Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hôm nay là ngày cô giáo trả bài kiểm tra ngữ văn 1 tiết, lòng tôi hồi hộp, lo lắng không biết mình được mấy điểm, có bị điểm kém hay không. Cô đi xuống lớp và phát bài, tôi nhìn xung quanh, có bạn thì vui vẻ nhưng cũng có bạn thì mặt buồn buồn, có vẻ như bị điểm kém. Cuối cùng cô cũng đã phát đến bài của tôi, tôi nhìn vào bài kiểm tra rồi sung sướng vì tôi đã được điểm 10. Cả lớp chỉ có vài bạn được 10 và được cô khen nên tôi thấy khá tự hào về mình. Tôi sẽ học tốt hơn nữa dể có thêm nhiều điểm 10 hơn nữa.
Cho đến giờ đây, em vẫn không sao quên được sự việc ngày hôm đó-em đã làm bố mẹ buồn. Như thường lệ bố em đi làm tới tối mới về. Hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. Bố, em và chị thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. Em vừa đi vừa hát, nét mặt vui mừng. Mải nghĩ đến việc được mẹ khen mà em đã giẫm phải viên bi mà lúc nãy chơi với bạn. Sau đó em bị ngã rất đau, nhưng đó ko phải là điều mà em bận tâm. Điều làm em cảm thấy có lỗi nhất là khi ngã, bắt canh em cầm trên tay đã bắn vào chiếc áo mà bố đã chọn làm quà tặng mẹ. Em vội xin lỗi mẹ. Mẹ chỉ ừ mà không mắng nhưng em biết bố mẹ đang rất buồn. Em đã làm hỏng bữa cơm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công để chuẩn bị. Em thật đáng trách. Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình. Em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều. Qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu không sẽ hỏng chuyện. Thật đúng là: " Sai 1 li đi 1 dăm"
Cho đến giờ đây, em vẫn không sao quên được sự việc ngày hôm đó-em đã làm bố mẹ buồn.
Như thường lệ bố em đi làm tới tối mới về. Hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. Bố, em và chị thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. Em vừa đi vừa hát, nét mặt vui mừng. Mải nghĩ đến việc được mẹ khen mà em đã giẫm phải viên bi mà lúc nãy chơi với bạn. Sau đó em bị ngã rất đau, nhưng đó ko phải là điều mà em bận tâm. Điều làm em cảm thấy có lỗi nhất là khi ngã, bắt canh em cầm trên tay đã bắn vào chiếc áo mà bố đã chọn làm quà tặng mẹ. Em vội xin lỗi mẹ. Mẹ chỉ ừ mà không mắng nhưng em biết bố mẹ đang rất buồn. Em đã làm hỏng bữa cơm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công để chuẩn bị. Em thật đáng trách.
Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình. Em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều. Qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu không sẽ hỏng chuyện. Thật đúng là: " Sai 1 li đi 1 dăm"
(*) Dựa vào dàn bài chi tiết bạn tự thiết lập thành bài văn nhé :
I. Mở bài: Giới thiệu một lần em mắc lỗi
II. Thân bài: Kể một lần em mắc lỗi.
1. Nguyên nhân em mắc lỗi:
- Buổi chiều hôm đó ba mẹ đi vắng, em ở nhà một mình
- Ba mẹ giao cho em nhiệm vụ trông nhà
- Ở nhà một mình buồn không biết làm gì
- Bạn bè qua rủ e đi đá banh
- Em đi tới khuya mới về
2. Kể diễn biến của sự việc
- Em đi chơi mải mê,quên cả giờ
- Ba mẹ về không thấy em
- Tới khuya em chưa về ba mẹ đi tìm
- Ba mẹ tìm em khắp mọi nơi
- Ba mẹ vô cùng lo lắng, gọi điện hỏi thăm bạn bè và ông bà
- Khi nhớ đến thời gian thì đã tối trễ
- Em về nhà với sự lo sợ
- Ba mẹ đã ngồi chờ sẵn khi em về
- Ba mẹ đã biết em đi chơi
3. Kết quả của sự việc:
- Ba em không nói gì bỏ lên nhà
- Mẹ em nói em tắm rồi dọn cơm em ăn
- Em ăn trong sự hối hận vô cùng
- Sáng hôm sau cả nhà em như chiến tranh lạnh, không ai nói với ai câu gì
- Em là nguyên nhân khiến ba mẹ em cải nhau
III. Kết bài: Nêu cảm nghĩ của em về một lần em mắc lỗi
Đề bài: Biểu cảm về loài cây em yêu: cây bàng. Trước sân nhà em có một cây bàng. Truờng em cũng rất nhiều bàng. Hai bên hè phố nơi em ở lại là những dãy bàng xanh ngút ngái. Những cây bàng đứng đó, nhìn em lớn lên và lưu giữ bao kỷ niệm ấu thơ. Em yêu cây bàng như yêu một người bạn gần gũi nhất, thân thương nhất và không bao giờ vắng mặt trong cuộc sống của em. Vào mùa nào, cây bàng cũng có một vẻ đẹp riêng, khi trẻ trung xanh mướt khi già cỗi, sắt siu. Cây bàng lúc tươi tắn, lúc trầm ngâm, lúc vui, lúc buồn như con người vậy. Em thích nhất là ngắm nhìn cây bàng vào xuân. Đó là mùa hồi sinh của vạn vật. Trong làn mưa bụi, hơi lạnh se se, những chồi non chúm chím hé nở trên những nhành cây gầy mảnh vươn dài, xoè rộng. Màu xanh non nớt, mượt mà ấy làm dãy phố sáng bừng lên sau một mùa đông dài xanh xám. Có lúc em thấy cây bàng đang cháy lên những ngọn nến xanh. Có lúc em lại thấy dường như bàng là một cô gái đang múa đèn duyên dáng. Cây bàng biến hoá với bao hình dáng kỳ diệu. Những chồi bàng lớn rất nhanh. Khi trong những vòm lá bắt đầu lấp ló nhánh hoa li ti ấy là lúc mùa xuân sắp tàn nhường quyền tạo hoá cho mùa hè rực rỡ. Mùa hè sang mang đến cho cây bàng một sức sống mạnh mẽ. Cả phố phường ngợp bóng mát xanh um của những tán bàng toả rợp. Em lại được nô đùa chơi đồ hàng, chơi nhảy dây với lũ bạn dưới gốc bàng. Cây bàng đu đưa, rì rào hiền như một người bạn lớn tốt bụng xoè rộng cánh tay cầm ô che nắng cho chúng em vui chơi. Và mỗi buổi trưa hè, em lại mở cửa sổ ngủ dưới tiếng ve bàng râm ran êm ả, dưới vòm hương lá bàng nồng dịu và những chùm quả xanh non chao chao trong nắng. Lũ trẻ trong xóm em bao giờ cũng háo hức đón cây bàng vào thu. Bởi khi ấy những chùm quả bàng bắt đầu chín toả hương thơm nồng nàn ngai ngái phảng phất quyến rũ khắp phố phường . Em còn nhớ một buổi chiều đi lao động ở trường, cả cô trò tụ tập dưới gốc bàng to nhất sân trường đẩy bàng chín ăn. Cô cứ đẩy được chùm nào cả bọn lại xúm xút tranh nhau. Em cắn ngập răng vào quả chín cảm nhận cái vị ngọt rất riêng, bùi ngùi như vị của nắng thu mà thêm yêu da diết cây bàng thân quen ấy. Cây bàng sần sùi, nâu xám. Mỗi vết nám là một kỷ niệm học trò được lưu giữ . Một ngày nào đó, khi em xa rời mái trường yêu dấu, em sẽ về đây đặt tay lên những vết chai sần này để tìm lại bao ký ức đẹp tuổi thơ. Thương nhất là khi cây bàng vào đông. Dãy bàng ngoài phố thỉnh thoảng lại rùng mình khi cơn gió lạnh lướt qua. Trong nắng đông hao hao, những chiếc lá bàng đỏ sạm buồn buồn. Bà bán xôi đầu ngõ gói xôi bằng chiếc lá đỏ ấy cầm gói xôi vừa thổi vừa ăn, em mới thấy cây bàng dù khi tươi tốt hay khi tàn úa vẫn luôn luôn có ích cho đời. Dưới gốc bàng đơn côi, trơ trọi khẳng khiu ngoài phố, quán cóc mọc lên nhiều hơn, lũ trẻ xóm em ít ngồi chơi hơn. Còn ở sân trường thì thật vắng vẻ. Chúng em chẳng muốn ra ngoài vì lạnh. Lúc ấy trông cây bàng thật tội. Cái dáng gầy guộc, khô se thỉnh thoảng lại lay lay như muốn gọi chúng em “Lại đây chơi với tôi đi, tôi buồn lắm”! Nhưng chắc chắn bàng sẽ vượt qua mùa đông buốt giá một cách dễ dàng thôi. Trong cái giá rét ấy, những nhánh cây ngày nào cũng giơ ngón tay gầy gom nắng đông lại chăm chút, ấp ủ một cái gì đó để khi mùa xuân về thì tách lên những búp nõn xanh tươi. Cây bàng lại hồi sinh, lại bắt đầu một vòng sống mới đẹp đẽ hơn, rực rỡ hơn. Em rất khâm phục sức sống bất diệt của cây bàng. Em yêu cây bàng như yêu một người bạn lặng thầm bình dị và gần gũi. Người bạn ấy lúc nào cũng ở bên cạnh em, có mặt trong cuộc sống của em. Một ngày nào đó, em không còn được ăn trái bàng chín thơm nồng, không được cầm gói xôi bọc lá bàng đỏ đầu đông nóng hổi, không được nghe tiếng ve bàng rộn rã thì cuộc sống khi ấy sẽ tẻ nhạt biết bao. Cây bàng là nhà ở, là phố phường, là trường học, là kỷ niệm...là tất cả những gì mà em gắn bó và yêu quý.
Đời sống ngày càng nâng cao, yêu cầu về học vấn của mỗi người càng cần thiết. Có rất nhiều phương tiện giúp ích cho chúng ta vào việc học tập như: Internet, điện thoại, máy tính,.... Nhưng phương tiện để học hữu hiệu đạt kết quả cao nhất là sách. Nó góp phần tu dưỡng nhân cách, ý thức của mỗi con người chúng ta. Chính vì vậy mà sách là ngọn đèn bất diện trong trí tuệ mỗi con người.
Vậy, sách là gì? Sách là kết tinh tri thức của loài người, là thành tự phản ánh nền văn minh của nhân loại qua từng thời đại và lịch sử. Có quyển sách được khắc lên trên đá, được viết lên hàng trăm tấm da thú. Có quyển được tồn lưu trên hàng nghìn mộc bản. Có những pho sách gồm hàng triệu chữ, hàng nghìn chương, hàng trăm quyển vô cùng đồ sộ. Ngày nay, kĩ thuật in ấn hiện đại giấy mực tốt, không còn như ngày xưa nên rất đẹp. Sách chứa đựng những tư tưởng của nhân văn, những ý nghĩa sâu xa khiến con người ta phải suy nghĩ. Những dòng chữ trong sách không phải đọc qua loa mà phải đọc từng câu, từng chữ, phải nghiền ngẫm từng dòng mới hiểu được hết giá trị của nó.
TỪ lâu sách đã đi vào cuộc sống của mỗi con người, khuyên răn, chỉ bảo con người thêm hiểu biết và như người bạn thân song hành. Sách đồng hành với chúng ta từ thuở ấu thơ đến khi chúng ta ra đi mãi mãi, trong tay vẫn còn cầm quyển sách. ĐÚng vậy. Tuổi già đọc sách để tu dưỡng tinh thần, tuổi thơ đọc sách để được sống với cô Tấm xinh đẹp, với dũng sỉ Thạch Sanh chém chằn tinh, bắn đại bàng, để được đi chu du với các nàng công chúa, các chàng hoàng tử, .... Còn cuộc đời của học sinh chúng tôi gắn bó với sách giáo khoa, sách tham khảo, sách nâng cao để dần bước lên những nấc thang của văn hóa, của khoa học. Sách biết làm đẹp cho đời, sách góp phần bồi đắp tình nhân ái , lẽ sống công bằng, biết san sẻ để được cùng mọi người sống tự do, hạnh phúc. Khi chưa biết sách là người thầy, khi căng thẳng sách là người mẹ ân cần an ủi, chở che. Sách lịch sử cho ta biết các anh hùng xưa có công dựng nước và giữ nước để nhớ ơn, báo đáp cội nguồn. Sách địa lí giúp ta biết được những địa danh, những danh lam thắng cảnh trên thế giới. Sách văn học thì có những câu ca dao, tục ngữ được đúc rút từ khinh nghiệm của ông cha ta ngày xưa. Nói tóm lại, sách rất quan trọng trong đời sống con người chúng ta.
Nhưng bây giờ, trong thực tế, trên thị trường có rất nhiều loại sách giả, sách nhái, sách có chủ đề không đúng với cacschuaanr mực của xã hội. Cấc bạn ơi, hãy chọn đúng loại sách mà đọc nhé! Mua bán sách giả là giết chết sách thật đấy! Nhưng đừng vì thế mà lại đi khinh rẻ sách nhé! Các bạn phải biết trân trọng những quyển sách mình có. Đó mới là yêu sách!
Ngày nay, các thiết bị hiện đại như ti vi, điện thoại đã lên ngôi nhưng đâu đó vẫn còn tiếng đọc ê a của học trò, vẫn còn những bạn học sinh trao đổi bài toán khó của sách nâng cao dưới gốc cây bàng. CÒn với riêng tôi, sách mãi là ngọn đèn bất diệt tronng trí tuệ của mỗi con người.
Ngày hôm nay là chủ nhật, nên em dành thời gian dọn dẹp lại bàn học của mình. Chợt em tìm thấy trong góc phòng một chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng một chú lật đật bị vỡ ở một bên thân. Nhìn chú, em lại nhớ về một lần nói dối khiến mẹ phải buồn xảy ra vào năm ngoái.
Lúc đó, em đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, nhưng chẳng có chương trình gì thú vị cả. Vậy nên em đã chạy vào phòng bố mẹ để chơi. Trong lúc em loay hoay xem chiếc hộp nhạc, thì vô tình làm rơi chú lật đật xuống đất. Cú rơi không quá mạnh, nhưng làm một bên thân chú bị vỡ ra. Khi đó, em hoảng hốt vô cùng, bởi em biết đó là món quà của một người bạn ở xa tặng mẹ. Lâu nay vẫn được mẹ giữ gìn cẩn thận. Thế là, em đã lấy một miếng băng dính, dán lại mảnh vỡ đó, đặt chú lật đật vào vị trí cũ rồi chạy về phòng.
Tối hôm đó, em ăn cơm, học bài rồi đi ngủ trong sự thấp thỏm và lo âu, vì sợ bị phát hiện. Nhưng em cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật. Ngày hôm sau lúc đi học về, nhìn thấy mẹ ngồi xem ti vi trong phòng khách, em có một thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi em vẫn chào mẹ với giọng điệu như hằng ngày rồi ngay lập tức trở về phòng. Ngồi trên bàn, em liên tục tự trách bản thân mình: Sao mày lại hèn nhát vậy, mày quên hết những bài học mà cô giáo đã dạy rồi ư? Quên đi sự tin tưởng của bố mẹ dành cho mày ư? Em cứ ngồi dằn vặt bản thân như vậy mãi một lúc, rồi cuối cùng, em lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ.
Khi em thú nhận sự thật với mẹ, đôi mắt cứ nhìn thẳng xuống đất, không dám nhìn mẹ. Nghe em trình bày xong, mẹ gọi em ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mẹ, rồi nói: “Mẹ rất vui vì con đã dám nói cho mẹ sự thật. Ngay tối hôm qua, mẹ đã phát hiện ra mảnh vỡ của chú lật đật rồi. Và nhìn ánh mắt con là mẹ đã hiểu ra sự việc. Mẹ chỉ chờ con nói cho mẹ điều đã xảy ra mà thôi. Thực sự, suốt đêm qua đến nay mẹ đã rất buồn, vì nghĩ rằng con của mẹ không phải là người trung thực. Nhưng hành động này của con đã khiến mẹ vui lắm. Vì con của mẹ thật dũng cảm”. Nói rồi, mẹ cười dịu dàng vuốt lấy tóc em.
Sau sự kiện lần đó, mẹ định vất chú lật đật bị hỏng đi. Nhưng em đã xin lại, cất vào một chiếc hộp để giữ nó làm kỉ niệm. Để mãi không quên lần lỡ khiến mẹ phải buồn này. Em luôn tự nhủ, sẽ mãi luôn là một người con trung thực, ngoan ngoãn để mẹ luôn được vui vẻ.
ch mik ấy ain vậy