Em hiểu thế nào về quan niệm: Thế gian này có điều kỳ diệu, đó là không ai có thể là bản sao 100% của ai cả?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
như bn đã nói , chẳng ai giống ai cả ,và ngay cả bố mẹ mình tôi cũng chẳng giống họ từ tính cách , giọng nói , ngoại hình cho đến chữ viết . những người xinh đẹp , cá tính , dễ thương thì thường được mọi người yêu mến , còn tôi thì cũng ko được người ta khen là bao . nhưng tôi lại có sự riêng biệt mà ai cũng ko thể giống : đó chính là cái đẹp của tôi . tôi dường nghĩ rằng mình có thể sẽ tách rời với thế giới này bởi chẳng ai giống tôi 1 chút gì . nhưng mọi người cũng sẽ ghĩ thế chăng ? tôi đã tự hỏi bản thân 1 câu hỏi như thế . một cô bé cá tính nhưng lại mang vẻ đẹp thuần khiết thì ko thể vì nó trái ngược nhau nhưng tôi lại là người như thế . với bao nhiêu bn bè thì tôi chẳng có gì khác biệt : có bố , có mẹ , có hình hài , có suy nghĩ nhưng tôi nghĩ nó chắc chắn là nét riêng biệt của mình. tôi đã từng học rất giỏi và tự hào về điiều đó để rồi 1 ngày tôi phát hiện ra mình chẳng bằng ai , nhưng : có bao nhiêu người còn đứng sau tôi , đó là số lượng khó đếm . ở nhà , bn như thế nào ? còn tôi thì chỉ đơn thuần là 1 đứa con giá chẳng bằng ai và nghịch ngộ thì ko ai bằng . tuy nhiên tôi vẵn cho đố là sự riêng biệt của mình . tôi nghĩ bạn cũng vậy ...
đọc đi rồi cho ý kiến nha . ko chép mạng đâu đó
một thế giới kì diệu trong câu nói này là một thế giới tri thức, thế giới của tư tưởng, tình cảm, đạo lý, thế giới của tình bạn, tình thầy trò ấm áp thân thương
thấy đc thì nhấn đúng nha
Trường học là một thế giới diệu kỳ, là nơi thắp sáng những ước mơ, cũng là nơi nuôi dưỡng nó. Bước qua cánh cổng trường là chúng ta bước vào thế giới tri thức với vô vàn những điều mới lạ và kì thú. Người mẹ trong “Cổng trường mở ra” của nhà văn Lý Lan đã nói với con một câu triết lí đầy cảm xúc: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con. Bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”.
Sự kì diệu ở đây không phải là một phép nhiệm màu nào đó của bà Tiên hay ông Bụt. Không phải là thứ đặc biệt mà trần gian không có. Không phải là thứ biến hóa từ vật này sang vật khác. Mà đó là tất cả những thứ mà mỗi con người cần khám phá, vượt qua.
Ở nơi gọi là diệu kì ấy có cả niềm vui thất bại, có cả những điều bất ngờ xảy ra. Và đặc biệt hơn, ở đây rèn luyện cách cảm nhận niềm vui, cảm nhận sự thăng hoa của cuộc đời. Cũng là nơi cho ta biết cách chấp nhận sự thất bại cho dù thất bại làm cho tình thần hoảng loạn, thiếu tự tin. Giúp chúng ta đứng dậy sau khi ngã.
Trong thế giới kì diệu ấy, chúng ta có cả một kho tàng kiến thức nhân loại. Ta có thế biết về nguồn gốc của loài người, biết về những đức hi sinh cao cả đã đổi lại cuộc sống thanh bình cho ta ngày hôm nay. Nó cũng giúp ta hiểu được những điều bí ẩn của thế giới tự nhiên, cho ta những đáp án cho các câu hỏi “vì sao”.
Nơi kì diệu đó có thể bồi dưỡng tâm tư tình cảm của chúng ta. Nơi đó cho ta một màu xanh hi vọng mỗi khi ta buồn hay chán nản. Cho ta một niềm tin tuyệt đối vào bản thân để ta không cảm thấy xấu hổ hay tự ti về mình. Nó cũng khuyên ta nên đón nhận những điều tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng, rũ bỏ những u buồn những xấu xa ra khỏi tâm hồn. Rồi ta biết cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Ta cũng hiểu được câu nói “Cuộc sống là luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”
Và đặc biệt , thế giới kì diệu ấy cho ta những người cha người mẹ dạy dỗ, yêu thương ta, những người bạn luôn sẻ chia vui buồn. Trong lá thư “Xin thầy hãy dạy cho con tôi” gửi cho thầy hiệu trưởng của tổng thống Mỹ A-Lin-côn đã khẳng định rằng trường học sẽ mang lại mọi thứ cho con người. Và với tôi trường học luôn luôn là thế giới kì diệu.