K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CHAP 1

Một buổi sáng đẹp trời, khi những áng mây hồng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, những tia nắng tinh nghịch rọi qua những kẽ lá mùa thu, những hạt sương còn động trên cánh hoa xinh đẹp…

Và ngày nào cũng thế, tôi uể oải lết xuống giường vào lúc năm giờ bốn lăm, đến lúc thay đồ xong cũng vừa đúng sáu rưỡi. Hôm nay là ngày khai giảng, năm nay tôi vừa bước vào lớp tám. Xin giới thiệu với mọi người, tôi là Nguyễn Ngọc Khả Hân, tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, quan hệ của tôi và bạn bè thầy cô cũng bình thường, có thể nói là cuộc sống của tôi rất bình thường…

***Quay lại vấn đề chính***

Còn nửa tiếng nữa cả trường mới tập trung nên tôi quyết đi bộ, với lại hôm nay cũng không có tiết học nên tôi có thể ghé cang-tin để ăn sáng.

Đang đi thì tôi có cảm giác giẫm phải cái gì đó, ngay sau đó là tiếng hét của một nam sinh…Cúi đầu xuống, tôi thấy mình đang giẫm phải một chiếc giày, chính xác hơn là chân người nào đó, và…tôi đã nhắm mắt nhắm mũi xin lỗi rối rít rồi chạy vội vào trường.

Thực ra tôi đã kịp nhìn thấy mặt người sơ hữu đôi chân bị tôi giẫm phải. Cậu ta là con trai, có khuôn mặt rất đẹp và hơn hết…cậu ta cao hơn tôi gần cả cái đầu (tôi cũng không lùn lắm đâu, chỉ thấp thôi, lớp 8 mà cao 1m58 rồi thì còn đòi hỏi gì nữa chứ).

**********Tại lễ khai giảng***********

Đã một tiếng rưỡi trôi qua, một tiếng rưỡi cho bài phát biểu của cô hiệu trưởng, tôi thực sự không biết cô đã uống bao nhiêu lít nước mà có thể nói nhiều đến vậy…

Sau phần phát biểu của cô hiệu trưởng thì đến một loạt nghi lễ truyền thống diễn ra, nào là đánh trống khai trường rồi đến diễu hành… Tôi thực sự không ưa gì mấy cái nghi lễ lằng nhàng này.

Khi lễ khai giảng kết thúc, học sinh toàn trường được nghỉ giải lao 20 phút rồi sau đó về lớp để sắp xếp một số việc linh tinh đầu năm học. Tôi đi quanh trường và gặp được cô bạn Như Linh của tôi, cô bạn có vẻ bề ngoài khá dễ thương, tuy có hơi giống ‘cây nấm’ một chút nhưng vẫn rất ưa nhìn. Tôi gặp Linh hồi lớp 6, cô ấy rất dễ gần, tuy chúng tôi học khác lớp nhưng cô ấy vẫn là người bạn thân nhất của tôi (Nếu không muốn nói là người bạn duy nhất). Chúng tôi khoác tay nhau đi vào cang-tin, sau khi ăn uống no nê thì ai về lớp nấy, Tôi học lớp 8a còn Như Linh học lớp 8b, chúng tôi hẹn là sẽ gặp nhau lúc ra về để luyên thuyên vài chuyện như chỗ ngồi, cán sự lớp và tất cả mọi thứ có thể làm chủ đề buôn chuyện của chúng tôi.

***Ở lớp 8a***

Cô giáo chủ nhiệm bước vào và… woa, đó là cô Uyên, là cô Uyên dạy văn đó, cô ấy mà làm chủ nhiệm lớp tôi sẽ vui lắm đây. Cô Uyên rất hiền và lớp tôi thì rất ‘ngoan’, vô cùng ‘ngoan’ luôn đó. Mà mỗi tội cô nói hơi nhiều tí…

-Được rồi, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 8a trong năm học này, bây giờ cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi…à, năm nay lớp ta có học sinh mới, em vào lớp đi…

********HẾT CHAP 1*******

Thử viết truyện xem thế nào thôi, nếu hay mình sẽ đăng lên wattap

9
6 tháng 1 2018

Hay thế!!!! Viết nx ik ạ

6 tháng 1 2018

hay đó , tiếp đêbanhqua

Hand : Thế giới bên kia chắc là vui lắm :) Kẻ nào đi cũng chẳng thấy trở về.... NL : Tôi dần hiểu ra rằng đã là duyên phận cha con, mẹ con thì có nghĩa là chúng ta sẽ luôn đưa mắt dõi theo bóng hình của nhau dần dần khuất xa. Bạn đứng ở đầu đường bên này nhìn hình bóng của cha dần khuất ở ngã rẽ cuối đường. Người cha lại dùng bóng hình trầm mặc nói với bạn rằng \"Đừng đuổi theo nữa\". Đây là...
Đọc tiếp

Hand : Thế giới bên kia chắc là vui lắm :) Kẻ nào đi cũng chẳng thấy trở về.... NL : Tôi dần hiểu ra rằng đã là duyên phận cha con, mẹ con thì có nghĩa là chúng ta sẽ luôn đưa mắt dõi theo bóng hình của nhau dần dần khuất xa. Bạn đứng ở đầu đường bên này nhìn hình bóng của cha dần khuất ở ngã rẽ cuối đường. Người cha lại dùng bóng hình trầm mặc nói với bạn rằng \"Đừng đuổi theo nữa\". Đây là một câu chuyện đời thường về mâu thuẫn trong gia đình. Nữ chính là sinh viên năm hai sinh trưởng trong một gia đình truyền thống Trung Quốc. Phụ nghiêm - Mẫu từ. Mẹ nàng thương yêu nàng hết mực, cha lại ít nói, nghiêm khắc. Càng lớn tuổi về sau, hai người lại càng không thường nói chuyện, mở miệng ra liền bắt đầu giằng co tranh cãi. Con gái trở về nhà nghỉ hè, cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm chiều nóng sốt. Mẹ nàng lụi cụi nấu nướng suốt từ buổi trưa. Con gái lúc ăn cơm lại chỉ chăm chú nhìn điện thoại tán gẫu với bạn bè. Cha cảm thấy tâm ý của mẹ không được trân trọng liền mở miệng răn dạy. Lời qua tiếng lại, hai người bắt đầu bùng lên tranh cãi. Con gái buông đũa đứng dậy gào lên \" Con chẳng lẽ ở cái nhà này không được tự do dùng điện thoại hay sao\". Con gái trở về trường liền tố khổ với bạn bè, thật lâu sau cũng không chịu trở về thăm nhà. Mẹ gọi điện thoại cho con gái, cha ra dấu nhờ mẹ mở loa ngoài, trầm mặc cẩn thận từng li từng tí lắng nghe giọng con gái. Cha khe khẽ nhờ mẹ hỏi xem khi nào nàng trở về, ông nhớ nàng. Mẹ cúp máy rồi, ông mới thâm trầm thở dài một hơi, thẫn người nhìn danh sách cuộc gọi lần gần nhất là vào năm ngoái. Từ khi con gái đi học đại học tới nay, nàng chỉ gọi cho ông có duy nhất một lần. Mẹ vụng trộm gọi điện thoại cho con gái, nhắc nhở nàng sinh nhật cha nhớ gọi điện chúc mừng. Nàng gật đầu đồng ý. Ngày hôm ấy, cha cầm điện thoại trên tay, bật mức chuông lớn nhất, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, một mực chờ đến cuối ngày cũng không thấy con gái gọi điện. Bởi vì nàng là tình nguyện viên, ban ngày bận rộn chăm sóc người lớn tuổi, buổi tối lại tham gia hoạt động đoàn đội, nàng quên mất. Cha đi công tác ở thành phố con học đại học, cố ý lưu lại một ngày, muốn cùng con gái ra ngoài hảo hảo ăn cơm một bữa, nhờ mẹ gọi điện cho con gái. Có thể con gái cùng bạn mải xem phim, mẹ như thường lệ hỏi thăm mấy câu còn chưa nói xong liền bị con gái lấy lý do đi thư viện ôn tập mà ngắt máy. Mẹ gọi lại thì điện thoại bị tắt. Ngày hôm ấy, cha đến trường học của con gái, gọi điện cho nàng, hi vọng cùng nàng ăn cơm. Con gái trả lời rằng nàng đang dự tiệc sinh nhất của bạn học, không tiện đi ra. Cha tức giận hỏi rằng "Chẳng lẽ con luôn bận rộn như vậy sao". Lời qua, lời lại, hai người bắt đầu sinh khí. Con gái cuối cùng rống lên "Không có con thì cha không ăn cơm được hay sao"rồi tức giận cúp điện thoại. Trưa hôm đó, tại quán ăn gần trường học con gái, cha gọi một bàn đầy đồ ăn, chỉ là... ngồi suốt hai giờ, một miếng cũng không ăn, cuối cùng lặng lẽ rời đi. Đêm hôm đó, cha nàng uống chút rượu xã giao, nhưng không ngờ lại sinh phản ứng với thuốc cảm, liền đột ngột tử vong, không kịp cấp cứu. Trong lúc tực ngực, khó thở, ông cầm điện thoại, bấm phím số 1 tức là số của con gái nhưng nàng không có nghe máy. Sau đó ông mê man gọi số cấp cứu, gắng gượng bò ra bên ngoài, rồi ngá xuống trước cửa thang máy. Trong phòng trọ vẫn còn lưu lại mấy món đồ ông đi mua, vốn định mang cho nàng. Có một túi hoa quả, bánh mì nhỏ, sữa tươi, đồ ăn vặt. Biết nàng giống mẹ ghét trời nóng, ông còn đặc biệt mua cho nàng một chiếc quạt nhỏ... Giờ đây tất cả nằm trơ trọi, lăn lóc trên giường. Con gái không được nhìn thấy cha lần cuối, dù có khóc đến tê tâm liệt phế thì cũng không đổi được một lần gặp mặt. Nàng không dám nghĩ lần đó tranh cãi xong bỏ đi lại là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, không dám nghĩ tới lần đó lớn tiếng gào thét, lại là những lời cuối cùng nàng nói với cha. Nàng luôn nghĩ cha không giống những người khác. Bất luận nàng như thế nào, cha vẫn sẽ luôn đứng ở phía sau chờ nàng, đợi nàng. Lời nói khờ khạo khi còn bé vẫn còn văng vẳng bên tai "Cha, chờ con trưởng thành, con nhất định sẽ....". Vậy đó, chúng ta luôn cho rằng trời đất rộng lớn, con đường rất dài, chúng ta có rất nhiều thời gian. Một vài người cứ ngỡ sẽ ở mãi bên cạnh ta, nhưng rồi một ngày nào đó cũng rời bỏ chúng ta mà đi. Có ai ngờ đâu lần đó quay mặt đi lại là vĩnh viễn sinh ly tử biệt. Có thể ông ấy không hề tránh cô, nếu có hối tiếc, chính là một lời chưa kịp nói với cô "Đừng hối tiếc"....

0
Hand : Thế giới bên kia chắc là vui lắm :) Kẻ nào đi cũng chẳng thấy trở về.... NL : Tôi dần hiểu ra rằng đã là duyên phận cha con, mẹ con thì có nghĩa là chúng ta sẽ luôn đưa mắt dõi theo bóng hình của nhau dần dần khuất xa. Bạn đứng ở đầu đường bên này nhìn hình bóng của cha dần khuất ở ngã rẽ cuối đường. Người cha lại dùng bóng hình trầm mặc nói với bạn rằng \"Đừng đuổi theo nữa\". Đây là...
Đọc tiếp

Hand : Thế giới bên kia chắc là vui lắm :) Kẻ nào đi cũng chẳng thấy trở về.... NL : Tôi dần hiểu ra rằng đã là duyên phận cha con, mẹ con thì có nghĩa là chúng ta sẽ luôn đưa mắt dõi theo bóng hình của nhau dần dần khuất xa. Bạn đứng ở đầu đường bên này nhìn hình bóng của cha dần khuất ở ngã rẽ cuối đường. Người cha lại dùng bóng hình trầm mặc nói với bạn rằng \"Đừng đuổi theo nữa\". Đây là một câu chuyện đời thường về mâu thuẫn trong gia đình. Nữ chính là sinh viên năm hai sinh trưởng trong một gia đình truyền thống Trung Quốc. Phụ nghiêm - Mẫu từ. Mẹ nàng thương yêu nàng hết mực, cha lại ít nói, nghiêm khắc. Càng lớn tuổi về sau, hai người lại càng không thường nói chuyện, mở miệng ra liền bắt đầu giằng co tranh cãi. Con gái trở về nhà nghỉ hè, cha mẹ tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm chiều nóng sốt. Mẹ nàng lụi cụi nấu nướng suốt từ buổi trưa. Con gái lúc ăn cơm lại chỉ chăm chú nhìn điện thoại tán gẫu với bạn bè. Cha cảm thấy tâm ý của mẹ không được trân trọng liền mở miệng răn dạy. Lời qua tiếng lại, hai người bắt đầu bùng lên tranh cãi. Con gái buông đũa đứng dậy gào lên \" Con chẳng lẽ ở cái nhà này không được tự do dùng điện thoại hay sao\". Con gái trở về trường liền tố khổ với bạn bè, thật lâu sau cũng không chịu trở về thăm nhà. Mẹ gọi điện thoại cho con gái, cha ra dấu nhờ mẹ mở loa ngoài, trầm mặc cẩn thận từng li từng tí lắng nghe giọng con gái. Cha khe khẽ nhờ mẹ hỏi xem khi nào nàng trở về, ông nhớ nàng. Mẹ cúp máy rồi, ông mới thâm trầm thở dài một hơi, thẫn người nhìn danh sách cuộc gọi lần gần nhất là vào năm ngoái. Từ khi con gái đi học đại học tới nay, nàng chỉ gọi cho ông có duy nhất một lần. Mẹ vụng trộm gọi điện thoại cho con gái, nhắc nhở nàng sinh nhật cha nhớ gọi điện chúc mừng. Nàng gật đầu đồng ý. Ngày hôm ấy, cha cầm điện thoại trên tay, bật mức chuông lớn nhất, cứ chốc chốc lại nhìn điện thoại, một mực chờ đến cuối ngày cũng không thấy con gái gọi điện. Bởi vì nàng là tình nguyện viên, ban ngày bận rộn chăm sóc người lớn tuổi, buổi tối lại tham gia hoạt động đoàn đội, nàng quên mất. Cha đi công tác ở thành phố con học đại học, cố ý lưu lại một ngày, muốn cùng con gái ra ngoài hảo hảo ăn cơm một bữa, nhờ mẹ gọi điện cho con gái. Có thể con gái cùng bạn mải xem phim, mẹ như thường lệ hỏi thăm mấy câu còn chưa nói xong liền bị con gái lấy lý do đi thư viện ôn tập mà ngắt máy. Mẹ gọi lại thì điện thoại bị tắt. Ngày hôm ấy, cha đến trường học của con gái, gọi điện cho nàng, hi vọng cùng nàng ăn cơm. Con gái trả lời rằng nàng đang dự tiệc sinh nhất của bạn học, không tiện đi ra. Cha tức giận hỏi rằng "Chẳng lẽ con luôn bận rộn như vậy sao". Lời qua, lời lại, hai người bắt đầu sinh khí. Con gái cuối cùng rống lên "Không có con thì cha không ăn cơm được hay sao"rồi tức giận cúp điện thoại. Trưa hôm đó, tại quán ăn gần trường học con gái, cha gọi một bàn đầy đồ ăn, chỉ là... ngồi suốt hai giờ, một miếng cũng không ăn, cuối cùng lặng lẽ rời đi. Đêm hôm đó, cha nàng uống chút rượu xã giao, nhưng không ngờ lại sinh phản ứng với thuốc cảm, liền đột ngột tử vong, không kịp cấp cứu. Trong lúc tực ngực, khó thở, ông cầm điện thoại, bấm phím số 1 tức là số của con gái nhưng nàng không có nghe máy. Sau đó ông mê man gọi số cấp cứu, gắng gượng bò ra bên ngoài, rồi ngá xuống trước cửa thang máy. Trong phòng trọ vẫn còn lưu lại mấy món đồ ông đi mua, vốn định mang cho nàng. Có một túi hoa quả, bánh mì nhỏ, sữa tươi, đồ ăn vặt. Biết nàng giống mẹ ghét trời nóng, ông còn đặc biệt mua cho nàng một chiếc quạt nhỏ... Giờ đây tất cả nằm trơ trọi, lăn lóc trên giường. Con gái không được nhìn thấy cha lần cuối, dù có khóc đến tê tâm liệt phế thì cũng không đổi được một lần gặp mặt. Nàng không dám nghĩ lần đó tranh cãi xong bỏ đi lại là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, không dám nghĩ tới lần đó lớn tiếng gào thét, lại là những lời cuối cùng nàng nói với cha. Nàng luôn nghĩ cha không giống những người khác. Bất luận nàng như thế nào, cha vẫn sẽ luôn đứng ở phía sau chờ nàng, đợi nàng. Lời nói khờ khạo khi còn bé vẫn còn văng vẳng bên tai "Cha, chờ con trưởng thành, con nhất định sẽ....". Vậy đó, chúng ta luôn cho rằng trời đất rộng lớn, con đường rất dài, chúng ta có rất nhiều thời gian. Một vài người cứ ngỡ sẽ ở mãi bên cạnh ta, nhưng rồi một ngày nào đó cũng rời bỏ chúng ta mà đi. Có ai ngờ đâu lần đó quay mặt đi lại là vĩnh viễn sinh ly tử biệt. Có thể ông ấy không hề tránh cô, nếu có hối tiếc, chính là một lời chưa kịp nói với cô "Đừng hối tiếc"....

1
28 tháng 3 2022

đề yêu cầu j thế

12 tháng 1 2022

Là cái bóng

12 tháng 1 2022
shadow nha bạn

Ngủ hết hay sao v troii. Flop gk3

31 tháng 12 2022

Chúc thầy cô, chủ tuss và các thành viên trong hoc24 năm mới mạnh khoẻ, học giỏi và đạt được những ước mơ mà mình mong muốn.

13 tháng 1 2022

là cái bóng của chính mình

13 tháng 1 2022

mình nghĩ là cái bóng vì khi nắng nó xuất hiện còn khi mưa nó biến mất

k nha ^^

12 tháng 4 2022

=.=

12 tháng 4 2022

:V?

25 tháng 3 2021

sắp hết giờ,ai tham gia ko , * thoại ẩn *

25 tháng 3 2021

đây là bức tranh về đề tài vẽ cái j cũng đc

Tranh sơn dầu đẹp ngôi nhà châu Âu TSD 342 - Tranh AmiA

Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ trở thành một thành viên trong đại gia đình fan Sơn Tùng, cũng như chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu chàng trai này nhiều đến vậy! Lần đầu tiên tôi “gặp” Tùng, phải nói sao nhỉ, cũng là một ngày tháng 7 như bây giờ. Và thú thực mà nói, nó cũng chẳng có đặc sắc gì mấy, khi lũ bạn tôi cứ nháo nhào về một chàng ca sĩ mới nổi tên Tùng, Sơn Tùng M-TP, mà tụi nó cứ tấm tắc khen là đẹp...
Đọc tiếp
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ trở thành một thành viên trong đại gia đình fan Sơn Tùng, cũng như chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu chàng trai này nhiều đến vậy!

Lần đầu tiên tôi “gặp” Tùng, phải nói sao nhỉ, cũng là một ngày tháng 7 như bây giờ. Và thú thực mà nói, nó cũng chẳng có đặc sắc gì mấy, khi lũ bạn tôi cứ nháo nhào về một chàng ca sĩ mới nổi tên Tùng, Sơn Tùng M-TP, mà tụi nó cứ tấm tắc khen là đẹp trai rồi lôi hết cả đống hình trong điện thoại ra khoe. Ừa thì cũng có… rung động đó, nhưng trai đẹp rồi cũng để làm gì đâu, tôi cười xoà cho qua. Rồi ngày qua ngày, khi anh chàng mang cái tên độc độc lạ lạ đó nổi lên tới mức đi đến chỗ nào cũng bật nhạc. Tôi bất ngờ khi bản thân mình lẩm nhẩm hát theo những ca khúc của anh, mà trong khi… mình còn chưa biết là bài gì. Tới lúc này, tôi mới nhận ra, mình “đổ” ảnh rồi!

Ở tuổi 14, tôi bắt đầu biết cảm nắng một người, bằng tình cảm đơn thuần nhất, không một chút vọng tưởng, không cầu đền đáp cao xa. Chỉ cần anh ấy vui, cũng tức là tôi vui. Chỉ cần từ xa nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, tức khắc trong lòng nở hoa. Vào những ngày đầu ấy, giữa những điều tiếng ra vào, tôi chọn tin tưởng anh - một người xa lạ. Phần lớn lý do chỉ có thể tóm gọn trong hai từ “ánh mắt”. Bởi theo tôi, nó là thứ không thể lừa dối. Ánh mắt mà ngày hôm nay nhìn lại, dù có chút cương nghị hơn nhưng vẫn như ngày nào.

Sơn Tùng M-TP tuổi 23, người ta có thể nghĩ anh đang ở đỉnh cao của sự giàu có, của danh vọng, tiền tài. Chỉ những người yêu mến anh như tôi mới hiểu rõ, tất cả đều có lý do của nó, cũng như mọi thứ chỉ mới vừa bắt đầu với rất nhiều chông chênh và khó khăn. Những vấp ngã ngày hôm qua sẽ chẳng là bao so với tương lai còn dài phía trước. Gắn cái mác fan hâm mộ, tôi nguyện lùi về sau, đồng hành cùng anh một cách thầm lặng.

Ngoài kia đầy những người công kích anh, tôi biết. Nhưng ngay cả như thế thì trước mắt tôi vẫn là một Sơn Tùng hồn nhiên khăng khăng giữ lấy cái nghệ danh có chút khoe mẽ buồn cười M-TP (Music - Tài năng - Phong cách) như một hành động nhắc nhở về nơi mình xuất thân. Một Sơn Tùng bị viêm họng nặng mà vẫn nói hát không ngừng. Tôi nhìn thấy một Sơn Tùng vừa bước vào tuổi 23 có phần trầm lặng hơn, chỉ biết vùi đầu chăm chỉ làm việc, người thì ngày một gầy đi và da thì đen nhẻm song lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi.

Cái cách anh cố chấp giữ một ốc đảo nhỏ riêng tư trong tâm hồn không ai nhìn thấu nổi đôi lúc làm tôi lại thấy chạnh lòng. Này Sơn Tùng, vốn dĩ cuộc đời nào có con đường trải thảm hoa hồng, nào có ai vỗ ngực dám nói chưa một lần vấp ngã cơ chứ. Và anh, đương nhiên có trong mình cái kiêu hãnh của một thằng con trai, vì thế tôi biết anh sẽ chẳng cần ai thương hại, đôi chân anh tự biết cách đứng lên sau những lần trượt ngã. Thế nhưng mỗi lần nhìn anh với ánh mắt đượm buồn ấy, tôi khó mà tránh khỏi những cảm xúc day dứt không tên.

" Em yêu anh rất nhiều! Chính vì thế em ghét tất cả những chị gái xinh đẹp bâu quanh anh! Em ghét chị Thiều Bảo Trâm vì em sợ chuyện anh yêu người đó là thật! Em ghét Linh Ka vì chị ta ngộ nhận, học thì không được giỏi mà đòi yêu anh Tùng, đòi làm cả chị của Sky!"

7
13 tháng 9 2017

con linh ka khùng quá mà dòi làm ny Sếp Tùng á mơ khuyu đi

Tốt nghiệp đến nay đã được hơn 1 năm, cậu sao rồi? Chàng trai ngày đó tôi từng dốc lòng theo đuổi. Ngày đó, tôi thích cậu, rất thích tôi từng đứng đợi cậu hàng giờ liền ở sân trường chỉ để đi cùng cậu một đoạn đường, tôi từng đứng giữa bao người nói rằng tôi thích cậu, từng vì cậu mà lúc nào trong cặp cũng đem theo đồ dùng y tế vì cậu hay chơi bóng rổ bị thương, từng có người một mình...
Đọc tiếp

Tốt nghiệp đến nay đã được hơn 1 năm, cậu sao rồi? Chàng trai ngày đó tôi từng dốc lòng theo đuổi. Ngày đó, tôi thích cậu, rất thích tôi từng đứng đợi cậu hàng giờ liền ở sân trường chỉ để đi cùng cậu một đoạn đường, tôi từng đứng giữa bao người nói rằng tôi thích cậu, từng vì cậu mà lúc nào trong cặp cũng đem theo đồ dùng y tế vì cậu hay chơi bóng rổ bị thương, từng có người một mình ngồi trên khán đài xem những trận đấu bóng rổ của cậu, chỉ có duy nhất một mình tôi. Cậu sẽ chẳng biết đâu, ngày ấy nếu cậu quay đầu lại người phía sau chắc chắn luôn luôn là tôi, nhưng thật tiếc, cậu không hề quay đầu lại dù chỉ một lần. Cậu sẽ chẳng biết những ngày mưa đầu mùa dù mình sợ sấm sét nhưng cũng cố đến trường chỉ vì được ngắm nhìn cậu một chút. Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được rằng suốt 3 năm phổ thông tôi không ngừng tìm kiếm bóng dáng cậu giữa sân trường. Thích cậu 3 năm, bỏ lỡ cậu 2 lần, tôi bỏ lỡ cậu cả đời. Cậu ở việt nam giờ ra sao rồi? ở hàn bây giờ không nóng không lạnh thời tiết rất đẹp, thích hợp để tôi ra ngoài tìm kiếm một người mới mẻ Tôi dành 3 năm phổ thông đẹp nhất đời người chỉ để mong một cái ngoáy đầu từ cậu. Thật đáng tiếc, tất cả tôi nhận lại chỉ là bóng lưng của cậu..

4
24 tháng 1 2019

- Hay :vvv

24 tháng 1 2019

Đó là câu chuyện của bn à, công nhận anh chàng này có sức ảnh hưởng rất lớn trong 3 năm phổ thông, vậy mà lại lãng phí nó trong 3 năm học đó, đúng thật lạ cuộc đời, CUỘC SỐNG MÀ. ................., CHẤP NHẬN! 😑😟😳😦