K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

 Nếu 1 Mai Em Bỏ Theo Thằng Khác
Anh Cũng Buồn Nhưng Không Khóc Đâu Em
Lòng Ngậm Ngùi Tay Cầm Chai Axit
Môi Mỉm Cười 2 Lít Đủ Không em?
 

23 tháng 12 2019

Bạn ơi đây là nơi đăng những bài toán để cho mọi người giải nha nên không được đăng linh tinh ! Nếu như vậy sẽ xảy ra 2 trường hợp 

TH1 : Nó sẽ đăng nội quy lên , đọc thấy mà chán .

TH2 : Nó đăng nội quy lên để dễ kiếm k điểm từ các bạn khác .

2 TH trên không làm cho bạn vui chút nào nên lần sau bạn đừng có làm như vậy nữa nhé ( Tuy nhiên đây chỉ là ý kiến riêng của mình , còn ý của bạn sao thì bạn làm vậy chứ mình cũng chẳng cấm được bạn ! )

12 tháng 5 2022

tham khảo:

Có thể nói hình nhiên luôn chiếm một vị trí danh dự trong thơ Bác. Ở hầu hết các bài thơ đều thắm đậm sắc màu của lá, hoa cây cỏ, núi, sông,… Bởi đối với Người được làm cách mạng và sống hòa hợp với thiên nhiên là một niềm vui lớn. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, Người luôn dành cho thiên nhiên một tình yêu tha thiết, qua đó thể hiện tinh thần lạc quan và phong thái ung dung, tự tại của Người.

Thiên nhiên vốn là hình ảnh chủ đạo trong thơ cổ. Người xưa lấy cảnh ngụ tình, chuyển tải cái chiêm nghiệm ở đời qua sự vật và hình ảnh. Thiên nhiên trở thành chuẩn mực của cái đẹp, cái cao cả.

Thơ Bác cũng đầy ắp hình ảnh thiên nhiên. Thiên nhiên trong thơ Bác lúc nào cũng tươi đẹp, tràn đầy sức sống, có xu thế vươn lên ánh sáng. Sự vật được sắp xếp hài hòa trong mối tương quan vận động hợp lí. Ít lời mà nhiều ý, gợi ra được cái quy luật của vũ trụ nhân sinh. Người không chú trọng khắc họa chi tiết, Thơ Bác chú trọng đến sự vận đông bên trong của sự vật. Bài thơ “Tức cảnh Pác Bó” thể hiện sâu sắc quan điểm ấy:

“Sáng ra bờ suối, tối vào hang
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách mạng thật là sang”.

Trọn vẹn bài thơ không có màu sắc, không có âm thanh, chỉ là sự ghi nhận thực tại theo đúng trình tự của nó. Ấy thế mà, đọc xong bài thơ, trước mắt người đọc hiện ra một khung cảnh tươi xanh, thắm biếc của núi rừng Pác Bó. Chính hình ảnh bờ suối, rau măng gợi ra không gian của cây xanh, núi dốc, của rừng già, vực sâu. Bất chợt đâu đó vang lên tiếng chim kêu gọi bầy, tiếng vượn hú bên nguồn nước và tiếng gió đại ngàn vi vu thổi. cả không gian rộng lớn được giấu kín giờ hiển hiện, phô bày. Điều kì diệu đó chính là do thủ pháp điểm nhãn, lấy ý gợi hình, nắm bắt được cái thần thái của cảnh vật và quy luật tâm lí con người của Bác.

Với bài thơ “Đi đường”, hình ảnh thiên nhiên hiện ra với bao khó khăn, trắc trở. Đôi khi, thiên nhiên lại cản bước con người. Thế nhưng, đến khi vượt qua hết cách trở ấy sẽ nhận được phần thưởng vô giá mà thiên nhiên ban tặng: đó là cảnh vật vĩ đại nhìn từ trên đỉnh cao:

“Núi cao lên đến tận cùng
Thu vào tầm mắt muôn trùng nước non”.

Người luôn có ý thức trân trọng thiên nhiên và xem thiên nhiên như một người bạn, đôi khi là người tri kỉ, sẻ chia tâm tình. Dù là khi còn tự do hay lúc bị giam cầm, thiên nhiên lúc nào cũng gần gũi thân tình, hữu ái. Bài thơ“Ngắm trăng” bộc lộ rõ ràng tình cảm ấy:

“Trong tù không rượu cũng không hoa
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”.

Mặc dù ở trong ngục tù, Người vẫn dành cho thiên nhiên một sự ưu ái lớn lao. Vầng trăng sáng trên cao là hình ảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống, đang gọi mời, tâm tình tỏ bày với người bạn xưa. Trăng cũng có hồn, cũng biết ngắm nhìn và cảm thông. Còn người vượt lên trên nghịch cảnh, vươn tới ánh sáng. Ngục tối có thể giam hãm thân thể Người nhưng không thể nào giam hãm tinh thần Người.

Qua đó, có thể thấy, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, lúc còn tự do hay khi bị giam hãm, người vẫn yêu mến thiên nhiên tha thiết với một tinh thần lạc quan, yêu đời đắm say. Không có gì có thể cản trở Người tìm đến và đắm mình trong thiên nhiên hiền hòa.

Không chỉ có thế, thơ Người còn thể hiện một phong thái ung dung, tự tại giữa cuộc đời bão tố. Trong khung cảnh núi rừng Tây Bắc hùng vĩ, Người hiện lên như một vị tiên ông, ung dung, tự tại, điềm tĩnh vô cùng:

“Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách mạng thật là sang'”.

Dù cuộc đời cách mạng với bao hiểm nguy, khó khăn vất vả thế nhưng Bác vẫn không hề quá lo lắng. Bởi Người luôn nuôi dưỡng khát vọng giải phóng dân tộc. Dù có bao nhiêu vất vả thì Người vẫn không hề than vãn, kêu ca. Trọn cuộc đời Người sống vì nhân dân, vì đất nước. Phong thái ung dung, tự tại không phải là thờ ơ trước cuộc đời mà đó là ý chí sắt đá của người chiến sĩ kiên trung, vượt lên trên khó khăn thử thách, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Đường dẫu xa, núi dẫu cao, Người vẫn ung dung bước tới. Và khi đã lên đến tận cùng thì cảnh vật bao la hiện ra trước mắt, đem lại cho Người cảm giác hạnh phúc vô biên của người chiến thắng.

Với thiên nhiên, Bác luôn chân thành và nồng nhiệt, thiết ha. Tinh thần ấy được khẳng định mạnh mẽ hơn trong bài thơ“Ngắm trăng”, được viết lúc người bị giam cầm trong nhà tù Tưởng Giới Thạch. Không một bản án dành cho Người, không thời hạn để chờ đợi, tin tưởng. Thế nhưng, trước cảnh đẹp đêm nay đã khiến Người “khó hững hờ”. Người tù từ trong bóng tối nhìn ra vầng trăng sáng, còn vầng trăng từ bên ngoài tìm đến nơi người tù. Người và cảnh giao hòa trong trạng thái thanh cao, đẹp đẽ vô cùng:

“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”.

Hiện lên trong bức tranh tĩnh lặng ấy hình ảnh người tù, người chiến sĩ ung dung, đĩnh đạc mắt hướng về trăng sáng. Bóng tối của ngục tù và sự lạnh lẽo của buồng giam dường như tan biến mất, chỉ còn đây một tiên nhân đang trong cuộc thưởng du cái đẹp của đất trời.

12 tháng 5 2022

Tham khảo

Bài thơ “ Ngắm trăng” đã thể tình yêu thiên nhiên đến say mê và khát vọng tự do mãnh liệt của Bác. Bài thơ Ngắm trăng được sáng tác trong hoàn cảnh Bác bị bắt giam ở nhà tù Tưởng Giới Thạch đã thể hiện được tình yêu thiên nhiên cùng phong thái ung dung, tinh thần thép của người tù cách mạng vĩ đại Hồ Chí Minh. Thật vậy, hai câu thơ đầu chính là tình yêu thiên nhiên mãng liệt của Người. Trong điều kiện nhà tù "không rượu cũng không hoa", Bác thiếu đi những điều kiện vật chất của những thi nhân xưa để thưởng nguyệt, ngắm trăng. Tuy nhiên, Bác vẫn khẳng định là "Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ" cho thấy tình yêu thiên nhiên cùng sự hưởng thụ thiên nhiên của Bác. Nếu như hai câu thơ trên là tình yêu thiên nhiên của Bác thì hai câu thơ cuối còn là cuộc vượt ngục tinh thần của Bác. "Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ" là một tư thế chủ động giao hòa với thiên nhiên của Bác. Từ "ngắm" cho thấy một sự hưởng thụ thiên nhiên thoải mái tuyệt đối. Tư thế ngắm trăng của Bác cho thấy sự ung dung, không chút sợ hãi và tinh thần thép của Người trong hoàn cảnh ngục tù khó chịu như thế. Chao ôi, đáp lại tình yêu của Bác, dường như trăng cũng "nhòm khe cửa ngắm nhà thơ"! Hình ảnh trăng xuất hiện nhiều trong thơ Bác và nay thì trăng được nhân hóa thành một con người có tâm hồn, thành một người bạn tâm giao tri âm tri kỷ của Bác qua song sắt nhà tù. Bác và trăng cùng giao hòa tâm hồn như những người bạn. Dường như nhà tù chỉ giam giữ được thân xác của Bác chứ không hề giam giữ được tinh thần của Bác. Tâm trí của Bác dành trọn cho thiên nhiên, cho vầng trăng tươi đẹp.Phải chăng đây chính là cuộc vượt ngục tinh thần của người tù cách mạng? Hai câu thơ với cấu trúc sánh đôi cho thấy sự giao hòa tuyệt đối, song phương của Bác và thiên nhiên, trong đó hình ảnh của Bác hiện lên vĩ đại, không chút sợ hãi và chan chứa tình yêu thiên nhiên. Tóm lại, bài thơ không chỉ là tình yêu thiên nhiên của Bác mà nó còn là cuộc vượt ngục tinh thần của người tù cách mạng VN.

19 tháng 5 2018

Từ năm 1930 cuộc đấu tranh giành độc lập được tiến hành dưới ngọn cờ của giai cấp vô sản, những người thanh niên trẻ yêu nước, giác ngộ lí tưởng sẵn sàng hiến dâng đời mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước.

Tôi buộc lòng tôi với mọi người

Để tình trang trải với trăm nơi

Để  hồn tôi với bao hồn khổ

Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.

hk tốt nhe bn ^_^

1. Chọc trời khuấy nước tiếng đùng đùng

Phải có kiên cường mới gọi hùng

Tay cứng lòng lành ngoài ách tớ

Má đào nóng nảy giới quyền chồng.

Lợi chung dầu sẽ mua về được

Kiếp mạng chi nài sự có không

Ba hột đạn - thầm hai tấc lưỡi

Sao cho ích giống mấy cam lòng!

Hy Mã bá đại nhân thấu

Cuồng điệt Nguyễn Tất Thành.

2. 

Rằng nay gặp hội giao hòa 

Muôn giân hèn yếu gần xa vui tình 

 Cầu rằng các nước Đồng Minh

Đem gươm công lý giứt tình giã man

Mấy phen công bố rõ ràng

Giân nào rồi cũng được trong bình quyền

Việt Nam xưa cũng oai thiêng

Mà nay đứng trước thuộc quyền Lang Sa

Lòng thành đỏ nổi xót xa

Giám xin đại quốc soi qua chút nà

Một: Xin tha kẻ đồng bào

Vì chưng chính trị mắc vào tù giam

 Hai: Xin pháp luật sửa sang

 Người Tây, người Việt hai phương cùng đồng

Những tòa đặc biệt bất công

 Giám xin bỏ bớt rộn giung dân lành

 Ba: Xin rộng phép học hành

 Mở mang kỹ nghệ tập tành công thương

 Bốn: Xin được phép hội làng

 Năm: Xin nghĩ ngợi, nói làm tự gio

 Sáu: Xin được phép lịch du

 Bốn phương mặc sức, năm châu mặc tình

 Bảy: Xin hiến pháp ban hành

 Trăm điều phải có thần linh pháp quyền

 Tám: Xin được cử nghị viên

 Qua Tây thay mặt giữ quyền thổ giân

 Tám điều cần tỏ xa gần 

 Chúng nhờ Vạn quốc công dân xét tình

 Riêng nhờ giân Pháp công bình

Đem lòng đoái lại của mình trong tay

Pháp giân nức tiếng xưa nay

 Đồng bào, bác ái sánh tày không ai

 Nỡ nào ngoảnh mặt, ngơ tai

 Để cho mấy ức triệu người bơ vơ

Dân Nam một dạ ước mơ

 Lâu nay tiếng nước, sau phò lẽ công

Gịch (3) mấy chữ quốc âm bày tỏ

 Để đồng bào lớn nhỏ được hay

 Hòa bình nay gặp hội này

 Tôn dùng công lý, đọa đày giã man

 Nay gặp hội khải hoàn hể hả

 Tiếng vui mừng khắp cả đồng giân

 Tây vui chắc đã mười phần

Lẽ nào Nam lại chịu thân tôi đòi

 Hẵng mở mắt mà soi cho rõ:

 Nào Ái Lan, Ấn Độ, Cao Ly

Xưa hèn phải bước suy vi

 Nay, gần độc lập cũng vì giân khôn

 Hai mươi triệu quốc hồn Nam Việt

 Thế cuộc này phải quyết mà lo

Đồng bào, bình đẳng, tự gio

Xét mình rồi lại đem so mấy người

Ngổn ngang lời vắn, ý dài

 Anh em đã thấu lòng này hay chưa?

3. “Mười chính sách của Việt Minh 
Việt Nam độc lập đồng minh 
Có bản chương trình đánh Nhật, đánh Tây. 
Quyết làm cho nước non này, 
Cờ treo độc lập, nền xây bình quyền: 
Làm cho con cháu Rồng, Tiên, 
Dân ta giữ lấy lợi quyền của ta. 
Có mười chính sách bày ra, 
Một là ích nước, hai là lợi dân. 
Bao nhiêu thuế ruộng, thuế thân, 
Đều đem bỏ hết cho dân khỏi phiền. 
Hội hè, tín ngưỡng, báo chương, 
Họp hành, đi lại, có quyền tự do. 
Nông dân có ruộng, có bò 
Đủ ăn, đủ mặc, khỏi lo cơ hàn. 
Công nhân làm lụng gian nan, 
Tiền lương phải đủ, mỗi ban tám giờ. 
Gặp khi tai nạn bất ngờ, 
Thuốc thang chính phủ bấy giờ giúp cho. 
Thương nhân buôn nhỏ, bán to 
Môn bài thuế ấy bỏ cho phỉ nguyền. 
Nào là những kẻ chức viên, 
Cải lương đãi ngộ cho yên tấm lòng. 
Binh lính giữ nước có công, 
Được dân trọng đãi, hết lòng kính yêu. 
Thanh niên có trường học nhiều, 
Chính phủ trợ cấp trò nghèo, bần nho. 
Đàn bà cũng được tự do, 
Bất phân nam nữ, đều cho bình quyền. 
Người tàn tật, kẻ lão niên, 
Đều do chính phủ cất tiền ăn cho. 
Trẻ em, bố mẹ khỏi lo, 
Dạy nuôi, chính phủ giúp cho đủ đầy. 
Muốn làm đạt mục đích này, 
Chúng ta trước phải ra tay kết đoàn. 
Sao cho từ Bắc chí Nam, 
Việt Minh có hội muôn vàn hội viên. 
Người có sức, đem sức quyên, 
Ta có tiền của, quyên tiền của ta. 
Trên vì nước, dưới vì nhà, 
Ấy, là sự nghiệp, ấy là công danh. 
Chúng ta có hội Việt Minh 
Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh 
Rồi ra sự nghiệp hoàn thành 
Rõ tên Nam Việt, rạng danh Lạc Hồng 
Khuyên ai nên nhớ chữ đồng, 
Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh ».

4. Dân ta phải biết sử ta 
Cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam. 
Kể năm hơn bốn nghìn năm, 
Tổ tiên rực rỡ, anh em thuận hoà. 
Hồng Bàng là Tổ nước ta. 
Nước ta lúc ấy gọi là Văn Lang. 
Thiếu niên ta rất vẻ vang 
Trẻ con Phù Đổng tiếng vang muôn đời, 
Tuổi tuy chưa đến chín mười 
Ra tay cứu nước dẹp loài vô lương. 
An Dương Vương thế Hùng Vương, 
Quốc danh Âu Lạc cầm quyền trị dân. 
Nước tàu cậy thế đông người, 
Kéo quân áp bức giống nòi Việt Nam, 
Quân Tàu nhiều kẻ tham lam. 
Dân ta há dễ chịu làm tôi ngươi? 
Hai Bà Trưng có đại tài, 
Phất cờ khởi nghĩa giết người tà gian, 
Ra tay khôi phục giang san, 
Tiếng thơm dài tạc đá vàng nước ta. 
Tỉnh Thanh Hoá có một bà, 
Tên là Triệu Ẩu tuổi vừa đôi mươi, 
Tài năng dũng cảm hơn người, 
Khởi binh cứu nước muôn đời lưu phương. 
Phụ nữ ta chẳng tầm thường, 
Đánh Đông, dẹp Bắc làm gương để đời, 
Kể gần sáu trăm năm giời, 
Ta không đoàn kết bị người tính thôn 
Anh hùng thay ông Lý Bôn, 
Tài kiêm văn võ, sức hơn muôn người, 
Đánh Tàu đuổi sạch ra ngoài. 
Lập nên triều Lý sáu mươi năm liền. 
Vì Lý Phật Tử ngu hèn, 
Để cho Tàu lại xâm quyền nước ta. 
Thương dân cực khổ xót xa, 
Ông Mai Hắc Đế đứng ra đánh Tàu, 
Vì dân đoàn kết chưa sâu, 
Cho nên thất bại trước sau mấy lần. 
Ngô Quyền quê ở Đường Lâm, 
Cứu dân ra khỏi cát lầm ngàn năm. 
Đến hồi Thập nhị sứ quân 
Bốn phương loạn lạc, muôn dân cơ hàn. 
Động Hoa Lư có Tiên Hoàng, 
Nổi lên gây dựng triều đàng họ Đinh. 
Ra tài kiến thiết kinh dinh, 
Đến vua Phế Đế chỉ kinh hai đời. 
Lê Đại Hành nối lên ngôi. 
Đánh tan quân Tống, đuổi lui Xiêm Thành 
Vì con bạo ngược hoành hành, 
Ra đời thì đã tan tành nghiệp vương. 
Công Uẩn là kẻ phi thường, 
Dựng lên nhà Lý cầm quyền nước ta. 
Mở mang văn hoá nước nhà, 
Đắp đê để giữ ruộng nhà cho dân. 
Lý Thường Kiệt là hiền thần, 
Đuổi quân nhà Tống, phá quân Xiêm Thành. 
Tuổi già phỉ chí công danh, 
Mà lòng yêu nước trung thành không phai. 
Họ Lý truyền được chín đời, 
Hai trăm mười sáu năm giời thì tan. 
Nhà Trần thống trị giang san, 
Trị yên trong nước, đánh tan địch ngoài, 
Quân Nguyên binh giỏi tướng tài: 
Đánh đâu được đấy, dông dài Á, Âu, 
Tung hoành chiếm nửa Âu châu, 
Chiếm Cao Ly, lấy nước Tàu bao la, 
Lăm le muốn chiếm nước ta, 
Năm mươi vạn lính vượt qua biên thuỳ, 
Hải quân theo bể kéo đi, 
Hai đường vây kín BẮc Kỳ như nêm 
Dân ta nào có chịu hèn, 
Đồng tâm, hợp lực mấy phen đuổi Tàu. 
Ông Trần Hưng Đạo cầm đầu, 
Dùng mưu du kích đánh Tàu tan hoang, 
Mênh mông một giải Bạch Đằng, 
Nghìn thu soi rạng giống dòng quang vinh, 
Hai lần đại phá Nguyên binh, 
Làm cho Tàu phải thất kinh rụng rời. 
Quốc Toản là tre có tài, 
Mới mười sau tuổi ra oai trận tiền, 
Mấy lần đánh thắng quân Nguyên, 
Được phong làm tướng cầm quyền binh nhung. 
Thật là một đấng anh hùng, 
Trẻ con Nam Việt nên cùng noi theo. 
Đời Trần văn giỏi võ nhiều, 
Ngoài dân thịnh vượng, trong triều hiền minh. 
Mười hai đời được hiển vinh, 
Đến Trần Phế Đế nước mình suy vi. 
Cho con nhà Hồ Quý Ly, 
Giết vua tiếm vị một kỳ bảy niên. 
Tình hình trong nước không yên, 
Tàu qua xâm chiếm giữ quyền mấy lâu, 
Bao nhiêu của cải trân châu, 
Chúng vơ vét chở về Tàu sạch trơn. 
Lê Lợi khởi nghĩa Lam Sơn, 
Mặc dầu tướng ít binh đơn không nàn. 
Mấy phen sông Nhị núi Lam, 
Thanh gươm yên ngựa Bắc, Nam ngang tàng. 
Kìa Tuý Động nọ Chi Lăng, 
Đánh hai mươi vạn quân Minh tan tành. 
Mười năm sự nghiệp hoàn thành, 
Nước ta thoát khỏi cái vành nguy nan. 
Vì dân hăng hái kết đoàn, 
Nên khôi phục chóng giang san Lạc Hồng. 
Vua hiền có Lê Thánh Tôn, 
Mở mang bờ cõi đã khôn lại lành. 
Trăm năm truyền đến cung hoàng, 
Mạc Đăng Dung đã hoành hành chiếm ngôi 
Bấy giờ trong nước lôi thôi, 
Lê Nam, Mạc Bắc rạch đôi san hà, 
Bảy mươi năm nạn can qua 
Cuối đời mười sáu mạc đà suy vi. 
Từ đời mười sáu trở đi, 
Vua Lê, Chúa Trịnh chia vì khá lâu 
Nguyễn Nam, Trịnh Bắc đánh nhau, 
Thấy dân cực khổ mà đau đớn lòng. 
Dân gian có kẻ anh hùng, 
Anh em Nguyễn Nhạc nổi vùng Tây Sơn, 
Đóng đô ở đất Quy Nhơn, 
Đánh tan Trịnh, Nguyễn, cứu đảo huyền 
Nhà Lê cũng bị mất quyền, 
Ba trăm sáu chục năm truyền vị vưong. 
Nguyễn Huệ là kẻ phi thường, 
Mấy lần đánh đuổi giặc Xiêm, giặc Tàu, 
Ông đà chí cả mưu cao, 
Dân ta lại biết cùng nhau một lòng. 
Cho nên Tàu dẫu làm hung, 
Dân ta vẫn giữ non sông nước nhà. 
Tướng Tây Sơn có một bà, 
Bùi là nguyên họ, tên là Thị Xuân, 
Tay bà thống đốc ba quân, 
Đánh hơn mấy trận, địch nhân liệt là. 
Gia Long lại dấy can qua, 
Bị Tây Sơn đuổi, chạy ra nước ngoài. 
Tự mình đã chẳng có tài, 
Nhờ Tây qua cứu tính bài giải vây. 
Nay ta mất nước thế này, 
Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà, 
Khác gì cõng rắn cắn gà, 
Rước voi dẫy mả, thiệt là ngu si. 
Từ năm Tân Hợi trở đi, 
Tây đà gây chuyện thị phi với mình. 
Vậy mà vua chúa triều đình, 
Khư khư cứ tưởng là mình khôn ngoan. 
Nay ta nước mất nhà tan 
Cũng vì những lũ vua quan ngu hèn. 
Năm Tự Đức thập nhất niên 
Nam Kỳ đã lọt dưới quyền giặc Tây. 
Hăm lăm năm sau trận này, 
Trung kỳ cũng mất, Bắc kỳ cũng tan, 
Ngàn năm gấm vóc giang san, 
Bị vua họ Nguyễn đem hàng cho Tây! 
Tội kia càng đắp càng đầy, 
Sự tình càng nghĩa càng cay đắng lòng. 
Nước ta nhiều kẻ tôi trung, 
Tấm lòng tiết nghĩa rạng cùng tuyết sương. 
Hoàng Diệu với Nguyễn Tri Phương 
Cùng thành còn mất làm gương để đời. 
Nước ta bị Pháp cướp rồi, 
Ngọn cờ khởi nghĩa nhiều nơi lẫy lừng; 
Trung kỳ đảng Phan Đình Phùng 
Ra tay đánh Pháp, vẫy vùng một phương. 
Mấy năm ra sức Cần Vương 
Bọn ông Tán Thuật nổi đường Hưng Yên, 
Giang san độc lập một miền, 
Ông Hoàng Hoa Thám đất Yên tung hoành. 
Anh em khố đỏ, khố xanh, 
Mưu khởi nghĩa tại Hà thành năm xưa, 
Tỉnh Thái Nguyên với Sầm Nưa, 
Kế nhau khởi nghĩa rủi chưa được toàn. 
Kìa Yên Bái, nọ Nghệ An 
Hai lần khởi nghĩa tiếng vang hoàn cầu. 
Nam Kỳ im lặng đã lâu, 
Năm kia khởi nghĩa đương đầu với Tây. 
Bắc Sơn đó, Đô Lương đây! 
Kéo cờ khởi nghĩa, đánh Tây bạo tàn. 
Xét trong lịch sử Việt Nam, 
Dân ta vốn cũng vẻ vang anh hùng. 
Nhiều phen đánh bắc dẹp đông, 
Oanh oanh liệt liệt con Rồng cháu Tiên. 
Ngày nay đến nỗi nghèo hèn, 
Vì ta chỉ biết lo yên một mình. 
Để người đè nén, xem khinh, 
Để người bóc lột ra tình tôi ngươi! 
Bây giờ Pháp mất nước rồi, 
Không đủ sức, không đủ người trị ta. 
Giặc Nhật Bản thì mới qua, 
Cái nền thống trị chưa ra mối mành. 
Lại cùng Tàu, Mỹ, Hà, Anh, 
Khắp nơi có cuộc chiến tranh rẫy rà. 
Ấy là dịp tốt cho ta, 
Nổi lên khôi phục nước nhà tổ tông. 
Người chúng ít, người mình đông 
Dân ta chỉ cốt đồng lòng là nên. 
Hỡi ai con cháu Rồng Tiên! 
Mau mau đoàn kết vững bền cùng nhau. 
Bất kỳ nam nữ, nghèo giàu, 
Bất kỳ già trẻ cùng nhau kết đoàn. 
Người giúp sức, kẻ giúp tiền, 
Cùng nhau giành lấy chủ quyền của ta. 
Trên vì nước, dưới vì nhà, 
Ấy là sự nghiệp, ấy là công danh. 
Chung ta có hội Việt Minh 
Đủ tài lãnh đạo chúng mình đấu tranh 
Mai sau sự nghiệp hoàn thành, 
Rõ tên Nam Việt, rạng danh Lạc Hồng 
Dân ta xin nhớ chữ đồng: 
Đồng tình, đồng sức, đồng lòng, đồng minh!

HỌC TỐT!!

27 tháng 4 2018

     Trăm hoa đẹp nhất hoa hồng

Ở đời đẹp nhất mối tình thuỷ chung

     Bông hồng thơm nhất mùi hương

Ở đời đẹp nhất tình thương bạn bè

NẾU HAY THÌ TK MIK NHA

27 tháng 4 2018

Từ khi bạn có mặt nơi đâyKhông gian như bừng thêm ánh sángVà cảm giác thân thươngLan tỏa đến mọi ngườiVì bạn ơi bạn đãCho đời một khuôn mặt tươi cười.

22 tháng 1 2022

cái nài lớp 5 hả

sao giống lớp 4 vậy

22 tháng 1 2022

yêu thương, quý trọng những thứ gắn bó chặt chẽ với mình mình trong đời sống và xã hội