Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tại phòng khám, một cậu bé và 1 chàng thanh niên ngồi chờ tới lượt mình. Cậu bé cứ khóc nức nở.
- Sao mày lại khóc? - Chàng thanh niên hỏi. - Em phải xét nghiệm máu ạ, hu hu.
- Trời ạ, có thế mà cũng khóc, xét nghiệm máu thì có sao đâu?
- Sao lại không sao, cậu bé sụt sịt đáp,bác sĩ sẽ dùng dao cắt vào tay để xét nghiệm.
Nghe vậy, chàng thanh niên tái mặt và khóc rống lên.
- Oái, sao anh lại khóc thế?-Cậu bé hỏi chàng ta.
- Chết tao rồi, tao đến đây để xét nghiệm nước tiểu
Một người bạn hỏi An:
Người bạn :Trong cuộc thi n: tuần trước, cậu đứng thứ mấy vậy?
An: À, mình đứng thứ tư.
Người bạn: Thế à! Sao bạn chạy nhanh thế. Mà cuộc thi đó có mấy người vậy?
An: À, có 4 người.
Người bạn: ???????!!!!!!!
Tại phòng khám, một cậu bé và 1 chàng thanh niên ngồi chờ tới lượt mình. Cậu bé cứ khóc nức nở.
- Sao mày lại khóc? - Chàng thanh niên hỏi. - Em phải xét nghiệm máu ạ, hu hu.
- Trời ạ, có thế mà cũng khóc, xét nghiệm máu thì có sao đâu?
- Sao lại không sao, cậu bé sụt sịt đáp,bác sĩ sẽ dùng dao cắt vào tay để xét nghiệm.
Nghe vậy, chàng thanh niên tái mặt và khóc rống lên.
- Oái, sao anh lại khóc thế?-Cậu bé hỏi chàng ta.
- Chết tao rồi, tao đến đây để xét nghiệm nước tiểu
Một đứa trẻ được sinh ra và một nhà tiên tri phán :
- Đứa bé khóc gọi tên ai thì người đó sẽ chết ! Khi đứa bé 3 lên tuổi nó gọi "Mẹ ơi!", hôm sau mẹ nó qua đời.Đến năm 4 tuổi nó gọi "Bà ơi!", hôm sau bà ngoại nó cũng qua đời. Một tháng sau đứa trẻ lại khóc rất to và gọi "Bố ơi!", người cha thấy vậy buồn bã, biết mình sắp chết nên đi uống rượu, và về rất khuya. Sáng hôm sau tỉnh dậy nghe thấy kèn đám ma bên nhà hàng xóm, ông bạn hàng xóm qua đời!!!
LÒNG VỊ THA.
Giảng xong bài kinh về lòng vị tha, sư thầy hỏi, ai trong số các phật tử sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Tất cả mọi người đều đưa tay lên trừ một ông lão ngồi bên dưới.
- Chẳng lẽ cụ không thể tha thứ cho kẻ thù của mình ư?
- Tôi không có kẻ thù.
- Thật là đức độ. Thế cụ bao nhiêu tuổi rồi?
- 90 tuổi.
- Cụ hãy cho mọi người biết bí quyết sống đến 90 tuổi, mà không có một kẻ thù nào. Ông lão cao giọng nói:
- Chỉ có một cách là phải tiêu diệt hết lũ chúng nó mà thôi
Giảng xong bài kinh về lòng vị tha, sư thầy hỏi, ai trong số các phật tử sẵn sàng tha thứ cho kẻ thù. Tất cả mọi người đều đưa tay lên trừ một ông lão ngồi bên dưới.
- Chẳng lẽ cụ không thể tha thứ cho kẻ thù của mình ư?
- Tôi không có kẻ thù.
- Thật là đức độ. Thế cụ bao nhiêu tuổi rồi?
- 90 tuổi.
- Cụ hãy cho mọi người biết bí quyết sống đến 90 tuổi, mà không có một kẻ thù nào. Ông lão cao giọng nói:
- Chỉ có một cách là phải tiêu diệt hết lũ chúng nó mà thôi
muốn nghe thì kb với mik mik kể cho
100 nụ hôn nồng thắm
Anh chồng đi công tác dài ngày gửi thư về cho vợ: “Em yêu quý! Anh đang đi công tác xa nên không thể gửi cho em lương tháng này.Vậy anh gửi cho em 100 nụ hôn nồng thắm nhất”.
Vài ngày sau, anh chàng nhận được thư của vợ:
“Anh thương yêu! Em đã nhận được 100 nụ hôn nồng thắm của anh và đã sử dụng gần 2/3 trong số đó. Em xin gửi anh bảng kê chi tiết:
1. Ông giao sữa nhận 13 nụ hôn cho một tháng giao sữa.
2. Anh thu tiền điện nhận 7 nụ hôn.
3. Ông chủ cửa hàng gas hôm qua đến đây và lấy đi 5 nụ hôn.
4. Riêng ông chủ siêu thị không chấp nhận chỉ có nụ hôn, vì vậy em phải trả thêm món khác.
5. Các chi phí linh tinh khác: 40 nụ hôn.
Anh đừng lo lắng nhiều, em vẫn còn 35 nụ hôn chưa sử dụng. Hy vọng em sẽ thanh toán đủ từ nay đến cuối tháng.
Hôn anh! (Vậy là chỉ còn 34 nụ hôn thôi anh nhé!).
Vợ yêu của anh”.
- Mày nhìn đểu tao hả?
- Dạ đâu có,mắt e lé.
- Mày cười đểu tao hả?
- Dạ đâu có,miệng e méo.Vậy thì tao oánh mày cái tội xấu xí lại thích gây chú ý
Có 1 anh chàng cà lăm đi xe buýt, 1 lúc sau anh hỏi người kế bên:
- Mấy…mấy..giờ..rồ.i..anh?
Anh chàng kia không nói gì, chỉ đưa đồng hồ cho anh chàng cà lăm xem.
Một lúc sau vẫn câu hỏi cũ, anh chàng này vẫn không nói gì chỉ đưa đồng hồ cho anh cà lăm xem. Khi anh cà lăm xuống xe, 1 cụ già nói với anh:
- Tại sao anh lại xem thường người ta như vậy? Hỏi mà anh không trả lời.
Anh chàng mới trả lời:
Tạ..i..tui…cũ..ng…cà…cà..lă…m…nếu…nếu…tu..i…tui…trả..lờ..i…nó…nó…tưởng…tui…tui…chọc…nó…nó…đánh…đánh…tui…thì….thì sao?????
trong khu rừng nọ có một tục lệ là mỗi ngày một con thú đại diện lên kể một câu chuyên. câu chuyện đó phải thật là vui, vui đến nỗi mà tất cả các con thú đều phải cười hoặc là một câu chuyện thật là buồn đến nỗi mà con thú nào cũng phải khóc . Nếu như mà ko đáp ứng được đk này thì con thú kể chuyện đó sẽ bị các con thú khác ăn thit.
- Ngày đầu tiên là con thỏ lên kể, thỏ ta kể câu chuyện hài, vui đến nỗi mà tất cả các con thú khác đều bật cười, có con cười đến nỗi toét cả hàm (:d). Nhưng duy nhất chỉ có con bò là ko cười mà người cứ trơ ra. Các con thú khác ngạc nhiên lắm nhưng cũng phải bắt con thỏ ra làm thịt.
- qua ngày thứ hai, đến lượt anh hưu cao cổ ra kể . Lần này rút kinh nghiệm vụ anh thỏ, Hưu cao cổ kể câu chuyện rất buồn . cảm động đến mức ai cũng phải rơi lệ, nhưng cũng con bò hôm qua cười rất to, như là vừa trúng lô. Lần này ngạc nhiên quá nên chúa sơn lâm mới hỏi con bò:
- Này bò hôm quá thằng thỏ kể câu chuyện vui thế kia sao mày ko cười mà hôm nay anh hưu kể câu chuyện cảm động đến nỗi tao còn phải rơi nước mắt vậy tại sao mày cười .
- con bò trả lời : dạ thưa nãy giờ tôi nghĩ lại câu chuyện của anh thỏ hôm qua vui quá nên ngồi cười a...
Con bò chậm tiêu
trong khu rừng nọ có một tục lệ là mỗi ngày một con thú đại diện lên kể một câu chuyên. câu chuyện đó phải thật là vui, vui đến nỗi mà tất cả các con thú đều phải cười hoặc là một câu chuyện thật là buồn đến nỗi mà con thú nào cũng phải khóc . Nếu như mà ko đáp ứng được đk này thì con thú kể chuyện đó sẽ bị các con thú khác ăn thit.
- Ngày đầu tiên là con thỏ lên kể, thỏ ta kể câu chuyện hài, vui đến nỗi mà tất cả các con thú khác đều bật cười, có con cười đến nỗi toét cả hàm (:d). Nhưng duy nhất chỉ có con bò là ko cười mà người cứ trơ ra. Các con thú khác ngạc nhiên lắm nhưng cũng phải bắt con thỏ ra làm thịt.
- qua ngày thứ hai, đến lượt anh hưu cao cổ ra kể . Lần này rút kinh nghiệm vụ anh thỏ, Hưu cao cổ kể câu chuyện rất buồn . cảm động đến mức ai cũng phải rơi lệ, nhưng cũng con bò hôm qua cười rất to, như là vừa trúng lô. Lần này ngạc nhiên quá nên chúa sơn lâm mới hỏi con bò:
- Này bò hôm quá thằng thỏ kể câu chuyện vui thế kia sao mày ko cười mà hôm nay anh hưu kể câu chuyện cảm động đến nỗi tao còn phải rơi nước mắt vậy tại sao mày cười .
- con bò trả lời : dạ thưa nãy giờ tôi nghĩ lại câu chuyện của anh thỏ hôm qua vui quá nên ngồi cười a...
Khỏi bệnh:
Bác sĩ tâm thần : Chúc mừng anh đã khỏi bệnh!
Bệnh nhân: Mừng gì mà mừng!
Trước đây khi còn bị bệnh tôi là Alexander Đại Đế, giờ tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt!
THẮNG THUA..
Hai cha con nhà kia vốn là dân chơi cờ tướng chuyên nghiệp. Buổi tối ngày thi đại học đầu tiên, ông bố hỏi han:
- Con trai! Hãy nói cho bố nghe hai môn thi hôm nay con làm bài thế nào?
- Bố tin vào con chứ? Thắng thua ăn nhau ở cờ cuối bố nhỉ?
- Chính xác, con trai ạ. Có khi ta thua trắng ván đầu mà vẫn chiến thắng ở hai ván cuối cùng vẫn là thắng đó con trai.
- Vâng! Nghe lời bố, con cũng để trắng giấy thi môn đầu, dồn sức cho hai môn thi cuối vào ngày mai đó bố.
- Hả???
ĐÀN ÔNG LÀ CHÚA HAY TÒ MÒ …. !
Trong một toa xe lửa, có 3 người đàn ông và một cô gái trẻ cực kỳ hấp dẫn. Cả bốn người cùng hòa vào một cuộc nói chuyện, một lát sau họ chuyển sang chủ đề… tế nhị.
Cô gái trẻ đề nghị: “Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.” Ba người đàn ông, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả lôi 1 đô la ra khỏi túi họ, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.
Sau đó, nàng nói: “Nếu mỗi người trong số quý ông các anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.”
Đàn ông là đàn ông, cả 3 người đều lôi ra tờ 10 đô la. Cô gái kéo hết váy thật cao, khoe cặp đùi siêu mẫu.
Cuộc nói chuyện tiếp tục, và ba người đàn ông, có phần bị hút vào cô nàng sexy, chờ đợi lời đề nghị “hot” hơn nữa. Cô gái trẻ nói: “Nếu các anh đưa em 100 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em bị… mổ ruột thừa.”
Một cách tự nhiên, cả ba người đều đưa tiền. Lập tức, cô gái quay qua cửa sổ, chỉ về phía một bệnh viện ở xa và nói: “Đó!”
Thầy trò đấu khẩu
Cả lớp đang ngồi học thì tuyết bỗng dưng rơi, thầy xuất khẩu thành thơ :
"Tuyết đang rơi, mà không mưa, tuyết rơi rồi cũng tan thành nước, rắc rối, sao không làm mưa ngay từ đầu", "Em nào đối được câu này thầy cho 10đ".
Một em đứng lên dõng dạc "Thầy ăn cơm, không ăn phân, cơm ăn xong rồi cũng thành phân, lôi thôi, sao không ăn phân ngay từ đầu???
Học sinh khác: "Mẹ thầy đẻ ra thầy, kô đẻ ra con thầy, thầy lấy vợ đẻ ra con thầy, lằng nhằng, sao mẹ thầy kô đẻ luôn ra con thầy cho thầy đỡ đứng đây nói lung tung.
Cô giẫn Vova lên phòng ông hiệu trưởng , trình bày đầu đuôi câu chuyện . Ông hiệu trưởng bán tính bán nghi , bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi Vova một số câu hỏi về khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Vova về kiến thức tổng quát , nếu Vova trả lời đúng , ông sẽ cho Vova lên lớp .
Sau gần một tiếng " tra tấn " Vova bằng những câu hỏi khoa học , câu nào Vova cũng đáp đúng hết , ông hiệu trưởng rất hài lòng và giao Vova cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát .
Cô giáo :Con gì càng lớn càng nhỏ
Ông hiệu trưởng hết hồn
Vova : Dạ , thưa cô con cua càng lớn càng nhỏ.
Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô lại không có
Ông hiệu trưởng xanh cả hai mặt
Vova : Dạ thưa cô là hai túi quần
Cô giáo : Cái gì có ở hai chân cô
Ông hiệu trưởng chết điếng người
Vova : Dạ thưa cô là đầu gối ạ .
Cô giáo : Cái gì mà khi còn nhỏ và khi lớn lên cô dã lập gia đình
Ông hiệu trưởng dấu hông cho Vova biết nhưng Vova đáp ngay
Vova : Dạ thưa , thưa cô là cái giường ngủ ạ .
Cô giáo : Cái gì mà dài như trái chuối , cô cầm một lúc nó lại chảy nước ra
Ông hiệu trưởng gần xỉu
Vova : Da , thưa cô là cây cà lem ạ .
Ông hiệu trưởng đồ mồ hôi hột ra dấu cô giáo đừng hỏi Vova nữa và quay sang bảo với Vova :
Thầy cho con.........lên thẳng đại học , vì nãy h thầy........đáp chẳng trúng câu nào hết !?!
Vova:-?!!!
Kiến là loài côn trùng thông minh nhất. Vì thế người ta hay hỏi ý kiến.
Vẹt là loài chim mẫu mực, giỏi giang nhất nên nhiều học trò thích học vẹt.
Bố mẹ biết không? Ở trường của con thì có rất nhiều chuyện xảy ra và vào các ngày trong tuần. Chuyện vui, chuyện buồn, những chuyện lí thú hay là chuyện giữa học trò và giáo viên, đều có cả. Nhưng con vẫn khắc sâu trong tâm trí nhất là chuyện về buổi chia tay thầy Nam-hiệu trưởng trường con.
Đó là một buổi chia tay đầy cảm động và cả trường tràn ngập trong nước mắt của học sinh và thậm trí là cả giáo viên. Lúc đó mỗi người một cách thể hiện cảm xúc khác nhau nhưng trong lòng họ là một cảm xúc chung, một cảm xúc buồn trước người thầy hiệu trưởng gương mẫu. Thầy Nam mới chỉ ở trường được ba năm, đó là thời gian quá ít ỏi đối với thầy hiệu trưởng của những trường khác để làm cho ngôi trưởng mà mình dẫn dẵn chở nên đẹp, hiện đại hơn. Nhưng đối với thầy thì đó là cả một khoãng thời gian vô cùng dài mà thầy có thể đã tạo ra cho ngôi trường một sự khác biệt. Vào thời điểm ấy của ba năm trước, ngôi trường này đâu có biết phòng sinh hoạt chuyên môn là gì, trong trường thì luôn có những anh chị nhuộm đầu xanh, đầu đỏ như người nước ngoài. Mà bây giờ, với sự hiện diện cảu thầy, phòng sinh hoạt chuyên môn không còn là xa lạ gì, trong trường không còn người nước ngoài nữa! Thầy Nam quả là một người cha đã dìu dắt ngôi trường trong suốt ba năm qua. Đó đều là những lời nói của cô Phương-cô tổng phụ trách của trường. Nhưng lời cô nói đã thấm sâu vào đầu óc của những học sinh ngồi trong trường. Tất cả chúng tôi bắt đầu rơi lệ từ khi những món quà của những anh chị lớp 8A mang đến cho thầy. Bài hát chia tay, những dòng thơ lắng đọng viết về thầy đã làm cho chúng tôi không cẩm nổi nước mắt. Nhưng chắc người buổn nhất là các anh chị lớp 9. Các anh chị đều hiểu được cảm giác bỡ ngỡ khi lần đầu đón thầy về trường và bây giờ lại là cảm giác bồi hồi, xúc động trước cảnh thầy ra đi. Giây phút đó chỉ diễn ra trong bốn mươi lăm phút nhưng cũng đã cho chúng tôi hiểu hơn về con người thầy Nam, cho chúng tôi được nói lên những cảm xúc của mình về thầy và đặc biệt là cho chúng tôi nói lời cảm ơn sâu sắc về người thầy đã dìu dắt chúng tôi đến ngày hôm nay, chở thành những học sinh giỏi, đưa ngôi trường đến với hiện đại.
Một kỉ niệm như vậy rất đáng để nhớ đúng không mẹ? Một kỉ niệm buồn nhưng tôi sẽ luôn giữ mãi trong tim, không bao giờ quên về người thầy hiệu trưởng-người cha đã đưa chúng tôi đến ngày hôm nay.