Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a. - Từ đồng nghĩa với từ biên cương là từ biên giới.
b. - Từ đầu được dùng theo nghĩa chuyển.
- Từ ngọn được dùng theo nghĩa chuyển.
c. Trong bài thơ Chiều biên giới của Lò Ngân Sủn có hai đại từ xưng hô. Đó là "em" và "ta".c
d. * Câu văn miêu tả: Chiều biên giới thật đẹp khi ta được ngắm nhìn hoa đào đua nở thắm hồng; mùa sở ra cây non chổi biếc; và từng bậc thang nơi lưng đồi: lúa đang trĩu hạt mỡ màng, trông xa như từng lớp mây đang sà xuống mặt đất.
a.
Đoạn văn trên có 2 từ láy là: mênh mông, rập rờn.
b.
Đoạn văn trên có 2 danh từ riêng: Việt Nam và Trường Sơn.
c.
Đoạn văn trên có 2 động từ là: bay lả, che.
Ngôi nhà tựa vào nền trời sẫm biếc
Thở ra mùi vôi vữa nồng hăng
Ngôi nhà giống bài thơ sắp làm xong
là bức tranh còn nguyên màu vôi, gạch.
a. Đoạn thơ trên được trích trong bài thơ "về ngôi nhà đang xây" Của tác giả Đồng Xuân Lan
b. Những biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn thơ trên là gì? Tìm những từ ngữ thể
hiện các biện pháp đó.
người ta nhân hóa :
a Ngôi nhà như một sinh linh khổng lồ, đang “ tựa” mình vào nền trời sẫm biếc.
Con người thân thiện. Cảnh vật cũng thân thiện, chan hoà với nhau qua cách nhân hóa rất tài tình. Góc nhìn em đang đứng ngắm khiến ngôi nhà hiện lên càng thêm nổi bật. Ngôi nhà đứng đó nghỉ ngơi sau một ngày vất vả, “ thở” ra mùi vôi vữa nồng hăng. Những từ ngữ “ tựa”, “ thở” khiến cho ngôi nhà cũng như biết cọ quậy, giống như một anh chàng khổng lồ đáng yêu trên mặt đất. Cách miêu tả chân thực mà lại rất đỗi sinh động!
Ngôi nhà giống bài thơ sắp làm xong, chỉ cách ví von
Là bức tranh còn nguyên màu vôi gạch
Quê em ở vùng cao Tây Bắc, trập trùng núi, trập trùng mây. Ngọn đèo có tên là Cổng Trời bởi đây là nơi cao nhất, tưởng chừng như lối lên trời. Giữa hai bên vách đá, mở ra một khoảng không gian bát ngát. Tiếng gió réo ù ù bên tai. Những đám mây trắng lãng đãng trôi về tận phương nào.
Từ đỉnh đèo nhìn ra xa, chúng ta sẽ thấy bao sắc màu rực rỡ của cỏ hoa, dệt nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Từ lưng chừng núi, ngọn thác ào ào đổ xuống, bọt tung trắng xoá. Con suối trong xanh soi bóng đàn dê đang thong dong gặm cỏ. Đi giữa bạt ngàn rừng núi hoang sơ, ta sẽ có cảm giác như lạc vào cõi thần tiên huyền ảo bởi lớp sương chiều bốc lên mờ mờ như khói toả.
Dọc những triền đổi nhấp nhô là các thửa ruộng bậc thang nối tiếp nhau, trông xa như sóng lượn. Những vạt nương đã đến ngày thu hoạch vàng nâu như màu mật ong. Trong thung lũng, màu vàng của lúa chín tràn ngập khắp nơi. Trên những lối mòn từ bản vào rừng, rộn rã tiếng nhạc ngựa rung Người Giáy, người Dao đeo gùi trên lưng, vào rừng tìm măng hái nấm. Những vạt áo chàm thấp thoáng nhuộm xanh cả nắng chiều. Tiếng gió thổi, tiếng suối reo, tiếng chim hót... tạo thành bản nhạc quen thuộc của vùng rừng núi quê em.
Cổng trời, khoảng trời vách đá
Cổng trời, mặt đất, khoảng trời, vách đá