Giup mik 1-2 câu thơ hay, ý nghĩa về cây phượng vĩ nhé!
Iu mn nhìu
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Khu phố tôi từ lâu đã có một hàng cây phượng vĩ. Cứ mỗi mùa hè đến, lòng tôi lại bồi hồi, xao xuyến, ngóng chờ hoa phượng nở ở hàng cây nơi góc phố.
Hàng phượng vĩ ở khu phố nhà tôi được trồng từ rất lâu rồi, từ khi tôi sinh ra đã có hàng phượng ấy. Đến bây giờ, cây nào cây nấy đều to, cao như những người vệ sĩ ngày đêm canh gác cho khu phố. Gốc cây sần sùi, những chiếc rễ dày sát đất nổi hẳn lên như những con rắn khổng lồ. Đây cũng chính là những chiếc ghế ngồi lí tưởng của những người khách bộ hành, mỏi chân dừng lại bên gốc cây ngồi hóng mát. Thân cây to, một vòng tay tôi ôm không xuể. Lớp vỏ cây xù xì, có những vết nấm mốc do tác động của thời gian. Những cành cây xòe rộng, tỏa ra tứ phía, nâng đỡ lấy tán cây rộng như chiếc ô khổng lồ.
Lá phượng nhỏ li ti, màu xanh nhạt, mọc chi chít thành những phiến lá trên những cành cây nhỏ. Mỗi khi có cơn gió nhẹ thoảng qua, từng đợt lá rụng lìa cành, vậy nên dưới gốc cây phượng, gốc nào gốc nấy đều được bao phủ bởi những tấm thảm lá nhỏ. Cứ mỗi dịp hè về, hoa phượng lại nở đỏ rực. Từng bông hoa năm cánh ôm lấy nhụy hoa nhỏ, mọc thành những chùm hoa tỏa rộng ra giống như những mâm xôi gấc ngày Tết. Ngày bé, mẹ thường hái cho tôi những chùm phượng đỏ để cài tóc, trang trí phòng. Màu hoa phượng từ bao giờ đã hằn sâu trong tâm trí tôi, khiến tôi mỗi khi nhớ về lại thấy bồi hồi Cả hàng cây phượng nở hoa rực rỡ, khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời vàng tươi trông như một hàng đuốc khổng lồ, nhuộm đỏ cả khu phố. Tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá như tấu nên một bản nhạc hòa ca, ca ngợi mùa hè tươi đẹp.
Cây phượng vĩ đã trải qua tuổi thơ cùng tôi ngày ngày ngồi dưới gốc cây hóng mát, chơi trò chơi. Những chùm phượng vĩ đỏ rực là kí ức về những buổi tựu trường đầy cảm xúc. Cả khu phố tôi ai cũng yêu thích hàng phượng vĩ ấy, chúng như những người bạn của phố tôi vậy. Tôi nhớ bác Hoàng, hàng xóm của tôi từng bảo rằng mùa hè mà không có hoa phượng thì còn gì là thú vị nữa. Nó là bản sắc riêng của khu phố ta mà không khu phố nào có được.
Bao nhiêu năm trôi qua, hàng phượng vĩ vẫn đứng đó, như những người bạn của cả khu phố tôi. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được hàng phượng vĩ nở hoa đỏ rực mỗi mùa hè về, gắn liền với tuổi thơ, tuổi học trò của tôi.
Hè chớm chạm nhân gian là lúc một năm học của chúng ta kết thúc, là lúc những chú ve trên vòm lá cất vang bản nhạc hè, và cũng là lúc bác phượng già trường em khoác trên mình bộ áo cánh đỏ rực giữa sân trường.
Từ xa nhìn lại, bác phượng giống như một cây nấm đỏ khổng lồ trong vương quốc cổ tích. Cây nấm đặc biệt này trú ngụ giữa một cái bồn lớn. Trong ngôi nhà của mình, bác phượng dùng những chiếc rễ to bằng bắp chân cắm sâu xuống mặt đất để giữ vững thăng bằng. Thân phượng cao lớn, vươn thẳng lên trời, làm trụ đỡ chắc chắn cho các cành lớn. Màu nâu sẫm cùng với vẻ sần sùi, mốc thếch vì mưa nắng của vỏ làm cho phương thêm già dặn. Từ thân, những cành phượng mập mạp, chắc khỏe tỏa rộng khắp phía tạo nên tầng lá xanh um một màu. Dưới tầng lá ấy, chúng em đã vui đùa thỏa thích, nào chơi nhảy dây, chơi đá cầu hay cùng nhau ngồi đọc sách. Thật mát mẻ và thú vị! Nhìn lên tán lá, những chiếc lá phượng nhỏ như lá me. Mỗi khi chị gió dạo chơi trên vòm lá đó, từng tầng lá xô vào nhau đem tới thanh âm lao xao, rì rào rất vui tai.
Điều thu hút người nhìn nhất ở bác phượng chính là hoa. Hoa phượng đỏ tươi như màu lá cờ Tổ quốc. Cánh phượng nhỏ, mỏng, chụm thành từng chùm. Từng chùm tạo nên nét rực rỡ của phượng dưới nắng. Tại sao hoa phượng lại rực rỡ đến thế nhỉ? Phải chăng bởi phượng đã gói ghém hết lửa, hết nắng ngày hè vào cánh hoa của mình? Không chỉ có những cánh hoa đã bung xòe, bao búp phượng non vẫn còn lim dim ngủ. Có lẽ, chúng đợi nắng chiếu, đợi ve kêu mới chịu tỉnh giấc. Người bạn thân thiết nhất của phượng vào những ngày hè chính là những chú ve sầu. Hình như các chú ấy mừng vui nên không ngớt ca vàng bản nhạc của riêng mình. Có người bạn này nên cứ hè đến, phượng sẽ chẳng bao giờ quên nở hoa cả.
Em vẫn luôn yêu bác phượng già như yêu mái trường này, yêu thầy cô và yêu bạn bè. Bác sẽ mãi là hình ảnh đẹp đẽ lưu giữ nhiều kỉ niệm học trò của chúng em.
Hôm ấy, lớp tôi trực tuần, tôi phải đến sớm hơn để dọn dẹp sân trường và vô tình nghe được câu chuyện giữa cây Bàng non và bác Phượng già.
Bằng giọng nhỏ nhẹ, bàng non kể cho bác phượng già nghe về cuộc đời mình:
- Bác Phượng ơi! Bác biết không, ngày xưa, khi cháu còn là hạt giống được bán ở cửa hàng, thầy giáo đã mua cháu về trồng ở sân trường. Lúc còn nằm trong lòng đất, hàng ngày cháu được tưới tắm, chăm sóc. Cháu vui lắm vì nghĩ khi lớn lên cháu sẽ che mát cho anh chị học sinh nên cháu cố hết sức vươn mình ra khỏi lòng đất. Mấy tháng đầu anh chị chăm sóc cháu hết mực, cháu hạnh phúc lắm. Tưởng chừng cuộc sống cứ sung sướng như vậy mãi nhưng cháu đã nhầm.
Sáng hôm qua, vào giờ ra chơi, khi các bạn học sinh nô đùa trên sân trường, bỗng một tốp học sinh vây quanh cháu, cháu giật mình không biết chúng định làm gì thì bỗng: "rắc! rắc", chúng bẻ cánh tay của cháu. Hu.. Hu…hu… Cháu đau quá bác ạ. Mặc cho cháu kêu khóc, van xin, chơi xong chúng bỏ đi để cháu ở lại khóc một mình. Nghĩ lại, cháu càng cảm thấy tức mấy cậu học sinh, họ không biết rằng họ hàng nhà bàng cháu có ích như thế nào hay sao mà lại phá hoại cháu như thế.
Bác Phượng già cũng buồn bã bảo:
- Bác cũng đang đau buốt vì các anh chị học sinh cuối cấp mang dao đến khắc tên lên thân bác đây. Nhưng mà đừng quá bi quan cháu ạ. Bên cạnh các cậu học sinh nghịch ngợm còn có các anh chị học sinh ngoan ngoãn biết chăm sóc và bảo vệ chúng ta.
Nhưng Bàng non vẫn lo lắng:
- Nếu cứ thế này cháu sợ sẽ không lớn nổi nữa bác Phượng ạ!
Bác Phượng già an ủi:
- Thôi nào, cháu phải lạc quan lên chứ!
Rồi bác Phượng im lặng, còn Bàng non vừa lo sợ vừa thút thít khóc.
Bỗng dưng tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi ân hận về việc tôi đã làm đau bàng non. Ngay sáng hôm ấy, tôi nhận lỗi với cô chủ nhiệm. Tôi và đám bạn bị phê bình. Chiều tan học, tôi cùng các bạn đến trồng hàng rào quanh cây bàng. Từ câu chuyện này, tôi mong rằng các bạn đừng phạm lỗi như tôi và hãy bảo vệ cây xanh, bảo vệ môi trường và màu xanh của trái đất nhé mọi người ! Hãy cùng nhau chung tay bảo vệ môi trường sống của chúng ta !
:)
|
a) Sân trường em rất rộng, lát xi măng bằng phẳng, là một sân chơi lí tưởng cho chúng em. Trong sân còn có những bồn hoa lúc nào cũng xanh tốt, ong bướm đua nhau rập rờn bên những bông hoa rực rỡ sắc màu. Đặc biệt là cây phượng vĩ trồng giữa sân trường, ngày ngày tỏa bóng mát cho chúng em vui đùa. Bạn nào cũng yêu quý cây phượng.
b) Trước sân nhà em có một khoảng đất nhỏ. Đó cũng chính là một vườn hoa nhỏ do mẹ chăm sóc từng ngày. Mẹ trồng rất nhiều hoa, nào hồng, nào cúc, nào hướng dương. Em cũng góp vào vài cụm mười giờ. Riêng ba em thì luôn chăm chút cây hoa mai. Mỗi độ tết đến trước sân, trong nhà em lại rực rỡ với những khóm mai vàng chen nhau khoe sắc.
c) Đường vào xóm nơi em ở rất khó tìm bởi nó ngoằn ngèo, bên cạnh đó lại có những vườn rau trái khiến người lạ rất dễ lạc lối. Có lẽ vì thế mà một bác nào đó đã trồng lên một cây dừa ngay đầu xóm. Cây dừa như ngọn hải đăng, dẫn lối, chỉ đường cho khách lạ và như một người bạn thân quen đối với người trong xóm.
Câu 1
- cho chúng ta biết được đây là 1 bài thơ viết và 1 tiểu đội xe ko kính mà xe ko kính là 1 hình ảnh rất lạ vì chiếc xe nào cũng đều có đủ bộ phận nhưng tại sao lại có 1 tiểu đọi xe lại ko có kính hình ảnh độc đạo và khác lạ là chiếc xe ko có kính xe ko kính thì cũng ko có j để làm ra thơ cả vì no rất khô khan , trần trụi hình ảnh chiếc xe ko kính là hình ảnh trung lập . Đoá chính là hịnh thực gian khó ác liệt ở chiến trường .ĐÓ cũng là bút pháp đặc biệt của nên văn học kháng chiến trống mỹ ác liệc , từ tự nhiên đến đến sôi động, nhưng lại rất hào hùng và gây ấn tượng với nhĩnh hình ảnh hào hùng đó
câu2
- 'ĐẮNG ' là nghĩa chuyển đẫ giải thích cho chúng tao biết lý do là do klhiến cho mắt đắng là do gió bay vào mắt và gió vào thẳng đc vào mắt là do xe ko có kính