Điều kì diệu nhất sau một cơn mưa là gì????
Hãy viết một đoạn văn về điều kì diệu ấy.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
tham khảo:
Thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu nhưng thế giới nếu không có bàn tay con người khai phá thì đó chỉ là thế giới hoang vu đầy thú dữ và cỏ dại. Con người xây dựng nhà máy, trường học, tạo nên những cánh đồng tít tắp, đưa người lên vũ trụ, thám hiểm đại dương, khai thác các mỏ quặng kim loại. Rồi tương lai thế giới này sẽ thuộc về ai khi những thế hệ của thời đại hôm nay sẽ ra đi? Nó thuộc về tuổi trẻ của hôm nay, thuộc về những cô bé, cậu bé đang rụt rè nấp sau cha mẹ, thầy cô mà ngỡ ngàng nhìn cuộc sống. Vậy thì thế giới rộng này thuộc về tuổi trẻ “Thế giới này là của con”, con cần phải biết thế giới của mình như thế nào, nó đẹp đẽ giàu có và cũng có những góc khuất ra sao. Để biết về thế giới của mình, con hãy can đảm rời tay mẹ bước qua cánh cổng trường cao rộng.
Về đoạn văn em tự viết nhé, em nên sử dụng hành văn của mình và nhờ người khác góp ý thôi. Anh sẽ gợi ý nhé, "thế giới kỳ diệu" ở đây chính là môi trường học đường, một môi trường văn minh và đầy tri thức. Tại đây học sinh là những đứa trẻ, chúng không còn chỉ ở nhà, trong sự quản thúc và chăm sóc của cha mẹ, mà chúng phải học những kĩ năng mới, làm quen với những người bạn mới, phải học cách làm việc và học tập khi không có cha mẹ cạnh bên, là nơi để trẻ em dần trưởng thành. Nơi đây sẽ mang tới rất nhiều kinh nghiệm và trải nghiệm, tình cảm và sự yêu thương bởi lẽ đó mà không lí do nào mà không thể bảo đó là một "thế giới kỳ diệu" trong mắt trẻ.
tham khảo ạ:
Đó là thế giới kì diệu vì : nó giúp cho người con đc vào trong môi trường mới tiếp xúc với những cái mới mẻ để con tiếp thu và hiểu biết hơn về bên ngoài . Đó là thứ tìn cảm của mẹ dành cho conMâu thuẫn : là học sinh phải học những thứ rộng hơn về bên ngoài , gặp gỡ , trao đổi , còn ở văn bản người con mới đc vào môi trường mới tiếp xúc nên ko có gì là đặc biệt
ắt đầu từ lớp một, chúng ta bước vào công cuộc tiếp thu tri thức để chinh phục cũng như chung sống với xã hội loài người và tự nhiên. Rời bàn tay mẹ, bước qua cánh cổng trường là có bao điều kì thú đến với ta. Trong văn bản “Cổng trường mở ra”, tác giả Lí Lan viết: “Ngay mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua canh cổng, rồi buông tay mà nói: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới nay là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra". Lời nhắn nhủ của người mẹ xiết bao cảm động và giàu ý nghĩa.
Thế giới này rộng lớn biết bao nhiêu nhưng thế giới nếu không có bàn tay con người khai phá thì đó chỉ là thế giới hoang vu đầy thú dữ và cỏ dại. Con người xây dựng nhà máy, trường học, tạo nên những cánh đồng tít tắp, đưa người lên vũ trụ, thám hiểm đại dương, khai thác các mỏ quặng kim loại. Rồi tương lai thế giới này sẽ thuộc về ai khi những thế hệ của thời đại hôm nay sẽ ra đi? Nó thuộc về tuổi trẻ của hôm nay, thuộc về những cô bé, cậu bé đang rụt rè nấp sau cha mẹ, thầy cô mà ngỡ ngàng nhìn cuộc sống. Vậy thì thế giới rộng này thuộc về tuổi trẻ “Thế giới này là của con”, con cần phải biết thế giới của mình như thế nào, nó đẹp đẽ giàu có và cũng có những góc khuất ra sao. Để biết về thế giới của mình, con hãy can đảm rời tay mẹ bước qua cánh cổng trường cao rộng.
Trước khi đến trường, cuộc sống của chúng ta bó hẹp trong một ngôi nhà, một góc phố, một ngôi làng với những con người ta đã quen mặt, quen tình, với những trò chơi ta đã thành thạo, thuần thục. Nhưng ngày qua ngày, vẫn bầu trời ấy, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn những con người với những công việc và thói quen ấy,... thật khó có thể tưởng tượng dược sự đơn điệu, tẻ nhạt bao trùm lên chúng ta như thế nào.
Nhưng bước qua cánh cổng trường là ta bước vào một thế giới sôi nổi, say mê ăm ắp khát khao với bao điều mới lạ. Những thầy cô - những người cha mẹ mới, hàng chục người bạn, hàng trăm gương mặt mới lạ,... Tính cách, cuộc sống của mỗi người đã là một điều thú vị cho ta. Nhìn vào mỗi ngươi là một lần ta được nhìn vào gương để xem xét chính mình, kiểm nghiệm chính mình. Nhưng đó cũng chưa phải là điều tuyệt diệu nhất khi đến với trường học.
Nhà văn M.Goócki từng nói: “Sách mở ra trước mắt tôi những chân trời mới”. Trên thế giới này, có thể trường học không phải là nơi nhiều sách vở nhất nhưng có thể khẳng định rằng đó là nơi có nhiều nhất những người dạy học. Dạy cách đọc sách. Và đó cũng là nơi sách được nâng niu trân trọng nhất. Và như thế. “những chân trời mới” đang được trải ra ngút ngàn trước mắt những đứa trẻ vừa chập chững bước vào cuộc sống. Thế giới rộng lớn ấy là thế giới của những cánh rừng rộng lớn, những cánh chim đại bàng mênh mông, những bước lao mình dũng mãnh. Là những lòng đại dương mênh mông xanh thẳm ăm ắp cá tôm. Là lòng đất thẳm sâu với bao khoáng sản, bao lò lửa đang rùng rùng sôi sục. Đó còn là những đất nước xa xôi với bao phong tục tập quán lí thú, độc đáo. Là nhưng người anh em cùng chung một Tổ với chúng ta trên khắp non nước Việt Nam,... Chao ôi! Thế giới này có bao điều diệu kì mới lạ. Từ hiện thực cuộc sống, “Cổng trường mở ra” còn dạy cho con biết ước mơ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này. Con ước thế giới này mãi hòa bình không có chiến tranh; con ước trẻ em trên khắp thế giới có cơm ăn, áo mặc và được đến trường như con; con ước ngày mai con sẽ được bay lên cung trăng thăm chú Cuội,... Thế giới của ước mơ rực rỡ, đẹp đẽ biết nhường nào!
“Cổng trường mở ra” cũng đồng thời mở ra trong mỗi chúng ta bao điều kì thú và hạnh phúc. "Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cống trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra", là những người học sinh đang được sống, đang được ước mơ sau cánh cổng trường vĩ đại, chúng ta càng cần can đảm bước đi khám phá, học tập cái thế giới rộng lớn mà tương lai sẽ thuộc về mình.. Sách giải.com
Trường học là một thế giới diệu kỳ, là nơi thắp sáng những ước mơ, cũng là nơi nuôi dưỡng nó. Bước qua cánh cổng trường là chúng ta bước vào thế giới tri thức với vô vàn những điều mới lạ và kì thú. Người mẹ trong “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lý Lan đã nói với con một câu triết lí đầy cảm xúc: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con. Bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”.Sự kì diệu ở đây không phải là một phép nhiệm màu nào đó của bà Tiên hay ông Bụt. Không phải là thứ đặc biệt mà trần gian không có. Không phải là thứ biến hóa từ vật này sang vật khác. Mà đó là tất cả những thứ mà mỗi con người cần khám phá, vượt qua.Ở nơi gọi là diệu kì ấy có cả niềm vui thất bại, có cả những điều bất ngờ xảy ra. Và đặc biệt hơn, ở đây rèn luyện cách cảm nhận niềm vui, cảm nhận sự thăng hoa của cuộc đời. Cũng là nơi cho ta biết cách chấp nhận sự thất bại cho dù thất bại làm cho tình thần hoảng loạn, thiếu tự tin. Giúp chúng ta đứng dậy sau khi ngã.Trong thế giới kì diệu ấy, chúng ta có cả một kho tàng kiến thức nhân loại. Ta có thế biết về nguồn gốc của loài người, biết về những đức hi sinh cao cả đã đổi lại cuộc sống thanh bình cho ta ngày hôm nay. Nó cũng giúp ta hiểu được những điều bí ẩn của thế giới tự nhiên, cho ta những đáp án cho các câu hỏi “vì sao”.Nơi kì diệu đó có thể bồi dưỡng tâm tư tình cảm của chúng ta. Nơi đó cho ta một màu xanh hi vọng mỗi khi ta buồn hay chán nản. Cho ta một niềm tin tuyệt đối vào bản thân để ta không cảm thấy xấu hổ hay tự ti về mình. Nó cũng khuyên ta nên đón nhận những điều tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng, rũ bỏ những u buồn những xấu xa ra khỏi tâm hồn. Rồi ta biết cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Ta cũng hiểu được câu nói “Cuộc sống là luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” và với tôi trường học luôn luôn là thế giới kì diệu.
Em tham khảo:
Trong văn bản " Cổng trường mở ra" của tác giả Lí Lan, em thấy vai trò của nhà trường rất quan trọng đối với mỗi con người. Chẳng ai sinh ra mà đã biết tính toán, biết mọi thứ, lối sống làm người. Nhà trường là nơi rất kì diệu. Mỗi người bước vào rồi lại bước ra từ cánh cổng sẽ mang trong mình bao tri thức, bao kỉ niệm và kể cả tình cảm thầy cô, bạn bè. Nhà trường không phải thứ gì ấy xa lạ mà là ngôi nhà thứ 2 thật ấm áp và có biết bao tình bạn, thầy thầy trò đep. Nhà trường không phải thế giới sẽ có những ông tiên, bà tiên cầm đũa thần mà đó là nơi giáo dục ta nên người. Gia đình giúp ta cảm nhận được tình cảm cha mẹ dành cho con cái, còn nhà trường mang đến sự thành công, giúp ta lưu giữ bao kỉ niệm đẹp. Qua đó, thể hiện tình cảm của nhà trường, thầy cô, bạn bè dành cho chúng ta.
bạn tham khảo bài làm của tui:
đã 7 năm bước qua cánh cổng trường em có rất nhiều ấn tượng về thế giới kì diệu đó.Thế giới đó thật sự bao là ,rộng lớn không đếm được bao dấu chân người đi qua ,bao nhiêu ước mơ thành sự thực.Ko bao giờ và mãi mãi không thể nào kể hết những sự kì diệu ,thiêng liêng của nó.Nào là những kiến thức giúp ta trở thành những ng có ích cho đất nước ,có địa vị,chỗ đứng .Thêm vào đó phải có tình thày trò là những tình cảm ko bao giờ phai .Quả thật tình thày trò thật đáng quý ,làm sáng ngời cả những thế hệ trẻ.Có kiến thức thôi chưa đủ phải biết ứng nhân xử thế biết phán xét những chuyện hệ trọng,luôn theo lẽ đúng và lên án những hành vi sai trái .Đồng thời ta còn đc tham gia các hoạt động thể dục thể thao để cải thện sức khỏe,những kĩ năng cần thiết cho bản thân.Qua đó ,cho ta biết khái niệm vui,buồn trong cuộc sống.Vui khi đc nhận những lời khen từ thày cô đã làm phát triển về tư duy ,suy nghĩ,hành động.Buồn khi phải chuyển cấp xa những ng mà ta coi là thân thiết nhất.Thế giới kì diệu thật tuyệt vời làm sao,mãi mãi trong đời ng ko ai có thể quên đc những điều lớn lao ấy !
đoạn văn mình tự nghĩ đấy ,tick cho mình nhé
- Lời nhắn nhủ của mẹ: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”. => Lời nhắn nhủ thể hiện niềm tin tưởng và lạc quan vào hành trình của con trong suốt những năm tháng sau này.
3. Những cơn mưa ngày thường kéo tôi đến với những nỗi buồn bất tận nhưng có lẽ lúc đó những người thân trong gia đình thường quan tâm đến nhau nhiều hơn. Có những khi xa nhau nghìn trùng cách trở chỉ cần nhìn vào những cơn mưa lại kéo mọi người xích gần lại nhau hơn.
Trong cơn mưa tâm hồn thường được gột rửa một cách lạ kỳ. Tôi phát hiện ra khi lũ qua mọi người thường hướng đến nhau và cơn mưa như một sợi dây liên kết vô hình. Và trong lòng luôn mong sóng yên biển lặng, “biết tới khi nào mưa thôi rơi”...
Khúc ruột miền Trung quê tôi thường hứng chịu bão lũ, mỗi lần như thế tôi thường nghe người bà chắp tay nguyện cầu: xin mưa đừng gió, khi cuộc đời bà đã chứng kiến và trải qua hằng trăm cơn bão như thế.
Mưa bão đến mới thấy hết trách nhiệm và tình thương của con người dành cho nhau để vượt qua khổ nạn , giải quyết những mâu thuẫn nhỏ để từ đó đoàn kết hơn , tôn trọng nhau hơn .
:)
làm cách nào để gửi câu hỏi