K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 12 2015

cái này là ở Online Math (học toán trực tuyến ) chứ đâu phải là sinh học đâu má

21 tháng 12 2020

  Cuộc đời "hay vẫn chưa dáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác". Nghĩa khác nghĩa là gì? Cuộc đời mà Nam Cao phản ánh là xã hội của Việt Nam dưới thời Pháp thuộc, nhân dân ta phải làm thân trâu ngựa, bị áp bức, bị bóc lột nặng nề. Đau khổ nhất là người nông dân, suốt đời lam lũ mà vẫn đói rét thương tâm. Sưu cao thuế nặng, phải bán vợ đợ con, phải đi làm phu mỏ, phu đồn điền cao su... Cuộc đời cha con lão Hạc, cái chết quằn quại đau đớn của lão Hạc sau khi ăn bả chó đã cho thấy rõ cuộc đời "vẫn đáng buồn"... Câu nói ấy của ông giáo đã lên án và tố cáo cái hiện thực đen tối, bất công của xã hội thực dân nửa phong kiến, cái xã hội "đáng buồn" đã xô đẩy bao con người lao động cần cù, lương thiện vào đói rét, cùng quẫn.Ông giáo đã truyền cho ta ngọn lửa niềm tin về lòng tốt của con người, để ta yêu thêm con người, yêu thêm cuộc sống.  

21 tháng 1 2018

Vốn tính nghịch ranh, vừa nhìn thấy chị Cốc, Dế Mèn đã nghĩ ngay ra mưu trêu chị. Bị chọc giận, chị Cốc bèn giáng ngay tai hoạ lên đầu Dế Choắt. Bởi lúc này, Choắt ta vẫn đang loay hoay ở phía cửa hang. Sự việc diễn ra bất ngờ và nhanh quá, Choắt trở tay không kịp, thế là đành thế mạng cho trò nghịch tai quái của Mèn.

- Các phó từ trong đoạn văn là những từ in đậm.

- Tác dụng của các phó từ:

+ Các từ vừa, ngay, đã, vẫn đang: chỉ quan hệ thời gian.

+ Cụm từ ở ngay phía cửa hang: chỉ hướng.

+ Các từ bất ngờ, quá: chỉ mức độ.

+ Từ không kịp: chỉ khả năng.

bn tham khảo nhé ^^

5 tháng 11 2016
"Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy và nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm"

- Em đã đi vào bầu ánh sáng vĩ đại, vào sống trong một thế giới của ánh sáng, tình thương, nơi ấy có người bà hiền hậu thân thương, có những lò sưởi ấm, những bữa ăn thịnh soạn, những cây thông trang hoàng rực rỡ, được sống trong sự bao dung chở che và lòng độ lượng nhân từ vô hạn của Chúa. Em đã vĩnh viễn thoát khỏi những đọa đày trên mặt đất đau thương, vĩnh viễn thoát khỏi những cơn đói hành hạ, thoát khỏi cái rét cắt da cắt thịt, khỏi nỗi cô đơn, bất hạnh. Em ra đi thanh thản và mãn nguyện "đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười". Chắc hẳn gương mặt ấy sẽ còn ám ảnh độc giả bao thế hệ: cô bé ra đi trong niềm vui, sự bao dung, tha thứ. Cô mỉm cười từ giã tất cả, tha thứ tất cả: những lời chửi mắng thậm tệ, những trận đòn roi, những sự lạnh lùng vô cảm của con người.... Cô bé ra đi tựa như một thiên thần, sau khi chịu đựng những đọa đày thế gian đã được trở về với Chúa, về nước thiên đàng. Ở phương diện đó, kết thúc câu chuyện là một cái kết có hậu, ấm áp và đầy tính nhân văn. Andersen đã không dùng đôi cánh tưởng tượng để thoát li mà cúi sát xuống hiện thực khốc liệt của cuộc sống, để cảm thông và yêu thương những số phận bất hạnh, để nhận ra và trân trọng những ước mơ trong sáng, thánh thiện của con người.

- Nhưng không hẳn là một cái kết hoàn toàn có hậu. Truyện của Andersen khép lại nhưng lòng người đọc vẫn không nguôi băn khoăn, trăn trở, day dứt suy nghĩ về con người, cuộc đời, về tình người, tình đời. Nhà văn không né tránh hiện thực nghiệt ngã. Cô bé có tâm hồn trong sáng, thánh thiện ấy đã chết, chết trong chính đêm giao thừa, trong cái đói, cái rét hành hạ. Một năm mới sang hứa hẹn những khởi đầu mới nhưng cô bé đã kết thúc cuộc hành trình của mình tại chính ngưỡng cửa của năm mới. Chẳng có cơ hội, chẳng có tương lai nào cho em. Trước khi chết vì đói, vì rét, em đã chết vì chính sự lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn, ích kỉ của con người. Em không dám về nhà vì sợ những lời chửi mắng, đánh đập của bố, em trơ trọi, bơ vơ, tuyệt vọng chống chọi với cái giá rét trước ánh mắt vô cảm, thờ ơ của những người qua đường, em cô đơn, buồn tủi khi mọi người vui vẻ, hân hoan đón chào năm mới, em nằm đó trong những lời đàm tiếu vô tâm của mọi người. Em từ giã cõi đời, giã từ cuộc sống vì không ai thương em, không ai che chở, bảo vệ em. Cái chết của em mãi để lại nỗi xót thương, niềm day dứt như một câu hỏi ám ảnh trong lòng mỗi người: làm sao để không bao giờ trên mặt đất này còn có những trẻ em bất hạnh như cô bé bán diêm ?

=> Truyện nhẹ nhàng, dung dị nhưng đặt ra những vấn đề vô cùng sâu sắc, thể hiện giá trị nhân văn cao đẹp qua tấm lòng yêu thương, trân trọng con người của nhà văn. Cái kết truyện như một câu hỏi đầy day dứt, như một lời đề nghị nhà văn gửi tới độc giả nhiều thế hệ, ở mọi phương trời về cách sống, về thái độ, tình cảm đối với những người xung quanh, nhất là những mảnh đời bất hạnh.


Các bạn tham khảo và cùng góp ý nhé.  
20 tháng 9 2021

có/vì ếch là một loài động vật nhỏ bé

16 tháng 2 2021

Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Dế Choắt là do bị chị Cốc mổ. Dế Mèn ân hận vì bản thân đã gây ra sự hiểu lầm với chị Cốc dẫn đến cái chết oan của Dế Choắt.(nếu bạn thắc mắc tại sao câu 1 lại là do bị chị Cốc mổ thì mình cũng giải thích luôn là theo mình nghĩ thì có trực tiếp thì cũng sẽ có gián tiếp. Vậy nên gián tiếp sẽ là do Dế Mèn trêu chị Cốc vì nếu Dế Mèn chỉ trêu chị Cốc thôi mà chị không làm gì thì cũng đâu thể gây ra cái chết của Dế choắt được. ).

Đây chỉ là ý kiến của riêng mình nên có sai sót mong bạn bỏ qua.

30 tháng 1 2021

nguyên nhân dẫn đến cái chết của DẾ CHOẮT là vì DM trêu chị cốc liền nhát gan chạy trốn đổi hết lỗi cho DC nên chị cốc mỗ DC đến chết. Còn DM ân hận vì gây ra cái chết cho người bạn của mình DC ân hận và rút ra bài học đường đời đầu tiên của mình                                Chúc bạn học tốt!

30 tháng 1 2021

 Nguyên nhân dẫn đến cái chết của Dế Choắt là:

 *    Nhìn thấy chị Cốc đậu gần hang mình, Dế Mèn rủ Dế Choắt trêu chị Cốc. Dế Choắt từ chối, Dế Mèn tức giận bèn trêu chị Cốc một mình. Nó cất giọng véo von:

                 Cái Cò, cái Vạc, cái Nông

           Ba cái cùng béo, vặt lông cái nào ?

                 Vặt lông cái Cốc cho tao

            Tao nấu, tao nướng, tao xáo, tao ăn.

   Chị Cốc tức giận lò dò về phía hang Dế Mèn. Tuy không thấy Dế Mèn, nhưng chị Cốc đã trông thấy Dế Choắt loay hoay trong cửa hang. Chị Cốc tưởng rằng chính Dế Choắt là hung thủ nên đã giáng mỏ xuống, chọc xuyên cả đất trúng Dế Choắt. Choắt quẹo xương sống. Sau đó thì tắt thở.

    Lí do khiến Dế Mèn ân hận:

*  Dế Mèn ân hận vì do thói hung hăng, hống hách của mình đã gây ra cái chết cho Dế Choắt. Nó chỉ trêu chị Cốc rồi sợ hãi chui vào hang, không thèm quan tâm và giúp đỡ "người hàng xóm gặp nạn". Sau câu chuyện này, Dế Mèn đã rút ra bài học đường đời đầu tiên cho mình.