Viết 1 đoạn văn sử dụng cách lập ý :
Liên hệ hiện tại vs tương lai
Hồi tưởng về quá khứ và suy nghĩ về hiện tại
Tưởng tượng tình huống,hứa hẹn,mong ước
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Có những lần em thầm nghĩ :"Nếu một ngày phải xa mẹ thì sao nhỉ?"Nếu đúng là như vậy thì em sẽ khóc thét lên vì đau lòng.Để chuyện đó không thể xảy ra thì em sẽ là một đứa con ngoan của mẹ . Không bao giờ để mẹ phải lo âu , buồn lòng cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng . Thế rồi em lại suy tư và hỏi mẹ :"Mẹ ơi con người có phải sẽ sống mãi được không hả mẹ ?"Mẹ trả lời :"Không đâu con con người sống đến lúc cũng phải chết ."Nghe mẹ nói tôi lặng người rồi mẹ hỏi :"Sao con lại hỏi vậy ."Em nói và khóc:"Con sợ xa mẹ lắm ."Mẹ nhìn em và nói :"Cho dù có xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng sẽ ở bên con nên không được khóc nữa.Em vui vẻ và cùng mẹ ăn trưa.
mk viết hơi dài có j bạn lược bỏ đi nha
Mỗi một con người khi sinh ra sẽ có được kỉ niệm cũng như là dấu ấn đẹp nhất khi còn là một đứa trẻ. Và có một nơi lưu giữ toàn bộ kí ức đó là mái trường. Mỗi chúng ta sẽ phải trải qua ba ngôi trường, nơi rèn luyện mỗi con người về kiến thức về nhân phẩm của mỗi người. Và đồng thời là nơi chấp cánh ước mơ. Mái trường là nơi ta gặp gỡ những người bạn, là nơi có nhiều kỉ niệm vui buồn,...Và sau đó là bước ra khoi thế giới học trò, bước tiếp tới tương lai hứa hẹn một mùa gặt hái kết quả thành công. Bất cứ một người nào cũng sẽ có khung bậc cảm xúc khác nhau khi đứng trước ngôi trường mình từng học và rung động trước nó vì đây là nơi đã đưa mình tới ước mơ.....
Tôi yêu ngôi trường- ngôi trường thân thuộc- ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào.
1.Có thể, trên thế giới này, người quan trọng nhất của con là mẹ. Mẹ trong tim của con là một thiên thần tốt bụng. Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha gánh trên vai mình bao nhiêu là khó khăn nhưng không hề tha thở gì. Tuy mẹ không hền nói cho con biết những điều đó nhưng trên khung mặc mẹ đã nói hết cho con. Mặt đen rạm, hốc hác đi và dáng người ốm o vì mưa nắng chén cơm chiều. Còn con, con thật hư phải không mẹ ? Con không thể phụ giúp gì cho mẹ cả. Con không thể bao đền công ơn của mẹ thì mẹ đã đi xa con rồi. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình an như mẹ đã cho con. Con không thể cho mẹ cuộc sống an nhàn. Nhưng sao mẹ không trách con, sao vẫn thương con, an ủi con,... mà vẫn nói là con ngoan con giỏi rồi ? Nhưng giờ thì con đã hiểu rồi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ! Thì ra, mẹ chỉ mong rằng con sẽ học thật giỏi để sau này không khổ, không cực như mẹ. Tôi mong, những ai còn mẹ thì ngay bây giờ hãy ôm mẹ và nói cảm ơn vì những gì mẹ đã làm cho ta và xin lỗi khi làm mẹ khóc vì nước mắt người mẹ toàn rơi vì con mình. Mẹ ơi, trên trời mẹ hãy nhìn con, dõi theo con, con sẽ không phụ lòng mẹ đâu, mẹ yêu !
2.Rồi mai đây khi con lớn lên, con sẽ trở thành một người lớn, thành đạt nhưng con sẽ ko bao quên đi hình ảnh và những năm tháng mẹ hi sinh cho chúng con. Con sẽ luôn khắc ghi trong tâm hồn hình ảnh người phụ nữ đã vất vả nuôi nấng, dạy dỗ chúng con lên người.
Mình chỉ viết được như vậy thôi. Mong bạn thông cảm