cảm nhận của em về nhân vật ông hai trong đoạn trích sau:
ông lão ôm thằng con út lên lòng, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nó, khẽ hỏi :
-Húc kia! Thầy hỏi con nhé, con là con ai ?
-Là con thầy mấy lại con u.
-Thế nhà con ở đâu?
-Nhà ra ở làng Chợ Dầu
-Thế con có thích về Chợ Dầu không?
Thằng bé nép đầu vào ngực bế trả lời khe khẽ:
-Có.
Ông lão ôm khít thằng bé vào lòng, một lúc lâu ông lại hỏi:
-À, thầy hỏi con nhé. Thế con ủng hộ ai?
Thằng bé dơ tay lên, mạnh bạo và rành rọt:
-Ủng hộ cụ Hồ Chí Minh muôn năm!
Nước mắt ông lão giàn ra, chảy ròng ròng trên hai mé. Ông nói thủ thỉ:
-Ừ đúng rồi, ủng hộ cụ Hồ con nhỉ.
Mấy hôm nay ru rú ở xó nhà, những lúc buồn khổ quá chẳng biết nói cùng ai, ông lại thủ thỉ với con như vậy. Ông nói như để ngỏ lòng mình, như để mình lại minh oan cho mình nữa.
Anh em đồng chí biết cho bố con ông.
Cụ Hồ trên đầu cổ xét soi cho bố con ông.
Cái lòng bố con ông là như thế đấy, có bao giờ dám đơn sai. Chết thì chết có bao giờ dám đơn sai: Mỗi lần nói ra được đôi câu như vậy nỗi khổ trong lòng ông cũng vơi đi được đôi phần.
cái này bn chỉ cần gt tác giả ,tác phẩm,hcst và tâm trạng của ông hai trước khi nghe tin làng theo giặc " ông hay kể về cái làng của mik,tự hoàn về làng của mik,nhớ những buổi đào hầm ,đắp ụ......ông hay đến phòng thông tin để nghe nghóng tin tức của làng chợ dầu..." đg trong tâm trạng vui sướng,phấn khởi thì ông hai đột ngột nghe tinn làng chợ dầu theo giặc .đg từ đỉnh của sự cao trào ông hai bỗng im phắc lại,lắp lắp hỏi lại.rồi về dến nhà...ông đau đớn tột cùng và ko dám đi đâu..,chỉ dám thủ thr với thaz con trai để tự minh oan cho mik...r bn phân tích đoạn đấy và dẫn chứng ra..
kết bài ;giá trị nghệ thuật của đoạn trích trên
-giá trj nội dung..