnh hoàn hảo của chính mình. Giờ tôi mới hiểu, cái câu nói cuối cùng khi hình ảnh ấy biến mất:” Tôi là cái bản sao hoàn hảo của cậu và những cái hoàn hảo trong tôi cũng chính là những điều yếu kém nhất trong cậu, vậy tôi mong cậu không chỉ thấy tôi mà sẽ cố gắng trở thành tôi một ngày nào đó.”. Đúng quả thực không ai trên đời này là hoàn hảo cả, nhưng thật tốt khi ai cũng có cái mong muốn trở thành hoàn hảo theo cách của mình. Nhưng mong muốn sẽ luôn chỉ là mong muốn nếu ta không thực hiện nó. Vậy nên hãy cố gắng hoàn thiện bản thân, hãy đừng mộng tưởng hão huyền quá nhiều nữa mà thực hiện luôn ước vọng để trở thành người hoàn hảo của mình đi. Và tôi cũng vậy, cũng sẽ cố gắng trở nên thật hoàn hảo.

1
16 tháng 1 2022

chắc bạn viết cũng mỏi tay hở bạn

22 tháng 12 2016

tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy , vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi cũng không nhớ hết. nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ...

Quan hệ Nguyên nhân

Tìm phân tích cấu tạo của các câu ghép trong đoạn văn sau và nêu mối quan hệ giữa các vế của các câu ghép ấy."Kết cục, anh chàng "hầu cận ông lí" yếu hơn chị chàng con mọn, hắn bị chị này túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm.         Anh Dậu sợ quá muốn dậy can vợ, nhưng mệt lắm, ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu:       - U nó không được làm thế! Người ta đánh mình không sao, mình đánh người ta...
Đọc tiếp

Tìm phân tích cấu tạo của các câu ghép trong đoạn văn sau và nêu mối quan hệ giữa các vế của các câu ghép ấy.

"Kết cục, anh chàng "hầu cận ông lí" yếu hơn chị chàng con mọn, hắn bị chị này túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm. 

        Anh Dậu sợ quá muốn dậy can vợ, nhưng mệt lắm, ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu:

       - U nó không được làm thế! Người ta đánh mình không sao, mình đánh người ta thì mình phải tù, phải tội. 

       Chị Dậu vẫn chưa nguôi cơn giận: 

       - Thà ngồi tù. Để cho chúng nó àm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được....."

                                                                                                                      ("Tắt đèn" - Ngô Tất Tố)

Tìm phân tích cấu tạo của các câu ghép trong đoạn văn sau và nêu mối quan hệ giữa các vế của các câu ghép ấy. (5 điểm)

"Kết cục, anh chàng "hầu cận ông lí" yếu hơn chị chàng con mọn, hắn bị chị này túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm. 

        Anh Dậu sợ quá muốn dậy can vợ, nhưng mệt lắm, ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu:

       - U nó không được làm thế! Người ta đánh mình không sao, mình đánh người ta thì mình phải tù, phải tội. 

       Chị Dậu vẫn chưa nguôi cơn giận: 

       - Thà ngồi tù. Để cho chúng nó àm tình làm tội mãi thế, tôi không chịu được....."

                                                                                                                      ("Tắt đèn" - Ngô Tất Tố)

0