Cảm ơn
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a, Nói về người cha và sự hiếu thảo của mỗi người
b, nước mắt, yêu thương
c,
Em tham khảo:
Cha mẹ luôn là người giúp đỡ ta , nuôi nấng ta trong cuộc sống, vì vậy chúng ta phải biết ơn , nghĩ đến công lao mà cha mẹ đã dành cho mình để cố gắng học tập đáp lại công ơn to lớn đó. Vậy người con phải biết nghe lời cha mẹ , luôn làm theo những gì cha mẹ đã dạy con mình . Ví dụ khi đi học về chúng ta phải chào ba mẹ và khi bắt đầu đi học cũng vậy. Việc thứ hai là người con phải giúp đỡ cha mẹ khi nhiều việc không làm được, chúng ta phải biết giúp việc những gì vừa sức mình. Ví dụ như nấu cơm , quét dọn nhà cửa , trông em ,...
Nếu chúng ta nghĩ đến Mẹ là nghĩ đến hình ảnh dịu dàng, bao dung, và tận tụy, Mẹ là bóng mát che chở cho con những buổi trưa hè, Mẹ là ánh sáng trong đêm thâu khi con lạc bước, Mẹ là bầu sữa ngọt ngào nuôi con khôn lớn từng ngày... thì Cha chính là hình ảnh của một cột trụ vững chắc trong gia đình. Cha là "mái" của một căn nhà. Người ta có lối ví von: "Con không cha như nhà không nóc". Đối với người Á Đông, người Cha trong gia đình thường đóng một vai trò gia trưởng và nghiêm khắc. Đi đâu xa về, con cái thường xà vào lòng Mẹ để tìm một chút an ủi và vỗ về, chứ ít ai dám xà vào lòng Cha dù trong lòng rất muốn nũng nịu và nhõng nhẽo với Cha mình. Bên ngoài lớp vỏ nghiêm nghị, nghiêm khắc và cũng có thể gọi là lạnh lùng đó, trong lòng Cha lúc nào cũng nghĩ về con và lo lắng cho tương lai của con cái. Cha ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài, có khi Cha lại còn che giấu tình cảm cả với con cái chỉ vì sợ con "lờn mặt". Cha thường bày tỏ nỗi lòng lo lắng cho con thông qua Mẹ. Cha có thể chịu nhiều cực khổ để mong mỏi đàn con có được cơm no áo ấm và được che chở như trong câu ca dao:
"Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất, gót con dính bùn"
Cha ơi,
Mới đó đã hơn 1 năm kể từ ngày con tốt nghiệp đại học. Bây giờ khi đi làm rồi, con mới thấm nhuần được nỗi vất vả cực nhọc cả cha, đã không quản mưa nắng dãi dầu, chăm lo cho đàn con thơ dại. Cha còn nhớ không, có dạo con rất thương cha, không biết phải thể hiện như thế nào, con liền lấy đĩa nhạc để trong cặp (đĩa nhạc yêu thích mà con luôn mang bên mình), mở bài hát “Tình cha” của ca sĩ Ngọc Sơn. Khi đó con biết, cha đã dấu ánh mắt hạnh phúc, lắng nghe ca khúc. Những lời của bài hát hay cũng chính là lời bộc bạch của con muốn dành tặng đến cha.
Tình Cha ấm áp như vầng Thái Dương
Ngọt ngào như giòng nước tuôn đầu nguồn
Suốt đời vì con gian nan,
Ân tình đậm sâu bao nhiêu, Cha hỡi Cha già dấu yêu
Và con nhớ mãi những ngày tháng qua
Kỷ niệm năm nào khó phai trong lòng
Nhớ hoài tuổi thơ bên Cha, gian khổ ngày đêm chăm lo
Mong muốn con được lớn khôn
Còn nhớ những ngày ấy, những đêm trường giá lạnh
Và Cha nằm ôm con sưởi ấm những canh dài
Nhè nhẹ hôn con và Cha khẽ nói: Này con yêu ơi...
Con hãy nhớ.. hãy nhớ... lời Cha sống cho nên người
và con hãy chớ bao giờ dối gian
Nghèo thì cho sạch rách sao cho thơm!
Những lời của Cha năm xưa
Con nguyện ghi sâu trong tim
Cha hỡi Cha già dấu yêu...
Cha ơi, con vẫn luôn là con ngoan của cha, con lúc nào cũng ghi nhớ những lời dạy của cha năm xưa, và đó sẽ là những hành trang tốt nhất cho con vững tin bước vào đời.
Cha ơi ! Mỗi ngày nhìn thấy Cha dãi nắng và tóc Cha bạc đi nhiều, lòng con quặn đau lắm. Cha ơi. Cha còn nhớ không, khi con dang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp đại học, cha lâm bệnh nặng phải vào viện điều trị. Vậy mà con nào đâu biết, lúc nào cũng đòi cha lo cho con cái này, cái kia… Con thật là đứa con bất hiếu phải không cha. Con nhớ mãi cái ngày hôm đó, khi con vui mừng gọi điện cho cha thông báo rằng con đã tốt nghiệp đại học với một tấm bàng loại ưu trong tay. Con đang đợi được cha chia xẻ niềm vui…nhưng sao không giống như mọi lần, con gọi mà sao cha không nhấc máy…mãi tới chiều, cha mới gọi điện lại, trả lời rất nhanh rồi cha tắt máy. Con đã linh tính có chuyện chẳng lành liền gọi điện về nhà…Cha ơi, sao cha cứ mãi chịu khổ, kìm nén trong lòng. Sao cha nhập viện hơn 1 tháng rồi mà cha không hề cho con biết…Cha có biết rằng, con nhận được điện thoại của anh trai mà con vừa đi xe, vừa khóc và nguyện cầu cho cha nhiều lắm. Con gần như hóa điên, nghĩ đến cha mà mắt con đẫm lệ. Có lần Cha đã nói với con, làm nam nhi phải mạnh mẽ, không bao giờ được rơi lệ. Đáng lẽ ra con là đứa con ngoan, con phải luôn nghe lời Cha. Nhưng sao lần này con không thể nào làm được…Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy cha nằm đó, tinh thần con hoảng loạn, con chỉ biết cầm tay cha và khóc. Dù rất mệt, cha vẫn dang rộng đôi tay ôm lấy con. Con đã có rất nhiều điều muốn nói cùng cha, nhưng trong lúc này, sao con không thể nói nên lời
Có phải là Trời Phật đã thương Cha và thương gia đình mình nên Cha đã được tai qua nạn khỏi không? Mới có vài tháng mà khuôn mặt Cha bây giờ lại hồng hào như trước. Con cứ nghĩ Cha thường làm điều lành và sống cho tha nhân nhiều cho nên bây giờ Cha được hưởng phước lại, phải không Cha? Có lẽ việc con ra ngoài xã hôi bươn trải, đã xích lại gần hơn tình cảm giữa Cha và con. Có khi, cha ôm vai con và hỏi "Bữa nay con có gì không vui hả?" làm con thật cảm động dù con thường trả lời: "Dạ, đâu có gì đâu Cha" nhưng những lúc đó con chỉ muốn ngã vùi vào lòng Cha mà khóc.
Con nhớ hoài những ngày con thi hết cấp II rồi những kỳ thi cuối cấp III, Cha luôn ở bên cạnh con để nhắc nhở và dạy con thêm với những bài Toán, Lý, Hóa.... hóc búa. Có khi Cha chỉ ngồi bên cạnh con và cùng thức với con trong đêm dài cho con không cảm thấy lẻ loi khi một mình học thi. Ngày nào Cha cũng mua cả chồng báo đủ loại để ban đêm có mà đọc cho qua thì giờ. Có khi mải mê học và con nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Cha đã ngủ gục tự bao giờ. Con thật biết ơn Cha biết bao nhiêu khi trong mọi cố gắng và thành quả của con, lúc nào Cha cũng đóng một vai trò thật to lớn.
Cha, tình cha thật lớn biết biết bao. Mỗi khi có được một niềm vui, một thành công trong đời, con thường cảm ơn trời vì đã cho con có được một người Cha vĩ đại như thế.
help!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!me!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!