Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Chuyện vui hả , U23 Việt Nam thắng rồi , Việt Nam muôn năm , cố lên Việt Nam ơi , cố lên U23 ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kẹo Hubba Hubba cỡ to có tất cả 5 vị
Ko thể ns tên thật
Trả lời thế thôi chứ tớ ko muốn ns thông tin của mik cho ng` khôg quen bt
Hk tốt
Ko chắc ~~~
- Tranh 1: Bác Hồ cùng các em thiếu nhi cùng đi thăm phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp, nơi tắm rửa,… Ai cũng muốn nhìn Bác cho thật rõ.
- Tranh 2 : Khi quay lại phòng họp, Bác hỏi các bạn thiếu nhi rất nhiều câu như : Các cháu chơi có vui không, ăn có no không, cô giáo có mắng phạt không, có thích kẹo không. Một em có ý kiến: ai ngoan sẽ được ăn kẹo, ai chưa ngoan không được nhận kẹo của Bác.
- Tranh 3 : Tộ đã biết mình chưa ngoan nên không dám nhận kẹo của Bác. Bác trìu mến chia kẹo và khen ngợi em đã biết dũng cảm nhận lỗi.
9 giờ, 16 – 9
Nga ơi,
Tớ đến nhà nhưng gia đình cậu lại đi vắng. Tớ đến thông báo với cậu 17 giờ chiều mai tới trường dự Tết Trung thu nhé. >
Tranh 1: Sáng hôm ấy, cô giáo gọi Lan lên bàn lấy mực, Mai hồi hộp nhìn cô, thấy cô không nói gì, em buồn lắm.
Tranh 2 : Lan trở về chỗ rồi bỗng gục đầu òa khóc. Cô giáo rất ngạc nhiên hỏi:
- Em bị làm sao thế?
- Hôm qua anh trai em mượn bút mực nhưng quên không cho vào cặp cho em.
Tranh 3: Mai loay hoay mãi với cái hộp bút. Cuối cùng, em lấy chiếc bút máy của mình cho bạn mượn.
Tranh 4: Cô giáo khen tấm lòng tốt, biết giúp đỡ bạn bè của Mai và cho em mượn chiếc bút của cô.
Bài làm
22/11
Bố mẹ ơi ! Bà nội đến nhà mình chơi. Bà đợi mãi mà bố mẹ vẫn chưa về. Con đã ăn cơm và cùng bà đi nhà sách. Khoảng 8 giờ tối bà sẽ đưa con về nhà ạ.
Con gái: Hoàng Thanh
a) Ở nhà người thợ kim hoàn.
Mèo đã bắt con chuột đi tìm ngọc, quả nhiên chuột tìm thấy ngọc.
b) Khi ngọc bị cá đớp mất.
Chó rình ở bên sông, chờ người đánh được con cá lớn, khi mổ ruột ra có viên ngọc, Mèo chạy tới ngoạm chạy mất.
c) Khi ngọc bị quạ đớp mất.
Mèo nghĩ ra mẹo nằm phơi bụng giả chết. Qụa sà xuống định rỉa thịt mèo. Mèo nhảy lên vồ khiến quạ phải van xin và trả lại ngọc.
Ấn tượng mạnh nhất của tớ là
Khi thi học kì II có thằng nó dốt như bò mà toán nó cx dc 8 , hihi nó chép bài tớ
đó là một buổi bình minh thứ bảy mùa hè, lúc đó tôi đang rảo bước trên đường nhỏ trong xóm.Lát sau, tôi đi đến một hồ nước trong xóm, ven hồ là những cây phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực rỡ.Tôi đi đến đó một chút thì bỗng thấy một bóng hình quen thuộc: Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ nhẹ nhàng bay trong gió;Đôi mắt trong veo như nước hồ;thân hình dong dỏng cao.Người đó đứng trước hàng hoa phượng vĩ đỏ chói như đang đứng trong ánh lửa .Ôi, hình ảnh này đã luôn in đậm trong trí nhớ của tôi, người đã cứu tôi trong một trận hỏa hoạn.Ánh đó sao?Người bạn mà tôi đã mong mỏi bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã trở về.
Năm đó, khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ 4 tuổi , tôi rất thích chơi với lửa, không ít lần tôi đã suýt làm nên một vụ cháy nguy hiểm nhưng người đã cứu tôi vào nhữn lần ấy luôn là Ánh-người bạn thân nhất của tôi.Bạn ấy luôn mắng tôi khi tôi chơi với lửa nên tôi cũng rất ghét bạn ấy,nhiều khi còn nặng lời với bạn.Trong một lần,tôi đang chơi lửa trại giả vờ thì bỗng nhiên, lửa trại nhỏ đó đã bén lửa sang đống rơm đang chất ở gần đó , ngọn lửa to dần, do tôi không để ý tới nên lửa đã bén tới chiếc váy tôi đang mặc, đôi bỗng phát hiện nhưng không làm gì được, trong khi tôi đang vùng vẫy la hét thì tôi chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vội vã chạy tới."Ào.." một chậu nước đổ vào người tôi, ngay lập tức, tôi ngất đi , những thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là bóng dáng người bạn thân đổ nước vội vã ngăn không cho lửa tới gần tôi rồi chạy vào nhà gọi mọi người trong nhà tôi ra, Ánh nhẹ nhàng kéo tôi lên bậc thềm, nhưng ý thức của tôi đã mất, cuối cùng, tôi chỉ thấy một tấm màn bóng tối bao trùm quanh tôi.Một ngày sau tôi mới tỉnh lại, khi vừa mở mắt,mọi người trong nhà tôi đã rất vui mừng nhưng khi đảo mắt một lượt thì tôi không thấy bóng dáng của Ánh đâu , tôi vội vàng hỏi mẹ thì mẹ nói rằng bạn ấy đã chuyển nhà đi vào miền Nam cùng bố mẹ bạn ấy.Tôi bỗng sững sờ, Ánh ơi!
Bóng dáng ấy bây giờ lại đứng dưới hàng cây phượng vĩ,người đứng ở kia hông phải là một đứa trẻ ngây thơ như ngày nào mà đó là một cô gái trưởng thành vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt kia luôn nhìn tôi dịu dàng.Lại gần thêm chút nữa, tôi chỉ thấy cái bóng đó tan dần vào những cánh hoa phượng vĩ đang rơi-chỉ là ảo giác? Nhưng bóng dáng và đôi mắt đó vô cùng chân thực.Tôi nở nụ cười nhưng đôi mắt lại rơi giọt lệ.Ngẩng đầu lên trời xanh,tôi nói:"mình sẽ không bạo giờ quên cậu, cô gái trong ánh lửa".
*có vẻ như hơi lạc đề nhưng mà hãy tiick đúng cho mình nhé
*Bài văn này mình gửi tới Ánh, nếu bạn đọc được thì k đúng và kết bạn với mình nhé, mãi nhớ bạn
2 con creeper
creeper à