Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tôi là Nguyễn Hiền, sống vào đời vua Trần Nhân Tông. tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình cùng kiệt ở vùng nông thôn. Nắm lên sáu tuổi, cha mẹ tôi cho đi học ông thầy ở trong làng. tôi thích lắm. Không những học mà còn thích thả diều nữa. Học đâu đâu tôi nhớ như in đến đó, chỉ đọc qua một lần là thuộc ngay. Có lần, tôi cùng những đứa trẻ cùng kiệt đi chăn trâu, chúng tôi tranh thủ thả diều và bị thầy giáo thấy được. Hôm sau, thầy giáo gọi tôi để kiểm tra bài. tôi đọc một hơi làu làu hơn hai mươi trang sách. Thầy giáo ngạc nhiên lắm.
Nhưng vì nhà cùng kiệt quá nên tôi phải nghỉ học. tôi nhớ lớp, nhớ thầy, thèm được học như các bạn trạc tuổi tôi. Thế là tôi phải học lén. Ban ngày, đi chăn trâu, tôi tranh thủ nấp ngoài cửa lớp nghe thầy giáo giảng bài. Tối đến, đợi các bạn học xong tôi mượn vở về học. tôi cũng đèn sách như ai nhưng vở của tôi là lưng trâu hay nền cát, bút là ngón tay, cành cây hay mảnh gạch vỡ. Còn đèn là vỏ trứng thả đom đóm vào trong. Vừa chăn trâu, vừa học. Vừa thả diều, vừa học nhưng kiến thức của tôi không thua kém gì các bạn được học hành tử tế. Bận làm, bận học như thế mà cánh diều của tôi vẫn bay cao, tiếng sáo vẫn vi vút tầng mây.
Năm tôi mười ba tuổi, nhà vua mở khoa thi chọn người tài. Một hôm, tôi cùng các bạn đang thả diều ngoài đồng, thầy giáo trong làng tìm tôi bảo:
- Thầy biết con có chí và học giỏi. Tuy nhà cùng kiệt nhưng con ham học, không nẻn lòng trước những khó khăn trong cuộc sống. Con hãy tham gia kỳ thi này để khẳng định sức mình.
tôi ngạc nhiên và do dự thì thầy giáo tiếp:
- Thầy hiểu hoàn cảnh của con, thầy sẽ giúp con mọi thứ cần thiết để tham gia khoa thi này.
Thế là tôi tạm biệt cha mẹ, thầy giáo và bạn bè để lên kinh ứng thí. tôi dự thi và đỗ Trạng Nguyên, được ghi vào sử sách là "Trạng nguyên trẻ nhất nước Việt Nam".
Từ thành công đó, tôi muốn nhắn gửi các bạn một điều:
Có chí thì nên
Hay: Có công mài sắt có ngày nên kim.
Ý chí và nghị lực sẽ giúp ta thành công trong cuộc sống
Đằng sau những bữa cơm ngon canh ngọt là một người phụ nữ đảm đang đó là mẹ em, hàng ngày mẹ vẫn tất bật những bữa cơm cho gia đình cẩn thận và tỉ mỉ.
Mẹ em năm nay trạc bốn mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, gọn gàng. Công việc hàng ngày của mẹ đó là đi chợ và nấu ăn. Sau khi đi chợ mẹ đặt chiếc giỏ xuống, cài cài tóc cho thật gọn rồi chuẩn bị nấu ăn. Em cũng xuống bếp phụ mẹ, mẹ đưa xoong gạo để vo rồi bật nút, thế là xong. Trong khi chờ cơm chín, mẹ lấy thức ăn trong giỏ ra và đặt lên bàn bếp, những thực phẩm rau củ quả tươi được mua về cho bữa ăn. Bàn tay mẹ nhẹ nhàng nhặt sạch rau bỏ đi những lá úa, bị sâu ăn, rửa lại sạch với nước. Đến phần làm cá mẹ cầm cá tươi cắt đuôi, vẩy rồi dùng tay luồn vào bên trong móc hết ruột, mang, mật, rửa lại với nước. Đến phần thịt thái mỏng từng lát sau đó ướp các gia vị cần thiết.
Thời gian thực hiện cho bữa ăn cũng chỉ ba mươi phút, thế là cơm đã sôi, mẹ lấy đũa lớn xới lên cho cơm chín đều. Thịt cá cũng được kho thơm phức. Những thành viên trong gia đình ai cũng khen bữa cơm ngon, mâm cơm hôm nào cũng hết sạch, tài nấu nướng của mẹ quả là số một.
Công việc nấu ăn nhìn đơn giản vậy chứ mệt lắm đấy nhé, nhưng với mẹ đây là công việc vừa vui vừa hạnh phúc khi được tận tay nấu những bữa ăn ngon, dinh dưỡng cho gia đình. Em thầm cám ơn mẹ nhờ có sự chăm sóc đó mà cả nhà ai cũng khỏe mạnh.
Với mỗi người học sinh, con đường từ nhà đến trường là con đường thân thuộc nhất gắn liền với bao kỉ niệm của tuổi học trò.
Sau nhiều năm đi học trên duy nhất một con đường tới trường, từ những ngày đầu lớp 1 được mẹ đưa đi học, đến khi biết tự đi xe đạp tới trường, em cảm nhận được sự thay đổi theo thời gian của con đường. Con đường càng ngày càng đẹp hơn, rộng hơn và đông xe cộ qua lại hơn.Ngày xưa con đường chỉ là đường đất, giờ đây nó đã được trải nhựa láng mịn không một chút gồ ghề, đường rộng hơn 3 mét, xe máy, ô tô qua lại rất thoải mái, hai bên đường nhà mọc lên san sát nhau.
Vỉa hè của đường khá rộng, khoảng 1 mét được trải gạch rất sạch sẽ, trên vỉa hè còn trồng những cây bóng mát như bằng lăng, nhãn, xoài, tạo nên một không gian xanh mát. Vào buổi sáng sớm khi em đi học em bắt gặp những người đi tập thể dục trên vỉa hè, đến trưa khi đi học về trưa nắng lại gặp những cô lao công quét dọn đường phố ngồi nghỉ dưới gốc cây. Đường từ nhà đến trường của em đi qua nhiều khu văn phòng, hành chính vì thế trước giờ hành chính con đường rất đông đúc người đi làm, đi học, dáng vẻ của ai cũng vội vàng, khẩn trương.
Em yêu con đường đến trường của em, dù đã đi lại hàng ngàn lần nhưng lần nào đi trên đường em cũng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh con đường, có thể nói con đường chẳng bao giờ là cũ đi, nó luôn thay đổi và mới mẻ hơn.
Mik cũng chúc bạn năm mới vui vẻ, đạt được nhiều thành tích cao trong học tập nha !
?, lớp 4 mà