Mộng mơ đầu đời-Cùng nhau ngắm sao băng.
Chương 1:
Nhà tôi ngay góc phố, cạnh nhà anh. Anh là một con người điềm đạm, ôn nhu, anh chỉ hơn tôi có 2 tuổi.Lúc nhỏ anh thường rụt rè, nhưng đâu có chỉ thế tôi còn rụt rè hơn. Ngày đầu tôi mới chuyển đến, anh và bố sang làm quen và chào hỏi tôi cùng mẹ. Anh uể oải đi sau bố còn tôi với hai mắt long lanh vừa rụt rè núp sau lưng mẹ.Anh nhìn xuống đất, rồi nhìn lên trần, cố gắng để không nhìn vào tôi.Chợt bố anh bảo anh:
- ''Lại chào em đi con.''
Anh mới giật thõm mình, gãi đầu gượng gạo nói:
- ''Anh là Mạn Bắc, chào em''.Tôi cũng nhìn chằm vào anh và ngày thơ nói:
-'' Em là Thiên ý, anh đẹp trai quá hihi''.Anh gượng gạo, cúi mặt.
......................................................
Lúc tôi lên sáu, anh lấy xe đạp đèo tôi đi học, sáng nào cũng vậy, anh dậy rất sớm.Sang giúp nhà tôi bao nhiêu việc . Anh chỉ hơn tôi có hai tuổi nên chúng tôi học cùng trường, anh học giỏi, vào tận lớp A, còn tôi chỉ ở lớp B.Tôi ngày nhỏ tưởng tình yêu tuổi thơ chỉ là một trò đùa không ngờ lại chính là câu chuyện làm tôi nhớ nhất.Vào những ngày ấy, tôi hạnh phúc biết bao.Ngày nào cũng được gặp anh, nhìn anh, nói chuyện rôm rả.
Năm tôi lên bảy, anh lên chín. Cũng như năm trước anh cũng đèo tôi đi học, nhưng lại không phải đi với mình tôi. Chả là lớp anh mới có một chị mới chuyển về trông rất xinh.Nên anh rất quý chị ấy, hôm nào chị ấy của nên nhà nhờ anh giảng bài nên anh không có nhiều thời gian để gặp tôi.Thế nhưng sau này tôi mới biết, chị ấy là chị em song sinh với anh. Bố mẹ anh li hôn sau khi mẹ anh vừa mới sinh anh chưa được một năm. Nhà ngoại anh tuy rất giàu có nhưng bên nhà nội lại rất nghèo. Mẹ anh cương quyết lấy bố anh mặc dù bị người nhà ngăn cản.Sau đó vì quá nghèo khó bố anh không thể nuôi nổi mẹ con nên nhà ngoại đưa mẹ anh về.Vớn dĩ lúc đầu anh cũng theo mẹ về nhà ngoại nhưng vì vấn đề hai con nên anh được bố nuôi đến 15 tuổi rồi về nhà ngoại hưởng thừa kế. Anh thế còn may, tôi từ khi sinh ra chưa một lần được biết bố mình là ai nên cũng rất tội nghiệp. Nhưng mẹ tôi lại khác, nhà mẹ tôi cũng rất khá giả:bà là tiểu thư trong một nhà quyền quý nhưng bà chẳng muốn thừa kế chút nào.Bà ra ngoài bươn chải tự sống. Thật ra cũng chẳng phải điều gì, chả là mẹ tôi vẫn muốn chờ người bố đáng kính đã bỏ rơi 2 mẹ con chúng tôi.
Mùa xuân năm đó, trường của chúng tôi tổ chức giải bóng đá, nên anh rất thường xuyên đi luyện tập với bạn. Anh thường dẫn tôi đi theo, đứa nào cũng lại trêu tôi nhưng anh lại bảo vệ tôi.Đứa nào cũng khen tôi xinh, rất dịu dàng.Còn mắt anh cứ thế mà đỏ lên, chắc ăn nhầm ít giấm.Cứ vậy tôi tưởng anh là tình yêu mong manh dễ vỡ của tôi.
Ngày 15/ 4/1991. Là sinh nhật lần thứ 10 của anh, bạn bè anh cũng tới, và hơn thế đó là mẹ và em gái anh. Anh không vui vì điều đó, bố mẹ anh mỗi khi gặp nhau người thì khóc, người thì tránh mặt.Bản thân anh cũng không tránh được điều đó, làm sao anh có thể gần gũi một người mẹ từ khi sinh ra anh chưa từng được anh vào cửa lớp một lần, chưa hôn chào tạm biệt một lần.Còn tôi, cũng vậy, chắc anh và tôi giống nhau.
Sang năm học mới, là năm tôi lên lớp 3, lúc đó đối với anh là thời kì quan trọng, là lúc anh chuyển cấp sang trường mới.Vậy nên việc học của anh thì ngày càng bận rộn hơn, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để nói chuyện với anh. Tôi chỉ có thể nhìn ra của số ngắm anh học bài.Tôi chẳng ngờ ngày đó cũng đến.............
P/s: Truyện chính chủ, thằng nào edit nó xin hãy nói vs chủ tus nhé. Hãy comment góp ý, share, và fl mk nghen.
link wattpad:https://www.wattpad.com/user/akari77tanaka06
Mẹ chính là ng yêu ta nht fai khg bn?
Mẹ luôn làm tất cả vì con.
Mẹ là đôi cánh mỗi khi con muốn bay lên trời. Mẹ làm tất cả vì con
.Có nhiều lúc con muốn được ôm chầm lấy me như mẹ đã từng ôm con.
Nhưng sao con không thể, không thể ôm mẹ vì con ngại.
Đó là suy nghĩ sao của con, con muốn ôm mẹ và nhiều hơn thế nữa.
Có nhiều lúc con làm mẹ thất vọng, con làm mẹ xấu hổ.
Nếu con là mẹ con sẽ giận chính con, nhưng sao mẹ ơi!
Mẹ đã tha thứ tất cả cho con.
Nên con muốn nói rằng" Con yêu mẹ"