Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo
Sau đợt nghỉ học dài nhất mọi thời đại vì đại dịch Covid19 thì chúng ta lại càng thêm nhớ nhung mái trường của mình. Điều đầu tiên tôi mong đợi nhất sau đợt dịch này chính là được đến trường.
Buổi sáng đi học, bước vào ngôi trường là tất cả những kỉ niệm, những niềm vui, hình ảnh của bạn bè và thầy cô bắt đầu ùa về. Khi tôi vừa bước vào lớp 7A2 thân yêu của tôi , đám bạn đã nhào đến, ôm chầm lấy tôi, chúng tôi ngồi kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong kì nghỉ dịch, và chúng tôi đã nhớ nhau đến nhường nào. Nhưng ngay sau đó thầy hiệu trưởng đã thông báo lên loa lớp đề nghị chúng tôi giãn cách, chúng tôi lại phải dừng cuộc nói chuyện lại. Tôi đi vòng uanh sân trường và thấy trên sân trường lúc này cũng không còn náo nhiệt như trước nữa. Không những thế, trên sân, lá cây ở khăp nơi, điều này cũng là do hồi nghỉ dịch, sân trường không được ai quét dọn. Mặc dù các bạn học sinh không được nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đã nghĩ ra 1 cách đó là gưi thông điệp giấy, rồi gửi cho nhau.
Ôi, nhớ lại kỉ niệm ấy sai mà sao vừa buồn mà lại vừa vui ! Vui vì được đến trường, đến lớp, gặp lại bạn bè sau nhiều ngày tháng xa cách. Buồn vì không được nói chuyện với bạn bè như thường nữa.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết. Hôm nay là phiên chợ giáp Tết. Khác với mọi lần, từ tờ mờ sáng người ta lũ lượt kéo nhau đi chợ. Tiếng lợn kêu “eng éc”, gà vịt cũng góp phần cho bản nhạc “chợ Tết”, những tiếng “quạc quạc, két két” nghe ầm ĩ làm tôi thức giấc.
Rửa mặt xong và làm mấy củ khoai lang “điểm tâm” tôi theo mẹ đi chợ. Trời ơi, người đông như hội, hàng hóa bày tràn lên cả mặt đê: lợn, gà, thịt, cá tiếp đến là những thứ để làm bánh Tết, như gạo nếp, đỗ xanh, lá dong, lá chuối. Bên cạnh đó là hàng mứt, hàng đường, chè khô Thái Nguyên, rồi đến các thứ tranh ảnh treo Tết: lịch, câu đối, tranh lợn, gà, đám cưới chuột, mấy cô thiếu nữ thổi sáo, đánh đàn. Nối theo dãy hàng đó là quần áo trẻ con đủ các mẫu, các kiểu đẹp quá. Mẹ cũng mua cho tôi một bộ. Tôi rất tiếc không, đi xem được nhiều vì chợ đông quá, chen lấn đi rất chậm, như nhích dần từng bước nên mới chỉ xem được có một góc chợ mà đã gần mười hai giờ, đành phải về đi học buổi chiều.
Sau buổi học về, tôi thấy gia đình đang tấp nập chuẩn bị đón Tết. Ong và bố tôi thì gói bánh chưng, anh tôi thì đang giã giò, sau đó còn gói giò mỡ, giò thủ. Tôi được cắt cử lấy chanh và tro đánh sáng đồ thờ bằng đồng. Một lúc sau lại là buổi hòa âm nghe rất vui tai. Nồi bánh chưng sôi kêu “ùng ục”, tiếng giã giò “bí ba, bí bốp” nghe thật vui tai - quả là vui như Tết.
Buổi tối hôm ấy mới vui, cả nhà ngồi xung quanh nồi bánh chưng nói chuyện râm ran. Ông kể chuyện sự tích “Ông đầu rau”, bà và mẹ tôi vừa chẻ lạt vừa kể lại cái Tết nào ngày xửa, ngàyxưa.. khi chưa có tôi... cả cái Tết chỉ có một vại dưa, một nồi cá kho và mấy bơ gạo tẻ... Thế mà Tết này nào bánh chưng, chả giò, nào thịt gà, cá nướng, ông tôi cười nói: “Bà hay nói chuyện xưa lắm”. Bà tôi nói như phân trần: “Thì ăn cơm mới nói chuyện cũ mà ông”.
Nhìn lên bàn thờ tôi thấy ông tôi trang hoàng rất đẹp. Hai bên là hai câu đối đỏ viết bằng chữ nho tôi không đọc được, nhưng trên bức tường vôi trắng dán la liệt những bức tranh “Đông Hồ”.
Thấy tôi nhìn mãi lên những bức tranh đó, ông tôi chỉ vào từng bức tranh giải thích cho tôi.
Đây là hai bức tranh “lợn có khoáy âm dương” và “gà mẹ đang nuôi con”. Dán lên để cầu mong sang năm mới nhà chăn nuôi thắng lợi, lợn đẻ sai con, gà không bệnh tật. Đây là bức tranh đám cưới chuột vừa cầu mong làm ăn vui vẻ vừa tố cáo anh mèo ăn hối lộ “một con cá rán” mới cho tổ chức cưới xin.
Còn đây là ông Tài, ông Lộc để cầu mong cho gia đình mình sang năm làm ăn phát đạt bằng mười năm trước.
Về khuya tôi buồn ngủ quá nằm xuống chiếu giữa cạnh nồi bánh chưng. Âm quá tôi ngủ luôn...
Tôi đang mơ cái gì đó như đang lạc vào một vườn hoa đầy màu sắc bỗng bị con ong đốt vào tay, tôi giật mình tỉnh dậy thì trong tay là cái bánh chưng con còn nóng anh tôi dúi cho tôi. Tôi sướng quá reo lên: Ôi Tết đã đến thật rồi... Tôi vội rửa mặt, thay quần áo tới thăm thằng Hoàng, bạn tôi, nhà nó nghèo lắm vì năm nay nhà nó mất mùa riêng, ở ruộng đồng trũng mất hết lúa vì lụt. Mẹ nó lại bị ốm mấy tháng nay không ngồi dậy được. Chắc gì đã có cái Tết vui vẻ như nhà tôi.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết. Hôm nay là phiên chợ giáp Tết. Khác với mọi lần, từ tờ mờ sáng người ta lũ lượt kéo nhau đi chợ. Tiếng lợn kêu “eng éc”, gà vịt cũng góp phần cho bản nhạc “chợ Tết”, những tiếng “quạc quạc, két két” nghe ầm ĩ làm tôi thức giấc.
Rửa mặt xong và làm mấy củ khoai lang “điểm tâm” tôi theo mẹ đi chợ. Trời ơi, người đông như hội, hàng hóa bày tràn lên cả mặt đê: lợn, gà, thịt, cá tiếp đến là những thứ để làm bánh Tết, như gạo nếp, đỗ xanh, lá dong, lá chuối. Bên cạnh đó là hàng mứt, hàng đường, chè khô Thái Nguyên, rồi đến các thứ tranh ảnh treo Tết: lịch, câu đối, tranh lợn, gà, đám cưới chuột, mấy cô thiếu nữ thổi sáo, đánh đàn. Nối theo dãy hàng đó là quần áo trẻ con đủ các mẫu, các kiểu đẹp quá. Mẹ cũng mua cho tôi một bộ. Tôi rất tiếc không, đi xem được nhiều vì chợ đông quá, chen lấn đi rất chậm, như nhích dần từng bước nên mới chỉ xem được có một góc chợ mà đã gần mười hai giờ, đành phải về đi học buổi chiều.
Sau buổi học về, tôi thấy gia đình đang tấp nập chuẩn bị đón Tết. Ong và bố tôi thì gói bánh chưng, anh tôi thì đang giã giò, sau đó còn gói giò mỡ, giò thủ. Tôi được cắt cử lấy chanh và tro đánh sáng đồ thờ bằng đồng. Một lúc sau lại là buổi hòa âm nghe rất vui tai. Nồi bánh chưng sôi kêu “ùng ục”, tiếng giã giò “bí ba, bí bốp” nghe thật vui tai - quả là vui như Tết.
Buổi tối hôm ấy mới vui, cả nhà ngồi xung quanh nồi bánh chưng nói chuyện râm ran. Ông kể chuyện sự tích “Ông đầu rau”, bà và mẹ tôi vừa chẻ lạt vừa kể lại cái Tết nào ngày xửa, ngàyxưa.. khi chưa có tôi... cả cái Tết chỉ có một vại dưa, một nồi cá kho và mấy bơ gạo tẻ... Thế mà Tết này nào bánh chưng, chả giò, nào thịt gà, cá nướng, ông tôi cười nói: “Bà hay nói chuyện xưa lắm”. Bà tôi nói như phân trần: “Thì ăn cơm mới nói chuyện cũ mà ông”.
Nhìn lên bàn thờ tôi thấy ông tôi trang hoàng rất đẹp. Hai bên là hai câu đối đỏ viết bằng chữ nho tôi không đọc được, nhưng trên bức tường vôi trắng dán la liệt những bức tranh “Đông Hồ”.
Thấy tôi nhìn mãi lên những bức tranh đó, ông tôi chỉ vào từng bức tranh giải thích cho tôi.
Đây là hai bức tranh “lợn có khoáy âm dương” và “gà mẹ đang nuôi con”. Dán lên để cầu mong sang năm mới nhà chăn nuôi thắng lợi, lợn đẻ sai con, gà không bệnh tật. Đây là bức tranh đám cưới chuột vừa cầu mong làm ăn vui vẻ vừa tố cáo anh mèo ăn hối lộ “một con cá rán” mới cho tổ chức cưới xin.
Còn đây là ông Tài, ông Lộc để cầu mong cho gia đình mình sang năm làm ăn phát đạt bằng mười năm trước.
Về khuya tôi buồn ngủ quá nằm xuống chiếu giữa cạnh nồi bánh chưng. Âm quá tôi ngủ luôn...
Tôi đang mơ cái gì đó như đang lạc vào một vườn hoa đầy màu sắc bỗng bị con ong đốt vào tay, tôi giật mình tỉnh dậy thì trong tay là cái bánh chưng con còn nóng anh tôi dúi cho tôi. Tôi sướng quá reo lên: Ôi Tết đã đến thật rồi... Tôi vội rửa mặt, thay quần áo tới thăm thằng Hoàng, bạn tôi, nhà nó nghèo lắm vì năm nay nhà nó mất mùa riêng, ở ruộng đồng trũng mất hết lúa vì lụt. Mẹ nó lại bị ốm mấy tháng nay không ngồi dậy được. Chắc gì đã có cái Tết vui vẻ như nhà tôi.
Sau đợt nghỉ học dài nhất mọi thời đại vì đại dịch Covid19 thì chúng ta lại càng thêm nhớ nhung mái trường của mình. Điều đầu tiên tôi mong đợi nhất sau đợt dịch này chính là được đến trường.
Buổi sáng đi học, bước vào ngôi trường là tất cả những kỉ niệm, những niềm vui, hình ảnh của bạn bè và thầy cô bắt đầu ùa về. Khi tôi vừa bước vào lớp 7A2 thân yêu của tôi , đám bạn đã nhào đến, ôm chầm lấy tôi, chúng tôi ngồi kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong kì nghỉ dịch, và chúng tôi đã nhớ nhau đến nhường nào. Nhưng ngay sau đó thầy hiệu trưởng đã thông báo lên loa lớp đề nghị chúng tôi giãn cách, chúng tôi lại phải dừng cuộc nói chuyện lại. Tôi đi vòng uanh sân trường và thấy trên sân trường lúc này cũng không còn náo nhiệt như trước nữa. Không những thế, trên sân, lá cây ở khăp nơi, điều này cũng là do hồi nghỉ dịch, sân trường không được ai quét dọn. Mặc dù các bạn học sinh không được nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đã nghĩ ra 1 cách đó là gưi thông điệp giấy, rồi gửi cho nhau.
Ôi, nhớ lại kỉ niệm ấy sai mà sao vừa buồn mà lại vừa vui ! Vui vì được đến trường, đến lớp, gặp lại bạn bè sau nhiều ngày tháng xa cách. Buồn vì không được nói chuyện với bạn bè như thường nữa.
Quang cảnh mái trường thân yêu vào buổi sáng đầu tiên em đi học lại sau kì nghỉ dài chống dịch covid 19 là một quang cảnh rất tuyệt vời đối với em
Trước diễn biến phức tạp của dịch virus corona, học sinh cả nước được nghỉ học ở nhà khiến sinh hoạt của nhiều gia đình bạn học sinh bị đảo lộn.Chúng em Sát khuẩn ngay từ cổng trường để bảo đảm an toàn trg những ngày như thế này. buổi sang hôm nay thật đẹp, trắc vì chúng em đã đc gặp bạn bè của mình. Ánh nắng như tô điểm thêm sắc hồng cho mái ngói đỏ của trường thêm rực rỡ trông như mồng của chú gà trống buổi sớm mai. Từng làn gió thoáng nhẹ như làm cho tâm hồn trở nên thư thái thoải mái hơn. Em đến trường đã thấy lác đác một số bạn ở sân trường rồi, tuy nhiên các phòng học vẫn còn đang đóng cửa im lìm. Những cánh cửa gỗ đen sậm làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch.Phòng học chưa mở cửa nên một số bạn lấy cầu ra đứng vòng tròn chơi đá cầu thể dục buổi sáng. Một số bạn nữ thì chơi nhảy dây. Em cũng chạy đến bỏ cặp dưới cột cờ và tham gia đá cầu cùng các bạn. Chúng em chơi một lúc thì bác bảo vệ đến và mở cửa các phòng học. Em cùng với bạn Minh, bạn Tuấn trực nhật nên không chơi nữa mà vào quét dọn lớp.Nhiều bạn phấn khởi kéo nhau đến xem những bồn hoa xinh xắn của trường. Được yêu thích nhất vẫn là vườn hoa hồng ở cạnh cổng trường. Trong nắng mới, những đóa hồng nhung đỏ rực kiêu sa hé mở từng cánh hoa mỏng manh, trước ánh nhìn trầm trồ của các bạn. Trong đám đông, có những bạn nhỏ xách theo bình nước, chăm chú tưới nước cho từng khóm hoa. Bạn nào cũng cẩn thận từng chút một vì sợ làm tổn thương những bông hoa xinh xắn. Phía sau, trên sân trường là rộn ràng các bạn học sinh vui chơi, cười nói. Bạn thì vội ăn sáng cho kịp giờ vào học. Bạn thì đủng đỉnh vừa đi vừa ngắm sân trường buổi sáng. Bạn thì hớn hở chạy vào lớp để kể cho bạn bè nghe về những điều mình vừa thấy. Thật là vui tươi.
CHÚC BẠN TẾT 2022 VUI VẺ BÊN NGƯỜI THÂN
Hôm nay em vẫn đến trường như mọi ngày, nhưng là trong mùa dịch Covid 19.
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả tuy có rất nhiều học sinh đến trường, nhưng hôm nay vẫn khác mọi ngày. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dần bật lên. Ba dãy nhà tầng được xếp theo hình chữ L, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như quả bóng khổng lồ. Những tia nắng dìu dịu chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non long lanh như những hạt ngọc. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Các bạn xếp hàng cách nhau 1.5 mét, phải đeo khẩu trangđể phòng dịch. Sau khi xếp thành hàng các bạn sẽ nối tiếp nhau tới chỗ rửa tay sát khuẩn, rồi vào lớp học để cô giáo đo nhiệt đô cơ thể. bạn nào trên 38 độ là phải vô phòng để đc cách ly. Sân trường không còn tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Các bạn cũng không đá cầu, nhảy dây nữa.Giờ đây, chỉ còn tiếng các bạn ngồi trong lớp, yên tĩnh đọc bài. Trên cành phượng, cành xà cừ lúc trước những chú chim sẻ, chim chích bông đua nhau nhảy nhót, cất tiếng hót líu lo, giờ đây chúng cũng im lặng, hoà mình với sự im lặng của sân trường. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Bác cũng buồn lắm chứ, buồn vì sự im lặng của chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được dát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: Tùng! Tùng! Tùng!”, thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang.
Em mong sao dịch bệnh nhanh nhanh được đẩy lùi để sân trường được chở về dáng vẻ nhộn nhịp tiếng nói cười của nó hằng ngày.
Học tốt nhé e,
Bài làm:
Hôm nay là ngày chúng tôi phải về lại trường học sau 3 tháng nghỉ dịch như nghĩ hè. Bạn bè tập họp sum vầy vui vẻ biết bao . Những ngày không gặp lại bạn bè khiến tôi càng háo hức đến trường hơn.
Cỏng trường luôn chào đón các học sinh đến trường. Các anh chị cờ đỏ gác cổng không cho ai ra khỏi trường khi không có việc. Những tán lá của cây phuongwj mà tôi rất nhớ thương khi nghĩ dịch. Vào lớp là những bàn cái ghế thân thương. tôi treo cặp sách của tôi bên bàn đó và chạy ra khoảng sân trường rộng lớn tận hưởng một bầu trời thoáng mát của buổi sáng sớm.
một lúc sau, bạn bè các em nhỏ đều đã có mặt đầy đủ chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Những nguwofi đã hoàn thành công việc chuẩn bị bài vở sắp xếp thì gặp gỡ bạn bè bên lớp khác rũ nhau đi chơi. Nhiều người thif ngồi ghế đá trò chuyện vui vẻ. Những bạn thì chơi trốn tìm, đá cầu,....
sau những giây phút nô đùa vui vẻ, tiếng trống cất lên:" Tùng...Tùng...Tùng." Tiếng trống cho biết chúng tôi phải ngừng trò chơi lại và bắt đầu tiết học đầu tiên sau ba tháng nghỉ dịch như nghĩ hè.
Từng giáo viên bộ môn đi đến các lớp dạy học. Các học sinh lấy sách vở nâng niu cuốn sách vật lí, ngữ văn. Tiếng giảng dạy của cô giáo đi vào lòng người vì bao lâu nay cô chưa nói tô tieensg chút nào.
sau hai tiết hcoj đàu tiên lại vang lên tiếng trống giờ giải lao:" Các bạn lại chơi những trò chơi đang chơi dở. nhìu bạn gái súm lại nói chuyện hay thảo luận bài của ban jbef. Có bạn thì chwoi cờ tướng bạn thắng thì vui mưng, ban jthua thì ngơ ngác, ngu ngu , ngơ ngơ,nhìn trời nhìn đất và tự hỏi:" Thu aowr đau thế nhỉ" còn kia là những bạn đang chơi đá cầu, trái cầu cứ bay lên rồi lại rơi xuosng giống như nó sẽ chẳng bao rơi khỏi chân . và rồi chúng toi phải ngồi lại bàn học tiếp tục những tiết hcoj tiếp theo.
Với những ngày đầu tiên tôi rất rất vui vì sau bao năm tháng thì cuối cùng xũng đã gặp lại bạn với bè thật vui biết bao. Bao nhiêu con người cũng đều vui vẻ giống như toi tôi cảm thấy thật sảng khoái mới mẻ khi về lại ngôi trường thân yêu này
---------------> Chúc bạn học tốt
tk nha
Ngày mai (2/3), con lại được đến trường sau kỳ nghỉ Tết dài dằng dặc vì dịch Covid-19. Dù đến trường, con vẫn phải đeo khẩu trang, giãn cách và thực hiện đầy đủ các quy định về phòng chống dịch nhưng mẹ chắc rằng, con sẽ vui lắm vì được gặp lại thầy cô, bạn bè.
Và quan trọng hơn là con được thay đổi cách học online mà không chỉ với con, mà nhiều học sinh đã cảm thấy “quá tải”. Dù thường xuyên động viên con phải cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh nhất là trong điều kiện dịch dã như thế này, cố gắng tập trung nghe giảng để tích lũy kiến thức, nhưng mẹ cũng không thể trách mắng hay phạt con mỗi khi nhìn thấy con uể oải trong các tiết học online, thấy con mất tập trung, thậm chí gà gật…
Mẹ trách sao được khi con đã rất cố gắng, đã tự giác bằng cách mang máy tính ra phòng khách học, bật to míc để chống lại cám dỗ của bản thân. Mà không chỉ có con, mà nhiều bạn lớp con cũng trong tình trạng “tâm hồn treo ngược cành cây” khi học như vậy. Hầu như các câu hỏi, nhiều bạn không tập trung nên không biết cô hỏi gì, khiến cả lớp cười vỡ bụng vì cô hỏi một đằng, con trả lời một nẻo hoặc không liên quan.
Con còn nhớ, có những bạn nhỏ bằng tuổi con, thậm chí em bé hơn con rất nhiều nhưng đã phải xa vòng tay cha mẹ nhiều tháng trời vì dịch dã. Đến cả khi muốn gặp mẹ, cũng phải đứng rất xa. Rồi cả khi những giọt nước mắt ướt đầm vai áo mẹ và con, họ cũng không thể nào sát lại được gần nhau. Đó là sự hy sinh không nhỏ để các con có được ngày đến trường hôm nay.
Vì thế, mẹ mong con đến trường với rất nhiều niềm vui, nhưng cũng đừng quên sự hy sinh cao đẹp của rất nhiều người để con có được niềm vui, con nhé!
Mẹ mong con luôn ý thức được điều này, để luôn làm những điều nhỏ bé mà bất cứ ai cũng có thể làm được, là chấp hành các quy định về phòng chống dịch của nhà trường và xã hội, từ những việc đơn giản như đeo khẩu trang, sát khuẩn, thực hiện giãn cách... Chỉ cần như thế là con cũng đã góp sức mình vào việc giữ sự bình yên cho chính bản thân và xã hội.
Ngày mai (2/3), con lại được đến trường sau kỳ nghỉ Tết dài dằng dặc vì dịch Covid-19. Dù đến trường, con vẫn phải đeo khẩu trang, giãn cách và thực hiện đầy đủ các quy định về phòng chống dịch nhưng mẹ chắc rằng, con sẽ vui lắm vì được gặp lại thầy cô, bạn bè.
Và quan trọng hơn là con được thay đổi cách học online mà không chỉ với con, mà nhiều học sinh đã cảm thấy “quá tải”. Dù thường xuyên động viên con phải cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh nhất là trong điều kiện dịch dã như thế này, cố gắng tập trung nghe giảng để tích lũy kiến thức, nhưng mẹ cũng không thể trách mắng hay phạt con mỗi khi nhìn thấy con uể oải trong các tiết học online, thấy con mất tập trung, thậm chí gà gật…
Mẹ trách sao được khi con đã rất cố gắng, đã tự giác bằng cách mang máy tính ra phòng khách học, bật to míc để chống lại cám dỗ của bản thân. Mà không chỉ có con, mà nhiều bạn lớp con cũng trong tình trạng “tâm hồn treo ngược cành cây” khi học như vậy. Hầu như các câu hỏi, nhiều bạn không tập trung nên không biết cô hỏi gì, khiến cả lớp cười vỡ bụng vì cô hỏi một đằng, con trả lời một nẻo hoặc không liên quan.
Con còn nhớ, có những bạn nhỏ bằng tuổi con, thậm chí em bé hơn con rất nhiều nhưng đã phải xa vòng tay cha mẹ nhiều tháng trời vì dịch dã. Đến cả khi muốn gặp mẹ, cũng phải đứng rất xa. Rồi cả khi những giọt nước mắt ướt đầm vai áo mẹ và con, họ cũng không thể nào sát lại được gần nhau. Đó là sự hy sinh không nhỏ để các con có được ngày đến trường hôm nay.
Vì thế, mẹ mong con đến trường với rất nhiều niềm vui, nhưng cũng đừng quên sự hy sinh cao đẹp của rất nhiều người để con có được niềm vui, con nhé!
Mẹ mong con luôn ý thức được điều này, để luôn làm những điều nhỏ bé mà bất cứ ai cũng có thể làm được, là chấp hành các quy định về phòng chống dịch của nhà trường và xã hội, từ những việc đơn giản như đeo khẩu trang, sát khuẩn, thực hiện giãn cách... Chỉ cần như thế là con cũng đã góp sức mình vào việc giữ sự bình yên cho chính bản thân và xã hội.
Mỏi tay quá gửi E nha
cho cái mở bài thôi:
làng quê em thật sự rất yên bình trong những ngày đại dịch covid đang hoàng hành.tất cả mọi nơi đều vắng bóng những tiếng nói cười chỉ vì nó,nhưng cũng khiến cảnh làng em đẹp hơn vì đường làng thực sự rất đẹp...
Nếu ai có hỏi từ đầu năm tới giờ, em ấn tượng vs sự kiện nào nhất thì em sẽ trả lởi ngay mà ko cần suy nghĩ nhiều rằng đại dịch covid 19,vì nó là khoảng thởi gian rất đáng sợ.
Làng quê em trong những ngày covid 19 thật vắng vẻ . Những người dân không ai ra khỏi cổng . Các tiệm tạp hóa đã ngưng bán một thời gian để đẩy lùi dịch bệnh covid 19 . Người dân cùng nhau vệ sinh nơi khu mình ở. Một số nơi cách ly rất nghiêm ngặt . Mọi người trong xóm em , nhà nào nhà ấy cũng mua vài thùng mì tôm dự trữ trong mùa corona . Những ngày ấy làm cho làng quê em thật vắng vẻ và tẻ nhạt , không còn có tiếng cười đùa của những đứa trẻ con , không có những tiếng nói chuyện giữ rít của mấy bà hàng xóm , không còn những tiếng xe máy của những người đi chợ vào giờ canh gà . Không chỉ vậy không còn những tiếng của đứa trẻ tíu tít rủ nhau đi học .
Tóm lại em căm thù dịch covid 19 em mong không còn dịch nữa chúng em đc tới trường vui chơi cùng bạn bè và tự do đi lại.