Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
MB: Hôm nay là ngày đầu tiên tôi sẽ tới mái trường mới và gặp thầy cô mới. Hôm nay, tôi thức dậy sớm hơn thường ngày, tôi nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt, ăn sáng và cùng bố tới trường. Hôm nay, tôi cứ như thể đã người lớn, nhanh nhẹn hơn vậy. Sau đó, tôi háo hức lên xe, tới mái trường mới mà tôi sẽ gắn bó trong thời gian tới.
Còn có cách mở bài này nữa nè:
Ai ai trong cuộc đời cũng sẽ có một kỉ niệm khó phai mờ trong tâm trí. Tôi cũng vậy, kỉ niệm mà tôi nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học.
Mk viết văn không được hay lắm bạn đọc tham khảo nhé.
bác 1: Bác của em rất tốt bụng và hòa đòng với mọi người.
bác 2: ý kiến của bạn ấy bị tất cả mọi nguwofi bác bỏ.
bac 3: bác trứng à món ăn được chế biến rất đơn giản.
Bác 1: Tôi có một người bác gái rất hiền từ.
Bác 2:Quan tòa đã bác bỏ ý kiến của anh.
Bác 3:Mẹ tôi bác trứng rất ngon.
Đây là ý kiến của mk thôi nha, bn tham khảo nhé
KB:Cuộc chia tay thật bất ngờ giữ Thủy và Thành.Thủy sắp xếp quần áo đồ đạc chuản bị lên đường mang búp bê theo.Hai anh em nhìn nhau ngơ ngác như không tin đó là sự thật chỉ nghĩ đến Thủy đi một ngày rồi về thôi.Trên dôi mắt hai anh em ướt nhòe những giọt nước mặt đầy cẩm động sâu lặng,rồi cuối cùng hai anh em chào tam biệt nhau.Thủy lên xe đi một đoạn thì nhảy xuống xe cchạy một mạch vào nhà cất con Vệ Sĩ và em Nhỏ trên đầu giường và buộc con dao díp bên cạnh con Vệ Sĩ.Thủy cạy ra ngoài cầm tay anh nói:Anh đừng bào giờ để nó tách xa nhau nữa nhé như là tình cảm của hai anh em ta cũng vậy sẽ không bao giờ rạn nứt''.Thế rồi Thủy lên xe xe chạy một mạch và Thủy không quay trở lại nữa.
bài 1
a ) ngôn ngữ của 2 bài thơ khác nhau về phong cách ngôn ngữ
Bạn đến chơi nhà là ngôn ngữ đời thường , bình dân , lời thơ thuần Việt , giản dị , trong sáng , nhuần nhị . Nguyễn Khuyến đã nói về những sự vật bình thường trong cuộc sống của những người lao động
Chinh phục ngâm khúc là ngôn ngữ bác học , dùng cách nói tương phản đối nghĩa để nói lên nỗi sầu chia li và sự phản kháng chiến tranh
b )Bạn đến chơi nhà : cụm từ " ta với ta " chính là cái cười xòa , là sự kết hợp của 2 người : tuy 2 mà 1 , tuy 1 mà 2
Qua đèo ngang : cụm từ " ta với ta" lại tô đậm thêm sự lẻ loi đơn chiếc của mình
Chúc bạn học tốt
Trong mỗi người đều có một niềm đam mê cho riêng mình và với tôi đó là đọc sách. Đọc sách mang lại những tri thức cho con người. Sách còn giúp tôi thư giãn sau những giờ học hành mệt mỏi. Tôi có rất nhiều loại sách như: sách văn học, sách tìm hiểu tri thức khoa học, sách địa lí – lịch sử… Hễ khi nào có dịp đi nhà sách thì tôi luôn chọn cho mình những cuốn sách bổ ích với bản thân. Tôi luôn trân trọng vàgiữ gìn cẩn thận những cuốn sách đó.
^_^
1)Đêm đã khuya, con giật mk tỉnh giấc vì cơn gió lạnh ùa vào, bỗng con nghe thấy tiếng ho bên phòng làm việc của ba. Hé mắt nhìn qua khe cửa, con chợt nhận ra những nét nhăn đã dần xuất hiện trên khuôn mặt ba, Vết chân chim in sâu hơn bên khóe mắt. Mái tóc ba đã bị tuổi tác và nỗi vất vả chấm vài điểm bạc. Con bỗng thấy lòng mình xao xuyến. Con như nghe được từng hơi thở cuả ba. Con nhớ lại lúc ba cõng con trên lưng bò khắp phòng, tiếng cười của con tràn ngập khắp ngôi nhà bé nhỏ. Lúc đó thật vui quá ba nhỉ! Ba còn dạy con về những điều ha, lẽ phải. Ba như vầng thái dương luôn soi sáng và sưởi ấm cho cuộc đời con. Tự đáy lòng mk, con muốn cảm ơn ba đã cho con tất cả, con yêu cha nhiều lắm!
2Trong gia đình, người tuyệt vời nhất đối với tôi là mẹ tôi. Mẹ là người luôn yêu thương và bảo bơc tôi suốt thời gian qua. Mẹ rất yêu thương tôi và đương nhiên tôi cũng rất thương mẹ. hằng ngày, mẹ phải làm công nhân rất vất vả. Vì mẹ phải làm tăng ca nên về rất trễ, lúc mẹ về là tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ để mai đi học sớm. tôi thức dậy, thấy mẹ nằm bên cạnh tôi dường như ánh mắt mẹ mệt mỏi vô cùng, tôi càng thấy thương mẹ biết bao, thương biết nhường nào. Tuy mẹ đi làm về trễ nhưng mẹ vẫn sắp xếp thời gian để kiểm tra việc học của tôi và dạy tôi học bài. Tôi thương mẹ tôi lắm. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng và tự hào về tôi)
3)Nhân dịp lần sinh nhật thứ 6 của em, bố đã tặng cho em 1 con búp bê rất đẹp. Con búp bê của em được làm bằng nhựa tốt, khi mua về vẫn còn thơm mùi nhựa mới. Nó được mặc 1 bộ váy rất đẹp, đầu có mái tóc vàng óng, dưới chân đi đôi giày màu hồng nhạt. Nó như là một nàng công chúa kiều diễm. Hễ em đi đâu thì em đều mang búp bê đi theo đó, búp bê và em cứ như đôi bạn thân. Em rất yêu quý con búp bê này, em hứa sẽ bảo quản nó thật kĩ để em của em còn có thể được chơi với nó.
@@@tham khảo đi
Cứ vào những mùa thu lá rụng, ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến: "Lượm"!
Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chin vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: "Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ!"
Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân, híp mí cười ngộ nghĩnh :" Thôi! Chào đồng chí "
Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : "Lượm! Cháu tôi !". Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi…."Lượm !" Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh!
Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.
Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái "tôi" của mình để bảo vệ cái "tôi" lớn hơn. Đó là cái "tôi" của Việt Nam trước bạn bè thế giới.
bạn cho mìh hỏi là bạn tự làm hay trên mạng
Mìh chỉ hỏi thôi đừng nghĩ gì nha
Bài 1 : Tình yêu tự vẽ nhé :)))
Bài 2 :
-Món quà anh gửi, tôi đã ( trao / gửi / đưa ) tận tay cho chị ấy.
Bố tôi (đưa / tiễn ) khách ra tận cổng rồi mới trở vào nhà.
- Cậu ấy gặp khó khăn một tí đã ( kêu / than / than phiền ).
- Anh đừng làm như thế người ta ( nói / cười / bảo ) cho đấy.
-Cụ ốm nặng nên đã ( đi / chết / mất / từ trần / qua đời ,... ) hôm qua rồi.
Bài 3 :
a) chắc là "tạo ra" -> để lại
Cơ bản câu này nghe có vẻ không sai cho lắm.
b) "Không ít" - > nhiều
c) "giảng dạy" -> chỉ/ khuyên / dạy...
d) bức tranh -> bức họa ( dùng từ bức tranh lặp từ thì phải )