Cho em hỏi bài này lỗi chỗ nào ạ
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Things I need -> Things we need
every one -> everyone
atrip -> a trip
going -> am going
số -> so
have -> will have
some where -> somewhere
bottle -> bottled
don't get thirsty-> won't get thirsty
số -> so
don't get hungry -> won't get hungry
need to -> should
we have something -> we will have something
I think those are things we need -> Those are things that we need
Phần cuối cũng có thể nói câu gì đó cho nó màu mè hơn chút như là:
My presentation ends here. Thank you so much for listening to me!
Hai câu này mình hay áp dụng để kết thúc bài thuyết trình trong những bài nói trên lớp.
Hello teacher and everyone. My name is Huy . Today I would like to talk about: Things we need for a trip ? This summer I am going to go camping with my friends at a campsite. I think we need to bring a tent ,so we will have somewhere to sleep. We also bring bottled water ,so we won't get thirsty. We need to bring food , so we won't get hungry .We should bring comic books , so we will have something to read Those are things that we need to bring for a trip. My presentation ends here .Thanks for your listening
-Ở chỗ should: need to là cần thiết, nhưng mà cái đọc truyện này cũng không cần thiết lắm, nó chỉ là thú vui giải trí thôi chứ chẳng cần mang theo cũng được.
-Chỗ "need to bring for a trip" là để nguyên nha, mình chỉ thay chỗ "I think those are things we need" là chuyển thành "Those are things that we need" thôi
*Những chỗ mình in đậm trong bài là mình sửa rồi nha
=\(\left(3\sqrt{3}-3\sqrt{3}+2\sqrt{6}\right):3\sqrt{3}\)
\(=1-\dfrac{\sqrt{6}}{2}+\dfrac{2\sqrt{2}}{3}\)
=\(\dfrac{6}{6}-\dfrac{3\sqrt{6}}{6}+\dfrac{4\sqrt{2}}{6}\)
=\(\dfrac{6+\sqrt{6}}{6}\)
2:
a: A(x)=0
=>-5x+3=0
=>-5x=-3
=>x=3/5
b: B(x)=0
=>2x^3-18x=0
=>2x(x^2-9)=0
=>x(x-3)(x+3)=0
=>x=0;x=3;x=-3
c: C(x)=0
=>-x(-x-5)=0
=>x(x+5)=0
=>x=0 hoặc x=-5
d: D(x)=0
=>3x-3+2x^2-2x-x^2+2x-1=0
=>x^2+3x-4=0
=>x=-4 hoặc x=1
e: E(x)=0
=>2x^3-2x-x^2+1=0
=>2x(x^2-1)-(x^2-1)=0
=>(2x-1)(x-1)(x+1)=0
=>x=1/2;x=-1;x=1
Câu 42 / Phản ứng phân hủy H2O2 trong dung dịch nước xảy ra theo quy luật động học bậc 1. Thời gian nửa phản ứng bằng 15,86 phút. Hãy xác định thời gian cần thiết để phân hủy hết 99% H2O2. Tính thời gian để phân hủy hết 80%?
Bài làm :
Ta có :
Thời gian bán hủy T1/2 = \(\frac{0,693}{k}\) => k = \(\frac{0,693}{15,86}\) = 0,0437 phút
Thời gian cần thiết để phân hủy hết 99% H2O2 là :
\(t_{99\%}\)= \(\frac{2,303}{k}\) lg \(\frac{a}{a-x}\) = \(\frac{2,303}{0,0437}\) lg \(\frac{100}{100-99}\)= 105,38 phút
Thời gian cần thiết để phân hủy hết 80% là :
\(t_{80\%}\)= \(\frac{2,303}{k}\) lg \(\frac{a}{a-x}\) = \(\frac{2,303}{0,0437}\) lg \(\frac{100}{100-80}\)= 36,83 phút
Câu 40 /
Một phản ứng bậc 1 xảy ra được 30% trong 35 phút. Hãy tính hằng số tốc độ phản ứng. Hỏi sau thời gian 5 giờ thì còn lại bao nhiêu % chất phản ứng.
Bài làm :
Vì phản ứng sảy ra là phản ứng bậc 1 nên ta có :
\(t_{30\%}=\frac{2,303}{k}\)lg \(\frac{100}{100-30}\) = 35 => k = 0,0102 \(Phut^{-1}\)
Sau 5h phản ứng phân hủy hết x% chất phản ứng :
\(t_{x\%}=\frac{2,303}{k}\)lg \(\frac{100}{100-x}\) = 300 => x = 95,31 Vậy % chất còn lại sau phản ứng : 100-95,31 = 4,7%
Tỉ số giữa tuổi em và tuổi anh là:
\(\dfrac{1}{3}:\dfrac{2}{3}=\dfrac{1}{2}\)
Ta có sơ đồ:
Tuổi anh là phần đoạn dài hơn tuổi em.
Tổng số phần bằng nhau: 1+2=3 phần.
Tuổi em là: 27:3=9 tuổi
Tuổi anh là: 27-9=18 tuổi
mk đg giận một ng đó là BFF của mk ( chắc h thì ko rùi ) theo mk thấy lỗi tại nó ko fai mk
Em hãy kể về một lầm em trót xem nhật ký của một người bạn Bài làm Nhật ký là một quyển sách ghi chép riêng của ai đó, chỉ riêng người đó biệt về những bí mật, tình cảm, suy nghĩ của chính bản thân mình. Nhật ký là nơi gói gém biết bao tình cảm, luôn là người bầu bạn tâm sự cùng, chỉ có nhật ký là người hiểu ta nhất, là nơi có thể cho ta bộc lộ được hết suy nghĩ của mình. Vì thể nó luôn được trân trọng, giữ gìn và không để cho ai đọc được. Nhưng tôi lại vô tình xem được quyển nhật kýcủa một người bạn. Trếu trêu thay, đó lại chính là người bạn thân nhất của tôi. Chín năm học chung với nhau, chơi cùng nhau cũng là một thời gian khá dài để tôi và Nam hiểu nhau.Tình bạn của chúng tôi rất khăng khít, gắn bó, đi đâu cũng phải có nhau. Các bạn trong lớp cứ nói đùa chúng tôi là ở đâu có tôi là ở đó có Nam Chúng tôi cảm thấy đúng và vui vì địều đó. Những tâm sự của chúng tôi đều chia sẻ cho nhau. Tôi tưởng tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ rạn nứt, sức nẻ mà ngày càng bền chặt. Thế nhưng một chuyện buồn đã xảy ra. Và người làm lỗi là do tôi, chính tôi đã gây ra chuyện đó. Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong đời tôi. Chuyện xảy ra vào một buổi chiều tà. Hôm đó, bố mẹ Nam phải đi công tác, đến khuya mới về. Vì sợ ở nhà một mình lãnh lẽo và cô đơn, nên Nam đã mời tôi sang nhà cậu ấy chơi để đỡ buồn. Sau khi tan học về, được sự đồng ý của mẹ, tôi đã đi đến nhà Nam. Đến nhà Nam, tôi nhanh nhẹn bấm chuông. - Ai thế này? Ai mà bấm chuông inh ỏi thế ! - Còn ai nữa, đại quan ta đây – Tôi trả đũa ngay. Cả hai chúng tôi nhìn nhau cười nắc nẻ. Khi bước vào nhà Nam, tôi nói: - Này, nhà Nam có gì ăn không mang ra đây coi, mình chưa kịp ăn tối nè. Đói bụng quá ! - Biết rồi đại quan ơi. Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Khách đến nhà mà chủ nhà không có gì để đãi khách thì thất lễ quá . Thôi lên phòng của mình chờ chút đi, để mình mang lên . - Ừ, đi lấy nhanh nhé, mình đợi cậu đấy – Tôi vừa gật đầu vừa nói. Nói xong, tôi chạy tót lên phòng của Nam. Vừa mở cửa phòng ra, tôi lăn xuống giường năm xuống. Tự nhiên tay tôi sở được cái gì đặt dưới gối. Thấy một quyển sổ màu xanh nước biển có in hình một chú cá heo rất dễ thương. Chẳng kiên dè gì cả, tôi mở tâp ra đọc luôn. Đập vào mắt tôi là: “ ngày … tháng … năm, hôm này mình không đồng tình với Tâm, cậu ấy đối xử với bạn bè như vậy là không được. Mình phải nói điều đó để Tâm sửa đỗi thôi”. Oi trời ơi! Thế mà tôi tưởng làm như thế thì Nam sẽ vui lên chứ. Nhưng tôi không dám đọc tiếp vì tôi nhận ra rằng đây là quyển nhật ký của Nam. Dù là bạn thân đến mấy thì cũng không thể đọc nhất ký của bạn mình được. Nhưng tính tò mò của tôi là nổi lên, tôi không thể ngăn được. Tối lật ra phía trước và rất bàng hoàng: “ Ngày… tháng… năm.., Hôm này mình nhớ ______ quá, không biết _____ có nhớ mình không nữa”.“ Ngày … tháng… năm, sắp tời sinh nhật của _____ rồi, mình cũng chuẫn bị quà từ trước, mình nhớ ______ quá …”; “ Ngày … tháng năm, mình cảm thấy như bị cô đơn vì _____ không thèm chú ý đền mình”…Tôi vừa đọc vừa cười trong bụng : “ Không ngờ cái thằng này lại có người yêu , thế mà nó lại giấu không cho mình biết” - Cậu thật quá đáng ! Tiếng thét của Nam làm tôi giật mình. Tôi không biết là Nam đứng sau tôi từ lúc nào. Tôi vô cùng sợ hãi, hai tay của tôi run lên, quyển nhật ký của Nam rơi xuống cái “ bịch”, nhưng tiếng “choảng” cửa đĩa bánh kẹo trên tay Nam rơi xuống nghe còn đáng sợ hơn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng mà tôi không thể tưởng tượng nỗi. Đôi mắt của Nam nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, đầy thù hận. Tôi lắp bắp không nói được gì : - Nam, cho mình… mình … mình - Thôi đi cậu không cần nói nữa, tôi biết rồi – vửa nói, Nam vừa lụm cuốn nhật ký. Cậu dám đọc nhật ký của tôi hả? Sao cậu ác thế ! Tôi sững sờ. Người bỗng tê cứng lại, chẳng cử động được. Không hiểu lúc đó tại sao tôi lại không giải thích với Nam mà lại vụt chạy thẳng về nhà. Về nhà tôi khóc. Rồi khóc rất to, ầm cả nhà lên. Trái tim tôi như muốn vỡ nát, chính tôi lại làm cho mình đau khổ. Tôi tự hói mình “ Tâm ơi, sao mày lại làm thế?, nếu tôi không đọc nhất ký của Nam, không bị cảm dỗ bởi sự tò mò thì bây giờ chắc tôi đã yên giấc lâu rồi. Nhưng mình đã đọc, càng nghĩ tôi càng thấy ân hận và xấu hổ! Mình cứ tưởng đâu bạn bè thỉ đâu có gì phãi giấu với nhau. Nhưng mình cũng phãi tôn trọng sự riêng tư của người khác chứ! Mình làm thế là sai rồi. Chắc bây giờ, Nam cũng giận mình lắm !”. Đến đêm, tôi cứ như là người bị mất hồn, cứ đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm, suy nghĩ vẫn vơ, bài học cũng ch8ảng vào đẩu được chữ nào. Cái chuyện đó ám ảnh tôi suốt cả buổi tối . Tôi lên giường đi ngủ để quên hết sự việc và ngày mai đến xin lỗi với Nam. nhưng tôi không sao ngủ được, cứ cố nhắm mắt. Cứ nghĩ đến chuyện sớm mai là nứoc mắt của tơi muốn cứ ứa ra, lòng tôi cảm thấy đau đớn vô tận, tôi không chịu cảm giác đó được nữa. Hôm sau đi học, nhìn thấy mặt tôi, Nam lảng tránh. Cá ngày không nói chuyễn với nhau. Cả lớp ngạc nhiên. Cả lớp thi nhau hỏi: - Hôm này hai cậy ấy bị sao thế ? Chúng tôi cũng không trả lời. Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi cả một tuần cũng diễn ra như vậy, tôi cảm thấy buồn tẻ và nhàm chán. Tôi củng không ngủ được. Trái tim tôi mách bảo “ ngày mai chính cậu phải nói lời xin lỗi với Nam và hãy làm lành với cậu ấy”. Sáng hôm sau, tôi đứng trước cỗng trường đợi Nam. Tôi nói: - Mình xin lỗi, mình không cố ý, mình không có ý … - Cậu không cần phải nói nữa. Mình cũng rất đau lòng. Từ lâu, mình củng không dám giận cậu rồi, nhưng mình không dám nói ra Lúc đó , tự nhiên hai chúng tôi ôm nhau, oàkhóc. Tình bạn của chúng tôi lại trở lại. Chúng tôi đã vượt qua mọi khó khăn để chứng minh cho tình bạn cao đẹp. Sau chuyện này, chúng tôi sẽ luôn là những người bạn thân thiết với nhau, sẽ không bao giờ làm cho nhau buồn phiền nữa.Tôi cũng nhận ra bài học rằng: Giữa hai người bạn, chữ tín là mối gắn liên kết vững chắc nhất giúp cho tình bạn đảm bảo được lâu bền. Nhật ký đời riêng của người khác, ta cũng không nên tuỳ tiện đọc khi chưa có sự cho phép của người đó. Một lần xem trộm nhật ký là một tội lỗi quá đủ, tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều đáng xấu hổ đó nữa. Hy vọng rằng các bạn chưa mắc lỗi lầm như tôi, để khỏi phải dây dứt, ân hận khi mình đã lỡ gây ra những lỗi lầm đáng tiếc giống như tôi, các bạn nhé !
Tk mik nha^^