Hãy viết một câu truyện tiếng anh
Làm xong nhớ sao chép và gửi cho mình nhé
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Con hẻm đối diện một trường đại học, sáng nào cũng khá ồn ào. Trong hẻm người ta bán đồ ăn sáng, có đủ loại: cơm tấm, hủ tiếu, phở, xôi, bánh mì,... Tùy nghề nghiệp, sở thích, túi tiền mà mỗi người có sự lựa chọn khác nhau,...
Sáng nào tôi cũng thấy có hai sinh viên, chắc là bạn cùng phòng trọ, ra đầu hẻm mua bánh mì. Họ học trường đại học bên kia đường. Áo đồng phục, một tay xách cặp, tay kia cầm ổ bánh mì, họ cùng qua đường, khuất trong làn xe ngược xuôi tất bật.
"Bữa sáng là bữa của vua,...". Tivi cũng tuyên truyền rằng mọi người nên ăn sáng để lấy sức lực cho một ngày làm việc, lao động, học tập vất vả. Tôi vốn quen dậy trễ, ăn sáng vội vàng, qua loa, cốt để xế trưa mắt không hoa, bụng không đói. Bữa sáng chỉ có thế, thành một thói quen, một nhu cầu hay đơn giản chỉ vì sợ không ăn sáng sẽ bị mẹ mắng.
Một sáng nọ tôi dậy sớm, thủng thẳng ra đầu hẻm mua bánh mì. Thành phố buổi sáng không khí còn thoáng mát, nắng chỉ mới khẽ chạm chân lên những tán lá, nhẹ nhàng như vỗ về ai.
Lại thấy hai sinh viên từ trong hẻm đi ra. Họ dừng lại bên xe bánh mì. Nhưng một cậu hơi lúng túng: "Cậu mua đi. Tớ không ăn đâu". Cậu kia ngạc nhiên: "Sao lại thế?". Rồi như chợt nhớ ra, cậu "à" lên một tiếng. Nhận thấy ổ bánh của mình, cậu nhanh nhẹn bẻ ra làm đôi và đưa một nửa cho bạn: "Chia đôi nhé! Hạt muối bé tí khi cần còn xẻ đôi được, huống chi ổ bánh to đùng này". Cậu nháy mắt, cười hồn nhiên.
Hai người, vẫn áo đồng phục, tay xách cặp, mỗi người cầm nửa ổ bánh, sánh vai nhau qua đường. Tôi bồi hồi trông theo. Nếu như lúc nãy cậu sinh viên kia không bẻ đôi ổ bánh mì cho bạn mà bỏ tiền mua thêm một ổ khác, có lẽ tôi đã không ngơ ngẩn đến vậy. Ánh mắt ấm áp, nụ cười gần gũi ấy đã gửi lại một điều gì đó khiến bữa sáng tưởng quen bỗng hóa lạ lùng, tôi như vừa khám phá một điều gì bấy lâu nay mình chưa từng nghĩ đến.
Cũng một bữa ăn sáng, có người chỉ no bụng, có kẻ lại ấm lòng.
Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng.
Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả hai cùng đi về một hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, Mark được biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp phải rất nhiều rắc rối (học dở tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với bạn gái.
Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời vào nhà uống nước và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua tương đối dễ chịu với những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm tình.
Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh thoảng ở trường hoặc cùng đi ăn trưa,... Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II, cùng vào một trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian nhiều năm sau đó.
Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba tuần lễ trước ngày tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark. Bill nhắc lại cái ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường đi học về.
"Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về nhà vào ngày hôm đó không?", Bill hỏi và rồi tự giải đáp: "Bữa đó tớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn tủ cá nhân tại trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho người sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ đang trên đường về nhà để tự tử.
Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận ra rằng nếu tớ tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và có thể sẽ còn mất rất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp tớ nhặt những đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ".
bố dell sợ đấy , mày tưởng mày là j mà mày to tiếng ở đây ( sĩ cũng vừa thôi con ak )
Thế giới chúng ta đang sống có rất nhiều biến cố . Hết .
In the morning, I wake up at 5:30 pm thanks to the clock my mother bought me when I was in 6th grade.
I brush my teeth, wash my face, exercise and prepare breakfast for themselves. After breakfast, I put on my new uniform and excitedly went to school at 6:30 with a bike that had been attached to me for 2 years.
Every morning from Monday to Saturday, I get up at 6 o'clock. After breakfast, I go to school by bicycle. It takes me about 20 minutes from my house to get to my school. Usually, I study at school until 11:30 a.m. I return home at noon to have lunch with my family. In the afternoon I attend English and computer classes. I always get home just in time for dinner at 7:30 p.m.
Bài viết 1: Viết một câu chuyện bằng tiếng Anh:
Vocabulary:
Sometimes I am not satisfied with my life, and I often compare myself to people whom I think are more fortunate than me. However; a year ago, I came across a story that somehow changed my point of view about life. It was an extremely hot afternoon, and I was on my daily bus from my school to home. I chose a familiar spot which was next to the window, because I often do not care what is going on around me. However; when the car stopped to pick up more passengers, I could not drown in my own world anymore. Among new arrivals was a grandmother who carrying a small child. It would be just an ordinary sight for me if I did not see that four or five – year – old child did not have both of her arms. She used her legs to move her body to sit on the bus seat without her grandma’s help. After finding the seat, she again used only her legs to hold a lollipop and enjoy it, and it made me feel so admirable. Sitting next to her, her grandmother just quietly stroked her hair and cooling her with a paper fan. vforum.vn Since I always complain about things around me without knowing that I am a lot luckier than many people out there, the image of the child on the bus really made me feel ashamed about myself. She was unfortunate to have such disadvantages on her body, but she was so cheerful to be alive. Her smile and effort will always be a memorable milestone to motivate me when I have difficulties in life.
Dịch:
Đôi khi tôi không hài lòng với cuộc sống của mình, và tôi thường so sánh mình với những người mà tôi nghĩ là may mắn hơn tôi. Tuy nhiên, cách đây một năm, tôi đã gặp một câu chuyện mà bằng cách nào đó đã thay đổi cái nhìn của tôi về cuộc sống này. Đó là một buổi trưa nắng gay gắt, và tôi đang trên chiếc xe bus hằng ngày để đi từ trường về nhà. Tôi chọn vị trí sát cửa sổ quen thuộc, vì tôi thường không quan tâm những gì diễn ra xung quanh. Thế nhưng, khi xe dừng lại đón khách, tôi không thể nào đắm chìm trong thế giới riêng của mình thêm được nữa. Trong số những khách mới lên xe có một người bà bế theo một cháu bé nhỏ. Đó sẽ chỉ là một cảnh bình thường nếu tôi không nhìn thấy đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi ấy không có cả hai tay. Cô bé dùng đôi chân để di chuyển cơ thể của mình ngồi lên ghế mà không cần sự giúp đỡ của bà. Sau khi tìm được chỗ ngồi, cô bé lại chỉ dùng chân để giữ một chiếc kẹo mút và thưởng thức nó, và điều đó làm tôi cảm thấy thật thán phục cô bé. Ngồi cạnh cô bé, người bà chỉ lặng lẽ vuốt tóc và làm mát cháu bằng chiếc quạt giấy. Vì tôi luôn than phiền về những thứ xung quanh mà không biết mình may mắn hơn rất nhiều người, hình ảnh đứa trẻ trên xe bus ấy khiến tôi thấy mình thật hổ thẹn về bản thân. Cô bé không may khi mang trên mình khiếm khuyết, nhưng bé thật vui vẻ vì được sống. Nụ cười và nỗ lực của cô bé ấy sẽ luôn là một cột mốc đáng nhớ để làm động lực cho tôi những khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống.
Bài viết 2: Viết một câu chuyện bằng tiếng Anh:
Vocabulary:
I live an ordinary life, and I have never been through something that as drama as what I had witnessed last summer. During my vacation in my grandparent’s hometown, I had wandered around almost all of the roads of that small town. There were some dark alleys that my grandparents told me not to come nearby, and I followed that rule very well until that day. I wanted to make a shorter journey to come home, so I decided to go across one of the small alleys. When I silently walk along the wet road, I suddenly heard someone screaming, and that noise seemed to be very near me. I stopped immediately with my heart pounding in my chest to listen to what happened around. After about a minute, I saw a man running towards me, and the most terrifying thing was that he was holding a knife. I could not think of anything, and that was my extinct that dragged me into a tiny space between two buildings to hide. It was a little bit dark, and he was in such a hurry that he did not noe me. I was stoned for a couple of minutes before realizing that he might hurt somebody with that knife. I rushed back to where I thought to be the crime scene, and there laid a young woman. I called loudly for help, and people started to gather. The woman was fine; she just fainted for being pushed to the ground in a shocking situation. That man was a robber, and she was so lucky that she did not hurt. I called my grandparents to pick me up, and I was too terrifying that I did not leave the house for two days. That day was a not so nice lesson for me to be more careful, and I will forever stay away from dark alleys.
Dịch:
Tôi sống một cuộc sống bình thường, và tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua chuyện gì ấn tượng như chuyện mà tôi đã chứng kiến vào mùa hè vừa rồi.Trong suốt kì nghỉ ở quê của ông bà, tôi đã đi lang thang hầu hết các con đường của thị trấn nhỏ đó. Có một vài con hẻm tối mà ông bà tôi đã dặn tôi đừng đến gần, và tôi thực hiện quy định này rất tốt cho đến ngày hôm đó. Tôi muốn đi một con đường ngắn hơn để về nhà, vậy nên tôi quyết định sẽ đi ngang một trong những con hẻm nhỏ. Khi tôi đang yên lặng đi dọc con đường ẩm ướt, đột nhiên tôi nghe tiếng ai đó hét lên, và âm thanh đó có vẻ ở rất gần tôi. Tôi dừng lại ngay lập tức với trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực để lắng nghe việc gì đang diễn ra. Sau khoảng một phút, tôi thấy một người đàn ông chạy về phía mình, và điều kinh khủng nhất là hắn ta đang cầm một con dao. Tôi không suy nghĩ được gì, và bản năng là thứ đã kéo tôi vào một khoảng trống nhỏ giữa hai tòa nhà để trốn. Ở đó hơi tối, và hắn ta vội vã đến mức chẳng kịp chú ý đến tôi. Tôi đứng như tượng khoảng vài phút trước khi kịp nhận ra có lẽ hắn đã làm bị thương ai đó với con dao của hắn. Tôi vội vàng chạy lại nơi mà tôi nghĩ là hiện trường vụ án, và có một người phụ nữ trẻ nằm đó. Tôi gọi lớn để được giúp đỡ, và mọi người bắt đầu tụ tập lại. Người phụ nữ đó vẫn ổn, chị ta chỉ ngất do bị đẩy ngã trong một tình huống kích động. Người đàn ông đó là một tên cướp, và chị ấy thật may mắn khi đã không bị thương. Tôi gọi điện cho ông bà đến đón tôi, và tôi hoảng sợ đến mức không dám rời khỏi nhà trong vòng hai ngày. Ngày hôm đó quả là một bài học không mấy dễ chịu cho tôi trở nên cẩn thận hơn, và tôi sẽ mãi mãi tránh xa những con hẻm tối.