Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nếu có 1 thừa số bằng 0 thì biểu thức C bằng 0 Ngoài ra, a > 29 để đảm bảo các thừa số trong C phải là số tự nhiên, vì a>29 nên ta chỉ xét thừa số a -30 Ta có : a - 30 =0 suy ra a = 30 Vậy với a = 30 thì C đạt giá trị nhỏ nhất bằng 0. - Để C có giá trị lớn nhất thì vế phải phải nhận giá trị lớn nhất. Mà giá trị của a càng lớn thì giá trị của C càng lớn. => không tìm được giá trị a để C lớn nhất
Nếu có 1 thừa số bằng 0 thì biểu thức C bằng 0
Ngoài ra, a > 29 để đảm bảo các thừa số trong C phải là số tự nhiên, vì a>29 nên ta chỉ xét thừa số a -30
Ta có : a - 30 =0 suy ra a = 30
Vậy với a = 30 thì C đạt giá trị nhỏ nhất bằng 0.
- Để C có giá trị lớn nhất thì vế phải phải nhận giá trị lớn nhất.
Mà giá trị của a càng lớn thì giá trị của C càng lớn.
=> không tìm được giá trị a để C lớn nhất.
Xet C = ( a - 30 ) x ( a - 29 ) x ... x ( a - 1 )
Nếu có một thừa số bằng 0 thì tích C bằng 0 và là giá trị nhỏ nhất .
a > 29 để tất cả các thừa số đều là số tự nhiên nên chỉ xét thừa số
( a - 30 ) bang 0
a - 30 = 0
a= 30
2.
“Trước đây tôi rất hay lo lắng nhưng một ngày mùa xuân năm 1934,khi đang đi dạo trên đường West Doughẻty,tôi đã chứng kiến một cảnh tượng làm tan đi mọi âu lo trong tư tưởng. Chuyện chỉ xảy ra trong vòng 10s nhưng trong 10s đó tôi đã học dược cách sống còn nhiều hơn những gì đã học được trong vòng 10 năm.
Hai năm trước đó tôi có mở cửa hàng tạp hóa ở thành phố Webb.Cửa hàng này ko chỉ làm tôi thua lỗ toàn bộ số tiền tiết kiệm mà còn mắc 1 khoản nợ đến 7 năm sau mới trả hết.Lúc đó cửa hàng tạp hóa của tôi mới đóng cửa vào thứ 7 tuần trước,và tôi chuẩn bị đến ngân hàng Merchants&Miners vay tiền trước khi đi Kansas tìm việc.
Tôi cất bước nặng nề như vừa bại trận,hoàn toàn mất hết niềm tin và ý chí chiến đấu.Rồi đột nhiên tôi thấy một người đang đi dọc con đường-người ấy không có chân.Ông ngồi trên một bục gỗ nhỏ có gắn những bánh xe lăn và dùng 2 thanh gỗ cầm tay đẩy mình tiến lên phía trước.
Tôi nhìn thấy ông đúng lúc ông vừa băng ngang qua đường và đang chuẩn bị nhấc lên vài centimet để kên vỉa hè.Khi gếch cái bục nhỏ lên ông bắt gặp ánh mắt tôi nhìn ông.Ông nở một nụ cười rạng rỡ và vui vẻ nói:
”Xin chào,thật là một buổi sáng đẹp trời phải không?”
Nhìn người đàn ông đó tôi thấy mình thật giàu có.Tôi còn cả 2 chân và có thể đi lại dễ dàng.Tôi tự cảm thấy xấu hổ vì mình đã than thân trách phận quá nhiều.Tôi tự nhủ nếu người đàn ông kia ko có chân mà vẫn sống vui vẻ hạnh phúc thì tôi-với một đôi chân lành lặn sao lại ko thể làm đươc điều đó.
Tôi đã định vay ngân hàng chỉ 100 đô la nhưng lúc đó tôi đủ can đảm để hỏi vay 200 đô la.Tôi đã định nói rằng tôi muốn đến Kansas để cố gắng tìm được một công việc.Nhưng giờ đây tôi đã tự tin mình muốn đến đó để có một công việc.Tôi đã vay được tiền và tôi cũng đã tìm được việc làm
“Tôi buồn vì không có giày
Cho tới khi tôi gặp trên đường một người không có chân”