vào 1 buổi sáng em đến trực tuần , nhiệm vụ của em là tưới cây trong vườn trường , vô tình , em nghe thấy lời tâm sự của cây bằng lăng nhỏ bị bẻ cành ngắt lá . hãy tưởng tượng và kể lại câu truyện đó
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo nha em:
1) Mở bài: Giới thiệu nhân vật, tình huống truyện
2) Thân bài:
- Cây bàng kể lí do bị bẻ cành; ai bẻ? Tình huống thế nào?
- Lời kể của cây về ích lợi của mình đối với con người và đau đớn, xót xa khi mình bị thương và oán trách những hành vi phá hoại môi trường, hủy hoại cây xanh của những đối tượng trên.
- Lời nhắc nhở và mong muốn của cây với những học sinh (nói riêng) và con người (nói chung).
3) Kết bài: Qua nghe cây non tâm sự em rút ra bài học cho bản thân và mọi người phải biết trồng, chăm sóc cây xanh, bảo vệ và giữ gìn môi trường Xanh – Sạch – Đẹp.
Tham khảo
Sáng hôm đó, sau khi rời khỏi nhà thì em đi bộ đến trường như mọi hôm. Bầu trời trong xanh và em vừa đi vừa hớn hở ngắm cảnh đường phố thật đông vui và tấp nập. Khi em đến trường, lớp mới chỉ có một vài bạn đến. Em liền vôi vàng cất cặp sách và đi tưới nước cho cây hoa em mới trồng được 1 tuần, mới lên được 1 bông be bé.
Khi em đến vườn, một sự việc làm em vô cùng thảng thốt là cây hoa đã bị vặt trụi. Hôm qua em đã thấy nó lên bông và bông còn đang he hé nhưng tại sao bây giờ lại thế này. Em cảm thấy buồn bã và bực bội vì những người vô ý thức đó. Bỗng bông hoa lên tiếng với em:
- Huhu, tại sao tôi lại ra nông nỗi này- Bông hoa vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Em vội vàng hỏi han cây hoa:
- Bạn sao rồi, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?
- Tôi như này làm sao mà khỏe được hả bạn. Lũ trẻ đá bóng hôm qua thấy tôi đã liền chạy vào tranh nhau vặt tôi. Chúng không những vặt trụi lá của tôi mà còn giẫm giày xéo lên người tôi. Từ hôm qua đến giờ tôi phải chịu nỗi đau về cả thân thể lẫn tinh thần. Người tôi đau lắm, bông hoa vừa lên được he hé hôm qua giờ đã bị vặt mất rồi. Tôi đau khổ quá, tôi phải làm sao bây giờ huhu
Em vội vàng an ủi cây hoa:
- Bạn đừng buồn nữa, để mình trồng bạn vào 1 chậu cây rồi mang bạn về nhà mình nhé! Mình sẽ chăm sóc tốt cho bạn được ko?
- Được vậy thì tốt quá, mình biết ơn bạn!
Từ hôm đó, em mang cây hoa về trồng. Nó dần mọc tươi tốt nhờ được chăm sóc đầy đủ và đón ánh sáng mặt trời. Em mong mọi người có ý thức hơn về việc bảo vệ cây cối vì chúng làm đẹp tô điểm cho đời nên cần nhận được sự bảo vệ, chăm sóc.
* Dàn ý nè Nguyễn Thu Trang.
1. Giới thiệu nhân vật, tình huống truyện.
Tình huống gặp gỡ, nghe hoa kể chuyện: buổi sáng, em đến trường sớm để tưới nước cho bồn hoa trước lớp, thấy cây hoa đang ủ rũ vì bị ai đó vặt lá, bẻ cành, làm rụng hết cánh hoa.
2. Câu chuyện của cây hoa:
- Cây hoa tự giới thiệu, miêu tả về bản thân: hoàn hảo, đẹp, đang khoe sắc tỏa hương làm đẹp cho ngôi trường, được nhiều bạn học sinh chú ý, khen ngợi, nó cảm thấy hãnh diện, tự hào.
- Cây hoa kể chuyện bị bẻ cành, vặt lá.
- Cây hoa kể chuyện bị làm rụng hết cánh hoa.
- Cây hoa đau đớn, xót xa khi mình bị thương, trở nên xấu xí và oán trách những hành vi phá hoại môi trường, hủy hoại cây xanh.
- Lời nhắc nhở và mong muốn của cây với những học sinh (nói riêng) và con người (nói chung).
3. Suy nghĩ của người kể:
Qua nghe cây hoa tâm sự em rút ra bài học cho bản thân và mọi người phải biết trồng, chăm sóc, bảo vệ cây xanh, bảo vệ và giữ gìn môi trường Xanh – Sạch – Đẹp.
Hôm ấy, lớp tôi trực tuần, tôi phải đến sớm hơn để dọn dẹp sân trường và vô tình nghe được câu chuyện giữa cây Bàng non và bác Phượng già.
Bằng giọng nhỏ nhẹ, bàng non kể cho bác phượng già nghe về cuộc đời mình:
- Bác Phượng ơi! Bác biết không, ngày xưa, khi cháu còn là hạt giống được bán ở cửa hàng, thầy giáo đã mua cháu về trồng ở sân trường. Lúc còn nằm trong lòng đất, hàng ngày cháu được tưới tắm, chăm sóc. Cháu vui lắm vì nghĩ khi lớn lên cháu sẽ che mát cho anh chị học sinh nên cháu cố hết sức vươn mình ra khỏi lòng đất. Mấy tháng đầu anh chị chăm sóc cháu hết mực, cháu hạnh phúc lắm. Tưởng chừng cuộc sống cứ sung sướng như vậy mãi nhưng cháu đã nhầm.
Sáng hôm qua, vào giờ ra chơi, khi các bạn học sinh nô đùa trên sân trường, bỗng một tốp học sinh vây quanh cháu, cháu giật mình không biết chúng định làm gì thì bỗng: "rắc! rắc", chúng bẻ cánh tay của cháu. Hu.. Hu…hu… Cháu đau quá bác ạ. Mặc cho cháu kêu khóc, van xin, chơi xong chúng bỏ đi để cháu ở lại khóc một mình. Nghĩ lại, cháu càng cảm thấy tức mấy cậu học sinh, họ không biết rằng họ hàng nhà bàng cháu có ích như thế nào hay sao mà lại phá hoại cháu như thế.
Bác Phượng già cũng buồn bã bảo:
- Bác cũng đang đau buốt vì các anh chị học sinh cuối cấp mang dao đến khắc tên lên thân bác đây. Nhưng mà đừng quá bi quan cháu ạ. Bên cạnh các cậu học sinh nghịch ngợm còn có các anh chị học sinh ngoan ngoãn biết chăm sóc và bảo vệ chúng ta.
Nhưng Bàng non vẫn lo lắng:
- Nếu cứ thế này cháu sợ sẽ không lớn nổi nữa bác Phượng ạ!
Bác Phượng già an ủi:
- Thôi nào, cháu phải lạc quan lên chứ!
Rồi bác Phượng im lặng, còn Bàng non vừa lo sợ vừa thút thít khóc.
Bỗng dưng tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi ân hận về việc tôi đã làm đau bàng non. Ngay sáng hôm ấy, tôi nhận lỗi với cô chủ nhiệm. Tôi và đám bạn bị phê bình. Chiều tan học, tôi cùng các bạn đến trồng hàng rào quanh cây bàng. Từ câu chuyện này, tôi mong rằng các bạn đừng phạm lỗi như tôi và hãy bảo vệ cây xanh, bảo vệ môi trường và màu xanh của trái đất nhé mọi người ! Hãy cùng nhau chung tay bảo vệ môi trường sống của chúng ta !
:)
|
Sáng hôm đó, sau khi rời khỏi nhà thì em đi bộ đến trường như mọi hôm. Bầu trời trong xanh và em vừa đi vừa hớn hở ngắm cảnh đường phố thật đông vui và tấp nập. Khi em đến trường, lớp mới chỉ có một vài bạn đến. Em liền vôi vàng cất cặp sách và đi tưới nước cho cây hoa em mới trồng được 1 tuần, mới lên được 1 bông be bé.
Khi em đến vườn, một sự việc làm em vô cùng thảng thốt là cây hoa đã bị vặt trụi. Hôm qua em đã thấy nó lên bông và bông còn đang he hé nhưng tại sao bây giờ lại thế này. Em cảm thấy buồn bã và bực bội vì những người vô ý thức đó. Bỗng bông hoa lên tiếng với em:
- Huhu, tại sao tôi lại ra nông nỗi này- Bông hoa vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Em vội vàng hỏi han cây hoa:
- Bạn sao rồi, có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?
- Tôi như này làm sao mà khỏe được hả bạn. Lũ trẻ đá bóng hôm qua thấy tôi đã liền chạy vào tranh nhau vặt tôi. Chúng không những vặt trụi lá của tôi mà còn giẫm giày xéo lên người tôi. Từ hôm qua đến giờ tôi phải chịu nỗi đau về cả thân thể lẫn tinh thần. Người tôi đau lắm, bông hoa vừa lên được he hé hôm qua giờ đã bị vặt mất rồi. Tôi đau khổ quá, tôi phải làm sao bây giờ huhu
Em vội vàng an ủi cây hoa:
- Bạn đừng buồn nữa, để mình trồng bạn vào 1 chậu cây rồi mang bạn về nhà mình nhé! Mình sẽ chăm sóc tốt cho bạn được ko?
- Được vậy thì tốt quá, mình biết ơn bạn!
Từ hôm đó, em mang cây hoa về trồng. Nó dần mọc tươi tốt nhờ được chăm sóc đầy đủ và đón ánh sáng mặt trời. Em mong mọi người có ý thức hơn về việc bảo vệ cây cối vì chúng làm đẹp tô điểm cho đời nên cần nhận được sự bảo vệ, chăm sóc.
Tôi là cây hoa cúc được trồng bởi cô chủ nhỏ của tôi. Tôi không nhớ rõ ràng mình được trồng khi nào nữa bởi loài cây chúng tôi không có khái niệm về thời gian như con người. Tôi chỉ nhớ rằng, trong 1 lần sinh hoạt ngoài trời, cô chủ đã đặt tôi ở mảnh đất nhỏ này. Xung quanh tôi cũng có các bạn hoa khác, chúng tôi nói chuyện rất rôm rả với nhau. Mỗi lần khi tôi thức dậy, cô chủ đều rất chăm chỉ tưới cho tôi. Mặc dù đất còn khô, không đủ dinh dưỡng hoặc là cô chủ nhiều lúc còn tưới cho tôi nhiều nước thì tôi cũng đều thấy vui. Ngày ngày trôi qua. Bỗng chiều nọ, tôi nghe thấy tiếng trêu đùa của những bạn học sinh nữ vọng đến. Chắc là bạn của cô chủ sao? Tôi thầm nghĩ . Họ tiến tới gần tôi . Họ nói rằng : “ Ủa, cây hoa sao xấu vậy má, ai trồng thế “ “ À t có trò này hay nè” ,” trò gì đấy ?” “ bây giờ m bứt cánh hoa ra tiên đoán , cánh hoa đầu là có, cánh hoa tiếp là không , bứt cho tới cuối cùng...” “ Thế giờ nhổ cả cái cây lên à ?” “ m bứt ngay tại đấy, chứ không chủ nó mà thấy thì shock lắm” Sau đó, họ lần lượt vặt cánh hoa của tôi. Tôi đau khổ, đau đớn, khóc thầm trong lòng. Bởi hoa sao mà khóc được chứ ? Ánh chiều tàn của hoàng hôn chiếu xuống. Tôi cô đơn, lẻ bóng, riêng biệt. Các bông hoa khác cũng bày tỏ niềm thương tiếc đến tôi. Thật buồn làm sao.....
Tôi là một loài thực vật thân gỗ, tán lá rộng thường được trồng để lấy bóng mát, đặc biệt là thường được trồng trong các trường học, nên hình ảnh của chúng tôi vô cùng thân thiết, gần gũi với mọi người cũng như các bạn học sinh. Như vậy các bạn đã đoán ra tôi là loài cây nào chưa? Tôi là một cây bằng non, cũng như bao nhiêu anh em, họ hàng nhà tôi, tôi được mang về trồng để lấy bóng mát ở một ngôi trường cấp hai. Khi mới về tôi là một cây non yếu ớt, khi ấy chúng tôi đặc biệt được quan tâm bởi những người bảo vệ, các cô lao công. Khi đã bắt đầu cứng cáp hơn, cành lá cũng xanh mướt, phát triển dần thì tôi lại vô cùng buồn bã, đau đớn khi bị các bạn nhỏ vin cành, bẻ lá làm chúng tôi vô cùng xơ xác, đau đớn.
Trước khi được mang trồng ở trường học, tôi là một trong số rất nhiều những bạn bàng non được trồng làm giống trong một khu đất rộng, ở đây những người chủ của chúng tôi rất ân cần, quan tâm chăm sóc. Chúng tôi được bón phân, tưới nước hàng ngày nên chúng tôi đều phát triển rất nhanh, từ những cây bàng nhỏ, thấp chỉ bằng gang tay người lớn, chúng tôi đã nhanh chóng cao hơn một mét. Lúc này chúng tôi đã có thể mang đi bán, ngày ngày nhìn các bạn cùng vườn với mình được những người chủ mua và mang về trồng, tôi ngưỡng mộ nhiều lắm, cũng thầm mong ước một ngày nào đó cũng có người đến đón tôi đi, trồng tôi ở một nơi thoáng mát để tôi có thể phát triển xanh tốt, phủ rợp bóng râm, làm cho người chủ của mình hài lòng.
Và ngày ấy cũng tới, hôm ấy có một người đàn ông độ tuổi trung niên đến và mang tôi cùng với năm cây bàng khác nữa về trồng. Nhưng nơi chũng tôi được mang đến không phải khuôn viên của một ngôi nhà, cũng không phải trồng ở các công trình công cộng mà là một khuôn viên rộng và đẹp của một ngôi trường. Tôi cũng như các bạn của mình vui lắm, không chỉ vì chúng tôi chính thức được trồng cố định ở một nơi, ở đó thì chúng tôi có thể thỏa sức phát triển, vươn rộng cành xòe bung những tán lá đón ánh mặt trời, mang lại bóng râm và không gian nghỉ ngơi lí tưởng cho con người, mà còn vì nơi chúng tôi được mang đến, đó là một không gian tuyệt vời.
Ngày ngày chúng tôi có thể cùng các bạn học sinh vui đùa, chứng kiến không gian nghiêm túc mà cũng không kém phần vui vẻ của trường học. Hơn nữa, trong suy nghĩ của tôi thì khi được trồng ở trường học thì chúng tôi có điều kiện phát triển lâu dài hơn ở những nơi khác, chúng tôi không phải lo lắng rằng mình sẽ bị chặt bỏ hay bị thay thế bởi cây trồng nào khác nữa. Mặt khác, ở khuôn viên trường học các bạn học sinh rất dễ thương nên chúng tôi cũng sẽ không bị đối xử bất công. Quả nhiên như vậy, khi mới về trường, chúng tôi được ưu tiên trồng trong những bồn hoa lớn được xây dựng sẵn ở ngay giữa sân trường.
Cây ơi ! Chia buồn với bạn nhé , bạn đau lắm phải không ? Tội nghiệp bạn quá ! Ai đó đã bẻ gãy cành non này , theo mình thật vô ý thức ! Cành thì cũng bị ai đó bẻ gãy mất rồi , bạn đừng buồn nữa nhé ! Chẳng ai nhìn thấy giọt nước mắt của bạn đang chảy dài thế này , mình rất buồn . Người nào vừa bẻ cành dù vô ý hay cố ý đi nữa thì cũng thật có lỗi với bạn quá ! A , sắp trống vào học rồi , mình không thể ở lại chia buồn với bạn nữa , thôi , bạn cố lên nhé ! Rồi chiều đi học về , mình sẽ lại trò chuyện với bạn , bạn thông cảm cho mình nhé ! Chào , cây 1!
Giúp luôn bạn!
Bài làm
Một hôm em tới trường sớm thì đột nhiên nghe tiếng khóc thút thít ở đâu đó vọng lại. Em lại gần thì biết được tiếng khóc phát ra từ 1 cái cây non gần đấy. Em hỏi nó:
- Tại sao cậu lại khóc vậy?
- Hu hu....Ngọn của tớ bị ai bẻ mất rồi....đau lắm bạn à...
Em tức giận:
- Tại sao lại có kẻ vô ý như vậy chứ? Thật đáng trách . Kẻ đó không có chút hiểu biết gì về bảo vệ môi trường sao? Dám ra tay bẻ 1 cây non mới mọc như vậy. Nếu có nhiều người làm như vậy không biết cây xanh sẽ còn bao nhiêu nữa.
Cây non xúc động:
- Cậu là người đầu tiên quan tâm đến tớ đấy...Cảm ơn cậu đã thông cảm cho nỗi buồn của tớ.
Em tươi cười bảo:
- Không có gì đâu mà. Thôi cậu đừng khóc nữa, rồi chồi non mới sẽ lại mọc ra thôi. Tớ sẽ chăm sóc cho cậu để cậu nhanh lớn còn giúp ích cho môi trường nữa.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm.
- Thôi ...Tạm biệt cậu...Tớ phải vào lớp học rồi...Hẹn gặp lại sau...
Em bước đi mà trong lòng cảm thấy rất vui vì mình đã an ủi được cây non.
Study well!!!
câu này mk vừa thi khảo sát ở clb văn nè