Ó THỂ NÀO MỘT ĐỨA TRẺ NGỐC NGHẾCH, ĐẦN ĐỘN LẠI TRỞ THÀNH MỘT TÀI NĂNG SÁNG CHÓI?
Trước hết, tôi xin chúc mừng bạn vì đã chọn quyển sách này. Việc bạn sẵn sàng đầu tư thời gian và công sức để đọc quyển sách này cho thấy tự đáy lòng mình, bạn biết rõ rằng bạn có khả năng đạt nhiều thành công hơn những gì bạn đang đạt được ngày hôm nay. Cho dù bây giờ bạn đang là một học sinh giỏi, một học sinh trung bình hay thậm chí là một học sinh kém, tôi chắc chắn rằng bạn có tiềm năng để đạt được những kết quả xuất sắc mà bạn khao khát. Bạn biết rõ và bạn có niềm tin mãnh liệt rằng trong bạn, một tài năng tiềm ẩn đang đợi được giải phóng.
Hầu như mỗi ngày, tôi đi khắp nơi tổ chức những buổi chuyên đề cho hàng ngàn học sinh giáo viên về cách phát triển khả năng tiềm ẩn trong họ để đạt thành tích xuất sắc. Báo chí, đài truyền hình ca ngợi tôi như một bậc thầy về việc học và như một thiên tài. Họ đề cập đến việc tôi đã giúp nhiều học sinh, đặc biệt là những học sinh “hết thuốc chữa”, trở thành những người không những thành công trong việc học mà còn thành công trong các lĩnh vực cuộc sống khác.
Xin thưa với các bạn, người cảm thấy bất ngờ nhất về những điều kì diệu ấy chính là… bản thân tôi. Cách đây không lâu, tôi được biết tới như một đứa trẻ tầm thường, lười biếng, dốt nát, không thể làm được gì. Vậy thì làm thế nào mà một đứa trẻ từng bị coi là “đần độn” giờ đây lại được ca ngợi như một “thiên tài”? Những ai biết tôi bây giờ cũng không thể nào tin được rằng trước đây, tôi là một học sinh kém, liên tục thi trượt và không có tương lai. Đúng đấy các bạn ạ, tôi từng là một học sinh như thế. Tôi không cần biết đã bao nhiều lần bạn bị mắng là “ngu ngốc”, “hết thuốc chữa”, “không làm được trò trống gì”, “chậm tiến”. Nhưng bạn ơi, hãy tin đi, cũng như tôi, bạn có sức mạnh, khả năng tiềm tàng để thay đổi mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn và trở thành một tài năng thực thụ.
Trong quyển sách này, tôi sẽ hướng dẫn bạn chi tiết các phương pháp để đạt được kỳ tích đó. Cũng xin nhắc lại rằng, tôi không hề hướng dẫn bạn con đường đi đến thành công từ vị trí của một người thông minh sẵn có và luôn đạt kết quả tốt. Tôi hướng dẫn bạn từ phương diện của một người từng bị coi là dốt nát, từng là một học sinh kém cỏi. Do đó, nếu bây giờ bạn vẫn còn học thua kém bạn bè, tôi hiểu và hoàn toàn chia sẻ cảm giác với bạn. Đơn giản là vì tôi đã ở trong hoàn cảnh của bạn, thậm chí có nhiều khả năng là tôi còn tệ hơn bạn rất nhiều.
ĐƠN GIẢN TÔI TỪNG LÀ MỘT HỌC SINH KÉM
Tôi thất bại trong việc học ngay từ những ngày đầu tiên vào trường tiểu học. Khi còn nhỏ, tôi rất ghét đọc sách mà chỉ thích chơi trò chơi điện tử, xem tivi. Hậu quả là tôi không tập trung trong lớp học, học bạ của tôi đầy những “trứng và ngỗng”. Điều này chỉ khiến tôi thêm ghét thầy cô và trường học nhiều hơn. Mọi việc ngày càng trở nên tồi tệ. Trước năm lớp ba, tôi bị đuổi khỏi trường tiểu học St Stevens vì học kém và quậy phá, rồi bị chuyển sang trường tiểu học Ngee Ann. Ở đó, tôi lại tiếp tục chơi bời, bỏ bê việc học. Như một điều tất yếu, điểm thi tốt nghiệp tiểu học của tôi tệ đến nỗi tôi không được nhận vào học ở bất cứ trường nào trong sáu trường cấp hai mà cha mẹ chọn cho tôi, dù đó chỉ là những trường trung bình. Cuối cùng, tôi được tống vào trường cấp hai Ping Yi, một trường nhỏ mới mở mà hầu như chẳng có người quen nào của tôi nghe nói tới.
Mặc dù không ai mong đợi tôi sẽ học khá hơn tại ngôi trường mới này, họ cũng không ngờ tôi lại “trượt dốc” quá nhanh đến nỗi, thầy dạy toán lớp sáu của tôi đã tức giận gọi điện cho mẹ tôi, để biết lý do tại sao tôi không thể giải một bài toán lớp bốn. Lúc bấy giờ, việc thi đậu một môn học với điểm số tối thiểu được tôi xem như một thành tích vĩ đại. Bởi thế, điểm số của tôi cứ chạy quanh quẩn từ năm trở xuống. Trong tổng cộng hơn 160 học sinh cùng khóa, tôi nằm trong số 10 học sinh kém nhất.
Cha mẹ tôi cố gửi tôi đi học thêm ở rất nhiều nơi trong sự lo lắng tột cùng nhưng cũng chẳng giúp ích được gì. Cuối cùng, cha mẹ tôi nghĩ chỉ còn cách cho tôi đi du học ở một nước nào đó mà học sinh ít quyết tâm học thành tài hơn ở Singapore. Chỉ như thế, tôi mới có hy vọng qua được trung học.
BƯỚC NGOẶT
Vào thời điểm khủng hoảng nhất trong sự nghiệp học hành của tôi, cha tôi vô tình biết đến một khóa học năm ngày đặc biệt, dạy cho học sinh cách học hiệu quả và làm chủ cuộc sống. Tin rằng mình không còn gì để mất ngoại trừ việc phải bỏ tiền, cha mẹ tôi quyết định cho tôi tham gia khóa học ấy, một khóa học có cái tên nghe chẳng có vẻ gì là dành cho tôi chút nào: Thiếu Niên Siêu Đẳng (Super-TeenTM).
Thế là vào một buổi sáng chủ nhật năm 1987, tôi được đưa tới khách sạn Ladyhill và được thầy Ernest Wong dìu dắt. Lúc đó, tôi khoảng 13 tuổi, tham gia chương trình chung với những học sinh khác tuổi từ 12 đến 20. Hôm đó, tôi hết sức buồn bực vì nghĩ rằng năm ngày chơi điện tử và xem tivi thỏa thuê của tôi đã tiêu tùng. Thế nhưng, vào ngày cuối cùng của khóa học, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Những gì tôi được học và trải nghiệm đã đảo ngược thái độ, quan điểm của tôi về học tập và cuộc sống.
Kiến thức mà Ernest Wong truyền đạt trong suốt khóa học tạo nên sự biến đổi mạnh trong tính cách của tôi. Bằng việc giúp học sinh áp dụng các phương pháp học tập tiên tiến ở Mỹ như Cách Học Tăng Tốc (Accelerated Learning), Lập Trình Ngôn Ngữ Trí Tuệ (Neuro-Linguistic Programing – NLP) cùng với các cách thức tìm hiểu, tận dụng sức mạnh phi thường của não bộ, Ernest đã giúp tôi hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình về khả năng bản thân và những thành công trong cuộc sống. Ernest chỉ cho chúng tôi thấy rằng, tất cả mọi người, thậm chí những học sinh kém nhất, ai cũng có nguồn năng lực vô tận để trở thành tài năng sáng chói hoặc các nhà lãnh đạo tài ba. Chính thái độ tiêu cực, không tin tưởng vào bản thân dẫn đến việc không chịu cố gắng là yếu tố duy nhất cản trở chúng tôi vươn tới thành công.
Nhận thức được điều này có ảnh hưởng hết sức to lớn đối với tôi. Tôi từng nghĩ rằng mình kém cỏi hơn tất cả bạn bè xung quanh và đó là số phận định sẵn của tôi. Do đó, tôi đã chấp nhận số phận đó, và tin rằng cho dù tôi có cố gắng học đến cỡ nào cũng không thể bằng những bạn khác. Vậy thì chẳng có lý do gì mà tôi phải cố gắng. Tôi đã hoàn toàn sai lầm.
Sau khi hiểu rằng tôi cũng có khả năng thành công như bất kỳ ai khác, tôi bắt đầu tin rằng tôi có thể đạt được tất cả những mục tiêu do tôi đề ra. Tôi tin rằng nếu những học sinh khác học giỏi được, tôi cũng có thể học giỏi và thậm chí còn giỏi hơn
tất cả họ để trở thành xuất sắc nhất. Nếu những học sinh khác có thể được tuyển vào các chương trình năng khiếu đặc biệt, tôi cũng có khả năng đạt được điều đó bằng quyết tâm của mình. Làm thế nào mà khóa học Thiếu Niên Siêu Đẳng lại ảnh hưởng tôi mạnh mẽ đến như vậy? Đơn giản là vì lúc đó tôi hết lòng tin tưởng vào tất cả những gì tôi được huấn luyện trong khóa học. Bạn cũng thế, nếu bạn không tin rằng bạn có thể làm được một việc gì đó cho dù việc đó rất đơn giản và ai cũng làm được, bạn cũng không bao giờ làm được vì bạn chẳng bao giờ bắt tay vào làm chứ đừng nói đến cố gắng.
Tôi kết thúc khóa học với những kỹ năng học hiệu quả và một niềm tin mãnh liệt rằng tôi có thể giành lại quyền được thành công của chính mình. Vâng, mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng như nhau, tôi cũng thế, tôi có quyền được thành công. Lần đầu tiên trong đời, tôi, một học sinh gần như kém nhất trường, đặt mục tiêu đạt thành tích xuất sắc trong học tập chứ không chỉ đơn thuần là giỏi.
BẮT TAY VÀO HÀNH ĐỘNG VỚI MỤC TIÊU PHÍA TRƯỚC
Sau khi hoàn tất chương trình đào tạo và nắm được những phương pháp học tiên tiến, tôi cảm thấy như được tiếp thêm nguồn năng lượng mới, cực kỳ hăng hái tiến về tương lai. Lúc ấy, dường như không có việc gì mà tôi nghĩ rằng bản thân mình không thể làm được. Tôi bắt đầu xác định ba mục tiêu “không tưởng”. Mục tiêu thứ nhất, tôi phải đứng đầu trường trong vòng một năm (vâng, từ vị trí một học sinh kém nhất trường). Mục tiêu thứ hai, tôi phải được nhận vào Trường trung học chuyên Victoria (trường trung học danh tiếng nhất ở Singapore). Mục tiêu cuối cùng của tôi là phải thi đậu vào trường Đại Học Quốc Gia Singapore (National University of Singapore – NUS) – trường được xếp hạng trong 20 trường đại học hàng đầu thế giới gần đây. Không chỉ dừng lại ở đó, tôi còn quyết tâm trở thành một trong những sinh viên xuất sắc nhất. Mơ ước này thật viễn vông, hão huyền? Mọi người đã từng nghĩ như thế, và tôi đã chứng minh cho họ thấy họ đã lầm.
Tôi bắt tay vào hành động ngay khi trở về nhà sau khóa học. Trước hết, tôi tự mình dán lên tường một khẩu hiệu động viên tinh thần. Sau đó, tôi áp dụng tất cả các kỹ năng học hiệu quả mà tôi được huấn luyện, từ việc ghi chú bài giảng theo Sơ Đồ Tư Duy (MindMapping®) đến phương pháp đọc sách cực nhanh. Tôi cũng có thể trả lời các câu hỏi của thầy cô thật lưu loát với đầy đủ chi tiết theo một bố cục hoàn hảo nhờ vào kỹ năng ghi nhớ siêu phàm mà tôi được học.
Dĩ nhiên sự thay đổi này của tôi làm mọi người hết sức bất ngờ và tò mò. Khi thầy cô hỏi nguyên do, tôi đáp lại rằng tôi muốn đứng nhất trường. Thầy cô nhìn tôi như thể đây là một ý tưởng hết sức điên rồ. Rồi khi bạn bè hỏi tôi có ý định học ở đâu sau khi tốt nghiệp cấp hai, câu trả lời của tôi là Trường trung học chuyên Victoria và sau đó sẽ là Đại Học Quốc Gia Singapore. Bọn bạn tôi bò lăn ra cười sau khi nghe tôi trả lời. Họ nói: “Thật là khùng! Không ai trong tụi mình có thể đạt những điều đó! Chỉ có mấy “siêu sao” ở những trường cấp hai hàng đầu mới làm được mà thôi!” Thay vì cảm thấy nản lòng, xấu hổ, tôi càng cảm thấy quyết tâm hơn nữa khi nghe bạn bè mình bình luận như thế. Tôi phải chứng minh rằng một học sinh kém cỏi từ một trường kém cỏi có thể đạt được những điều đó và thay đổi lịch sử.
GẶT HÁI THÀNH CÔNG
Trong vòng ba tháng, điểm số của tôi tăng từ trung bình lên khá. Và chỉ trong năm 1987 đáng nhớ, tôi đã từ một học sinh tệ nhất trường vươn lên thành một trong 18 học sinh giỏi nhất.
Từ đó, tôi tiếp tục vươn lên dẫn đầu trường (tính về điểm trung bình, tôi luôn dẫn đầu trong sáu môn học khó nhất). Tốt nghiệp cấp hai, tôi đạt loại xuất sắc với sáu điểm 10 và điểm trung bình tám phẩy. Tôi được nhận vào Trường trung học chuyên Victoria một cách dễ dàng, ngôi trường mà tôi hằng mơ ước. Sau đó, tôi liên tục đạt thành tích xuất sắc trong học tập và giành được một suất học trong trường Đại Học Quốc Gia Singapore khoa Quản trị kinh doanh.
Từ năm nhất đại học liên tục cho đến khi tốt nghiệp, tôi luôn vinh dự xếp hạng trong danh sách những sinh viên xuất sắc nhất khoa hàng năm. Tôi còn được nhận vào học theo chương trình Phát Triển Tài Năng của trường (NUS Talent Development Programme).
Tôi đạt được tất cả những thành tích học tập này mà vẫn có thời gian mở công ty kinh doanh cùng với vài người bạn từ năm 15 tuổi (chỉ trong vòng vỏn vẹn hai năm sau khóa học Thiếu Niên Siêu Đẳng). Công ty Event Gurus của chúng tôi chuyên tổ chức các buổi hội họp hoặc các sự kiện lớn cho những công ty khách hàng vẫn tồn tại đến ngày nay và cực kỳ thành công. Bên cạnh đó, tôi cũng dành nhiều thời gian làm Huấn luyện viên cho chương trình Thiếu Niên Siêu Đẳng để giúp đỡ hàng ngàn học sinh khác nhận ra và phát triển tài năng tiềm ẩn của họ.
NẾU TÔI CÓ THỂ THÀNH CÔNG, BẠN CŨNG CÓ THỂ THÀNH CÔNG
Tôi mở đầu cuốn sách này với kinh nghiệm cuộc sống bản thân không phải để khoe khoang với các bạn, mà tôi muốn nhấn mạnh một sự thật rằng: Nếu một người như tôi, đã từng là một học sinh tệ nhất trường, cũng có thể vươn lên dẫn đầu một trường đại học danh tiếng trên thế giới và được tuyển vào chương trình dành cho sinh viên tài năng, thì tôi tin rằng bất cứ ai cũng có thể làm được như vậy nếu họ nắm được các phương pháp học tiên tiến nhất.
Bạn chỉ cần sự khao khát xuất phát tự đáy lòng để có thể hướng tới những gì bạn muốn, tin tưởng vào bản thân và áp dụng các phương pháp hiệu quả để đi đến thành công. Đây cũng là chủ đề chính của quyển sách này. Tôi muốn chia sẻ với các bạn tất cả những gì tôi được học bởi vì hành trình tìm hiểu, khám phá khả năng tiềm ẩn của bản thân là một hành trình thú vị nhất của mỗi con người. Tôi đã từng trải qua và tôi tin như thế. Bạn đã sẵn sàng xây dựng cho mình một cuộc sống mới phi thường chưa? Bạn đã chuẩn bị tự biến mình thành một tài năng sáng chói trước sự bất ngờ, ngưỡng mộ tột cùng của gia đình, thầy cô và bạn bè chưa? Hãy lật sang trang kế tiếp và khám phá.
KO
ĐĂNG
CÂU
HỎI
LINH
TINH
LÊN
DIỄN
ĐÀN
Sẽ có những khoảnh khắc, chúng ta chợt nhận ra mình thật cô đơn giữa dòng đời này, chán nản, chơi vơi, mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ. Đấy chính là cảm giác mang tên cô đơn. Cô đơn khi một mình chênh vênh. Nhưng có lẽ, cô đơn nhất là khi đứng giữa một biển người ta vẫn cảm thấy....lạc lõng...và cô độc... một mình. Những lúc này, hãy bình tâm lại và đọc những stt, câu nói hay dưới đây chắc hẳn nó sẽ giúp bạn vượt qua cảm giác cô độc này.
1. Chỉ là bỗng dưng em thấy cô đơn
Giữa phố xá thênh thang đông như hội
Dòng người ấy vẫn bước qua rất vội...
Một nửa cuộc đời ta để lại nơi đâu?
2. Giá như..
Có ai đó hiểu cuộc sống của tôi. Để biết rằng nó chưa bao giờ ổn. Luôn luôn cần một ai đó ở bên. Nắm lấy tay mỗi khi tôi gục ngã. Cùng chia sẻ, tiếp cho tôi nghị lực. Một cái ôm giúp tôi thêm vững bước. Và biết rằng mình vẫn được yêu thương...!
3. Em mệt lắm khi em nói mà chẳng ai nghe, em buồn mà không ai thấu, em cô đơn mà không thể có một người ở bên.
4. Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.
5. Càng ồn ào, người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc. Bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được.
6. Nhiều lúc người ta cô đơn
Không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh
... mà đơn giản là trong lòng không có ai để hướng về
7. Cô đơn là… khi nước mắt trực trào ra, chẳng một chiếc khăn chìa đến…
Cô đơn là… giữa bộn bề cuộc sống, ta không tìm được bến lặng…
Cô đơn là… khi có được vô vàn niềm vui, chợt nhận ra không có người chia sẻ…
Cô đơn là… khi những nỗi buồn được ”thốt ra”, chợt nhận thấy chẳng có một người ”lắng nghe”…
Cô đơn là… giữa hơi ấm của gia đình, ta không tìm được sự đồng cảm…
Cô đơn là… giữa muôn ngàn cặp mắt chăm chú dõi theo ta, ta không bắt gặp được một ánh mắt chân tình…
8. Rất lâu không hề thích ai, rất lâu không hề yêu ai, dần dần quen với cuộc sống chỉ có một mình. Lẽ tự nhiên càng quen thuộc, càng tạo thành bản năng từ chối cuộc sống của hai người. Vốn dĩ không phải không gặp được người phù hợp, mà là có gặp đó, nhưng bởi đơn độc quá lâu, ngay cả dũng khí đi thích một người cũng không có, thì để yêu một người lại càng khó khăn biết bao nhiêu. Người như vậy, không phải đối với tình yêu không tin tưởng, mà là rất sợ bị tổn thương.
9. Càng lớn tuổi dần, tôi càng sợ ồn ào quanh mình.
Tôi thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng.
Và tôi dần dần sợ những mối quan tâm hời hợt, những mối quan hệ xã giao.
Tôi kì lạ và tôi lập dị.
10. Cà phê uống một mình thật đắng.
Giường nằm một mình thật lớn.
Phòng ở một mình thật trống trải.
Cảm giác chỉ có một mình, thật chênh vênh
11. Lời cầu nguyện: chìa khóa của ban ngày và ổ khóa của ban đêm.
12. Cho tới khi phải chịu đựng trong bóng tối, không ai biết buổi sáng sẽ ngọt ngào và đáng quý với trái tim và đôi mắt mình như thế nào.
13. Có lẽ chỉ khi màn đêm buông xuống, một chiếc giường, một tấm chăn ấm áp cùng một giấc mơ đẹp, mới có thể an ủi được cuộc sống mỗi ngày đều có quá nhiều chuyện không như ý của chúng ta.
14. Nhìn một người yên bình chết đi khiến chúng ta nghĩ đến sao băng; một đốm sáng giữa triệu đốm sáng trên bầu trời mênh mông, bừng lên trong khoảng khắc chỉ để mãi mãi biến mất vào bóng đêm bất tận.
15. Tôi quá yêu những vì sao đến nỗi chẳng thấy sợ hãi đêm đen nữa.
Cuộc sống bắt đầu vào đêm.
16. Đêm là nửa kia của cuộc đời, và là nửa tốt đẹp hơn.
17. Tôi thích màn đêm. Không có bóng tối, chúng ta sẽ chẳng thể thấy được sao trời.
18. U sầu làm sao những âm thanh trong đêm đông, khi vắng bóng một người mà ta thương mến…
19. Đừng vì quá cô đơn mà nắm nhầm 1 bàn tay
Đừng vì quá lạnh mà vội ôm 1 bờ vai
Học cách sống vô tư
Học cách biết chịu đựng
Học cách giữ hạnh phúc
Và từ bỏ những thứ sẽ chẳng bao giờ là của mình!
20. Có bao giờ
Khi bạn viết 1 Status thì…
1% là để giải tỏa cảm xúc, tâm trạng của mình…
99% là để xem có bao nhiêu người và CMT Status ấy…
Và quan trọng là…
Chờ đợi 1 người “ĐẶC BIỆT” có Status của mình hay không?
21. “Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi bạn phải chia xa. Khi bạn yêu một ai đó và đã làm tất cả mà vẫn không được đáp lại thì hãy để họ ra đi. Bởi vì nếu đó là tình yêu đích thực thì chắc chắn nó sẽ trở về với bạn”.
22. Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười
Giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi
Giả vờ vui khi đang buồn đang tủi
Giả vờ cười khi nước mắt đang rơi
Giả vờ quên trong khi đang rất nhớ
Giả vờ hết yêu trong lúc vẫn yêu nhiều …
23. Sẽ thật đau…
Khi phải buông tay một người mình muốn giữ.
Nhưng thật đắng..
Khi cứ cố gắng níu giữ một người đang muốn buông tay
24. Ai đó bảo người hay cười một cách vô cớ hoặc không có gì để cười mà vẫn cười là người đó đang cô đơn.
25. Cô đơn là khi không có ai để trò chuyện. Siêu cô đơn là khi có rất đông người xung quanh nhưng vẫn không nói chuyện cùng nhau.
26. Cô đơn trong cõi lòng mà cứ ảo tưởng cái diễn ra trước mặt để làm gì để rồi càng cô đơn.
27. Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể ở bên, không thể nói ra nỗi lòng của mình với người ấy.
28. Người ta thường nghĩ một mình sẽ khiến bạn cô đơn… Nhưng tôi không nghĩ điều đó đúng. Khi xung quanh bạn toàn những người tồi tệ mới là điều cô đơn nhất thế gian này.
29. Chỉ muốn được ôm ai đó mỗi khi buồn. Và ai đó ôm mỗi khi vui thôi. Đơn giản vậy mà khó thực hiện được.
30. Tôi không muốn nói những câu vớ vẩn đại loại như: “mình có ế suốt đời cũng chẳng sao”, chỉ cảm thấy mình sẵn lòng chờ đợi, bởi vì mình độc thân.
31. Bỏ số tiền lớn mua một món ăn ngon, muốn ăn cùng ai đó mà chẳng biết gọi cho ai.
32. Lỡ chúng ta độc thân cả đời, trên bầu trời không còn sao sáng, giữa mây mù không còn những giọt mưa.
33. Thời điểm đó anh một mình, em một mình, chúng mình vô tình va phải nhau thế là đi chung một đoạn.
34. Tôi lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không. Cố tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong nước mắt là biển rộng.
35. Độc thân không có nghĩa là không tốt mà là do anh không đủ tốt để có em thôi.
36. Một mình không có nghĩa chỉ riêng mình họ ở góc nào đó. Mà ở một khung trời nọ, có họ, có bạn họ, có rất nhiều người xung quanh họ cùng trò chuyện, hàn huyên với họ nhưng tận sâu bên trong họ, sau lớp mặt nạ kia là một tâm hồn lẻ loi, cô độc, không ai có thể hiểu được…
37. Sống 1 mình cũng tốt, cười nói những ngày vô tư
Làm những điều mình thích, đến những nơi mình muốn
Ăn bao nhiêu món quen thuộc, yêu đời tự do…
38. Chỉ là đôi khi giữa dòng người tấp nập em cũng cảm thấy mình lạc lõng đến nhường nào!
39. Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương mà là đã không còn biết nên phải làm gì với tình cảm đó ngoài việc im lặng ngắm nhìn.
40. Vâng, em biết lúc nào cũng là đợi chờ mà... mưa thì cũng đã rơi rồi... thế sao lòng em vẫn buồn nhỉ?
41. Con gái mạnh mẽ quá cũng không nên. Đôi lúc cần phải yếu lòng, cần một chỗ dựa
Nhưng thôi, yếu lòng cho ai xem, rồi biết dựa vào ai.
42. Học cách kiên cường, một mình vẫn sống thật tốt, vui cười cho mình xem… Khóc cho mình nghe.
43. Người ta đã không còn quan tâm em nữa. Thì sao em phải muộn phiền… cứ quay về như trước đây em sống vô tư vô lo. Khi đôi tay họ đã không còn muốn nắm tay em nữa, em có cố gắng thế nào thì cũng phải buông thôi em à. Hãy học cách chấp nhận và bước tiếp đừng nhìn về quá khứ… cuối cùng em sẽ hiểu tình yêu không phải là tất cả. Cuối cùng em chỉ muốn an yên.
44. Trong lòng mỗi người đều có nhiều cách cửa , những đau buồn suy nghĩ. Đôi khi không cần thiết phải mở toang cho mọi người cùng thấy.
45. Tự dưng thấy chán, tự dưng thấy cô đơn, tự dưng thấy mình thật nhỏ nhen, tự dưng muốn biến đi đâu đó thật xa…
46. Đủ thứ mọi chuyện cứ len lõi vào tôi ! Muốn tịnh tâm ở một nơi nào đó thật yên tĩnh và quên đi những suy nghĩ lo toan trong cuộc sống
47. Tôi không cho phép mình được yếu đuối… Bởi tôi biết, dù có mệt mỏi cũng không thể tựa vào đâu được… Vậy nên tôi buộc mình phải mạnh mẽ, để còn vượt qua giông bão của Sài Gòn… Có đáng sợ đến đâu đi nữa, rồi cũng sẽ qua… Mình làm được mà!
48. Đừng sợ hãi nỗi cô đơn. Hãy cứ tận hưởng nó. Vì biết đâu sau này đó lại là khoảng thời gian tự do nhất của bạn.
49. Trên đời chẳng ai tránh được điều gì và trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra =)))) Nhịn người ta một lần chỉ sợ sẽ phải nhịn cả đời.
50. Mọi chuyện lại trở lại từ đầu ! Con đường đi càng ngày càng dài thêm, chẳng thấy đâu là nơi mình cần đến…
51. Một mình, chán hay không cũng là do bạn. Nếu bạn quá rảnh, bạn sẽ cảm thấy cô độc. Khi bạn bận rồi thì vẫn là cô đơn đấy, nhưng ít ra chẳng bao giờ đến mức phải bấu víu một thứ tình cảm nửa vời. Một mình vẫn ổn
52. Công nhận là cái khoảng thời gian chẳng thuộc về thằng nào hết ấy, là khoảng thời gian thoải mái, tưng tửng nhất, xinh nhất, dù thỉnh thoảng có buồn có chạnh lòng mỗi khi đi đường thấy chúng nó có đôi có cặp trong khi cứ mình ta nắm tay ta, hay vô tình nhớ về 1 thứ gì đó của trước kia.
53. Một mình ổn mà, thích mà. Muốn làm gì làm. Chỉ cần bận một chút là quên cô đơn luôn. Đến khi nào có người thực sự muốn yêu mình, lúc đó rồi tính sau. Đời có bao lâu mà hững hờ.
54. Nỗi buồn lớn nhất khi lúc nào cũng phải tỏ ra mình là người đang hạnh phúc. Nỗi đau lớn nhất là luôn phải cố gắng mỉm cười
55. Khi hạnh phúc nhất tôi một mình, lúc cô đơn nhất tôi vẫn một mình, lúc tuyệt vọng nhất tôi vẫn một mình…. Cô đơn thành thói quen rồi.
56. Tôi có một người để yêu, những người bạn để thương, những mối quan hệ để làm việc, nhưng tôi – vẫn – chỉ – là – người – cô – đơn – với – hạnh – phúc – một mình!
57. Cô độc nhất không phải là một mình, mà là một mình đi tìm kiếm “một mình” khác.
56. Rồi một ngày, khi con người ta thèm được yêu, họ cố chấp đến lạ thường. Họ cứ gìn giữ cho cái cố chấp ấy ngày một lớn, họ may mắn được biết trước một điều nhưng cố tình lơ đi, dẫu biết đau nhưng vẫn muốn đạt được. Lỗi chẳng phải ở họ, cũng chẳng phải thứ tình yêu điên rồ ấy, thật kì lạ…
59. Mệt đến mức muốn bật khóc, có cảm giác một mình phải chống chọi với cả thế giới.
60. Cảm thấy cô đơn giữa dòng đời là một chuyện rất bình thường. Chỉ là những bình thường đó đôi khi cứ lặp đi lặp lại đến bất thường. Buồn ghê.
61. Vì em là cô gái nhỏ nhắn đã quen sống với những khó khăn quen sống với những buồn tủi đường đời chông chênh đầy ấp lo lắng.
62. Muốn được nhiều người quan tâm chú ý nhưng sự ồn ào, xô bồ và tọc mạch lại khiến bản thân trở nên bất an và rồi chạy trốn. Muốn có nơi chốn để thuộc về, được ai đó yêu thương, si mê, bảo vệ nhưng nhiều khi lại thấy việc “gắn kết 1-1” với một người thực là cực hình. Thích được một mình thưởng thức nỗi cô đơn nhưng có khi lại choàng dậy bật khóc vì cảm giác trống rỗng cô độc giữa đêm.
63. Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe lại loại nhạc Ireland, đọc truyện Kinh Thánh, xem gương mặt gian trá nhưng cũng rất ngây thơ của Châu Tinh Trì. Hoặc nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.
64. Mình thì nấu ăn, con mèo thì ngồi liếm láp chân cẳng cạnh cửa sổ. Quạt thì lúc lắc qua lại mà mồ hôi vẫn rịn ra. Cái ngày mà nhìn cái màu vàng khè của nắng ngoài cửa sổ đã chẳng muốn làm gì. Mình nhận ra là không thích nấu ăn một mình. Vừa phải nấu vừa phải dọn, có ngon thì cũng chẳng có ai khen lại tự gật gù.