K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 11 2021

Tham Khảo :

Vừa đi học về, em nghe thấy trong nhà có nhiều tiếng cười, tiếng nói sao mà thân thuộc. A! chị gái em về. Em chạy vội vào nhà, hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, em đã gặp lại chị sau 3 tháng trời.

Nhà em có hai chị em và em là con út trong gia đình. Chị gái em đã tốt nghiệp cấp 3 và đang học đại học ở Hà Nội. Trước đây, vào cuối tuần chị sẽ về thăm nhà. Nhưng do tình hình dịch bệnh ở thành phố căng thẳng nên 3 tháng nay chị không được về thăm nhà. Dù ở nhà đôi lúc hai chị em vẫn chí chóe cãi nhau, nhưng khi chị đi xa em rất nhớ chị.

Lần này về chị cũng mang cho em biết bao là quà. Chị nói muốn bù đắp kì nghỉ hè năm nay cho em. Hai chị em bắt đầu bằng cuộc dạo chơi vòng quanh những con phố, mua những cuốn sách hay, những bộ quần áo đẹp.

26 tháng 11 2021

tham khảo nhé

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. Trong lòng tôi hết sức bồi hồi, lúc thì vui vui, lúc lại hơi buồn khi không có bố mẹ ở bên. Tới lúc vào lớp, khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến, nỗi sợ hãi trong lòng không còn nữa, tôi an tâm phần nào...