K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

19 tháng 5 2021

2 + 10 = 12 

Và = 1 vé báo cáo nx ?

                              Tạm biệt nhéSẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đâyTiếc nuối bao ngây thơ của một thờiNgày mới tới lớp xa lạ, không quen thuộcLàm quen mới thấy vuiNgày tháng trôi qua không kịp đếmQua đi bao nhiêu vui buồn nào ai hayMột thời hồn nhiên mơ mộng, nhiều vu vơHãy lưu lại sâu trong trái tim mìnhLang thang đi trên sân trường vắngNhặt cành phượng hồng còn vương nơi...
Đọc tiếp

                              Tạm biệt nhé

Sẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đây
Tiếc nuối bao ngây thơ của một thời
Ngày mới tới lớp xa lạ, không quen thuộc
Làm quen mới thấy vui

Ngày tháng trôi qua không kịp đếm
Qua đi bao nhiêu vui buồn nào ai hay
Một thời hồn nhiên mơ mộng, nhiều vu vơ
Hãy lưu lại sâu trong trái tim mình

Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi 
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ… 
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều

Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye

Khi ve rộn ràng khắp sân trường
Là hè đến mang theo nỗi buồn hàng ghế đá
Bạn với tôi mỗi người mỗi phương trời
Dù buồn trong tim nhưng tôi gắng không khóc
Nước mắt đừng tuôn trào khi xung quanh bạn luôn có tôi
Nhủ lòng hãy vững tin trong đời

Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi 
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ… 
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều

Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye

Qua đi như giấc mơ thời học sinh dấu yêu
Để tôi ngu ngơ vẫn thương nhớ
Tìm lại một hình bóng ngày nào vẫn trông vẫn ngóng
Giờ đâu……

Sân trường giờ không một bóng
Còn hàng ghế và tôi
Một mình lẻ loi
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ… 
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Lang thang đi trên sân trường vắng
Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ… 
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều
Tạm biệt tạm biệt
Lúc ta đi với nhau khi tan trường
Tạm biệt giờ tạm biệt
Mãi là người bạn thân nhé
Tạm biệt tạm biệt
Xa rồi bạn đừng quên tôi
Xin chào tạm biệt, giờ tạm biệt
Tạm biệt nhé nơi này
Bye bye

4
9 tháng 4 2017

VỖ TAY

9 tháng 4 2017

hay quá

Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sauThời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi...
Đọc tiếp

Tìm những câu văn , từ ngữ bộc lộ tình cảm về cây phượng trong đoạn văn sau

Thời thơ ấu khi còn đi học ở tiểu học đây chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của mỗi con nguời. Khi nhớ đến kỉ niệm ấy, trong em lại hiện lên Những hình ảnh về bạn bè, thầy cô, mái trường tha thiết với loài cây mà em yêu quí, loài cây mà đã gắn bó với những ngày cắp sách đến trường của mỗi người, loài cây mà một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương cây " Hoa học trò." Nhìn từ xa cây phượng toả ra những tán lá xum xuê xanh ngắt giống như một cái dù khổng lồ che mưa che nắng. Thân cây to và sần sùi. Những chiếc rễ ngoằn ngoèo trồi lên mặt đất. Những chiếc lá bé tí kết thành những tán lá rộng. Hoa phượng màu đỏ thắm vừa đẹp, vừa dẻo dai, vừa bền bỉ. Cây phượng đã cho em bóng mát. Vào giờ ra chơi cúng em thường chơi đùa dưới gốc cây phượng. Các bạn nam thì chơi đá cầu hay chơi bắn bi còn các bạn nữ thì chơi nhảy dây hay chơi banh đũa. Phượng là người bạn cùng đi với em trong suốt thời học trò. Cây phượng là nơi cất giữ những niềm vui nỗi buồn của tuổi học trò. Những lúc em buồn vì bị điểm kém hay vì cãi nhau với bạn bè phượng là người bạn đã lắng nghe những tâm sự của em. Những lúc em vui vì được điểm cao hay vì em lại có thêm những người bạn mới phượng là người bạn đã cùng chia sẽ với em. Lúc những búp phượng gần nở là lúc báo hiệu cho chúng em biết mùa thi sắp đến. Những đứa học trò chăm chỉ học tập phượng như rất vui. Lúc hoa phượng nở một màu đỏ thắm và tiếng ve kêu lúc báo hiệu mùa hè đã đến. Những tiếng ve kêu hoà thành một bản nhạc nghe rất vui tươi. Âm thanh của tiếng ve làm cho đời sống của chúng em trở nên rộn ràng , vui tươi. Nhưng lúc đó cũng là lúc chúng em phải chia tay mái trường tầy cô và bạn bè để bước vào kì nghỉ hè . Lúc chia tay tiếng ve kêu mà lòng em xao xuyến không nỡ rời xa . Nhưng rôi cũng đến lúc chia tay với bạn mái trường , thầy cô , bạn bè . Vào những ngày cuối năm học chúng em thường xuống sân nhặt những đóa phượng để ép vào tập để làm kỉ niệm khó phai mờ. Những dòng lưu bút còn in trên giấy của những đứa bạn thân đã cùng em học tập, vui chơi trong suốt năm năm học vừa qua. Thế đó, cây phượng còn là người bạn thân của chúng em suốt một thời học trò nói riêng. Cây phượng còn góp phần tạo nên vẻ đẹp thiên nhiên thơ mộng, kỳ ảo nói chung. Có khi nào bạn nghĩ cây phượng sẽ rời xa mình không? Nhưng còn đối với mình cây phượng luôn đồng hành với mình suốt con đường học vấn. Cánh cổng trường đã đóng lại, chưa bao giờ phượng đẹp như lúc này. Phượng đẹp nhưng chằng ai ngắm nhìn phượng. Chỉ còn một mình phượng nhìn theo bóng của mỗi người học trò. Tạm biệt cây phượng, tạm biệt những kỷ niệm vui buồn dưới gốc phượng. dù có ai đi đâu xa, em sẽ luôn nhớ về ngôi trường thân yêu, nơi có một người bạn vô cùng thân yêu.

  Giup mình với chiều nộp rồi ! 

0
Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi...
Đọc tiếp

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

26
18 tháng 9 2019

o

18 tháng 9 2019

o

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi...
Đọc tiếp

Khi lớn lên, mỗi người đều sẽ phải đi xa, trên hành tình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ năm nào. Nỗi nhớ nhẹ bẫng, chòng chành mà sao da diết đến nặng lòng thương mến.

Thời gian trôi đi phủ một lớp bụi mờ lên kí ức cứ ngỡ mãi mãi không thể phai nhòa. Dòng đời tấp nập, mưu sinh ngược xuôi có ai dám cá không đôi ba lần "dọn dẹp" rồi để quên kỉ niệm nơi ngăn kéo quá khứ? Chẳng thế trách cũng không thở than, vì đó là quy luật của cuộc đời rồi. Nhớ nhớ, quên quên – con người vẫn luôn tự dày xéo mình trong muôn vàn câu hỏi tại sao, luyến tiếc cũng theo thời gian mà ngấm ngầm tan biến.

Thanh xuân, mấy ai không mơ hồ, không đôi lần lạc đường để đến khi nhìn lại thì năm tháng ấy cũng trôi tuột mất rồi. Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, cảm xúc trong ngần thuở mới vào đời nơi sân trường chất chứa cả bầu trời kỉ niệm. Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành.

4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai bữa cắp sách đến trường". Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.

Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỉ niệm vẫn còn rất trinh nguyên, vẹn tròn như chưa hề sứt mẻ trước dòng đời tàn nhẫn. Có lẽ, người ta nói đúng, kỉ niệm sẽ không là gì nếu lòng người vội xóa nhòa nhưng sẽ là tất cả nếu ta gìn giữ từ tận thẳm sâu đáy tim.

Nơi ấy là ngày ta ‘học đến quên thời gian’ để có thể chạm tay đến cánh cổng đại học. Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của thầy dạy toán kẻ từng đường thẳng. Đó là những định luật khô cằn của môn lý "khó nhằn", những kí hiệu dài ngoằng một thời khiến ta khó chịu của hóa học. Nơi vang lên hào sảng một thời ‘hoa máu’ của dân tộc anh hùng, là những phút giây ‘du lịch’ vòng quanh thế giới của môn địa. Những kí ức ấy làm sao có thể vội vàng quên lãng đi?

Những lá thư chưa kịp gửi thì giây phút chia tay cũng đến bất chợt, bao tiếc nuối vì tình yêu e lệ cất giấu nơi khóe mi cong của cô bạn cùng lớp chưa kịp ngỏ lời. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp.

Khi trưởng thành con người ta mới thấu, mới trân quý những phút giây mặn nồng của tuổi trẻ nơi mái trường thưở nào. Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy.

Mỗi con người đều sẽ phải trải qua bão tố của cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Những điều bình dị thân thương, kỉ niệm thưở nào đôi khi lại là sức mạnh giúp ta có thêm dũng khí để bước thật vững trên con đường đã chọn. Mặc ngoài kia gió mưa, mặc những buồn phiền, lắng lo chưa bao giờ thôi nghĩ suy nhưng ta tin rồi một mai bình minh vẫn rạng ngời tươi đẹp. Hôm nay có thể là ngày nỗi đau chưa vơi, niềm vui chưa vẹn trong nhưng sau cuối nụ cười vẫn ở lại để lưu vào tâm khảm kỉ niệm thanh xuân của ta.

Những lúc mỏi mệt vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, ta lại thèm trở về năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô của sổ nhìn ra khoảng trời đầy mộng mơ ấy.

Rồi ta sẽ về, về để tìm lại những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, về để sống dậy những khoảnh khắc đã dần nguội lạnh trong tim theo thời gian. Và hơn hết trở về nơi ấy, nơi 50 năm thế hệ học trò đi qua mà vẫn không hề già đi, vẫn nhiệt huyết, hăng say lưu giữ thanh xuân tươi đẹp của chúng ta. Vậy nên, thanh xuân vườn trường dù có xuôi ngược trăm đường, trăm ngả cũng chớ vội vàng quên lãng...

1
3 tháng 11 2019

Cg nhau đi qua một thời, nhg nhớ lại thời ấy đã khiến ta thế nào!? 😀

Tặng mọi người!Đã cuối hè, ve đã thôi ngân, phượng đã không còn rực lửa nữa. Mới đấy mà mùa hè sắp qua rồi. Luyến tiếc? Đó là một trong số những cảm xúc đầu tiên khi nói đến sự chia ly hay tạm biệt, cho dù đó là hoàn cảnh chia xa nào đi chăng nữa. Đó có thể là sự chia ly của một cuộc tình, là tạm biệt mái trường, tạm biệt người thân, bè bạn,… Rất, rất nhiều! Nhưng có...
Đọc tiếp

Tặng mọi người!

Đã cuối hè, ve đã thôi ngân, phượng đã không còn rực lửa nữa. Mới đấy mà mùa hè sắp qua rồi. Luyến tiếc? Đó là một trong số những cảm xúc đầu tiên khi nói đến sự chia ly hay tạm biệt, cho dù đó là hoàn cảnh chia xa nào đi chăng nữa. Đó có thể là sự chia ly của một cuộc tình, là tạm biệt mái trường, tạm biệt người thân, bè bạn,… Rất, rất nhiều! Nhưng có một thứ mà ai cũng phải tạm biệt cũng không kém phần xao xuyến và luyến tiếc, đó chính là “tạm biệt mùa hè”. Hè này, chắc ai cũng đi du lịch hoặc làm những điều mình yêu thích. Ta tiếc vì chưa có những trải nghiệm thú vị, thời gian chính chỉ nghỉ ngơi tại nhà.

Hè đến, khi mà những tia nắng chói chang đầu tiên của mùa hè bao trùm khắp thôn, ngõ và trên cả những cánh đồng vào buổi sáng sớm, sự phản chiếu lên những giọt sương còn đọng trên những nụ hoa, cây cỏ bỗng trở nên long lanh và đẹp đến lạ. Những chú chim tung cánh bay vút lên bầu trời cùng tiếng hót trong trẻo, những nụ hoa cũng thi nhau bung hương toả sắc khắp mọi nơi. Giữa cái sắc nắng vàng tươi của mùa hè đó cũng có biết bao câu chuyện, nào là chuyện vui, chuyện buồn, chuyện hài hước.

Đã hết hè rồi sao? Kỳ nghỉ hè của đời học sinh, nhiều chuyện bi hài, cũng lắm kỉ niệm. Hứng khởi, tràn trề động lực cho năm học mới, kèm theo nỗi lo về bài kiểm tra, thi cử, dần dần ngửi thấy mùi áp lực…

Sắp kết thúc những ngày tháng mệt mỏi ở nhà và chuẩn bị cho những ngày tháng mệt mỏi không kém ở… trường.

Thôi thế là xong, hết ngủ nướng, hết thời gian nằm chơi xem ti vi cả ngày, không được đi lang thang ngắm cảnh, không được chơi game thâu đêm, không được cày truyện tranh cả ngày. Cơ hội ngủ nướng ơi, cơ hội rong chơi ơi biết bao giờ mới tái ngộ.

Ta nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều nhưng tiếc nuối sẽ chỉ làm ta cũ kĩ đi mà thôi. Điều cần làm là hãy sống chung với nó như những kỉ niệm đẹp.

Trở lại với nhịp sống thường ngày thôi, lại được đếm đồng hồ tính giờ ra chơi và giờ tan học rồi…

Tạm biệt mùa hè ta còn mãi đắm say, thỏa ước mong bao nỗi nhớ dâng đầy. Mùa thu cuốn theo những niềm tin bỡ ngỡ để bình yên trong ta… xanh màu lá đợi chờ. Ta trở về ngôi trường gắn bó, lại nghe tiếng đùa vui trò nhỏ, ngọt ngào trong lời giảng thân thương…

 

3
14 tháng 8 2018

2222222222 thanks k nha!

14 tháng 8 2018

Cảm Ơn bạn nha !!!

hok tốt !!!

#^_^

Tôi vẫn nhớ cảm giác của mình vào những ngày cuối cấp cách đây nhiều năm. Quyển sổ lưu bút được nâng niu, dán bao nhiêu ảnh thần tượng, rồi viết profile cá nhân bằng đủ màu bút nhũ. Nó được trịnh trọng gửi gắm cho từng đứa trong lớp, rồi hồi hộp chờ tới lúc đứa cầm lưu bút trả lại cho mình, lật giở từng trang để xem nó đã viết những gì, nó nghĩ về mình ra sao. Mỗi trang...
Đọc tiếp

Tôi vẫn nhớ cảm giác của mình vào những ngày cuối cấp cách đây nhiều năm. Quyển sổ lưu bút được nâng niu, dán bao nhiêu ảnh thần tượng, rồi viết profile cá nhân bằng đủ màu bút nhũ. Nó được trịnh trọng gửi gắm cho từng đứa trong lớp, rồi hồi hộp chờ tới lúc đứa cầm lưu bút trả lại cho mình, lật giở từng trang để xem nó đã viết những gì, nó nghĩ về mình ra sao. Mỗi trang lưu bút là cái vẫy tay trìu mến, là nụ cười của từng đứa bạn đã từng thân thiết. Mỗi dòng chữ là một kỷ niệm, một mảnh ký ức thật đẹp được lưu giữ lại trên mặt giấy, một cái gì đấy chứng minh cho những tháng ngày thật trong sáng và đẹp đẽ mà chúng tôi đã cùng nhau bước qua.

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi lật giở lại những trang lưu bút của ngày ấy, tôi vẫn tìm thấy trong mình một cảm xúc nuối tiếc khó mà phân giải. Chỉ biết là nó giống những nỗi bâng khuâng khi chúng ta nhìn lại một thời đã xa, và nhận ra rằng đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ đã chẳng thể nào quay trở lại được nữa. Những năm tháng ấy, phải đến lúc chúng ta đứng ở cái ngưỡng chia tay hoặc đã đi xa lắm rồi - mới thấy cảm giác nuối tiếc nghèn nghẹn ở cổ nó rõ đến thế nào.

Để thực hiện bài viết này, chúng tôi đã đi khắp các trường cấp 3, hỏi những bạn học sinh cuối cấp về chính những điều khiến họ sẽ nuối tiếc nhất khi nói lời tạm biệt năm tháng học sinh. Và đây sẽ là một tấm vé đưa bạn trở lại với những cảm xúc bồi hồi, bâng khuâng của ngày chia tay đầy lưu luyến ấy…

0