Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
IAM WRITER
BỨC THƯ SẼ DIỄN TẢ SỰ CHÁN NẢN CỦA NGÀY TỰU TRƯỜNG NHƯNG LẠC QUAN LÊN :D, NGƯỜI LẠC QUAN NHÌN THẤY CƠ HỘI TRONG MỖI KHÓ KHẮN CƠ MÀ :D (DÂN CHUYÊN VĂN).
EM CHÀO CÔ
3 THÁNG HÈ QUA TRÔI NHANH NHƯ NƯỚC ĐỔ XUỐNG ĐẦU VỊT SẮP ĐẺ TRỚNG LÀM NÓ GIÃY LỤA NHƯ CON CHÓ VÃI LỤA, EM KHÔNG THỂ QUÊN CÔ. CÔ CÓ NHỚ NĂM XƯA CÔ BỊ EM TRÊU GHẸO VÀ CÔ ĐÃ NÓI:
-LỚP 1 ĐẾN LỚP 5 CÔ CÒN CHƯA SỢ ĐẦU ..PÍP...... CÁI THẰNG CU LỚP 6 .
-À THẾ À ..
-À THẾ LÀM SAO
-SAO ĐẦU B+++ MẦY ẤY !!!
TOBE CONTUENIUM
Tui giờ làm thật :D
Thằng bạn mà tao thường ngày hay sai như sai ch@
Tao rất buồi khi mày xa tao, tạm biệt cho nhé
chấm hết
Kính gửi mẹ yêu của con !
Từ cái lần con được đi du học , con chưa có lần nào rảnh rỗi để viết thư hỏi thăm sức khỏe của mẹ , nên buổi tối hôm nay con có thời gian rảnh . Con liền cầm bút và ngồi vào bàn để viết vài dòng hỏi thăm sức khỏe của mẹ . Và cũng là báo cho mẹ biết con vẫn bình an , mong mẹ đừng lo nhiều kẻo bệnh nặng
Mẹ ơi , ở nhà mẹ với ba thế nào ? Mọi người vẫn khỏe chứ ạ ! Em của con nó có học giỏi không , mặc dù đi du học ở nước ngoài nhưng mỗi tối , trong đầu con luôn hiện lên những câu hỏi " mọi người ở nhà thế nào ? Mẹ có khỏe không , hay lại tất bật làm việc cùng cha để nuôi em ăn học ? Còn em mình thì thi cử thế nào rồi ? '' Những câu hỏi mà đến bây giờ con mới có thể hỏi mẹ . Và con vẫn luôn suy nghĩ , mình chưa phải là đứa con ngoan hiền , nằm trên giường con nhớ lại những lần ăn mấy cái roi như trời giáng xuống của mẹ . Lúc bị đánh , con chỉ bịt miệng mà khóc còn trong đầu nghĩ , mẹ có thương mình không ? Tại sao mẹ cứ đánh mình vậy? Mẹ có coi con là con của mẹ không ? Cho đến tận bây giờ , con mới hối hận về những suy nghĩ luẩn quẩn đó của mình , Mẹ đánh con cũng chỉ vì muốn con nên người , cũng chỉ muốn con thành đạt , và cũng chỉ muốn con không đi vào con đường đen tối mà xã hội tạo ra . Bây giờ , con cầm chiếc bút trong tay cùng với tờ giấy đang viết cho mẹ , hai mắt con cứ rưng rưng hai dòng nước mắt nghĩ thương mẹ đến nhường nào , cũng chỉ có ngày rảnh con mới có thể viết thư cho mẹ một lần .
Mẹ ơi , mẹ biết không . Bây giờ những ý nghĩ đó của con đã bay đi trong làn sương khói , từ nhở tới giò con chưa một lần nghĩ rằng sẽ kể cho mẹ biết những gì mà con hằng nghĩ . Nhưng tất cả đâu thể giấu mãi đúng không mẹ , tối nay con kể cho mẹ nghe hết những gì con nghĩ , mà tất cả điều suy tư ấy đêu sai mẹ ạ . Chỉ vì ngày ấy con còn khờ dại , chẳng biết điều gì là lẽ phải nên đã làm mẹ buồn lòng . Giờ đây , ba mẹ ngày thêm già cỗi , con thì đi du học xa cách ba mẹ , chẳng giúp được gì cho ba mẹ . Mong ba mẹ thứ lỗi cho con , đêm đêm nằm ngủ , con nhớ lại những câu chuyện về đạo lí làm người mà mẹ kể cho . Mẹ kể cho , có người bất hiếu với cha mẹ còn có thể xin lỗi kịp nhưng những người , ngay cả khi trở về để nói lời xin lỗi cũng đã muộn mất rồi và còn có thể nhìn mặt ba mẹ cũng ko thể . Con sợ lắm , con sẽ không bao giờ bất hiếu đâu mẹ ạ .
Bởi mẹ là người sinh thành ra con , cũng bởi cha là người gánh chịu mọi công việc để con có ngày được đi du học như hôm nay . Con cảm thấy hạnh phúc lắm mẹ ạ , hạnh phúc vì được làm con của ba mẹ . Nhưng con cũng sợ một lúc nào đó , ba mẹ bỏ con mà đi xa mãi . Mẹ ơi , đã có lúc con không phải với mẹ , đã làm mẹ phải ôm mình mà khóc vì con , đã những lần con quay lưng không nghĩ đến mẹ , giờ đây con chỉ mong mẹ thấu hiểu đứa con này mà thứ lỗi
Mẹ ơi , cũng đã muộn rồi mẹ ạ ! Con xin dừng bút tại đây , mong mẹ cùng ba và em luôn mạnh khỏe . Mẹ không cần phải lo cho con đâu . Ở đây , con vẫn khỏe mạnh , bình an và không có gì thiếu thốn hết mẹ ạ . Mong thư của mẹ , yêu mẹ của con nhiều !
Con gái của mẹ
Thảo
Vũ Bích Thảo
Làm
Kinh tế phát triển có nhiều công trình xây dựng ,những nhà máy được xây dựng lên. Điều đó đã dẫn đến khói bao phủ bầu trời . Làm ô nhiễm môi trường Hiện nay môi trường , tài nguyên đang bị ô nhiễm và khai thác bất hợp lý . Điều đó đã dẫn đến những hậu quả xấu cho con người chúng ta như lũ lụt , hạn hán ... . Môi trường hiện nay đang rất ô nhiễm . Những con người không có ý thức tốt ... họ chỉ biết thải rác ra môi trường nhưng không biết đến hậu quả của nó . Hàng năm những chú cá voi không bị bệnh gì cũng chết. Lý do là do con người chúng ta. Khi đi biển xonh . Họ uống những chai nước xong . Xong họ vứt những chai nước xuống biển hay vứt rác bừa bãi khắp biển . Hàng năm đã có rất nhiều bãi biển đẹp trở thành bãi biển rác . Ý thức con người nói lên vấn đề môi trường hiện nay .
Con người cần phải có ý thức . Chỉ cần một chút ý thức của con người thôi cũng có thể góp phần bảo vệ môi trường. Chỉ cần mỗi người vứt rác đúng nơi quy định thì nhất định trái đất sẽ mãi là tráu đất sanh , sạch , đẹp . Còn nếu con người không có ý thức thì từ trái đất sanh , xạch , đẹp sẽ thành một trái đất rác.Bảo vệ môi chững cũng như bảo vệ chúng ta vậy . Vì vậy " Hãy bảo vệ môi trường "
HỌC TỐT
Tham khảo:
…ngày…. tháng…. năm
Đức Anh thân mến!
Chúng mình xa nhau thấm thoắt đã nửa năm rồi đấy nhỉ? Nhớ bạn quá, mình viết thư cho bạn đây. Trước hết, cho mình gửi lời hỏi thăm sức khoẻ đến hai bác và bé Quỳnh Nga nhé! Còn bạn, từ ngày chuyển về Hà Nội, việc học hành đã ổn định hẳn chưa? Có được mấy người bạn mới rồi?
Bây giờ, mình sẽ kể về tình hình lớp cũ, trường cũ cho bạn nghe. Rất vui là lớp 3A của chúng mình, năm nay có mặt đầy đủ ở lớp 4A. Vui hơn nữa là cô Thuỷ tiếp tục làm chủ nhiệm nên cô hiểu rất rõ về từng học sinh, nhờ vậy mà sự giúp đỡ của cô rất có hiệu quả. Tổ 2 của chúng mình không còn bạn nào yếu kém nữa. Không khí thi đua học tập sôi nổi hẳn và điều đáng mừng hơn cả là 10 bạn tổ viên đều đã được kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
Riêng mình, học kì I vừa qua cũng đạt được điểm khá cao về tất cả các môn. Mình cũng đoạt được giải Nhì trong hội thi vở sạch chữ đẹp của trường. Hè này, bạn nhớ về quê chơi nhé! Chúng mình sẽ lại cùng nhau lên đê thả diều và bắt dế. Bạn bè gặp nhau, chắc là vui lắm đấy!
Thư đã dài, mình dừng bút ở đây. Chúc bạn và gia đình vui vẻ, gặp nhiều may mắn!
Bạn thân
...
Các bạn trả lời giúp mik với, mik cần gấp. Ai trả lời nhanh mik k cho.
Mỗi người khi sinh ra đều dược đất trời ban phát một tài năng. Có người thì hát hay, múa đẹp hoặc giải toán rất nhanh. Tất nhiên, em gái tôi cũng vậy, Kiều Phương vẽ rất đẹp, những bức tranh em vẽ có thể treo ở bất cứ phòng nào mặc dù trông chúng rất ngộ nghĩnh. Con mèo nhà vào tranh, to hơn cả con hổ, cái bát múc cám sứt một miếng cũng trở nên rất đẹp.
Ở nhà, tôi toàn gọi nó là Mèo vì khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Kiều Phương luôn bị bôi bẩn với đủ thứ màu. Cái ngày mà tài năng hội hoạ của em còn chưa được phát hiện, Kiều Phương suốt ngày pha chế thuốc màu bằng những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Có lần tôi nhìn thấy em nhào một thứ bột gì đó trông rất ghê! Trời ạ, thì ra nó chế thuốc vẽ. Thảo nào các đít xoong chảo bị cạo trắng cả.Ôi chao! Sao hồi ấy tôi yêu em gái đến thế? Tôi rất thích véo đôi má trắng hồng và hầu bĩnh cùa Kiều Phương, kéo hai bím tóc tết xinh xinh của nó. Đôi mắt của Phương đen láy như hạt nhãn trông dịu hiền nhưng pha chút tinh nghịch. Chiếc mũi dọc dừa cao cao rất hợp với khuôn mặt của em, ấy thế mà tôi luôn cho mũi nó "tẹt”, khen mũi mình cao có dáng. Mỗi lần như thế, nó lại cười toe toét khoe hàm răng sún quá nhiều vì ham ăn kẹo và bánh bích quy. Tôi rất thích đôi môi đỏ thắm như tô son, mái tóc đen dài và làn da mịn màng trắng trẻo của Phương. Đặc biệt là cái cổ thanh tú và có ngấn của em. Hồi năm ngoái, tôi đã mua cho nó một chiếc vòng bạc để đánh gió. Giờ nó mà mặc quần áo dân tộc thì chẳng khác gì người Hmông chính hiệu, còn tôi chỉ hợp với bộ quần áo hoàng gia thôi...Những ngón tay thon nhỏ và nõn nà của em mới trắng trẻo làm sao! Tôi luôn ước mơ có đôi bàn tay như vậy để kéo đàn hay hoặc múa đẹp. Kiều Phương thật lộng lẫy trong những bộ váy bố mẹ mua. Trông em thật xinh đẹp chẳng khác gì Bạch Tuyết. Phương rất thích chơi búp bê, đặc biệt là cô người mẫu "ba bi" của nó. Vào mỗi bữa ăn nó thường giả vờ cho búp bê uống nước rồi sau đó đưa búp bê đi ngủ. Cứ mỗi sáng, nó dậy thật sớm và kéo tôi dậy luôn. Suốt ngày tập thể dục, chán chết! Nhưng làm anh chả lẽ lại không gương mẫu, tôi đành cùng nó nhong nhong ra đường chơi chút xíu. Đến nửa đường, nó kêu mỏi chân khiến tôi đành cõng. Nặng ê lưng! Trời ạ! Nó nhỏ bé thế mà nạng tựa cối đè. Hừm! Đúng là làm anh ăn thèm vác nặng. Sau khi vòng qua vài dãy phố, nó nắm tay tôi nhảy chân sáo, vừa đi vừa hát vui vẻ sướng lắm trong khi tôi thì mỏi nhừ chân, nó có cõng ai đâu mà biết vác đá xây Vạn Lý Trường Thành vất vả như thế nào. Phương nhìn tôi cười. Tôi ghen tị chết đi được hai má có lúm đồng tiền và cái nốt ruồi ửởtai nó. Coi chừng sau này nó giàu hơn mình mất thôi! Rồi đến khi em đạt giải nhất cuộc thi vẽ, tôi cảm thấy không còn thân thiết với em như trước nữa. Nhưng khi nhìn vào bức tranh của em tôi cảm thấy em thật nhân hậu, em đã tha thứ cho tôi, tha thứ cho những cử chỉ lạnh nhạt. Ôi! Tôi yêu em quá!
Tôi hiểu sai về em! Tôi thấy thật ân hận: Tôi thật không ngờ bằng lòng nhân từ, tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của em, tôi đã thay đổi. Tôi thật biết ơn em, tôi sẽ là người anh gương mẫu, tốt đẹp như em mong đợi.
GỬI BỐ MẸ
Bố mẹ kính yêu của con !
Bố mẹ biết không ? Bố mẹ đã bao giờ thử hỏi trong lòng hai đứa con của mình luôn sợ điều gì và ước muốn điều gì hay chưa ? Chắc hẳn những thứ đó bố mẹ chưa từng suy nghĩ tới phải không ạ !
Bởi ngày hôm nay , con viết bức thư này , con mong muốn sẽ một lúc nào đó , bố mẹ cùng nhau suy nghĩ lại và dành một chút thời gian nói chuyện với chúng con . Bố mẹ có biết không , ngày từ lúc còn rất nhỏ , những hình ảnh bố và mẹ luôn xảy ra tranh cãi , những bữa ăn cơm chẳng còn ngon nữa ,... Bố lúc nào cũng chỉ hất mâm cơm đi trong những ngày sung đột với mẹ . Còn con , ngước lên nhìn bố mẹ với ánh mặt vô cùng hận đó . Nếu như , lại một ngày nào đó , bố mẹ hỏi con rằng : " con yêu ai nhất và ghét ai nhất " thì có lẽ con sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời : Con ghét cả hai người và cũng yêu cả hai người , con ghét cả hai người bởi bố và mẹ đã làm con của mình hằn sâu từng câu chuyện đau buồn mà bố mẹ lập nên trong trí óc của con . Và con cũng yêu hai người bởi vì bố và mẹ là những người đã snh thành ra con , đã nuôi con khôn lớn , nhưng xen vào những niềm yêu quý của con dành cho bố mẹ lại là sự đau buồn và ghét nhiều lắm ,...giờ đây trong tâm trí con đang giao tranh giữa yêu thương và hận thù , con không biết bên nào sẽ chiến thắng nữa đây
Bố mẹ có biết từ hồi còn mẫu giáo cho tới tận bây giờ , con đã là học sinh trung học rồi mà những hình ảnh của bố mẹ mỗi năm lại diễn một lần đã làm con không muốn làm con của bố mẹ nữa . Từ lúc tiếng chuông năm mới vang lên , con đã luôn mong ước cho năm nay thật hạnh phúc ,... Nhưng không , con ước mơ xa vời quá rồi , con đã quá kì vọng vào nó bố mẹ ạ , giờ đây ...con có thể nghĩ rằng đã hết cơ hội rồi
Nếu như có một ông tiên hiện lên và hỏi con muốn điều ước gì thì con sẽ không ước con được ăn ngon , con không ước con luôn có váy đẹp , con không ước con xinh , ... Nhưng con sẽ ước , ước sao cho bố mẹ hiểu tâm trạng của hai chị em chúng con , ước sao chúng con được sống trong mái nhà hạnh phúc , ước sao bố mẹ quan tâm hơn con mình trước khi định làm gì đó , ước sao những hình ảnh đã từng hằn sâu trong tâm trí con sẽ biến mất ,... Chỉ vậy thôi , con đã vui lắm rồi . Con mong em của con sẽ không phải như con , phải chứng kiến cái cảnh ấy suốt những năm dài dằng dặc .
Con đã từng ngồi một mình mà khóc , khóc và ước sao bố mẹ hiểu . Chẳng nhẽ bố mẹ muốn cái cảnh hai chị em con phải xa nhau ư , chẳng nhẽ bố mẹ muốn chúng con nhìn cái cảnh đứa thiếu mẹ , đứa thiếu bố hay sao ? Con không hiểu bố mẹ đang suy nghĩ những gì , nhưng hãy hiểu cho chúng con mọt chút . Bố mẹ cứ ngỡ con vẫy còn bé sao ? Không phải đâu , con đã lớn rồi , đã hiểu hết mọi chuyện rồi , đã biết thế nào là đau rồi . Còn em , nó còn bé lắm , bố mẹ đừng để em con phải giống con ... Con chẳng muốn điều đó một chút nào . Con ước mơ được một mái nhà hạnh phúc như bao đứa bạn khác , mẹ luôn bảo phải biết tôn trọng những gì mình đang có , nhưng điều này thì chắc con không thể tôn trọng được đâu mẹ ạ . Nhìn những nụ cười còn ngây thơ của em , con thấy sao mà thương em quá , thương những cái lần em ngắn bố lại thì luôn bị ăn những cái đánh , thương những lần em đã khóc đến ửng đỏ cả hai mắt . Còn đối với con , con còn gì đâu mà khóc , những lúc như vậy , mặt con lại tái đi , ko thể nói gì thêm như một đứa vô hồn
Nếu bố mẹ không hiểu những gì mà con luôn nói bằng lời , vậy thì con mong với bức thư này , bố mẹ hãy hiểu chúng con thêm một tí . Hãy tự hỏi con mình thế nào ? nó nghĩ gì về mình ? nó có cô đơn hay không ? , .... Con cần những câu hỏi đó từ bố mẹ nhiều lắm , những câu hỏi mà trong trường hợp này , đứa con nào cũng mong muốn được hỏi bố mẹ ạ . Con mong bố mẹ chỉ cần một ngày thôi , hãy suy nghĩ lại tất cả
Con của bố mẹ
Thảo
Vũ Bích Thảo
rất rất .. rất hay ...Bài của bạn làm mình khóc thật rồi oOo nàng công chúa dễ thương oOo . Gia đình mình y như bài bạn viết vậy , ... cảm ơn bạn nhé ! mk sẽ nói cho bố mẹ mình biết những gì mình đang nghĩ . Mình cũng đã từng ghét họ lắm , thôi ko nói nữa kẻo mk lại khóc