K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 1:Ở đằng xa,nơi ấy,một cô bé với mái tóc nâu trà,đôi mắt màu lục ánh lên vẻ ngây thơ dịu hiền.- HOEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!Kero chui ra từ hộc bàn,dụi dụi mắt vài cái rồi nói:- Hồi nãy tớ gọi cậu dậy mấy lần,chọt lét hàng ngàn lần mà cậu không chịu dậy nên tớ ... hờ... ngủ tiếp. " Bịch " Kero rơi xuống sàn nhà và ngủ tiếp.- Hu hu trễ rồi trễ rồi TRỄ...
Đọc tiếp

Chap 1:

Ở đằng xa,nơi ấy,một cô bé với mái tóc nâu trà,đôi mắt màu lục ánh lên vẻ ngây thơ dịu hiền.

- HOEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!

Kero chui ra từ hộc bàn,dụi dụi mắt vài cái rồi nói:

- Hồi nãy tớ gọi cậu dậy mấy lần,chọt lét hàng ngàn lần mà cậu không chịu dậy nên tớ ... hờ... ngủ tiếp. " Bịch " Kero rơi xuống sàn nhà và ngủ tiếp.

- Hu hu trễ rồi trễ rồi TRỄ RỒI!!!!!!!!!!!

Dưới nhà vọng lên tiếng nói ấm áp

- Sakura,dậy đi con!

- Vâng!!!!!

Sakura vội thay đồng phục,xách luôn cái cặp xuống....

" Bịch bịch bịch "

- THÔI CHỚT!!!!!!!!!!!!!!

" Bạch bạch bạch "

- Kero - chan! Kero - chan!!!! Cái tạp dề hôm qua tớ để đâu ? Để đâu ???? Hôm nay có tiết nữ công gia chánh đấy!

- Ư...ở...nó ở...trong cái túi xách cậu treo trên tường ấy.

- Đây rồi!!! Cảm ơn nhé Kero - chan,tớ đi đây!!

- Đi cẩn thận... - Kero uể oải nói trong sự mệt mỏi.

" Rầm!!! "

- Thiệt tình...dặn rồi mà...

- Sakura,con sao thế?

- A...huhu,con ổn (T o T)

Sakura lao vào phòng bếp,chộp luôn cái bánh anh hai làm,mang patin vào rồi trượt đi cái vèo.

- Con chào ba ạ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Đi cẩn thận con nhé!

- Hộc hộc,buồn quá,anh Yukito ra trường mất rồi,giá mà...

" Ting! "

- À rế....chiếc đồng hồ.

Sakura nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ,đôi mắt mở to kinh ngạc.

- HOEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!!!!!7 giờ mất rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lát sau khi tới trường,mở xoạch cửa ra thật mạnh khiến mọi người hú hồn.

" Bộp bộp " Tomoyo cười vỗ tay.

- May cho cậu đó Sakura - chan. Cô Mizuki chưa đến.

- Phù~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~ Còn nữa ~~~~~~~~~~~~~

2
14 tháng 2 2019

Mau ra chap ms nha, hồi hộp lắm, ^^

14 tháng 2 2019

hihi

logic thế😂 😂

14 tháng 12 2018

thế ms là mk

20 tháng 7 2019

khốn nạn lắm

CUỘC ĐỜI KHÔNG TRÒN TRỊA   Một người tàn tật đi đến thiên đường tìm Thượng Đế. Ông ta trách móc Thượng Đế không cho ông ta một thân thể lành lặn. Thượng Đế liền giới thiệu ông ấy làm quen với một người, người này vừa qua đời và được lên thiên đường. Người này xúc động nói với người tàn tật: "Anh nên bằng lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân đi, hỡi anh...
Đọc tiếp

CUỘC ĐỜI KHÔNG TRÒN TRỊA

   Một người tàn tật đi đến thiên đường tìm Thượng Đế. Ông ta trách móc Thượng Đế không cho ông ta một thân thể lành lặn. Thượng Đế liền giới thiệu ông ấy làm quen với một người, người này vừa qua đời và được lên thiên đường. Người này xúc động nói với người tàn tật: "Anh nên bằng lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân đi, hỡi anh bạn của tôi, bởi vì ít ra thì anh vẫn còn sống."

   Một người thất bại trên chốn quan trường bị đẩy xuống làm một người bình thường. Ông ta trách móc Thượng Đế không cho mình quyền cao chức trọng. Thượng Đế liền giới thiệu người tàn tật với ông ta. Người tàn tật nói: "Phải biết bằng lòng với bản thân đi, ít ra thì thân thể của ông vẫn còn lành lặn".

   Một thanh niên đến tìm Thượng Đế, anh ta phàn nàn với Thượng Đế rằng, mọi người không tôn trọng và coi trọng anh. Thượng Đế giới thiệu anh ta làm quen với người thất bại trên chốn quan trường. Người đó nói với anh thanh niên: "Anh phải biết bằng lòng đi, ít ra anh còn trẻ, đường đi phía trước của anh còn dài lắm".

   Suy nghĩ của anh (chị) về câu chuyện trên.

Bài làm

Cuộc đời! Đôi khi không như ta mong đợi! Có lúc nó gian nan, khổ cực, tuyệt vọng; có lúc thì lại may mắn, vui vẻ, hạnh phúc. Mỗi người có một cuộc đời khác nhau. Nhưng không có cuộc đời nào tròn trịa, hoàn hảo cả. Hầu như, mọi người đều nghĩ là tất cả là tại Thượng Đế. Trách móc Ngài không có lòng thương người, không giúp cho mọi người có những cuộc đời tròn trịa. Nhưng không phải thế! Cuộc đời tròn trịa và tươi đẹp nhất là cuộc đời của những ai biết vượt lên khó khăn, gian khổ. Biết tự mình tạo ra cuộc đời cho chính bản thân mình mà không phụ thuộc vào ai cả. Thượng Đế không cho cuộc đời nào tròn trịa cả bởi vì ngài muốn chính con người phải biết vượt qua nó, đó chính là thử thách của ngài dành cho chúng ta.Vậy mà ta lại không biết điều đó. Ước gì mọi người chúng ta đều biết yêu thương, quý trọng cuộc đời của mình. Phải thấy biết ơn khi mình được sinh ra, được sống và được làm việc. Có những cuộc đời rủi ro, bất hạnh vì mới sinh ra đã kết thúc. Nhưng lại có những cuộc đời may mắn vì được sống lâu, làm ăn phát đạt. Nhưng ta có biết rằng đó chính là món quà quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho ta. Mọi người không những không biết ơn món quà đó mà lại còn than thở, trách móc Thượng Đế - người đã tặng cho họ món quà ấy.  Tại sao Thượng Đế lại không dạy cho ta rằng đó là cách Người đánh giá một con người khi mà ta còn sống? Mà đến khi họ mất đi rồi, Ngài mới cho họ biết để rồi họ hối hận và tự trách móc mình là tại sao lúc còn sống mình lại không làm như thế? Nhưng Ngài không sai, nếu lúc họ còn sống, Ngài dạy cho họ cách sống thì đó đâu phải là cuộc đời nữa! Ngài muốn con người tự biết định hướng cho tương lai, biết tự hối hận với quá khứ và biết bằng lòng với hiện tại. Đó mới là cuộc đời, cuộc sống! Những người biết vậy là những người hạnh phúc và có cuộc đời tròn trịa. Cuộc đời ta tròn trịa khi ta biết bằng lòng với chính mình:

                                             “Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
                                            Sao ta không tròn ngay tự trong tâm”

                                                                      (Nguyễn Quang Hưng)

0