Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Người ta mở thêm nhiều tuyến đường mới trong thành phố
Cách 1 : Nhiều tuyến đường mới trong thành phố được người ta mở thêm
Cách 2: Nhiều tuyến đường mới trong thành phố được mở thêm
a. Ca phẫu thuật đã đc các bác sĩ thực hiện thành công.
b. Một số đồng chí phục vụ đã đc Bác cho đặt những cái tên mà gộp lại là ý chí chiến đấu và chiến thắng.
c. Ngôi chùa này đã đc một nhà sư vô danh xây từ thế kỉ XIII
Chúc bạn học tốt
nhà thơ hoài thanh đã có lần khẳng định:thơ Bác đầy trăng.thật vậy,nói đến thơ Bác là nói đến tình yêu,sự nặng lòng với vẻ đẹp của trăng và thiên nhiên đất nước.yêu trăng là tình yêu tự do,tin yêu về sự nghiệp cách mạng đầy gian khổ,về một chiến thắng không xa của dân tộc.tâm hồn Bác nhạy cảm với thiên nhiên,ẩn sâu trong những câu thơ đầy ý vị là một tâm thế ung dung,tự tại lạc quan một cách đáng ngạc nhiên trong hoàn cảnh của đất nước lúc bấy giờ.Ta vẫn thấy trong con người Bác sự hòa quyện về tâm hồn mẫn cảm của một thí sĩ vừa mang cốt cách chiến sĩ.(bạn làm ơn lồng ghép phần thơ vào hộ mình cái)ta lại bắt gặp vẻ đẹp ngời sáng của bác trong bài thơ Rằm Tháng giêng ,vẫn những vẻ đẹp ấy nhưng qua bài thơ ta thấy được con mắt quan sát tinh tế.gợi cho ta một sự ngưỡng mộ và tự hào về người cha dân tộc.
Mình không hiểu rõ lắm đề mà bạn đề cập nhưng mình sẽ làm thử mong nó đúng với yêu cầu đề bài
a) Học thầy không tày học bạn
=> Thành phần bị rút gọn là chủ ngữ
Thêm thành phần bị thiếu: Chúng ta học thầy không tày học bạn
b) Có lẽ 2 tuần nữa
=> Đây không có cả chủ ngữ lẫn vị ngữ
Thêm thành phần bị thiếu: Có lẽ hai tuần nữa, tôi sẽ về thăm bà
c) Bạn Thanh
=> Không có vị ngữ
Thêm thành phần bị thiếu: Bạn Thanh là một học sinh giỏi
Chúc bạn Công Tử Họ Đặng học tốt nhé!
Ngày đầu tiên đến trường quả là một điều đáng nhớ . Tôi vẫn nhớ ngày ấy , khi mới bước vào cổng trường , tôi được cô nhận vào lớp rồi xếp tôi ngồi ngay ngắn vào hàng chuẩn bị cho lễ khai giảng . Điều đó làm tối có chút e ngại vì tôi chẳng quen ai cả . Xung quanh các bạn nói chuyện rôm rả làm tôi cảm thấy rất tủi thân . Rồi ngay lúc đó , bạn nữ ngồi trên tôi quay xuống tiếp chuyện với tôi, chúng tôi dần thân nhau rồi cả buổi hôm ấy cùng nhau thưởng thức ngày khai trường . Tôi nhớ như in cái cảm giác khi lần đầu tiên hát Quốc ca bởi niềm tự hào ở đâu đó len lỏi trong trái tim tôi . Mặc dù , ngày ấy đã qua bao năm rồi nhưng mỗi khi nhớ lại thì tôi lại tự mỉm cười với chính mình .
Mình tìm được có 1 câu bị động thôi , nếu còn xót thì mình xin lỗi nhé ^^
*PTBĐ:BIỂU CẢM+MT
*Cảm nhận:(gợi ý)
- Thơ của bà hay nói về hoàng hôn, giọng điệu du hương, ngôn ngữ trang nhã, hồn thơ đẹp & lưu luyến.
- Trên đường vào Phú Xuân, bước tới Đèo Ngang lúc chiều tà, cảm xúc đâng trào, tác giả đã sáng tác nên thơ " Qua Đèo Ngang".
- Đây là lần đầu tiên, tác giả bước tới Đèo Ngang đứng dưới chân con đèo.
*) 2 câu đề: "cỏ cây chen đá, lá chen hoa"( điểm nhìn gần)
- Nơi đây chỉ có hoa rừng and cỏ dại. Cảnh vật haong sơ đến não lòng.
*) 2 câu thực:
- BP nghệ thuật đối & đảo ngữ sử dụng rất điêu luyện & ấn tượng, âm điệu du hương khi đọc lên ta thấy thật thú vị.
- Điểm nhìn của tác giả đã thay đổi, đứng từ trên cao nhìn xuống & nhìn ra xa. Thế giới con người ở đây là "vài chú tiều". Hoạt động cảu các chú đang "lom khom" vác củi xuống núi. Cảnh vật nơi đây chỉ có mấy nhà chợ bên sông thưa thớt, lác đác.
=> Như vậy cảnh & người đều ít ỏi, cảnh thì hoang vắng, heo hút, nơi con đèo hoang sơ lúc bóng xế tà.
*) 2 câu luận:
- 2 câu thơ tiếp theo tác giả tả âm thanh tiếng chim rừng gọi là bầy lúc hoàng hôn. Điểm âm "quốc quốc, gia gia" tạo âm hương du dương cảu khúc nhạc rừng, của khúc nhạc lòng người. Tác giả đã lấy cái đông của tiếng chim rừng để làm nổi bật cái tĩnh, cái vắng lặng im lìm của Đèo Ngang.
- kà 1 nữ sĩ nên nỗi nhớ nước, nhớ khinh kì Thăng long, nhớ nhà, nhớ chồng con, nhớ làn Nghi Tàn thân thuộc ko thể nào kể xiết.
*) 2 câu kết:
- 4 chữ "dừng chân đứng lại" thể hiện niềm xúc động đến bồn chồn của tác giả. Tác giả nhìn xen ra nhìn gần nhìn 4 phía thấy vô cung buồn đau "ta với ta".
- Tác giả đã lấy cái bao la vô tận của vũ trụ tương phản với cái nhỏ bé để tả nỗi buồn cô đơn xa vắng của người khách trên đỉnh Đèo Ngang lúc chiều tà, tâm trạng nhớ quê, nhà của nữ sĩ Thanh Quan.