Hãy viết 1 BÀI VĂN kể về kỉ niệm của em với 1 người thân mà em xem là điểm tựa tinh thần của mình, trong đó có sử dụng dấu ngoặc kép.
*HẠN CHẾ LẤY TRÊN MẠNG*
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo
Khi nói về một điểm tựa tinh thần của mình, em nghĩ ngay đến ông ngoại. Bởi từ nhỏ, em đã được bố mẹ cho về quê sống với ông. Ông thương em lắm, đi đâu cũng đưa theo cùng. Ông dẫn em đi xem ông chơi cờ tướng, dẫn em đi mua kẹo, dẫn em đi chơi với bạn. Người ta thường trêu bảo em chính là “cái đuôi nhỏ của ông”. Em và ông có nhiều kỉ niệm đẹp lắm. Nhưng em thích nhất, là những đêm hè, được cùng ông nằm trên chiếc chõng tre giữa sân. Ngắm nhìn bầu trời sao lung linh lấp lánh. Thỉnh thoảng, lại bật cười khúc khích khi được nghe ông kể những câu chuyện cười dân gian. Rồi trong cái vỗ lưng đều đều của ông, và cơn gió mát dìu dịu mùa hạ, em sẽ chìm vào giấc ngủ say sưa. Như một phép màu, sáng hôm sau em sẽ tỉnh dáy trên chiếc giường quen thuộc trong phòng của mình. Những kỉ niệm tuổi thơ tuyệt vời bên ông đấy, em sẽ mãi mang theo trong trái tim mình.
Tham khảo nhé bạn!!
Nguồn: download.vn
Trong gia đình mình, có lẽ người gắn nhất chính là ông nội của tôi. Ông rất yêu thích công việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút cây cối một cách nâng niu, cẩn thận. Như vậy, đến mùa, cây cối mới ra hoa kết trái, chúng tôi mới được hưởng hoa thơm quả ngọt. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”. Không chỉ vậy, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Đó là những bài học bổ ích giúp tôi sống tốt hơn mỗi ngày. Với tôi, ông nội là một người rất tuyệt vời.
Tham Khảo
Bà ngoại chính là điểm tựa tinh thần lớn nhất trong lòng em. Đến nay, em vẫn nhớ như in lúc còn ở quê với bà. Vui nhất là những sáng chủ nhật được theo bà đi chợ. Bà sẽ cắp cái giỏ con con đi ở phía trước, còn em thì hớn hở chạy đằng sau, y như “cái đuôi nhỏ”. Đến nơi, đầu tiên là bà và em sẽ ghé vào quán cháo ở đầu chợ để ăn sáng. Bát cháo ngày ấy không lớn và nhiều thịt như bây giờ, nhưng ngon vô cùng. Ăn hết mà vẫn thấy thèm thèm. No nê, hai bà cháu mới vào chợ mua đồ dùng như đã lên kế hoạch ở nhà. Nhìn món đồ nào em cũng thấy thích, thấy hay. Lúc về nhà, bà sẽ mua cho em một chiếc kẹo chanh nhỏ, để vừa đi vừa ăn. Đến nay, em vẫn còn nhớ như in mùi vị ngọt ngào của chiếc kẹo ấy. Cũng như nhớ rõ cảm giác hạnh phúc của những ngày tháng được sống bên cạnh bà thân yêu
Mở bài :
--Chắc hẳn đối với nhiều người , miền kí ức tuổi thơ khi ùa về sẽ là những ngày trên miền đất lạ , cùng cha mẹ thưởng thức những món ăn ngon . Thế nhưng , với tôi , đó lại là những tháng năm bên bà
---Giới thiệu về hoàn cảnh gặp : khi bố mẹ đi làm xa ,….
Thân bài:
----Miêu tả qua về bà : đôi mắt nhăn nheo những vẫn còn sáng rõ nụ cười hiền từ tựa bà tiên trong truyện cổ tích mái tóc bạc phơ đi qua bao khó khăn nhọc nhằn đôi bàn tay với nhiều vết chai khẳng định một cuộc đời đầy nghị lực biết vươn lên hành động của bà chăm sóc cho tôi từng chút một , kể chuyện đêm khuya bà thường răn dạy nhiều điều đúng đắn :” đói cho sạch rách cho thơm “ ( dấu ngoặc kép ) nhường nhịn phần ăn cho tôi , chắt chiu để tôi có bộ quần áo mới luôn an ủi tôi vượt qua khó khăn
=> bà không chỉ là nơi cung cấp vật chất mà còn là điểm tựa tinh thần vững chắc giúp tôi vượt lên kể một kỉ niệm bên bà ( tự nghĩa có thể là vui hoặc buồn ) khẳng định tình cảm với bà và mong muốn được gặp lại bà vì giờ đã đi xa
kết bài :
+ Nêu cảm xúc của em , khẳng định lại kỉ niệm đó.
Tham khảo:
Trong gia đình mình, có lẽ người gắn bó với tôi nhất chính là ông nội của tôi. Ông rất yêu thích công việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút cây cối một cách nâng niu, cẩn thận. Như vậy, đến mùa, cây cối mới ra hoa kết trái, chúng tôi mới được hưởng hoa thơm quả ngọt. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”. Không chỉ vậy, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Đó là những bài học bổ ích giúp tôi sống tốt hơn mỗi ngày. Với tôi, ông Nội là một người rất tuyệt vời.
Trong gia đình, bà ngoại là người rất thân thiện và bà cũng là người gắn bó với tôi nhất. Bà rất thích chăm sóc động vật nuôi. Bà rất thương những chú chó, chú mèo,... chúng là những chú chó, chú mèo bị chủ của mình bỏ rơi, chúng rất đáng thương. Hiện tại, bà vẫn luôn chăm sóc cho chúng. Sau khi làm những việc vặt trong gia đình, bà sẽ cho chúng ăn, cho chúng uống,... Tôi đã đi cùng bà để chăm sóc chúng cùng bà. Bà dạy tôi cách chăm sóc chúng thật tốt. Với tôi bà như một người là điểm tựa và bà cũng như một người hóa tôi thành một "nhân viên chăm sóc thú cưng". Bà không chỉ chăm sóc thú cưng mà bà còn rất hay giúp đỡ những người khó khăn. Bà nói:" Không phải con người và động vật nào cũng có một cuộc sống sung túc và hạnh phúc được. Nếu mình là nhũng người khó khăn như vậy mình chắc hẳn sẽ không thể chịu nổi nên mình hãy san sẻ yêu thương cho người khác." Bà luôn dạy tôi những điều hay, lẽ phải. Bà là người tuyệt nhất. Tôi yêu bà rất nhiều.
Mik lam văn không hay lắm đâu. Bn thông cảm nha.☹
Sau đây là gợi ý của mình:
Kỉ niệm: bị điểm kém và không dám trở về nhà
Có một thời gian lên lớp 6, tôi bị xếp vào lớp chọn vốn không phù hợp với lực học của tôi. Và rồi tôi tụt dần với lớp, kết quả kém đi sau mỗi kì thi và cuối cùng là kì thi học kỳ I tôi đã nhận những con điểm dưới trung bình đầu tiên trong đời. Hồi tiểu học tôi cũng học ở mức khá chưa bao giờ điểm lại xuống thế này. Vì sợ mẹ thất vọng hôm đó tôi đã lang thang ở ngoài không dám về nhà. Tôi không biết sẽ trả lời mẹ như thế nào. Thật bất ngờ, mẹ đã tìm được tôi trên đường đi làm về. Hai mẹ con đã có thời gian tâm sự và giải quyết khúc mắc với nhau. Mẹ nói với tôi "dù có khó khăn thế nào, mẹ cũng sẽ đồng hành cùng con" làm tôi nhớ mãi đến bây giờ. Nhưng việc cải thiện việc học từ mất gốc lên điểm khá không dễ dàng gì. Nếu không có mẹ có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu. Cầm điểm 8 trên tay - dù không phải điểm số quá cao nhưng tôi vô cùng tự hào vì mình dã cố gắng nhiều đến thế. Mẹ chính là điểm tựa tinh thần của tôi. Nhờ có mẹ mọi sóng gió trong cuộc sống của tôi hóa thành gió thoảng bay qua. Tất cả tôi đều có thể vượt qua được...
( Bạn tự thêm thắt nhé)
Tham khảo :
Tôi mỗi ngày đến trường phải có mẹ đưa đón, nhưng hôm ấy bỗng dưng trời đổ mưa thật to kéo dài mấy giờ. Cái áo mưa chỉ đủ để che cho một người, mẹ dứt khoát để cho tôi che. Mẹ nói: “Mẹ dầm mưa quen rồi”; tôi ngây thơ che áo mưa mà không chút ngập ngừng. Về đến nhà, trời đã tối sầm thế mà cơn mưa chiều nay vẫn chưa tạnh.
Bữa cơm chiều hơi muộn của gia đình tôi được bắt đầu thật vắng vẻ chỉ có tôi và mẹ.Thấy mặt tôi buồn buồn, mẹ tôi bảo: “Con ăn cơm trước đi, mẹ cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một lúc là không sao”.
Và ngày hôm sau, mẹ không đến trường đón tôi như mọi khi. Tôi đi nhanh một mạch về nhà thì hay tin mẹ tôi bị cảm nặng phải nằm viện
Câu chuyện diễn ra chỉ có vậy, nhưng đối với tôi là cả một kỉ niệm về tình mẹ cao quý. Càng nghĩ lại, tôi lại càng cảm thấy yêu thương mẹ nhiều hơn.
tk
Người mà em luôn xem là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất cho mình, chính là bố của em. Bố của em là lính đảo, thường phải đi xa nhà. Việc cả năm chỉ được gặp mặt bố một lần chẳng có gì xa lạ cả. Vì vậy, nên những kỉ niệm cùng với bố thật trân quý biết bao. Nhớ nhất, vẫn là lần bố về nhà vào dịp Tết năm trước. Hôm ấy, đã là chiều 30 Tết, bố bỗng xuất hiện ở cổng một cách bất ngờ với túi đồ và cành đào trên tay. Lúc ấy em vui sướng lắm. Chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui đó cả. Em chỉ nhớ rằng, mình đã nhảy ào lên người bố. Vừa khóc vừa gọi: “Bố đã về! Bố đã về!”. Những ngày tết ấy, em chẳng thiết tha gì đi chơi, chỉ quấn bố suốt ngày. Được nghe bố kể chuyện ở đảo, được bố chỉ cho bài toán khó, được bố dặn dò những việc cần làm khi ở nhà thay cho bố. Chính nhờ những lời dạy ấy của bố, mà em đã có thêm động lực để cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt.
Tham khảo nhé bạn!!
Nguồn: download.vn
Trong gia đình mình, có lẽ người gắn nhất chính là ông nội của tôi. Ông rất yêu thích công việc trồng cây nên vườn nhà lúc nào cũng đầy những cây trái. Khu vườn được ông chăm sóc nên cây cối quanh năm đều xanh tốt. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Sau khi làm xong những công việc vặt trong nhà, ông thường ra vườn chăm sóc cây cối. Lúc đó, tôi lại chạy theo ông để đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm chút cây cối một cách nâng niu, cẩn thận. Như vậy, đến mùa, cây cối mới ra hoa kết trái, chúng tôi mới được hưởng hoa thơm quả ngọt. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”. Không chỉ vậy, tôi còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Đó là những bài học bổ ích giúp tôi sống tốt hơn mỗi ngày. Với tôi, ông nội là một người rất tuyệt vời.
Tham khảo:
Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết: "Con dù lớn vẫn là con của mẹ/ Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con". Đối với em, mẹ chính là điểm tựa tinh thần, là người quan trọng và thiêng liêng nhất với em, là động lực và che chở cho em trong suốt những năm tháng ấy. Một trong những kỷ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ đó là hôm mà em bị ốm, mẹ đã chăm sóc cho em vô cùng tận tình. Chiều hôm đó, em lỡ dính mưa và bị cảm lạnh. Đến đêm, em lăn đùng ra sốt cao và toàn thân nóng như cục than. Bố em lại đi công tác nên chỉ có em và mẹ ở nhà. Em vẫn còn nhớ gương mặt mẹ lo lắng cho em đến mức độ nào. Mẹ cho em nằm ngay ngắn trên giường, mẹ đắp chăn và chườm khăn cho em. Rồi mẹ chạy đi mua thuốc, nấu cháo, chạy ngược chạy xuôi để chăm sóc cho em suốt cả một đêm. Trong cơn sốt mê man, em vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ truyền đến mặt và tay em. Đó chính là tất cả tình yêu thương mà em cảm nhận được của mẹ. Em cũng nghe thấy tiếng nói ấm áp của mẹ "Ôi con tôi,...". Sáng hôm sau, khi em vừa mở mắt dậy thì mẹ cũng dậy theo. Cả đêm, mẹ chỉ chợp mắt được một tí. Thấy em đỡ sốt, mẹ mừng lắm, mẹ ôm lấy em, nước mắt mẹ và em cứ thế mà trào ra. Đó sẽ mãi mãi là kỷ niệm với mẹ mà em không bao giờ quên được.
Bài văn à, hơi dài đó