K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

“Lên non mới biết non caoNuôi con mới biết công lao mẹ hiền”Câu ca dao trên hàm ý rất sâu xa và ý nghĩa. Chúng nói đến công lao mà người mẹ của chính chúng ta phải trải qua bao nhiêu để có được ngày hôm nay. Chỉ có con cái mới hiểu được sự cực khổ của người làm mẹ.Mặc dù mẹ đã dần già đi về mặt độ tuổi nhưng xét về khuôn mặt, tuy đã...
Đọc tiếp

“Lên non mới biết non cao
Nuôi con mới biết công lao mẹ hiền”

Câu ca dao trên hàm ý rất sâu xa và ý nghĩa. Chúng nói đến công lao mà người mẹ của chính chúng ta phải trải qua bao nhiêu để có được ngày hôm nay. Chỉ có con cái mới hiểu được sự cực khổ của người làm mẹ.

Mặc dù mẹ đã dần già đi về mặt độ tuổi nhưng xét về khuôn mặt, tuy đã tầm gần bốn mươi nhưng mẹ vẫn còn trẻ lắm! Mẹ có làn da trắng mịn, mềm mại như da em bé. Khuôn mặt có vài nếp nhăn vì mẹ phải thức khuya chăm lo cho cả nhà em. Dáng người thấp thấp, mảnh khảnh rất dễ thương. Bởi vì mẹ có công việc nặng nhọc nên tay chân đã có chút chai sần, không còn đẹp như trước nữa.

Mẹ vừa chăm lo gia đình vừa làm việc, mẹ không chỉ là mẹ mà còn là một

siêu nhân, mẹ biết không? Đối với mẹ, chỉ cần một bữa ăn sum họp đầy đủ gia đình đã rất hạnh phúc rồi. Trong mắt mẹ, em vẫn là một đứa trẻ cần sự trợ giúp của mẹ. Còn có những lúc, vì không được chiều theo ý của bản thân, em đã giận dỗi và lớn tiếng với mẹ. Lúc ấy cứ nghĩ mẹ là một người đáng ghét, không hề yêu thương thương mình nhưng không, trong lòng mẹ, tình yêu thương những đứa con đã mang nặng đẻ đau sau chín tháng mười ngày cực khổ đã vươn lên tất cả. Mẹ ăn thì ốm nghén, ói mửa nhưng mẹ vẫn chịu đựng vì sinh linh trong bụng mẹ có thể được yên bình mà ra đời. Mẹ luôn nâng niu, lo lắng, quan tâm chúng tôi thì chúng tôi chỉ rong chơi, lì lợm. Nhưng bây giờ, em đã hiểu được sự yêu thương vĩnh viễn không bao giờ phai từ mẹ. Nhớ lại lúc tôi vừa vào cấp một, mẹ lo lắng chăm chút cho tôi như một một chàng hoàng từ thực thụ.

Vì còn là lũ trẻ bồng bột, không ít lần em làm mẹ tôi lo lắng. Phải nói đến lúc em bắt đầu đua đòi mẹ cho chạy xe đến trường, không may gặp tai nạn, tuy chỉ té xe và trầy một chút nhưng mẹ tôi đã lo lắng, hớt hải chạy đến chỗ tôi. Hiểu ra, thì ra lúc ấy mẹ đã lo lắng muốn chỉ chạy đến xem con mình ra sao, đang như thế nào. Lúc đó khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch của mẹ, em đã rất đau lòng. Em thật hối hận!

Tuy vậy, mẹ em vẫn luôn khuyên nhủ bằng những bài học đáng nhớ. Mỗi tối, mẹ em lại ngồi vào bàn học cùng tôi chỉ tôi những câu hỏi khó, giảng lại những bài toán khó với những lời khuyên bảo bổ ích. Nhiều lúc, em cảm thấy nhiều sự mệt mỏi trong đôi mắt sâu thẳm của mẹ. Ắt hẳn mẹ đã chịu nhiều áp lực, có thể dẫn đến stress. Mẹ mang nặng đẻ đau đã quá khổ rồi. Khi vào phòng sinh, cũng chính là

cửa sinh là cửa tử. Mẹ đã cố gắng rất nhiều. Mẹ đã chăm lo cho gia đình mấy năm ròng. Mẹ cũng nhiều lần ngồi lại kể cho em và chị em về quá khứ của mẹ. Thì ra, tính cách của mẹ y như em vậy, nghịch ngợm, gan lớn, dám làm dám chịu! Vừa nghe xong, cảm xúc của em đảo lộn lên, nào là vui vì sự nghịch ngợm của mẹ, nào là buồn những gì đã trải qua để có được ngày hôm nay. Nghe xong, em rưng rưng nước mắt, khóc nức nở ôm mẹ, thật là một khoảnh khắc đáng nhớ. Cũng từ đó trở đi, em và em đã cố gắng học giỏi hơn, nghe lời mẹ và cũng bắt đầu quan tâm mẹ để mẹ vui vẻ, thoải mái và khỏe mạnh hơn.

Tình mẫu tử thật linh thiêng biết bao! Đôi khi trên đời này không có thứ gì lớn hơn tình mẫu tử vĩnh viễn này. Nơi nương tựa lớn nhất của tôi chỉ có thể là mẹ. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng. 

Đây là bài văn biểu cảm về mẹ mak mik viết, nhờ các bạn sửa lỗi hoặc thêm vài câu biểu cảm để cho bài văn hay hơn ạ. Gấp lắm nhé mik sắp thi r. Cảm ơn nhìu :))

1
3 tháng 1 2022

BÀI Văn có cốt lõi 

nói chung là đc nhớ thêm nhiều biểu cảm  hơn và dùng nhân hóa so sánh vừ a phải oke rùi 

3 tháng 1 2022

thx bạn nhìu nha

 

Cái bình hoaHồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?Các cháu đều nói:- Không phải cháu, không phải...
Đọc tiếp

Cái bình hoa

Vở bài tập Đạo Đức lớp 2 Bài 2: Biết nhận lỗi và sửa lỗi | Hay nhất Giải VBT Đạo Đức 2

Hồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.

Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:

- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?

Các cháu đều nói:

- Không phải cháu, không phải cháu!

Ba tháng trôi qua, ko còn ai nhớ đến chuyện cái bình hoa vỡ. Một đêm, thấy Vô-va vẫn còn thao thức, mẹ liền hỏi:

- Sao con chưa ngủ?

Vô-va oà lên khóc và kể hết chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi Vô-va:

- Ngày mai, con viết thư và nhận lỗi với cô. Cô sẽ tha thứ cho.

Mấy ngày sau, Vô-va nhận được thư của cô. Cô viết: "Biết tự nhận lỗi, cháu là đứa bé ngoan".

2
23 tháng 5 2018

Biết nhận lỗi sẽ giúp cho chúng ta dũng cảm đối diễn với lỗi sai của mình và tìm ra được cách sửa chữa.

7 tháng 12 2021

Qua câu chuyện trên, khi có lỗi mình cần dũng cảm nhận lỗi và tìm cách sửa lỗi.Biết nhận lỗi sẽ giúp cho chúng ta dũng cảm đối diễn với lỗi sai của mình và tìm ra được cách sửa chữa.

Cái bình hoaHồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?Các cháu đều nói:- Không phải cháu, không phải...
Đọc tiếp

Cái bình hoa

Vở bài tập Đạo Đức lớp 2 Bài 2: Biết nhận lỗi và sửa lỗi | Hay nhất Giải VBT Đạo Đức 2

Hồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.

Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:

- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?

Các cháu đều nói:

- Không phải cháu, không phải cháu!

Ba tháng trôi qua, ko còn ai nhớ đến chuyện cái bình hoa vỡ. Một đêm, thấy Vô-va vẫn còn thao thức, mẹ liền hỏi:

- Sao con chưa ngủ?

Vô-va oà lên khóc và kể hết chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi Vô-va:

- Ngày mai, con viết thư và nhận lỗi với cô. Cô sẽ tha thứ cho.

Mấy ngày sau, Vô-va nhận được thư của cô. Cô viết: "Biết tự nhận lỗi, cháu là đứa bé ngoan".

3
9 tháng 11 2017

Vô-va trằn trọc không ngủ là vì bạn đã đánh vỡ lọ hoa khi ở nhà cô giáo, nhưng lúc cô hỏi ai là người làm vỡ lọ hoa bạn lại chưa dũng cảm nhận lỗi.

22 tháng 5 2021

thì sao

Cái bình hoaHồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?Các cháu đều nói:- Không phải cháu, không phải...
Đọc tiếp

Cái bình hoa

Vở bài tập Đạo Đức lớp 2 Bài 2: Biết nhận lỗi và sửa lỗi | Hay nhất Giải VBT Đạo Đức 2

Hồi ấy, Vô-va mới lên 8 tuổi, rất hay đùa nghịch. Một hôm Vô-va theo mẹ đến chơi nhà cô. Ở nhà cô có rất nhiều trẻ cùng Vô-va chơi đùa vui vẻ. Vô-va vô ý xô vào bàn, làm bình hoa rơi xuống đất.

Khi nghe tiếng "choang", cô chạy vào. Thấy bình đã vỡ, cô hỏi các cháu:

- Cháu nào đánh vỡ bình hoa?

Các cháu đều nói:

- Không phải cháu, không phải cháu!

Ba tháng trôi qua, ko còn ai nhớ đến chuyện cái bình hoa vỡ. Một đêm, thấy Vô-va vẫn còn thao thức, mẹ liền hỏi:

- Sao con chưa ngủ?

Vô-va oà lên khóc và kể hết chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi Vô-va:

- Ngày mai, con viết thư và nhận lỗi với cô. Cô sẽ tha thứ cho.

Mấy ngày sau, Vô-va nhận được thư của cô. Cô viết: "Biết tự nhận lỗi, cháu là đứa bé ngoan".

2
11 tháng 8 2017

Qua câu chuyện trên, khi có lỗi mình cần dũng cảm nhận lỗi và tìm cách sửa lỗi.

7 tháng 12 2021

Qua câu chuyện trên, khi có lỗi mình cần dũng cảm nhận lỗi và tìm cách sửa lỗi.Biết nhận lỗi sẽ giúp cho chúng ta dũng cảm đối diễn với lỗi sai của mình và tìm ra được cách sửa chữa.

1/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đìnhMới biết niềm vui trong từng cử chỉMới biết hạnh phúc đâu nào xa xỉVì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…Giữ mãi gia đình trong một góc riêngĐể nhớ, để mong, để âm thầm cầu nguyện:Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹVà nụ cười đừng chia cách môi cha…Gia...
Đọc tiếp

1/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đình

Mới biết niềm vui trong từng cử chỉ

Mới biết hạnh phúc đâu nào xa xỉ

Vì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…

Giữ mãi gia đình trong một góc riêng

Để nhớ, để mong, để âm thầm cầu nguyện:

Xin nỗi buồn đừng hằn trên mặt mẹ

Và nụ cười đừng chia cách môi cha…

Gia đình thân thương trong hình bóng quê nhà

Nơi có mẹ cha có ông bà anh chị

Cả xóm giềng và  những tri kỉ

Luôn cạnh bên chia sẻ nỗi vui buồn...

a) Khi rời xa gia đình, người con đã nhận ra điều gì ?

b) Tìm, chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn thơ trên.

c) Hãy nêu ý nghĩa của đoạn thơ trên.

2/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

[...]Theo quan điểm của tôi, sống đẹp-sống có ích có thể hiểu ngắn gọn trong 2 chữ “ trách nhiệm”. Đó chính là sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với xã hội và rộng hơn nữa là với Tổ quốc. Sống đẹp-sống có ích không thể đứng một mình, tách rời khỏi các mối quan hệ tương quan góp phần tạo nên nó. Sống đẹp, sống có ích là dưới góc nhìn của xã hội; theo đó, xã hội thừa nhận những hành động phù hợp với những chuẩn mực chung, với truyền thống văn hóa, đạo lý của dân tộc, cũng như thừa nhận thành quả, sức lao động của một cá thể đóng góp là thiết thực, có ích cho sự phát triển chung của xã hội. Do vậy, khái niệm sống đẹp, sống có ích theo tôi là không có một chuẩn mực nhất định, bất biến để đánh giá mà tùy thuộc vào yêu cầu, đòi hỏi từ chính thực tế khách quan, tùy thuộc vào quan niệm chung của xã hội trong từng thời kỳ, giai đoạn lịch sử nhất định.

(Thanh niên sống đẹp, sống có ích  - Kiều Trung Hiển)

a) Theo tác giả, sống đẹp – sống có ích là lối sống như thế nào?

b)  Giải thích cách sắp xếp trật tự từ của cụm từ được in đậm trong đoạn văn?

c) Em sẽ có những hành động thiết thực gì để trở thành một người có ích ?

3/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi. “Con trai tôi đó,” người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt vận chiếc áo len màu đỏ. “Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao” người đàn ông nói. “Còn kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa Melissa?”. Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.” Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của mình: “Đi được chưa con?” Melissa lại nài nỉ, “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố. 5 phút thôi mà.” Người đàn ông lại mỉm cười và nói, “Được rồi

“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn.”, người phụ nữ nói. Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là, tôi mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc.

(Quà tặng cuộc sống – Chỉ năm phút thôi)

a) Vì sao  người bố lại luôn đồng ý mỗi khi Melissa xin được chơi thêm 5 phút nữa?

b) Xét về mặt cấu tạo, câu in đậm thuộc kiểu câu gì ?

c) Qua câu chuyện của hai bố con trong câu chuyện trên, em rút ra được bài học gì cho mình?

4/ Đọc đoạn ngữ liệu và trả lời các câu hỏi dưới đây:

[…]Thử tưởng tượng, khi bạn cúi xuống nhặt chiếc vỏ lon trên vỉa hè, biết đâu lại có vị phụ huynh nào đang chỉ cho con họ thấy một việc làm gương mẫu? Dừng lại vài giây, dọn gọn vật cản trên đường, bạn có thể đã giúp những người đi sau tránh được tai nạn. Hay can thiệp vào cuộc cãi vã – cũng khó nói trước bạn có bị vạ lây hay không, tôi thừa nhận – nhưng tôi tin, chúng ta có thể làm dịu đi phần nào tình hình, cứu cả con đường khỏi viễn cảnh tắc nghẽn.

Có một câu nói như thế này: Lòng tốt trong cuộc đời giống như đại dương bao la, mỗi việc làm của bạn có thể chỉ là một giọt nước, nhưng đừng quên nếu mất đi chỉ một giọt nước ấy thôi, đại dương cũng đã khô cằn hơn rồi. Bạn biết không, những việc tốt đẹp, có ích nhỏ bé chẳng lấy đi của ta nhiều, nhưng lại mang đến những giá trị thật khó đong đếm hết.

Vậy, nên chăng giữa dòng đời vội vã, ta cũng nên chậm lại một chút, nhìn đời với lăng kính của một trái tim ấm áp hơn, của phần người cao thượng vượt trên phần con ích kỷ, để sẵn sàng cho đi, dù chỉ là một việc có ích nhỏ bé. Biết đâu, ta đã thay đổi cả thế giới của một ai đó rồi.

(Hãy làm những điều nhỏ bé có ích)

a) Tác giả muốn truyền tải thông điệp gì đến người đọc ?

b) Xét về mặt cấu tạo , câu in đậm trong đoạn ngữ liệu thuộc kiểu câu gì?

c) Em rút ra được bài học gì cho mình về lối sống có ích ?

 HƠI DÀI NHƯNG MỘI NGƯỜI GIÁP EM VỚI Ạ MAI CHIỀU LÀ EM THI RỒI

 

0
Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in...
Đọc tiếp

Xin chào tất cả các bạn. Tôi đã tham gia group Chuyện ma có thật từ rất lâu. Hôm nay tôi xin góp 1 mẫu truyện của chính tôi. Có thể câu văn tôi không trau chuốt và ma mị nhưng câu chuyện tôi là có thật 100%. Tôi xin vào thẳng câu chuyện.
Năm nay tôi đã 22 tuổi và thỉnh thoảng khi nghe bạn bè kể về những câu chuyện ma thì kí ức trong tôi lại ùa về. Tôi nhớ như in cái ngày đó. Cái ngày của 17 năm về trước khi tôi chỉ mới là cậu bé 5 tuổi. Hôm đó, nhà bạn cùng xóm tôi có đám giỗ. Ba tôi chén cạn chén say mãi tối khuya hơn 11h vẫn chưa về. Nên tôi có dịp ở chơi nhà bạn khuya đến vậy. Bạn tôi tên Lâm và cũng trạc tuổi cùng tôi. Khi mà các ông bố vẫn cạn lấy cạn để thì tôi và Lâm rũ nhau ra trước sân nhà nó bắn đạn. Để tôi miêu tả sơ về vị trí nhà tôi và nó, cách nhau 1 cánh đồng bỏ hoang nên cỏ mọc cao ngang đầu 1 cậu nhóc 5 tuổi như tôi, và 1 con đường thẳng tầm 20m từ cánh đồng đó về nhà tôi. 2 thằng say xưa bắn đạn và xui sao tôi bắn viên đạn mạnh quá nên nó bay thẳng vô mảnh đất đó. Mỗi thằng chỉ có 1 viên nên tôi bèn phải vô đó tìm viên đạn ra bắn tiếp. Thật sự lúc ấy tôi chả sợ gì cả ( vì tôi có biết ma quỷ là gì đâu mà sợ ). Thế là tôi 1 mình đi vô tìm vì nơi đây bọn tôi vẫn hay vào giữa mảnh đất này dựng chòi làm nhà ở ( thú vui bọn con nít ) nên tôi biết khá rõ mảnh đất này. Tôi lần mò hoài mà không tìm được viên đạn. Và cuối cùng cái gì đến nó đến. Tôi đi vào tận giữa mảnh đất. Nói vậy thôi chứ mảnh đất chỉ tầm 30m2 thôi. Tôi thấy 2 bà già nằm giữa mảnh đất. Lúc đầu tôi không biết là gì nên đã tiến lại xem. Thì 2 bà già lăn qua lăn lại và rên ư ứ trong miệng. BỖNG 1 bà vớ nắm lấy chân tôi và cười rất ghê rợn. TÔI vẫn không biết mình đang đối mặt với ma hay quỷ nhưng tôi cảm thấy sợ và vùng chạy thì 1 trong 2 bà già ấy đã ngồi dậy và dí theo tôi. Như tôi đã nói từ mảnh đất ấy về nhà tôi là 1 đường thẳng tầm 20m. Tôi chạy rất nhanh về nhà và khi quay lại vẫn thấy pà ta đuổi theo tôi. Cho đến khi tôi về tới nhà. Do mẹ tôi chờ cửa ba đi nhậu chưa về nên vẫn bật đèn trong nhà. Ánh sáng đèn điện hắt ra 1 khoảng sân trong nhà tôi. Và khi tôi đã chạy đến khoảng ánh sáng hắt ra đó thì tôi quay lại nhìn thì không thấy gì cả ngoài 1 màn đêm tĩnh mịch. Cho đến lúc đấy tôi vẫn không hề biết tôi vừa gặp phải cái gì. Tôi vào nhà mà đi ngủ bình thường. Cho đến sáng mẹ tôi chửi tôi vì đi chơi về làm mất đôi dép. Tôi mới kể cho mẹ nghe chuyện tối qua và nói là chắc con làm rơi dép ngoài mảnh đất hoang ấy. Mẹ tôi lúc ấy bảo tôi nói xạo cho không bị ăn đòn. Nhưng may thay thằng bạn Lâm của tôi lúc ấy qua nhà tôi chơi và sau ngay câu nói của nó làm Mẹ tôi ngưng đánh tôi mà thẩn thờ. :” Sao tối qua mày đi vô đó lụm viên đạn mà tao chờ hoài không thấy mày ra ” …Thế là từ đó mẹ tôi cấm tuyệt không cho tôi bước nửa bước vào mảnh đất ấy. Và giờ tôi đã 22 và đủ biết khi xưa cái mà tôi đối mặt là gì. Tôi hiện đang là sinh viên và hay đi Touring bằng xe máy để trải nghiệm. Và từ đây tôi còn gặp rất nhiều thứ khó giải thích bằng khoa học. Nếu các bạn ủng hộ thì tôi sẽ kể cho các bạn ở những chap sau

1
6 tháng 7 2023

Chị có thể kể tiếp ko ạ? hay lắm ạ

 Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục...
Đọc tiếp

 

Bác sĩ Clyde Ralph ở Nha Trang nhớ lại cảnh vật vào cuối một ngày làm việc, khi ông rời bệnh viện Nha Trang về nhà. Ông thấy một nông dân đang cày trên đồng với chiếc cày bằng gỗ do bò kéo. Gần đó, hai chú bé đang tát nước vào ruộng với một dụng cụ thô sơ “gàu dai”.

“Thật khó diễn tả được cảm xúc của tôi lúc đó, ngoại trừ sự thán phục và ngạc nhiên”, Ralph nói. “Thán phục những nụ cười tươi sáng, hạnh phúc của trẻ em Việt Nam”, John McBratney, một bác sĩ tình nguyện ở Quy Nhơn và Phan Rang chia sẻ. “Những người trẻ tuổi xuất hiện mỗi ngày từ những nơi có thể nói là điều kiện thô sơ nhất nhưng lại với nụ cười rất tươi”.

 
Bài văn 9 điểm của Đào Hoàng Anh.

Bên cạnh những nhận xét vẻ đẹp người Việt Nam thì có ý kiến cho rằng người Việt Nam có tuổi thơ kéo dài nhất thế giới, đó là một ý kiến gợi bao suy nghĩ, trăn trở trong mỗi chúng ta.

Không ai lớn lên mà không có tuổi thơ, dù là ngọt ngào hay cay đắng. Dù là xuất phát từ nhung lụa vương giả hay từ những thiệt thòi thiếu thốn thì nó vẫn là những kỷ niệm chẳng bao giờ có lại lần thứ hai trong cái vòng quay đầy ngắn ngủi của cuộc đời con người. Nên ta vẫn thường hay thảng thốt khi đã đi qua, khi biết rằng mọi thứ đã là quá khứ.

Vậy thì “tuổi thơ” là gì nhỉ? Phải chăng nó đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến ta không thể đưa ra cái khái niệm rõ ràng? Chỉ biết nghĩ tới những kỷ niệm quá đỗi ngọt ngào và thân thương thuộc về khoảng thời gian đó?

Cô giáo Lê Thị Thanh Loan nhận xét: "Cách viết và suy nghĩ tiến bộ rất nhiều. Bài viết đã đúng hướng, đúng vấn đề và khá sắc sảo. Nhưng chú ý lấy ví dụ đặc sắc hơn".

Tuổi thơ là một khoảng thời gian khi ta còn nhỏ, còn non dại, chưa trưởng thành. Như vậy, nhận xét “Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới" là cách nói chỉ ra hạn chế của người Việt Nam sống vẫn còn quá hồn nhiên, vô tư, hay thích lệ thuộc quá nhiều vào gia đình và xã hội, cộng đồng. Họ không tự chủ trong việc trưởng thành và quyết định hướng đi cho cuộc đời mình.

Trong xã hội ngày nay, ta vẫn còn thấy người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới. Họ không chịu trưởng thành, non nớt và lệ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng. Họ luôn cho mình cái quyền được hưởng thụ, được sống một cuộc sống “trải đầy hoa hồng”. Họ luôn muốn người khác làm theo ý mình, ích kỷ, lười biếng, không phấn đấu nỗ lực hết mình.

Tuổi thơ có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con người, ta sẽ chẳng phải suy nghĩ về những lo âu, phiền muộn về cuộc đời, ta sẽ luôn được nhận những phần việc “nhẹ nhàng”, được ưu tiên, được nhường nhịn.

Nhưng câu hỏi khiến ta băn khoăn ở đây là: “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai?”. Người Việt mình vẫn còn phụ thuộc quá nhiều vào gia đình, xã hội, cộng đồng và thực tế đã cho ta thấy rõ điều đó.

Trong kỳ thi trung học quốc gia vừa qua, có quá nhiều phụ huynh đã lo hộ con mình việc xét tuyển, trong khi việc đó đáng lẽ các thí sinh cũng có thể tự làm được.

Có những người con ở nhà phó mặc mọi việc cho ông bà, bố mẹ. Họ hồn nhiên hưởng thụ và không chịu tự lập, trưởng thành. Quần áo, cơm nước đều có bố mẹ lo toan. Khi ra ngoài xã hội, họ thụ động trước những công việc được giao phó. Họ không năng động và phát huy tính tự chủ của bản thân.

Vậy nguyên nhân nào khiến “tuổi thơ người Việt kéo dài nhất thế giới?”. Sự bao bọc quá mức của gia đình, xã hội và cộng đồng khiến những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”. Họ vẫn muốn được che chở hoàn toàn, họ ngại phải va chạm với cuộc sống khó khăn ngoài kia. Có những bậc cha mẹ bao bọc con “quá đà”, không để con tự lập, không có những phương pháp dạy dỗ đúng đắn khiến suy nghĩ của con trẻ mãi mãi trở nên thụ động và bị lệ thuộc vào bố mẹ.

Các nước phương Đông nói chung và Việt Nam nói riêng vẫn còn giữ suy nghĩ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Những đứa con ngay từ khi sinh ra cứ thế mà nghe theo lời của bố mẹ. Bố mẹ bảo gì cũng nghe, cũng đồng ý, không một chút mảy may suy nghĩ, không có chí tiến thủ, cha mẹ bảo gì mình làm nấy, không bao giờ dám nói lên suy nghĩ hay ý kiến của mình vì sợ cha mẹ “mắng”, không có đến nổi một hoài bão, một ước mơ cho riêng mình.

Nhưng không phải người Việt Nam nào cũng “có tuổi thơ dài nhất thế giới”. Chủ tịch Hồ Chí Minh ngay từ khi còn trẻ tuổi đã ra đi tìm đường cứu nước. Bác sĩ trẻ Đặng Thùy Trâm đã hy sinh khi mới hai mươi tám tuổi trên chiến trường. Chị Võ Thị Sáu dù còn rất trẻ tuổi nhưng đã vô cùng dũng cảm, quyết hy sinh thân mình để thể hiện tình yêu với Tổ quốc, không hề sợ hãi hay nao núng trước mũi súng của quân thù: “Người con gái trẻ măng/ Giặc đem ra bãi bắn/ Đi giữa hai hàng lính/ Vẫn ung dung mỉm cười” (Võ Thị Sáu – Phan Thị Thanh Nhàn).

Bên cạnh những người Việt mãi không chịu lớn, vẫn còn những con người thậm chí đã “lớn trước tuổi”. Họ dũng cảm và gan dạ, có những hoài bão và ước mơ vô cùng khát khao và cháy bỏng, dám nghĩ dám làm, không hề nhụt chí trước gian khổ của cuộc đời. Và chính vì vậy, câu nói “người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là lời nhận xét đúng hoàn toàn. Là một học sinh, tôi cảm thấy mình phải hoàn thiện bản thân mỗi ngày, trau dồi kiến thức và sống đúng với lứa tuổi của mình.

“Người Việt Nam có tuổi thơ dài nhất thế giới” không phải là câu nói toàn diện nhưng đã nói lên được một phần xã hội có những đứa trẻ “mãi không chịu lớn”, sống thụ động, lười nhác và chỉ biết lệ thuộc vào người khác.

Bài văn trên có mấy chữ ? Ai nhanh thì mik k cho.

6
11 tháng 5 2018

có 4 chữ, bởi vì từ TRÊN có 4 chữ.

11 tháng 5 2018

1500 chu

k nha ~

8 tháng 9 2016

- Cách diễn tả: 

+ “Nào phải người xa”, sự nhắc nhở nhẹ nhàng, để người nghe giật mình suy ngẫm. + Điệp từ cùng: Cùng chung – bác mẹ Cùng thân – một nhà = > những cái thiêng liêng, quan trọng nhất của đời người.- Cách so sánh: An hem như chân với tay - > so sánh cụ thể, gần gũi. - -> Chân, tay là những bộ phận của cơ thể con người gắn bó từng đường gân mạch máu, kết hợp với nhau trong mọi hành động không thể có cái này mà không có cái kia. - Ý nghĩa bài ca dao: Nhắc nhở anh em đoàn phải kết yêu thương nhau, nương tựa nhau, để cha mẹ vui lòng. Và đây cũng là lẽ sống còn tay chân không thể thiếu nhau.

 
9 tháng 10 2017

Bài ca dao là lời của bề trên nói với con cháu , hoặc lời của anh em bảo bang nhau. Dựa vào hai câu đầu . Hai câu nhắc nhở quan hệ của hai anh em

12 tháng 9 2017

Chúng ta cần ăn uống hàng ngày để cơ thể chúng ta được khỏe mạnh. Khi có sức khỏe tốt, chúng ta sẽ học tập tốt và được vui chơi. Hàng ngày, ở nhà chúng ta nên ăn uống đầy đủ ba bữa một ngày: bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Chúng ta nên ăn uống đầy đủ chất và điều độ để mau lớn.