em hãy kể chuyện về mình trong những ngày nghỉ chống dịch virus corona
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Hiện nay việc khiến mọi người quan tâm và bàn tán, được báo chí trong và ngoài nước nhắc đến nhiều nhất chính là bệnh viêm phổi do "Virus Corona" gây ra. Và vấn đề đáng được nhắm đến nhất chính là chúng ta phải làm sao để có thể phòng chống và bảo vệ sức khoẻ của mình và cả của cộng đồng trước cơn đại dịch Corona này...
Không nên có thái độ cư xử xa lánh kì thị với người bị nhiễm bệnh, nếu như sợ có thể bị nhiễm bệnh thì ta nên tránh tiếp xúc với họ nhưng vẫn phải tôn trọng người bệnh vì họ đã kém may mắm lắm rồi ta nên động viên khuyên nhủ để người bệnh có tinh thần cố gắng vượt qua cơn đại dịch.
Ngoài những biện pháp trên ta cũng có thể giúp những người lớn tuổi, trẻ em, những người ít tiếp xúc với công nghệ thông tin hoặc những người hiểu sai về bệnh dịch này hiểu rõ hơn và giúp họ tìm cách phòng chống. Mặt khác nên phê phán tố cáo những người có hành vi lợi dụng dịch bệnh để trục lợi hay những người có hành vi tung tin nói sai sự thật khiến người dân hoang mang lo lắng.
Hiện nay vẫn chưa có thuốc chữa , nên người dân rất lo lắng về tình hình của vius corona , không chỉ có sự lo lắng tuyệt vọng mà còn là niềm hy vọng,niềm tin mãnh liệt là lúc mà thế giới sẽ tìm thấy những nhân tài mới những người trong tương lai sẽ chế tạo (tìm) ra được thuốc chữa cho căn bệnh này. Hãy luôn vững tin vào một ngày mai tươi sáng cho những nạn nhân của bệnh dịch virus Corona".
Rửa tay trước khi ăn
Luôn mở cửa sổ để thoang nhà
Ăn chín uống sôi
K ra ngoài khi k có việc cần thiết
Luôn đeo khẩu trang khi tiếp xúc hoặc ra ngoài đường
Trong cuộc sống em đã được chứng kiến rất nhiều câu chuyện cảm động. Đó là những chuyện gợi lên tình thương yêu và sự đùm bọc của con người. Nhưng có lẽ chuyện làm em cảm động nhất lại đến từ một lần em được chứng kiến tình thương yêu của mẹ con bầy chim sẻ.
Ngày xưa, lúc em còn học lớp ba, em ham chơi lắm. Trò gì của lũ trẻ ở nông thôn em cùng đều biết cả nhưng trò mà em và anh Tùng (anh trai của em) thích nhất là trò bắt những đàn chim sẻ về nuôi. Nuôi để làm gì ư? Chẳng để làm gì, chỉ nuôi cho thích. Thú thực đã không ít lần mải vui em đã bỏ đói khiến những con chim sẽ chết thật là tội nghiệp.
Hôm ấy không biết thế nào mà chỉ sau mỗi buổi trưa anh Tùng đã mang về cho em hai chú chim non vừa mọc xong lông cánh. Hai chú chim non rìa mỏ còn vàng rộm, đúng đến lúc tập chuyền trông đến là thích mắt. Em bắt hai chú chim non đem thả vào lồng nhưng chúng cứ bay loạn xạ và kêu nháo nhác. Hơn một ngày chúng chẳng chịu ăn gì, cứ vỗ cánh phành phạch và tìm đường trốn chạy trong tuyệt vọng. Hình như một chú chim đã bắt đầu mệt mỏi, nằm im ở góc lồng, mắt lim dim. Dỗ chúng ăn mãi không được, em tức quá bỏ đi chơi. Buổi tối đi chơi về muộn em cũng chẳng để ý. Ăn cơm xong em leo lên giường ngủ sớm. Sáng hôm sau tỉnh dậy em thấy ngại vô cùng. Hình như hai chú chim non đang hấp hối, nhưng biết làm sao bây giờ, chỉ còn mười lăm phút nữa là vào giờ học.
Buổi học hôm ấy thật dài. Trên đường về, em tin chắc hai chú chim non đã chết. Nhưng không ở trong lồng kia hai chú chim non đang nhảy nhót, ở trong lồng em còn thấy có con cào cào bị ăn dở dang. Chưa kịp hiểu tại sao thì em lại thấy một chú sẻ già cứ chao đi chao lại trên đầu, miệng kêu ríu rít. Em chợt nghĩ ra chắc đó là chim sẻ mẹ.
Buổi chiều em cho hai chú chim ăn nhưng chúng lại không ăn và chỉ vỗ cánh bay phành phạch. Sáng bôm sau em lại đến trường và lại thấy hai chú chim non đang chờ chết. Nhưng kỳ lạ! Buổi trưa về hai con chim sẻ lại khoẻ mạnh rất giống hôm qua và ở trên kia chim sẻ mẹ vẫn kêu rối rít như giận dỗi như van lơn. Em bắt đầu hiểu chuyện. Lũ chim non quyết định không ăn bởi nếu không được tự do, chúng thà chịu chết còn hơn. Còn chim sẻ mẹ, một mặt dỗ dành an ủi các con, mặt khác cứ ríu rít kêu cầu mong em thả bầy con của nó. Khi đã hiểu ra, em quyết định mở cánh cửa lồng. Ba mẹ con đàn chim sẻ bay tung nhưng còn lộn qua lộn lại ba vòng trước khi bay mất không bao giờ trở lại.
Từ ngày ấy không bao giờ em chơi chim sẻ nữa. Không ngờ mẹ con loài vật bé nhỏ kia đã dạy cho em rất nhiều điều. Trong đó điều quan trọng nhất là sự thương yêu đùm bọc lẫn nhau và hơn nữa, khát vọng tự do luôn là khát vọng vĩnh viễn của muôn loài.
~ Mik chép mạng, bn tham khảo nha ~
em hãy viết những hiểu biết của em về dịch bệnh viêm phổi do virus Corona gây ra và cách phòng tránh
Hiện nay bệnh Covid 19 ko ngừng làm chết rất nhiều người , nên chúng ta phải hạn chế đi ra ngoài nếu đi ra ngoài phải đeo khẩu trang , rửa tay thật sạch trước khi ăn và sau khi đi vệ sinh xong ....................(bạn kể những việc làm ) ...................................Em mong dịch bênhj này sẽ mau chóng kết thúc để có thể đi học cùng các bạn và thầy cô.
hok tốt
Mình nghĩ bạn cũng viết về trường như lúc trước thôi . Sau đó bạn mở ra một đoán vệ sinh về trường chống dịch
=> Được 1 bài văn hoàn chỉnh
Cứ nhìn thấy chiếc cặp sách,tôi lại nhớ đến mái trường thân yêu của mình.Nhưng đâu thể nhìn thấy ngôi trường trong những ngày nghỉ phòng chống dịch được.Ngồi ở nhà ,em tưởng tượng về ngôi trương của mình.
Mọi khi, ngôi trường của tôi tràn ngập những tiếng nói ,cười .Nhưng bây giờ thay vào đó là tiếng gió lạnh lẽo ,tiếng là cây rơi ...nghe thật buồn ..Những chú chim chẳng bay về hót nữa,những cành cây không đung đưa ,vẫy chào.Ong bướm dường như cũng vậy ,khộng còn múa quạt xòe hoa nữa .Những chị hoa không đua nhau khoe sắc nữa mà ủ rũ ,buồn thiu.Cánh cổng trường khép lại ,không muốn cho ai vào.Trong mỗi lớp họ chẳng còn lại không khí vui tươi như ngày nào.Chiếc bảng không được viết những dòng chữ ngay ngắn mà lại rất đẹp của cô giáo nữa ,Những tiếng đọc bài của các bạn học sinh chẳng còn trong những lớp học nữa.Tiếng trống trường mọi khi bác bảo vệ hay đánh hôm nay sao không vang lến nữa vậy.Những tiếng gõ thước của cô giáo khi muốn các bạn học sinh im lặng bây giờ đâu hết rồi .Bác bàng cũng chẳng vui vẻ gì khi không có ai chăm sóc mình nữa.Những chiếc ghế đá lạnh tanh và đầy lá rơi.Lúc này ,ngôi trường của em thiếu những bạn học sinh ,thiếu những tiếng cười ,thiếu các trò chơi của lứa tuổi học trò.Không có các thầy cô giáo hiền dịu , không có tiếng những bài giảng nữa .Nó bây giờ như thiếu hẳn sức sống ,thiếu hẳn sự vui tươi mà hàng ngày nó vốn có,
Sự yên lặng của ngôi trường sẽ kéo dài bao lâu nữa đây.Em rất muốn quay lại ngôi trường để nó có sức sống lại , không còn như bây giờ nữa
K GIÚP MK NHÉ CÓ J SAI MONG CẬU BỎ QUA
Có thể mọi người đã biết vào đầu năm Canh Tý 2020, người dân Trung Quốc và toàn thế giới đã phải đối mặt với một dịch bệnh vô cùng khủng khiếp mang tên "Corona" hay còn gọi là "Covid-19"
Tính đến ngày hôm nay tức mười lăm tháng hai đã có chính xác một nghìn năm trăm hai mươi sáu ca tử vong, sáu mươi bảy nghìn một trăm ca nhiễm trên toàn thế giới.
Đó thực sự là những con số đáng sợ mà chỉ cần nghe đến thôi cũng đã thấy rùng mình rồi.
Với tốc độ lây lan nhanh như vậy đương nhiên Việt Nam cũng phải chịu ảnh hưởng không ít.
Tất cả các tỉnh đã có tổng cộng mười sáu ca xác định dương tính với virus Covid-19 nhưng may mắn thay đã có 7 bệnh nhân được chữa khỏi.
Từ đó, ta mới thấy được trình độ và tác phong làm việc vô cùng tuyệt vời của các bác sĩ Việt Nam khi phải đương đầu với dịch viêm phổi nguy hiểm có thể lây lan cho bất kỳ ai.
Họ hi sinh quyền lợi của mình trong mùa dịch, cả ngày mặc đồ bảo hộ chăm sóc bệnh nhân trong khu vực cách ly.
Thậm chí có những bác sĩ ở tuyến đầu chống dịch còn chẳng có đủ thời gian ăn uống và nghỉ ngơi, đầu tóc rối bù, mặt in vết khẩu trang...
Dầu vậy họ vẫn không quản ngại nguy hiểm, dùng tất cả thời gian sức khoẻ và tâm huyết của mình để cứu giúp bệnh nhân và tuyên truyền những cách phòng dịch hiệu quả để cộng đồng tự bảo vệ sức khoẻ cho chính bản thân họ.Cũng giống với corona, cách đây mười bảy năm đã có một dịch bệnh cướp đi tính mạng của bảy trăm bảy mươi tư người khiến toàn thế giới hoảng loạn mang tên SARS.
Chính lúc đó bộ trưởng bộ y tế Trần Thị Trung Chiến đã lập nên kì tích lớn khi chỉ đạo toàn ngành y tế xử lý thành công đại dịch SARS, đưa Việt Nam trở thành nước đầu tiên dập được dịch SARS trên toàn thế giới.
Tuy chúng ta chịu một tổn thất lớn khi bốn bác sĩ bệnh viện Việt Pháp đã bị nhiễm trong thời gian chống dịch nhưng những cố gắng và nỗ lực của họ không phải là vô ích khi dịch SARS đã được khống chế hoàn toàn tại Việt Nam.
Em thực sự ngưỡng mộ bản lĩnh và trình độ của các bác sĩ Việt Nam khi phải đương đầu với những hiểm hoạ loài người, họ không hề tỏ ra sợ hãi trước dịch bệnh và còn dũng cảm chiến đấu với nó.
Lòng tin của em với các bác sĩ vô cùng mạnh mẽ, em tin rằng họ sẽ một lần nữa lập nên kì tích, một lần nữa đẩy lùi virus Covid-19 ra khỏi Việt Nam!
Trong dịch corona , em ngồi ở nhà và cũng chẳng làm j cả . Em sống chung vs câu khẩu hiệu covia là codonqua . Em ở nhà ngủ dậy đến 10 rưỡi xong dậy ăn cơm . Awn uống cơm nước xong thì em bắt đầu vào việc chat online đến khi nào em ko thích chat nữ thì em chuyển sang hok lúc đó cũng khảng 2 h em bắt tay vào việc hok . Toán , văn , anh , sinh ,lí , em tự suy nghĩ rằng mình sẽ hok môn j . Lúc đầu em ko bt hok j nhưng sau đó em cứ giở sách ra bài nào dễ thì xử trước bài nào khó thì xử sau từng bài một. Xong bài , tầm 5 h em đi đá bóng vs team đến 6 h em về nhà tắm rửa sau đó bật nhạc lên nghe . Đến 7 h mẹ đi làm về , thì bắt đầu nấu cơm rồi ăn uống .ăn xong , Bố em bắt đầu gọi điện về nhà mẹ em alo bố xong nói chuyện đến gần 8 h em rửa bát đến 8 rưỡi sang nhà ông bà xem phim trên vtv1 sau đó 9 h lên olm vs lazi vs luyện thi 123 on chat vs bạn . 11 h rưỡi thì đi ngủ . Hết ngày