Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hàng ngày, hàng giờ, tôi cố gắng đem tới sự thoải mái cho cậu chủ. Tôi không muốn gì hơn, chỉ muốn đem lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng bây giờ, tôi chỉ là đống gỗ vụn đầy vết xước và vết mực loang lổ đang phải cố gắng sinh tồn. Gần đây, dường như hôm nào tôi cũng cứ mải miết theo dòng suy tưởng về quá khứ, về số phận của một chiếc bàn như tôi.
Ngày hôm đó , tôi ra đời ở một trong những nhà máy gỗ lớn nhất Việt Nam. Tôi hãnh diện vì mình là sản phẩm đẹp nhất mà họ - con người từng làm ra. Trải qua bao lần vận chuyển, cuối cùng tôi cũng được đưa vào một ngôi trường lớn ở Hà Nội. Lúc đầu, tôi cảm thấy thật may mắn khi được sử dụng tại đây, và tôi đã có thể giúp đỡ học sinh học giỏi hơn. Những tuần đầu tiên, tôi hạnh phúc biết bao khi là cái bàn được các học trò yêu quý nhất. Qua bốn năm rưỡi chung sống với các cô, cậu chủ, tôi dù có bị trầy xước một ít, nhưng vẫn là thứ được yêu thích nhất. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, có một học sinh mới rất ngỗ nghịch đã được cho ngồi ở bàn tôi. Những hôm đầu, cậu chủ đã làm đổ một lọ mực lên người tôi, làm tôi bị nhoe nhoét như là đồ phế thải vậy. Có lẽ cậu chủ cũng nghĩ vậy nên suốt cả năm học, hôm nào cậu ấy cũng làm dây mực lên trên tôi, thậm chí có những lần cậu còn dùng dao để rạch lên tôi. Những lúc đó, tôi đau buốt đến tận tâm can. Cô giáo lớp đó đã nhiều lần nhắc nhở cậu chủ nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy. Đã nhiều lần tôi tủi thân, khóc một mình trong đêm tối lạnh lẽo ở trường. Nhưng biết làm sao được, tôi chỉ là một cái bàn được dùng như món đồ chơi của một cậu bé. Tôi không thể thay đổi số phận. Đằng nào thì tôi cũng sẽ bị nghiền nát thành bụi cám và chết. Chết. Giá như cậu chủ biết được điều đó. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho cậu chủ, dù có phải tan nát thân mình, để đem lại niềm vui cho cậu. Tôi đã làm gì để bị con người đối xử như vậy? Tôi chỉ mong ước một điều, đó là xin cậu chủ hãy đừng hành hạ tôi nữa, hãy đừng làm mất nhân cách của một con người. Tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ là một cái bàn, cái bàn quá đỗi bình thường. Nên nếu tôi có chết, tôi mong một lần nữa, xin đừng hành hạ tôi nữa. Cứ mỗi lần cánh cửa khép lại, bóng tối bao phủ, tôi lại bị kéo vào sự ám ảnh ấy.
Đúng. Một cái bàn, một cái bàn thì làm được gì? Có lẽ nhiều người có chung ý kiến như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi đã đồng hành cùng các bạn trên cả quãng đường chinh phục tri thức gian nan. Vậy mà, có một số người đã đối xử tàn nhẫn với chúng tôi - những cái bàn như một sự vong ơn. Vì thế, tôi mong các bạn đừng đối xử tàn ác như thế nữa với chúng tôi.
- Mở bài:
+ Nêu tình huống nghe được cuộc trò chuyện của chiếc ghế gãy đối với chiếc bàn.
- Thân bài:
Kể lại nội dung cuộc trò chuyện của ghế gãy.
+ Ghế đau đớn, kêu rên - Tâm trạng buồn chán.
+ Cái bàn, ghế bên cạnh đều có chung tâm trạng buồn, lo âu, tức giận, oán trách những cô câu học sinh ý thức kém không hiểu biết về giá trị của bàn ghế đối với học sinh.
+ Thầm ghen tị với những bàn ghế bên cạnh đã may mắn không bị như mình.
+ Ghế mong muốn các bạn học sinh được giáo dục nhiều hơn về lợi ích của bàn ghế, có ý thức bảo vệ của công.
+ Thái độ của bản thân khi nghe câu chuyện, cảm thông, tức giận cho chiếc ghế bất hạnh, tự hứa sẽ chăm sóc,hiểu giá trị của bàn ghế đối với mỗi học sinh trong học tập.
- Kết bài:
+ Suy nghĩ của bản thân về cuộc trò chuyện nghe được.
+ Nhắc nhở mọi người cẩn bảo vệ của công.
- Mở bài:
+ Nêu tình huống nghe được cuộc trò chuyện của chiếc ghế gãy đối với chiếc bàn.
- Thân bài:
Kể lại nội dung cuộc trò chuyện của ghế gãy.
+ Ghế đau đớn, kêu rên - Tâm trạng buồn chán.
+ Cái bàn, ghế bên cạnh đều có chung tâm trạng buồn, lo âu, tức giận, oán trách những cô câu học sinh ý thức kém không hiểu biết về giá trị của bàn ghế đối với học sinh.
+ Thầm ghen tị với những bàn ghế bên cạnh đã may mắn không bị như mình.
+ Ghế mong muốn các bạn học sinh được giáo dục nhiều hơn về lợi ích của bàn ghế, có ý thức bảo vệ của công.
+ Thái độ của bản thân khi nghe câu chuyện, cảm thông, tức giận cho chiếc ghế bất hạnh, tự hứa sẽ chăm sóc,hiểu giá trị của bàn ghế đối với mỗi học sinh trong học tập.
- Kết bài:
+ Suy nghĩ của bản thân về cuộc trò chuyện nghe được.
+ Nhắc nhở mọi người cẩn bảo vệ của công.
Tôi là cuốn sách Ngữ văn 6, tập 1 vốn được rất nhiều bạn nhỏ yêu quý. Họ hàng chúng tôi ai cũng hãnh diện, nhất là dịp đầu năm mới khi được các bạn nhỏ mang ở nhà sách về. Nhưng có lẽ không được may mắn như các bạn, tôi có một cuộc sống thật tẻ nhạt bên cạnh cậu chủ lười biếng.
Khi năm học mới sắp bắt đầu, chúng tôi đã được các anh chị nhân viên sắp xếp cẩn thận, ngăn nắp lên những giá sách sạch sẽ và dễ nhìn thấy. Chúng tôi háo hức và chờ đợi. Lần lượt các bạn tôi được những bạn nhỏ mang về nhà, được yêu quý chăm sóc cẩn thận. Tôi biết điều đó vì sau một thời gian gặp lại ở trường học, tôi thấy bạn nào cũng vui vẻ, tươi tắn, bạn nào cũng được mặc những chiếc áo bóng kính sạch sẽ, dán nhãn vở xinh xinh... Nhìn lại mình tôi thấy thật tủi thân.
Vừa mới ở nhà xuất bản ra, tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi thấy mình thật có ích và thầm hứa sẽ có gắng hết mình để giúp các bạn học trò. Hôm đó, ngày cậu chủ của tôi đến hiệu sách, tôi đã rất ấn tượng với cậu. Cậu bé chạy nhảy khắp nơi, đến kệ sách này rồi qua kệ sách khác. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cậu đến bên những cuốn sách giáo khoa. Có lẽ cậu bé chỉ thích ngắm nhìn thôi, thích đọc những quyển truyện tranh nhiều hình vẽ, màu sắc. Đến khi bố gọi, cậu ấy mới miễn cưỡng đến bên chúng tới, lấy những cuốn sách một cách thờ ơ, lạnh nhạt. Lúc đó bao nhiệt huyết, háo hức trong tôi bỗng dưng tan biến. Trong lòng ủ dột nhưng tôi vẫn hi vọng đó chỉ là giây phút ham chơi của cậu học trò nhỏ mà thôi.
Sau đó, những ngày tháng của tôi ở nhà cậu chủ đã bắt đầu. Nếu một ngày của các bạn tôi vui vẻ, có ích thì một ngày trôi qua của tôi sao mà ảm đạm. Tôi rất buồn vì cậu học trò lười nhác. Từ hôm được mang về nhà, tôi vẫn yên vị trong chồng sách giáo khoa, lẫn lộn với những quyển cũ, quyển nháp không dùng nữa. Cuốn sách mới tinh, thơm tho như tôi chẳng mấy đã chuyển sang màu ngà. Thất vọng hơn nữa khi năm học mới thực sự bắt đầu. Bạn bè tôi nô nức, kể với nhau bao nhiêu chuyện hay về cô cậu chủ tốt bụng của họ. Chỉ riêng tôi nằm trong ngăn bàn tủi thân đến rơi nước mắt. Tôi không có áo mới, không có nhãn vỡ, cũng không được lật mở từng trang nhẹ nhàng, mép sách không được vuốt phẳng phiu....Tôi không muốn nhìn thấy ai nữa. Thỉnh thoảng tôi còn bị cậu viết vẽ bậy lên mặt nữa. Có đôi khi tôi còn bị cậu chủ dùng làm đồ lia, ném vào bạn. Bộp...bộp...mỗi khi rơi xuống đất như thế tôi đau khắp mình mẩy, đã vậy lại còn bị những bàn chân to khỏe của các cậu học trò giẫm lên. May thay, một bàn tay ấm áp của cô bé học trò nhấc tôi lên bàn, phủi bụi bẩn trên tôi, xoa xoa để tôi bớt đau đớn.
Ở lớp là thế, về nhà tôi còn buồn hơn nữa. Tôi không được cậu chủ chăm sóc hay để mắt tới bao giờ. Về nhà là cậu vứt tôi năm một xó. Có lẽ chỉ những dịp có bài kiểm tra cậu mới lôi tôi ra mở mở, đọc đọc. Tôi cũng chẳng vui vẻ hay hứng thú gì vì dùng xong cậu sẽ lại bỏ rơi tôi ngay. Thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, từ một cuốn sách Ngữ văn trắng trẻo, thơm tho tôi bị lớp bụi bán bám đầy, thỉnh thoảng mấy cậu gián còn đến “hỏi thăm” khiến tôi khóc thét. Nếu như ngày trước tôi háo hức, vui vẻ yêu đời bao nhiêu thì giờ tôi lại ủ rũ, buồn chán bấy nhiêu. Còn cậu chủ thì vẫn ham chơi, lười học như thế. Từng xấp bài kiểm tra điểm kém cậu mang về, nhìn thấy mà tôi càng ngán ngẫm, tôi chỉ muốn biến mất khỏi nơi đây vì bao cố gắng của tôi vẫn không làm cậu thay đổi...
Một hôm, vì bố mẹ mắng, cậu tức giận ném phắt tôi ra xa bay gần tới gầm giường. Vừa đau vừa giận cậu chủ tôi tìm cách trốn thoát. Tôi cố lết gần hơn nữa vào gầm giường, ra khỏi tầm mắt của cậu. Tôi không còn muốn giúp cậu chủ học nửa, cậu ấy làm tôi thất vọng quá. Nằm trong đó tôi sầu thảm nghĩ rằng thế là cuộc đời tôi sẽ mãi mãi ở đây không còn thấy ánh sáng và không còn có ích cho cuộc đời nữa.
Những ngày sau đó, tôi âm thầm theo dõi cậu chủ từ trong gầm giường. Nhìn cậu có vẻ gì đó băn khoăn. Cậu biết là mất tôi chưa nhỉ, cậu có buồn không, có lo lắng không...? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi khiến tôi như muốn nổ tung. Rồi tôi thấy cậu tìm tìm thứ gì đó. Tôi cũng muốn nhích ra ngoài một chút để cậu nhìn thấy tôi, muốn được cậu mang ra nhưng tôi không làm được, tôi vẫn giận cậu lắm. Rồi hai tuần trôi đi nhanh chóng. Bỗng một tiếng thét làm tôi giật mình tỉnh giấc mộng. Tôi mở đôi mắt thật to thì bắt gặp đôi mắt đen tròn, ánh lên niềm vui sướng của cậu chủ. Cậu nhanh tay nhấc bỗng tôi lên, lấy chiếc khăn sạch sẽ thơm tho lau cho tôi, rồi từng ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp quăn lâu ngày.... Chao ôi! Tôi có nằm mơ không nữa. Sao cậu chủ lại thay đổi đến nhường vậy, hay tôi nằm mơ chăng. Nhưng những tia nắng tinh nghịch nô đùa ngoài cửa sổ làm tôi chói mắt đã khẳng định đó là sự thật. Cậu chủ đã thay đổi rồi. Trong lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc.
Mấy ngày sau khi đến lớp tôi biết lí do vì sao cậu chủ lại thay đổi tích cực như thế. Cậu đã nhận ra giá trị của những cuốn sách - người bạn thân của tất cả mọi người và đặc biệt với những cô cậu học trò. Sách không chỉ mang đến kiến thức khoa học, sách còn cho ta hiểu những bài học đế làm người. Nhưng không phải ai cũng có cơ hội đế có đủ những cuốn sách. Vì thế hãy biết yêu và giữ gìn sách các bạn nhé. Sách là bạn thân đấy!
Tham khảo!
Một buổi hè mát mẻ tại bãi biển, khi đang dạo chơi thì tôi nghe thấy tiếng gọi từ trên bầu trời cao. Tôi nhìn lên và nhận ra đó là những đám mây đang gọi mình lên chơi cùng. Mây nói rằng mình đã được đi chơi từ lúc thức dậy cho đến khi chiều tà, làm bạn với bình minh và ánh trăng. Tôi đã hỏi mây làm thế nào để đến đó được. Mây nói rằng hãy đến nơi tận cùng của trái đất, đưa tay lên trời thì sẽ được nhấc bổng lên tầng mây. Tôi nói rằng mẹ còn đang ở nhà làm sao có thể rời mẹ mà đi được. Vậy là họ mỉm cười rời đi. Một lúc sau, tôi nghe thấy trong sóng có tiếng gọi hãy đến chơi cùng họ. Sóng nói rằng mình được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, lang thang khắp mọi nơi. Tôi liền hỏi làm thế nào để có thể đến đó. Sóng lại chỉ cho tôi rằng hãy đến rìa biển, nhắm mắt lại sẽ được làn sóng nâng đi. Nhưng chợt nghĩ đến mẹ vẫn còn ở nhà chờ, tôi lại từ chối lời của sóng. Chẳng có điều gì tuyệt vời hơn được ở bên mẹ.
Trong hoạt động học tập của các bạn học sinh, dù là ở trường hay ở nhà thì cũng không thể thiếu đi sự hiện diện của tôi. Tôi là một trong những đồ vật hỗ trợ cho các bạn học sinh học tập, rèn luyện, thiếu đi mình thì hoạt động học sẽ diễn ra rất khó khăn, các bạn học sinh cũng không có những điều kiện thuận lợi để tiếp thu những kiến thức mới. Các bạn đã đoán ra tôi là ai chưa? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một chiếc bàn học trong rất nhiều những người an hem của tôi được mang đến trường học và phục vụ cho nhu cầu học tập của các bạn học sinh. Tôi rất tự hào và vui vẻ khi biết mình có những ích lợi trong việc hỗ trợ các bạn nhỏ học tập. Nhưng, hiện nay, tôi cảm thấy rất buồn vì ý thức của các bạn học sinh chưa tốt, chưa thực sự quan tâm cũng như trân trọng đến sự có mặt của chúng tôi, các bạn đã dùng bút, compa làm chúng tôi bị thương bởi những vết trầy xước, loang lổ.
Khi vừa mới được xuất xưởng và đưa đến một ngôi trường học, tôi và các anh em của mình rất vui và tự hào,vì nhờ sự xuất hiện của chúng tôi mà các bạn học sinh sẽ học tập, rèn luyện tốt hơn. Chúng tôi cũng vui vì sau bao công lao chế tác của những người nghệ nhân thì giá trị của chúng tôi cũng đã được đưa vào sử dụng. Khi mới đến trường, tôi là một chiếc bàn học mới tinh, bóng loáng, mặt bàn được bốn chiếc chân làm trụ nên vô cùng vững chắc, mặt bàn cũng sáng bóng và được sơn một lớp sơn màu nâu cam rất đẹp. Dưới mặt bàn là một ngăn nhỏ dùng để đựng cặp sách. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều sẵn sàng để cho các bạn học sinh sử dụng.
Mong muốn của chúng tôi khi mới được đưa đến đây chính là phục vụ tốt nhất cho các bạn học sinh. Tôi là một chiếc bàn đôi, vì vậy mà diện tích của tôi đủ lớn để hai bạn học sinh ngồi. Lúc ban đầu, vì chúng tôi là bàn mới nên các bạn học sinh cũng rất hứng thú, ý thức giữ gìn của các bạn cũng rất tốt, mọi hoạt động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả quyển sách mà các bạn để lên mặt bàn cũng vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu, như thể sợ chúng tôi bị đau vậy. Sự nâng niu của các bạn làm chúng tôi rất cảm động và tự hào về tấm lòng của các bạn học sinh nhỏ tuổi này đối với mình. Tuy nhiên, theo thời gian thì sự nâng niu ấy giảm đi rõ rệt, các bạn học sinh bắt đầu có những hành động nghịch ngợm đặc trưng của lứa tuổi mình, và sự nghịch ngợm, phá phách ấy đã khiến cho tôi cũng như bao chiếc bàn khác trở nên bẩn hơn, cũ hơn rất nhiều, thậm chí còn lốm đốm những vết thương.
Trước hết có lẽ là những vết mực mà các bạn học sinh vẽ lên tôi, các bạn dùng thước kẻ và một cây bút để kẻ ra ranh giới bàn học của mỗi bạn. Vì đo không chính xác nên các bạn cứ kẻ qua, kẻ lại làm cho mặt bàn loang nổ những vết kẻ. Không những thế, giờ ra chơi các bạn học sinh còn rất hay tụ tập và vẽ bậy lên mặt bàn. Tuy không ai trực tiếp viết lên bàn của mình nhưng thay vào đó các bạn sẽ chạy sang những bàn khác để dùng bút mực vẽ lên, nhằm mục đích trêu đùa. Cứ như vậy, các bạn vẽ qua vẽ lại làm cho tôi càng trở nên bẩn hơn bởi vết mực, mặt bàn không còn láng bóng như ban đầu nữa, trên mặt bàn là những vết kẻ, những chữ cái loằng ngoằng, những chữ số mà khi không có giấy nháp, các bạn đã nháp luôn lên mặt bàn. Đôi khi các bạn còn dùng bút dạ, bút xóa, thậm chí dùng cả compa để khắc lên chúng tôi nữa, những vết này thì vô cùng khó tẩy xóa.
Không chỉ vẽ bậy lên mặt bàn mà trong giờ ra chơi, các bạn nô đùa, nghịch ngợm còn làm chúng tôi ngã chổng vó trên mặt đất, lúc ấy tôi rất buồn và đau đớn nữa, chúng tôi bị xước xát hết cả. Không những thế, các bạn còn chạy nhảy trên bàn làm chúng tôi lấm bẩn, vì vậy, trên mặt bàn không chỉ có vết mực, vết xước mà có cả những dấu chân trắng xóa trên đó nữa. Nếu khi mới được đưa vào sử dụng chúng tôi vui mừng vì được các bạn nâng niu quý trọng thì bây giờ tôi lại rất buồn vì sự nghịch ngợm của các bạn. Vì sự quậy phá ấy mà giờ đây chúng tôi mang trên mình những vết thương khó có thể lành lặn được như ban đầu nữa.
Tôi biết là các bạn học sinh chỉ nghịch ngợm vì đặc trưng của lứa tuổi, nhưng bây giờ khi đã mang những vết xước, những vết loang lổ trên mặt bàn thì chúng tôi không còn tự tin và vững chắc được như ban đầu nữa. Tôi không trách các bạn mà tôi chỉ hi vọng các bạn có ý thức giữ gìn những dụng cụ, đồ vật trong trường hơn. Vì đó sẽ là những dụng cụ phục vụ cho chính hoạt động học của các bạn.