Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Vì sao Pi thấy bất ngờ khi nhận được quà của Hà?
a. Vì lần đầu tiên Pi được người khác tặng quà sinh nhật mình.
b. Vì Pi không hiểu vì sao Hà lại biết ngày sinh nhật của mình.
c. Vì Pi được tặng 2 món quà một lúc nhân ngày sinh nhật.
d. Vi Pi sống tách biệt bạn bè nên nghĩ chẳng có ai quan tâm đến mình.
2. Vì sao chiếc hộp màu đỏ làm Pi rất xúc động?
a. Vì nó dùng để đếm niềm vui, chứa tình yêu thương của bạn bè.
b. Vi đó là món quà mà Pi vốn đã ao ước, khát khao từ lâu.
c. Vì chiếc hộp chứa rất nhiều quà của các bạn đã tặng cho Pi.
d. Vì chiếc hộp có hình trái tim xinh xắn và gài ruy bang cẩn thận.
3. Sau khi mở chiếc hộp màu xanh, Pi cảm thấy thế nào?
a. Vẫn cảm thấy buồn nản, tâm trạng vẫn uể oải.
b. Cảm thấy việc hỏng thi chẳng quan trọng gì.
c. Cảm thấy có niềm tin đi tiếp con đường mà mình còn dang dở.
d. Cảm thấy vô cùng vui sướng, không còn gợn chút buồn lo.
4. Điều gì làm nên sự kì diệu của món quà trong câu chuyện trên?
a. Dành cho con người dùng trong cả lúc vui lẫn lúc buồn phiền
b. Mang tình cảm chân thành, sẵn sàng chia sẻ vui buồn tình bạn
c. Trong món quà có bức thư bí mật giải đáp được mọi chuyện
d. Là món quà dùng để tiếp tục tặng lại cho những người khác
Chuyển từ chủ động sang bị động:
`-` Mẹ tôi tự tay đan cho tôi một cái áo len
`=>` Tôi đã được mẹ tự tay đan cho một cái áo len.
`-` Kẻ trộm đã lấy cắp ví của cô giáo tôi
`=>` Ví của cô giáo tôi đã bị kẻ trộm lấy cắp.
`-` Màn sương dày che khuất cảnh vật khiến cho khung cảnh càng trở nên huyền ảo
`=>` Cảnh vật bị màn sương dày che khuất khiến cho khung cảnh càng trở nên huyền ảo.
Chuyển từ bị động sang chủ động :
`-` Tôi bị mẹ giận
`=>` Mẹ giận tôi
`-` Nó được mẹ tin tưởng giao cho giữ hòm chìa khóa.
`=>` Mẹ đã tin tưởng giao cho nó giữ hòm chìa khóa.
`-` Hàng ngàn người đã bị cơn bão cướp mất nhà cửa, người thân
`=>` Cơn bão đã cướp mất nhà cửa, người thân của hàng ngàn người.
Câu a,b,c là chỉ người đọc( viết) để thay thế
2 câu còn lại dùng để sở hữu
Ngày hôm ấy, là 1 buổi chiều như thường lệ, tôi xách cần câu ra bờ sông, một nơi mà tôi có thể thư giãn vì đó là 1 nơi yên tĩnh với bóng cây cổ thụ che mát và làn nước trong xanh, đàn cá bơi lội tung tăng. Bỗng nhiên! Tôi thấy một chú bé trạc tuổi tôi đang ngồi câu cá từ bao giờ , nơi đây là nơi bí mật mà chỉ tôi biết. Tôi đã định lên tiếng chào và làm quen nhưng vì ngại nên thôi.
Thế là tôi lặng lẽ ngồi xa cậu ấy, nhưng thì thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm cậu ta. Tôi lóng ngóng thế nào mà bỗng niên, ôi không! Tôi để tuột cả mồi câu xuống sông mất rồi. Ngán nghẩm, tôi cuốn câu, định về. Tuy nhiên, khi tôi chưa kịp đứng dậy, tôi đã thấy cậu ta đứng sừng sững trước mặt tôi. Trên tay cậu ấy là một hộp mồi câu đầy. Cậu ta lẳng lấng nửa số mồi cho tôi. Cậu ta thật tốt bụng. Thế là từ đó chúng tôi quen nhau.
Sáng nay, gió mùa đông bắc tràn về. Những cơn gió mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông phương bắc, cái giá lạnh cắt da cắt thịt. Ấy vậy mà khi đi học, tôi lại không mặc áo ấm. Ngồi trong lớp tôi rét run lên và thầm nghĩ :" Sao lạnh quá! Kiểu này về thế nào cũng ốm mất.Ước gì bây giờ mẹ mang áo tới cho mình." Bỗng nhiên tôi nhìn thấy mẹ đang đứng ngoài của lớp với chiếc áo lên trên tay nét mặt mẹ tươi cuwoif nhưng cũng có phần lo lắng. Mẹ xin phép cô cho tôi ra khỏi lớp rồi giục tôi mặc áo. Đây là là chiếc áo len mẹ đan cho tôi từ mùa đông năm ngoái, khoác chiếc áo vào tôi cảm thấy được sự ấm áp của tình yêu vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi. Lúc này tôi chỉ muốn ôm chầm ấy mẹ mà nói rằng "Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!"
Sáng nay, gió mùa đông bắc tràn về. Những cơn gió mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông phương bắc, cái giá lạnh cắt da cắt thịt. Ấy vậy mà khi đi học, tôi lại không mặc áo ấm. Ngồi trong lớp tôi rét run lên và thầm nghĩ :" Sao lạnh quá! Kiểu này về thế nào cũng ốm mất.Ước gì bây giờ mẹ mang áo tới cho mình." Bỗng nhiên tôi nhìn thấy mẹ đang đứng ngoài của lớp với chiếc áo lên trên tay nét mặt mẹ tươi cuwoif nhưng cũng có phần lo lắng. Mẹ xin phép cô cho tôi ra khỏi lớp rồi giục tôi mặc áo. Đây là là chiếc áo len mẹ đan cho tôi từ mùa đông năm ngoái, khoác chiếc áo vào tôi cảm thấy được sự ấm áp của tình yêu vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi. Lúc này tôi chỉ muốn ôm chầm ấy mẹ mà nói rằng "Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!"
tự bổ sung thêm
Tôi tỉnh dậy thì tôi thấy bố tôi vẫn còn đang tự tay làm cho tôi chiếc hộp đựng bút.