K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Mở đầu bài thơ con cò tác giả Chế lan vien có viết:

                               Con còn bbees trên tay con chưa biết con cò 

                              Nhưng trong lời mẹ hát có cánh cò đang bay

                              có cánh cò đang bay

                              con cò bay la

                              con cò bay lả

                              con cò cổng phủ

                              con cò đồng dăng

                             cò một mình cò phải kiếm lấy ăn

                             con có mẹ con chơi rồi lại ngủ

                             con cò ăn đêm

                             con cò xa tổ

                            cò đậu cành mềm

                            cò sợ sáo măng

                           cành có mềm mẹ đã sẵn tay nâng

                           trong lời du của mẹ thấm hơi xuân

                           con chư biết con cò,con vạc

                          con chưa biết cành mềm mẹ hát

                          sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân

trình bày cảm nhận của em về đoạn thơ trênđòng thời làm sáng tỏ nhận xét sau: Hình ảnh con cò từ trong ca dao đã đi vào lời ru của mẹ để trở thành một hình ảnh có sức gợi lớn mang nhiều ý nghĩa

   

    

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

          

1
28 tháng 2 2016

bạn chơi bang bang à

14 tháng 3 2016

Thảo luận 1

Trồng cây chỉ cần mười năm thui nhưng trồng người lại đến cả trăm năm, thật ra thì câu nói đó nhấn mạnh đến việc trồng "người" khó hơn trồng bất cứ cái gì ^^ ! Bởi dzậy nuôi dạy 1 con người,1 thế hệ, 1 dân tộc đâu phải là chiện đơn giản, phải cần rất nhiều thời gian và công sức mới phát triển được 1 cách toàn diện được ^^ !

Thảo luận 2

Bác kêu gọi sống với cây xanh, bảo vệ rừng, bảo vệ tài nguyên thiên nhiên. Có như vậy thì ta mới bỏ ra hàng trăm năm "trồng" người được. Nếu không như vậy, tại sao Bác lại đặt "trồng cây" lên hàng đầu ? Nếu không như vậy, môi trường sống không còn thì một năm "trồng người" cũng không xong nữa là ...!

Thảo luận 3

Theo tôi hiểu thì Bác dùng hai vế câu này để tạo ra sự so sánh. Ý của vế thứ nhất (vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây) làm nổi bật lên ý của vế thứ hai (vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người). Nghĩa là để có được lợi ích lâu dài và bền vững thì phải chăm lo cho sự nghiệp giáo dục, sự nghiệp giáo dục và đào tạo con người, đào tạo nhân lực cho đất nước. Vì con người vừa là nhân tố và vừa là động lực của sự phát triển.

Thảo luận 4

Vế 1 ngụ ý : Bác muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của cây xanh đối với đời sống con người phải trồng cayy gây rừnng để bảo vệ môi trường của mình cũng là tự bảo vệ mình... Vế 2: ngụ ý : Bác muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học, nó phải học lâu dài, không phải một ngày là được kết quả. "...dân tộc Việt Nam có được sánh vai cùng các cường quốc năm châu được hay không, đó chính là nhờ ở công học tập của các cháu, mong sao, sau này các cháu góp công xây dựng nước nhà..." (trích thư gởi các cháu nhân ngày tựu trường của Chủ Tích Hồ Chí Minh)

15 tháng 3 2016

Phân tích như sau: mười năm => thời gian ngắn 

trăm năm => thời gian dài

trồng cây => kinh tế

trồng người => sự nghiệp giáo dục

Vậy câu này có ý nghĩa là: Muốn đất nước phát triển phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu.

14 tháng 4 2016

a) nơi đây, cất lên những tiếng chim ríu rít

b)xa xa, xuất hiện những đàn cò, đàn sếu đông nghịt

8 tháng 2 2017

Mở đầu bức thư, tác giả đề cập đến đất đai cùng mọi vật liên quan với nó như nước, động vật, thực vật, bầu trời, không khí... Tất thảy đều thiêng liêng đối với người da đỏ vì đó là kỉ niệm ghi sâu trong kí ức:

Đối với đồng bào tôi, mỗi tấc đất là thiêng liêng, mỗi lá thông óng ánh, mỗi bờ cát, mỗi hạt sương long lanh trong những cánh rừng rậm rạp, mỗi bãi đất hoang và tiếng thì thầm của côn trùng là những điều thiêng liêng trong kí ức và kinh nghiệm của đồng bào tôi. Những dòng nhựa chảy trong cây cối cũng mang trong đó kí ức của người da đỏ.

Không chỉ là kỉ niệm, mảnh đất này còn là bà mẹ của người da đỏ. Chúng tôi là một phần của mẹ và mẹ cũng là một phân của chúng tôi. Những bông hoa ngát hương là người chị, người em của chúng tôi. Những mỏm đá, những vũng nước trên đồng cỏ, hơi ấm của chú ngựa con và của con người, tất cả đều cùng chung một gia đình.

Trong đoạn văn này, tác giả đã sử dụng phép nhân hoá nhiều lần Đềthể hiện ý tưởng của mình. Đất là mẹ. Những bông hoa ngát hương là người chị, người em của chúng tôi. Tất cả những gì tồn tại trên mặt đất hội tụ lại thành gia đình, tổ ấm. Phải là người gắn bó suốt đời và hiểu đất đai sâu sắc đến độ nào tác giả mới viết nên những dòng chữ xúc động sâu xa như thế.

Dòng nước óng ánh, êm ả trôi dưới những dòng sông, con suối đâu chỉ là những giọt nước, mà còn là máu của tổ tiên chúng tôi. Nếu chúng tôi bán mảnh đất này cho Ngài, Ngài phải nhớ rằng, Ngài phải dạy bảo con cháu rằng, mảnh đất này là thiêng liêng và những tia sáng chói chang phản chiếu từ mặt hồ trong vắt sẽ nói lên cái gì đó về kí ức của người da đỏ. Tiếng thì thầm của dòng nước chính là tiếng nói của cha ông chúng tôi.

Từ hình ảnh của nước, tác giả liên tưởng, so sánh với máu của tổ tiên, tiếng rì rào của dòng nước là tiếng nói của cha ông. Quả là những so sánh độc đáo và chính xác, xuất phát từ tình yêu tha thiết, chân thành.

Tiếp theo, tác giả giải thích nguyên nhân sự khác biệt, thậm chí đối lập nhau trong cách sống và thái độ đối với đất của người da đỏ và người da trắng:

Tôi biết người da trắng không hiểu cách sống của chúng tôi. Đối với họ, mảnh đất này cũng như mảnh đất khác, bởi lẽ họ là kẻ xa lạ, và trong đêm tối, họ lấy đi từ lòng đất những gì họ cần. Mảnh đất này đâu phải là những người anh em

của họ, mảnh đất này là kẻ thù của họ và khi đã chinh phục được, thì họ sẽ lấn tới. Mồ mả tổ tiên của họ, họ còn quên và họ cũng chẳng cần tới dòng tộc của họ. Họ cư xử vói mẹ đất và anh em bầu trời như những vật mua được, tước đoạt được, rồi bán đi như những con cừu và những hạt kim cương sáng ngời. Lòng thèm khát của họ sẽ ngấu nghiến đất đai, rồi Đềlại đằng sau những bãi hoang mạc.

Điệp ngữ kết hợp với phép tương phản đã thể hiện rõ ý tưởng của người viết. Đất đối với người da đỏ là anh em, đối với người da trắng là kẻ thù bởi vì người da trắng cho rằng đất là thứ mua được, tước đoạt được.

Người da đỏ sinh ra và lớn lên ở đây, làm sao họ có thể đối xử tệ bạc với mảnh đất nghĩa tình?! Mảnh đất họ có được là do ông cha Đềlại và biết bao mồ hôi xương máu đổ ra mới tạo dựng nên. Đây là điểm khác hẳn với người da trắng. Người da trắng đối xử với đất tàn nhẫn và coi đất là thứ hàng hoá vô tri vô giác dùng Đềmua bán, trao đổi. Chính vì thế mà thủ lĩnh da đỏ ngạc nhiên trước cách đối xử lạnh lùng, tàn nhẫn của người da trắng đối với đất. Khi đã chiếm đoạt được, lòng tham của họ sẽ ngấu nghiến đất đai, rồi Đềlại đằng sau những bãi hoang mạc.

Vì cách đối xử của người da trắng đối với đất hoàn toàn đối lập với người da đỏ, nên thủ lĩnh Xi-át-tơn ra điều kiện rằng nếu người da đỏ buộc phải bán đất thì người da trắng cũng phải đối xử với đất trân trọng như người da đỏ.

Nguyên nhân thứ hai dẫn tới sự khác biệt trong thái độ đối xử với đất giữa người da đỏ và người da trắng xuất phát từ cách sống và môi trường sống không giống nhau. Người da trắng gắn với môi trường thành phố san sát những toà nhà bê tông lạnh lùng cao chọc trời, còn người da đỏ một đời gắn bó với thiên nhiên phong phú và sống động:

Ở thành phô' của người da trắng, chẳng có nơi nào yên tĩnh cả, chẳng có nơi nào là nghe được tiếng lá cây lay động vào mùa xuân hay tiếng vỗ cánh của côn trùng. Nếu có nghe thấy thì đó cũng chỉ là những tiếng ồn ào lăng mạ trong tai. Và cái gì sẽ xảy ra đối với cuộc sống, nếu con người không nghe được âm thanh lẻ loi của chú chim đớp mồi hay tiếng tranh cãi của những chú ếch ban đêm bên hồ? Tôi là người da đỏ, tôi thật không hiểu nổi điều đó. Người Anh-điêng chúng tôi Ưa những âm thanh êm ái của những cơn gió thoảng qua trên mặt hồ, được nước mưa gội rửa và thấm đượm hương thơm của phấn thông.

Đoạn văn giống như một bài thơ trữ tình, bay bổng, bộc lộ niềm vui sướng và tự hào của thủ lĩnh về mảnh đất của bộ tộc mình. Người da đỏ biết bảo vệ và quý mến thiên nhiên bởi đó là tất cả đời sống vật chất và tinh thần của họ:

Không khí quả là quý giá đối với người da đỏ, bởi lẽ bầu không khí này là của chung, muông thú, cây cối và con người cùng nhau hít thở. Người da trắng cũng cùng chia sẻ, hít thở bầu không khí đó. Nhưng hình như người da trắng chẳng Đềý gì đến nó. Nếu chúng tôi bán cho Ngài mảnh đất này, Ngài phải nhớ rằng không khí đối với chúng tôi là vô cùng quý giá và phải chia sẻ linh hồn với tất cả cuộc sống mà không khí ban cho. Ngọn gió mang lại hơi thở đầu tiên của cha ông chúng tôi và cũng nhận lại hơi thở cuối cùng của họ. Nếu có bán cho Ngài mảnh đất này, Ngài phải giữ gìn và làm cho nó thành một nơi thiêng liêng cho ngay cả người da trắng cũng có thể thưởng thức được những làn gió thấm đượm hương hoa đồng cỏ.

Như vậy, chúng tôi mới cân nhắc những ý muốn mua mảnh đất này của Ngài. Nếu có quyết định chấp nhận yêu cầu của Ngài, chúng tôi phải đưa ra một điều kiện - đó là, người da trắng phải đối xử với các muông thú sống trên mảnh đất này như những người anh em.

Thủ lĩnh da đỏ đi từ ngạc nhiên đến căm giận khi phải chứng kiến thái độ đối xử tàn bạo đối với muông thú của người da trắng:

Tôi là kẻ hoang dã, tôi không hiểu bất cứ một cách sống nào khác. Tôi đã chứng kiến cả ngàn con trâu rừng bị chết dần chết mòn trên những cánh đồng trơ trọi vì bị người da trắng bắn mỗi khi có đoàn tàu chạy qua. Tôi là kẻ hoang dã, tôi không hiểu nổi tại sao một con ngựa sắt nhả khói lại quan trọng hơn nhiều con trâu rừng mà chúng tôi chỉ giết Đềduy trì cuộc sống. Con người là gì, nếu cuộc sống thiếu những con thú? Và nếu chúng ra đi, thì con người cũng sẽ chết dần chết mòn vì nỗi buồn cô đơn về tinh thần, bởi lẽ điều gì sẽ xảy đến với con thú thì cũng chính xảy ra đối với con người. Mọi vật trên đời đều có sự ràng buộc.

Ổđoạn văn này, tác giả khẳng định: Tạo hoá luôn luôn điều hoà sự cân bằng sinh thái giữa con người với thiên nhiên.

Có thể xem đây là kết luận của bức thư:

Ngài phải dạy con cháu rằng mảnh đất dưới chân chúng là những nắm tro tàn của cha ông chúng tôi, và vì thế, chúng phải kính trọng đất đai. Ngài phải bảo

chúng rằng đất đai giàu có được là do nhiều mạng sống của chủng tộc chúng tôi bồi đắp nên. Hãy khuyên bảo chúng như chúng tôi thường dạy con cháu mình: Đất là Mẹ. Điều gì xảy ra với đất đai tức là xảy ra đối với những đứa con của Đất. Con người chưa biết làm tổ Đềsống, con người giản đơn là một sợi tơ trong cái tổ sống đó mà thôi. Điều gì con người làm cho tổ sống đó, tức là làm cho chính mình.

Đi xa hơn, lời kết luận còn cảnh báo: Nếu không đối xử tử tế với đất thì ngay cuộc sống của người da trắng cũng bị tổn hại vì Đất là Mẹ của cả loài người. Giá trị của bức thư mang tính chất vĩnh cửu chính là nhờ mệnh đề chứa đựng ý nghĩa khoa học và triết lí đúng đắn, sâu sắc này.

Tác giả lặp lại hình ảnh Đất là Mẹ với ý khẳng định đất sinh ra con người, nuôi con người lớn lên, ấp ủ, che chở con người. Cuối đời, con người lại trở về với Đất, mối quan hệ giữa đất và người thật khăng khít, không thể tách rời nhau.

Vì sao một bức thư nói về việc mua bán đất từ thế kỉ XIX ở nước Mĩ nhưng đến nay lại được coi là một trong những văn bản nổi tiếng nhất về đề tài thiên nhiên và môi trường?

Có lẽ bởi nội dung bức thư quá hay, quá tiến bộ, dù ở thời điểm đó, thủ lĩnh Xi-át-tơn chưa thể có được ý thức đầy đủ, khoa học về vấn đề bảo vệ thiên nhiên và môi trường. Hơn nữa, xuất phát điểm của bức thư trước hết vẫn là từ lòng yêu quê hương đất nước. Khi người da trắng từ châu Âu tràn sang châu Mĩ thì người Anh-điêng đang sống theo hình thức bộ lạc, nghĩa là đang sống một cách hoà đồng với thiên nhiên. Thiên nhiên như một bà mẹ hiền cung cấp cho họ tất cả những thứ cần thiết của cuộc sống hằng ngày, về phía họ, họ cũng thấy được tác động trở lại của con người đối với thiên nhiên. Nền cơ khí máy móc của người da trắng xâm nhập đã làm đảo lộn tất cả, huỷ hoại gần như hoàn toàn môi trường sống quen thuộc của họ. Họ đã ngầm có ý thức phản kháng, chỉ chờ dịp bộc lộ. Bức thư trả lời yêu cầu mua đất của Tổng thống Mĩ là một cơ hội thuận lợi. Chính vì vậy, trong thư, ta không thấy thủ lĩnh da đỏ trả lời là có bán đất hay không, lại càng không nói đến chuyện giá cả. vấn đề được đặt ra như một giả thiết (nếu... nếu... ), mà đặt giả thiết chủ yếu là Đềtạo đà, tạo thế cho việc trình bày quan điểm và bộc lộ suy nghĩ, cảm xúc của mình. Thủ lĩnh da đỏ Xi-át-tơn không chỉ đề cập đến đất mà còn đề cập đến tất cả các hiện tượng có liên quan tới đất như đã nói trên, tức là những thứ làm cho đất trỏ nên có giá trị, có ý nghĩa, tạo nên cái mà hiện nay ta gọi là môi trường sinh thái tự nhiên.

Ngày nay, nhân loại đã bước sang thế kỉ XXI. ở thời điểm này, tài nguyên của trái đất gần như đang bị khai thác cạn kiệt, mỏi trường thiên nhiên đang bị ô nhiễm nặng nề và bị tàn phá nghiêm trọng. Bối cảnh đó khiến cho Bức thư của thủ lĩnh da đỏ Xi-át-tơn trở thành một trong những văn bản có giá trị nhất về đề tài thiên nhiên và môi trường sống - một vấn đề nóng bỏng đang được cả thế giới quan tâm hàng đầu.

20 tháng 1 2016

mang quốc tịch Nhật ! chắc thế !!!!

28 tháng 4 2016

a) Sự khác nhau

Câu 2 khác câu 1 ở chỗ câu 2 dùng dấu chấm than

Ý nghĩa: Dùng để bộc lộ cảm xúc vui của người con khi mẹ về

b) Sự khác nhau

Câu 2 khác câu 1 ở chỗ câu 2 dùng dấu chấm than thay cho dấu chấm hỏi

Câu 1: Là 1 câu 2

Câu 2 là 1 câu cảm thán , bộc lộ cảm xúc của mẹ

7 tháng 5 2017

a) Mẹ đã về -> câu này chỉ là một câu nói bình thường, không có cảm xúc.

- Mẹ đã về ! -> Thể hiện sự mong đợi, hân hoan đón chào khi mẹ đã về

b)Đến bao giờ mẹ mới được gặp con?

-> Đây cũng chỉ là một câu hỏi đơn thuần

- Đến bao giờ mẹ mới được gặp con!

-> Đây là một câu dùng để bộc lộ cảm xúc nhớ mong, xót xa, mong đợi được gặp mặt con của mình

16 tháng 4 2016

từ " như"

16 tháng 4 2016

1 quan hệ từ:Tựa và như

Một âm thanh êm vắng dòng suối khẽ ngân lên bao khúc hátdịu dàng từng cơn gió những cánh hoa cứ bay bay giữa trờikhẽ chạm vào bờ má làn gió cứ mãi vô tình hôn lênchợt sâu trong ký ức bao đớn đau khi xưa lại trở vềbầu trời ấy cứ như ở xa thật xahệt như muốn xé tan con tim tôibao kỉ niệm đã vùi sâu bỗng dưng trở về trong nổi nhớhòa chung với những giọt lệ quặn đaugió khẽ đưa...
Đọc tiếp

Một âm thanh êm vắng dòng suối khẽ ngân lên bao khúc hát

dịu dàng từng cơn gió những cánh hoa cứ bay bay giữa trời

khẽ chạm vào bờ má làn gió cứ mãi vô tình hôn lên

chợt sâu trong ký ức bao đớn đau khi xưa lại trở về

bầu trời ấy cứ như ở xa thật xa

hệt như muốn xé tan con tim tôi

bao kỉ niệm đã vùi sâu bỗng dưng trở về trong nổi nhớ

hòa chung với những giọt lệ quặn đau

gió khẽ đưa anh đào bay mãi tựa trên không huyền điệu ngất ngây

hoa trắng tinh tựa như đến trong giấc mộng xuân sớm

xa rất xa nhưng còn nghe cánh hoa cứ thầm thì chẳng vơi

ta ngơ như những lời nói chẳng thể nào quên



Lại một đêm trăng gió ta vẫn đi trên con đường xưa cũ

người qua thêm thưa thớt lòng chẳng quên đi bao nhiêu u sầu

lòng vui ca sung sướng như trẻ đáng yêu ánh nhìn thơ ngây 

nhận ra trong ý thức ta mất đi sự vui tươi lúc nào?

Vầng trăng sáng bổngx dưng ẩn sau màn mây

nhìn ngắm mãi bỗng dưng tim ngừng vang

kỉ niệm xưa nay tàn phai chẳng biết về đâu, hởi người ơi!


lòng tuy muốn quên sao lệ lại rơi?

nước mắt rơi nhung thời gian chẳng dừng lại vân tàn nhân khắc ghi

ta cuốn theo... theo mệnh số đã phơi bày trươc mắt...

những cánh hoa anh đào trên những cành cây xanh thật đẹp biết bao...

ta đứng yên... tâm chẳng muốn kể câu chuyện nào...

gió khẽ đưa anh đào bay mãi tựa trên không huyền diệu ngất ngây 

hoa trắng tinh tựa như đến trong giấc mộng xuân sớm

xa rất xa nhưng còn nghe tiếng cành hoa cứ thầm thì chẳng vơi

ta ngỡ như những lời nói nào chẵng nào quên
 

5
10 tháng 4 2016

hayyy nx ko nen dua vao tamtrang u sau

 

10 tháng 4 2016

bk nay o tren mang

Đã từng trải qua cảm giác này:D. Như bài thơ trên đây:

Cảm giác lòng đau buồn xót xa vô tận

Để rồi như con dao xuyên vào con tim nhỏ

Rồi cơn đau cũng sẽ qua đi

Đừng khóc nữa, hạnh phúc tới ngay đây

10 tháng 4 2016

Trái tim thì vẫn rỉ máu

Bới con tim cứ theo chiều mà đâm

Viết thương có lành lại?

Con dao hết lực đâm ?

Câu hỏi vẫn cứ ở tương lai

Giờ đây buồn tủi cô đơn

Bóng tối sầu u ám ảnh

Vướt địa ngục trần gian

Đi lên từ đôi bàn chân nhỏ

Sức mạnh động lực là đâybucminh