K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp. Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa. "Lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi, ba đi nghỉ ngơi đây." Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi ghế, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Cố Phức Nhiên nói với An Bạch: "Quá không thú vị, hay là cậu vào phòng bồi tôi tâm...
Đọc tiếp

Ba người cùng nhau dùng cơm tất niên ở nhà bếp. Khi tiết mục khai xuân thứ bảy trên tivi kết thúc, Cố hiệu trưởng rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa.

"Lớn tuổi rồi, không thể thức đêm nổi, ba đi nghỉ ngơi đây." Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi ghế, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy Cố Phức Nhiên nói với An Bạch: "Quá không thú vị, hay là cậu vào phòng bồi tôi tâm sự đi."

Cố hiệu trưởng nghe xong lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm con gái: "Con cảm thấy An Bạch sẽ có hứng thú cùng con nói chuyện phiếm sao? Đừng quấy rầy người ta......"

Còn chưa nói xong lại phát hiện An Bạch đã tắt TV, nhắm mắt theo đuôi phía sau con gái.

Hả? Làm sao vậy?

Không có khả năng, hẳn là bạn học An Bạch quá tốt nên mới không cự tuyệt người khác.

Vừa mới bước vào phòng ngủ, Cố Phức Nhiên lập tức đóng cửa thật kỹ. Sau đó dùng sức đẩy người nào đó áp sát tường, vẻ mặt kiêu ngạo, điển hình kiểu giám đốc bá đạo: "Bản lĩnh thật lớn nha, dám đùa giỡn tôi ngay khi có mặt ba tôi ở đó."

An Bạch làm bộ vô tội hỏi: "Nhiên Nhiên không thích sao?"

"Còn rất kích thích là đằng khác." Cố Phức Nhiên nhịn không được cong khóe miệng, mang đầy vẻ ngọt ngào.

Trong đầu một lần nữa hiện lên một màn hồi nãy, nàng quay đầu hỏi hắn thích người thế nào, hắn canh góc mà ba ba không thể nhìn thấy liền kéo cổ áo lông xuống. Ngón trỏ thon dài thuận thế chỉ vào dấu hôn bên gáy.

Trong trường hợp này, không biết vì sao Cố Phức Nhiên vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương như vậy. Trong lòng còn có chút ngọt.

An Bạch nhìn nàng dần buông tay chống trên tường, rồi ngây người nhìn chằm chằm áo lông của hắn đến phát ngốc, hắn không nhịn được mà cười.

"Cho cậu xem lúc tôi còn nhỏ nè, tỷ tỷ đây cũng có lúc thanh thuần đáng yêu đó." Cố Phức Nhiên nhẹ nhàng xoay người, đi tới giá sách rút ra một quyển album. Bên trong tất cả đều là ảnh chụp thời thơ ấu của nàng.

An Bạch nghiêm túc nhìn từng trang: Nàng búi tóc củ tỏi hai bên, nàng thắt hai bím, nàng như ánh mặt trời cười to, nàng ngây thơ đáng yêu......

"A, rõ ràng chỗ nào cũng đầy, vì sao chỗ này lại thiếu một tấm?"

An Bạch yên lặng lật đến trang sau, nhìn một ảnh chụp khác lại hỏi: "Tấm này Nhiên Nhiên đang làm gì vậy?"

Lực chú ý của Cố Phức Nhiên trong nháy mắt liền bị hấp dẫn: "Cái này đặc biệt buồn cười nha, tôi từ nhỏ đã là một đứa bé tham tiền, lúc vừa mới học đi chỉ có cách quăng tiền trước mặt tôi thì tôi mới chịu bước đi. Cậu xem cái mũ đỏ này của tôi nè, rất đáng yêu phải không? Đây là ca ca hàng xóm mua cho tôi đó, lúc còn nhỏ tôi rất thích quấn lấy......"

Còn chưa nói xong, Cố Phức Nhiên liền phát hiện vẻ mặt An Bạch vốn tràn ngập hứng thú đã lập tức trở thành vẻ mặt vô cảm, một mình tự lật đến mặt sau xem.

"Vì sao lại đột nhiên không vui vậy?"Cố Phức Nhiên có thể đoán được nguyên nhân nhưng vẫn không dám xác định.

An Bạch một bên xem ảnh chụp một bên nhàn nhạt nói: "Cái mũ đỏ đó xấu quá."

"Ui ui, vậy cậu không chê tôi xấu hả?" Cố Phức Nhiên nhướng mày cười cười, khép album lại, đặt mông ngồi vào trong lòng An Bạch.

An Bạch đè lại bàn tay đang đặt trên bụng của hắn: "Đừng, hiệu trưởng ở sát phòng đó."

Cố Phức Nhiên nhìn hắn bất động thanh sắc mà nói trơn tru như vậy, không nhịn được ở trong lòng hắn cười: "Sao chứ, sát phòng thì sao có nghe thấy cái gì?"

An Bạch không kháng cự được khi nàng cười tươi như vậy, liền cúi đầu hôn nàng một cái.

Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tuấn lãng của hắn, có chút tham luyến mà nói: "Thật là câu nhân."

"Không có." An Bạch nghiêm túc cùng nàng đối diện.

Ngón trỏ Cố Phức Nhiên chọc chọc bờ môi của hắn: "Cậu có biết khi cậu nói vậy càng trở nên câu nhân hơn không?"

An Bạch cầm tay nàng, cắn lên đầu móng tay hồng nhuận của nàng.

Cố Phức Nhiên rút nhanh tay lại: "Cậu có thói quen sạch sẽ, cắn cái gì vậy?"

"Nhiên Nhiên sạch nhất." An Bạch nâng mu bàn tay nàng lên môi hôn.

"Đáng yêu như vậy, đây là phúc lợi tân niên sao?" Cố Phức Nhiên từ trong lòng hắn đứng lên, đi đến chỗ tủ quần áo: "Tôi đi tắm, cậu cứ tự nhiên, buổi tối nhớ để cửa cho tôi đó."

Nàng lắc lư cái mông, cất bước đi uốn a uốn éo. An Bạch vừa nhìn vừa mở miệng nói: "Được, phòng tôi cách đây rất xa."

11 giờ đêm, bên ngoài tràn ngập không khí vui mừng, pháo hoa nổ sáng rực, mà Cố gia lại im ắng bất thường. Nhất là căn phòng ngủ ở cuối hành lang có chỉ tiếng rên rỉ mỏng manh cùng với tiếng nước ái muội bí ẩn.

"A...... A......" Cố Phức Nhiên nằm nghiêng, dùng bàn tay che kín miệng mình. Trong cổ họng phát ra tiếng tên rỉ nho nhỏ.

An Bạch nằm phía sau thúc eo thọc vào rút ra, để một chân nàng gác trên khuỷu tay khiến cho hoa huyệt mở ra lớn nhất có thể.

Đêm nay, mọi thứ đều đặc biệt hài hòa. Cố Phức Nhiên cũng không có giống bình thường nói mấy lời nói gợi dục, cũng không có thúc giục hắn dùng sức một chút. Hai người ngay từ đầu liền ăn ý mà giữ yên lặng. Côn thịt của An Bạch thọc vào rút ra cực chậm, từng cú nhấp đều vững vàng khiến cho người ta có một loại khoái cảm trầm ổn, tựa như nước ấm chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân.

"Ưm......" Cố Phức Nhiên nhịn xuống dục vọng muốn rên rỉ ra tiếng, mặc cho khoái cảm ở trong cơ thể không tiếng động tích lũy dần.

Côn thịt thô dài mỗi lần rút ra vẫn giữ cho quy đầu ở bên trong. Sau đó lại đẩy nguyên cây đi vào hết, thẳng đến trong cùng hoa tâm. An Bạch nhẹ nhàng đong đưa phần eo, cọ xát hoa tâm làm cho nó lớn thêm ra.

Hôm nay triền miên ôn nhu lâu như vậy, Cố Phức Nhiên tận hưởng sảng khoái đến từ hoa tâm, đôi mắt theo sinh lý mà rỉ nước mắt.

Bởi vì nằm nghiêng mà đâm, An Bạch mỗi lần thọc vào rút ra đều sẽ đụng thẳng đến điểm G. Mỗi một lần đụng tới, dâm thủy càng chảy nhiều hơn, Cố Phức Nhiên cầm lòng không đậu mà đong đưa vòng eo trước sau, càng giúp côn thịt kích thích khoái cảm càng lớn.

"Ưm...... A......" Cố Phức Nhiên dùng tay đẩy bầu vú qua một bên để cho An Bạch nghiêng đầu xuống ngậm lấy, đầu lưỡi của hắn liếm láp núm vú rồi đánh vòng quanh quầng vú, thỉnh thoảng lại ôn nhu liếm mút.

Khoái cảm không ngừng từ côn thịt thọc vào rút ra tiểu huyệt của nàng. Nàng rên rỉ càng lúc càng nhiều, ánh mắt nàng mê luyến. Nàng vì hắn mà chảy xuôi dâm thủy. An Bạch tham luyến nàng vì hắn mà sinh ra đủ loại phản ứng, trong lòng tràn đầy, vẫn luôn muốn thao nàng, muốn cho nàng vẫn luôn trầm mê với hắn như vậy.

"An Bạch......" Cố Phức Nhiên nhỏ giọng kêu tên của hắn. Phía sau lưng dựa vào trước ngực hắn, cảm giác tim hắn đập thùm thụp dán vào sống lưng của nàng.

"Tôi đây." An Bạch dán sát vào lỗ tai nàng, tiếng nói thoảng qua giống như trong mộng.

"Thật thoải mái, An Bạch." Cố Phức Nhiên lấy tay sờ chỗ hai người kết hợp. Động tác thọc vào rút ra thong thả ôn hòa, không gây trở ngại cho nàng vuốt ve hai viên cầu no đủ của An Bạch.

An Bạch tận hưởng cảm giác thoải mái tê dại ở chỗ hai viên cầu, kêu rên nói: "Tôi cũng vậy."

"An Bạch......" Cố Phức Nhiên quyến luyến kêu hắn, hưởng thụ hắn ôn nhu thao nàng.

Người phụ nữ ngày thường mỹ diễm cường đại lại đang nằm ở trong lòng hắn, ỷ lại mà kêu tên của hắn. An Bạch đắm chìm trong khoảnh khắc này, không muốn cho nó trôi mất.

Côn thịt cũng không có rút ra, An Bạch điều chỉnh tư thế cho hai người cùng một lúc. Cúi người ôm lấy nàng xoay người, đôi chân thon dài của nàng giống như dây leo cuốn lấy eo hắn.

Cố Phức Nhiên rúc vào cổ hắn, lén lút hỏi: "Hiện tại, cậu có vui vẻ không?"

"Vui vẻ." An Bạch không thèm suy nghĩ liền đáp, cọ cọ phần cổ.

"Vậy là tốt rồi." Cố Phức Nhiên thân mật cọ cọ mặt hắn, đột nhiên cười, giống hệt một thiếu nữ mừng thầm.

An Bạch lấy một cái gối đầu lót dưới eo nàng. Tần suất thọc vào rút ra nhanh hơn, lực đạo cũng tăng thêm.

Môi hôn nàng, đầu lưỡi lưu luyến giao triền, hai người tham luyến liếm mút nước bọt của đối phương.

Lần này làm tình, tiết tấu nhu hòa kéo dài, cho nên khoái cảm đều tích lũy ở bên trong chờ đợi được bùng nổ.

Côn thịt lúc trước chỉ cọ xát giảm bớt ngứa ngáy, hiện tại lại dùng sức mà thao, kích phát ra loại khoái cảm xưa nay chưa từng có, lẫn lộn với dâm thủy.

Cố Phức Nhiên cảm giác bụng mình phình to, chỗ sâu bên trong sắp có một dòng nước mãnh liệt phun ra: "An An, tôi muốn tiểu......"

An Bạch bị lời nói của nàng kích thích đến côn thịt dựng đứng lên, hắn thấp giọng nói: "Ôm tôi, đưa Nhiên Nhiên vào nhà vệ sinh."

Cố Phức Nhiên nghe lời mà ôm, lại không nghĩ rằng hắn không chịu rút phía dưới ra, cứ thế ôm lấy mông nàng, cắm chặt bên trong rồi đưa nàng đi vào nhà vệ sinh.

"May mắn căn phòng này ở xa cho nên có nhà vệ sinh độc lập." Cố Phức Nhiên ôm hắn, tay vuốt ve phía sau cái lưng tinh tráng của hắn. Hắn đi đến nhà vệ sinh rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay: "Buông tôi ra đi."

An Bạch không nói chuyện, áp nàng ở trên tường tiếp tục thọc vào rút ra. Bởi vì là tư thế đứng, sức nặng của Cố Phức Nhiên hạ theo xuống, dương vật cắm vào càng sâu. Nước tiểu lại như muốn tăng thêm.

"Không cần...... Đặt tôi xuống dưới, tôi muốn tiểu......" Cố Phức Nhiên run giọng giãy giụa.

"Tiểu ra luôn đi......" An Bạch ách thanh mệnh lệnh.

"Không muốn......" Cố Phức Nhiên dùng sức đẩy hắn, cảm thấy quá xấu hổ: "Hiện tại, tôi vẫn chưa quen."

An Bạch liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó rút dương vật ra, đặt nàng ngồi trên bồn cầu, đứng trước mặt nàng nhìn nàng.

Cố Phức Nhiên giương mắt ủy khuất nói, trong mắt gợn đầy nước: "Tôi...... tiểu không được."

An Bạch âm thầm cắn chặt răng, kéo tiểu yêu tinh chọc người này đứng lên, rồi đẩy nàng áp lên tường dùng sức thọc vào rút ra.

"Nhanh một chút An An, tôi muốn......" Cố Phức Nhiên dùng sức kẹp chặt, thịt mềm đói khát liếm mút côn thịt.

Cơ bắp toàn thân An Bạch căng chặt, hạ thân điên cuồng ra vào, theo tiểu huyệt càng ngày càng gấp. Lúc hắn lại lần nữa dùng sức thọc đi vào, Cố Phức Nhiên liền cao trào, dâm thủy ồ ạt chảy ra cọ rửa dương vật.

Cố Phức Nhiên một bên dựa vào hắn một bên nghẹn ngào thúc giục: "Bắn cho tôi đi An An, kỳ an toàn sẽ không có việc gì."

An Bạch nghe xong, tim đập càng lúc càng nhanh, tăng tốc thao nàng. Cuối cùng gắt gao ôm chặt nàng, bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể nàng.

"A......" Cố Phức Nhiên thoải mái than nhẹ, hưởng thụ tinh dịch tưới vào.

Trong lúc hai người ôm nhau, bên ngoài pháo hoa càng ngày càng nhiều, đại khái đã sắp đến 0 giờ.

Cố Phức Nhiên ôm lấy hắn, vú tuyết trắng kề sát ngực hắn, nàng thân mật hôn hôn cái trán của hắn: "Bồi cậu tân niên thứ nhất, cậu lại lớn thêm một tuổi rồi, tân niên vui vẻ, An Bạch."

Âm thanh An Bạch sau cao trào càng thêm từ tính trầm thấp, cánh tay hắn ôm sát nàng, hôn nàng một cái. "Tân niên vui vẻ."

————————

0
Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Đường đua của niềm tinThủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.Những người...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.

Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.

Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”

      (Theo Bích Thủy)

Câu chuyện muốn nói với chúng ta điều gì? 

A. Hãy nỗ lực hết sức và có trách nhiệm hoàn thành trọn vẹn công việc của mình.

B. Đừng bỏ cuộc thi đấu thể thao.

C. Đừng buồn khi không giành được chiến thắng trong cuộc thi.

1
15 tháng 2 2018

Hướng dẫn giải:

- Đáp án : A

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Đường đua của niềm tinThủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.Những người...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.

Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.

Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”

      (Theo Bích Thủy)

Tại sao anh phải hoàn thành cuộc đua như vậy?

1
14 tháng 12 2019

Hướng dẫn giải:

 

- Vì anh muốn làm tròn trác nhiệm của một vận động viên với đất nước mình.

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:   Đường đua của niềm tinThủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.Những người...
Đọc tiếp

Đọc bài sau và trả lời câu hỏi:

   Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mê-xi-cô, một buổi tối mùa đông năm 1968, đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri, người Tan-gia-ni-a tập tễnh kết thúc những mét cuối cùng của đường đua Thế vận hội Ô-lym-pic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi Ma-ra-tông năm ấy.

Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Ác-va-ri với vết thương ở chân đang rớm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Búc Grin-xpan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìn anh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu nổi sự tò mò, Búc Grin-xpan bước tới chỗ Ác-va-ri đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.

Giôn Xti-phen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: “Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với sự cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua mà là để hoàn thành cuộc đua.”

      (Theo Bích Thủy)

Vận động viên Giôn Xti-phen Ác-va-ri đã về đích trong tình huống đặc biệt như thế nào?

1
1 tháng 5 2019

Hướng dẫn giải:

- một bên chân bị thương và vết thương đang nhuốm máu.

Người nói, người nghe những câu in đậm dưới dây là ai? Xác định hàm ý của mỗi câu ấy. Theo em, người nghe có hiểu hàm ý của người nói không? Những chi tiết nào chứng tỏ điều đó?b) – […] Anh Tấn này! Anh bây giờ sang trọng rồi, còn cần quái gì các thứ đồ gôc hư hỏng này nữa. Chuyên chở lại lịch kịch lắm. Cho chúng tôi khuân đi thôi. Chúng tôi nhà nghèo dùng được tất.- Có gì...
Đọc tiếp

Người nói, người nghe những câu in đậm dưới dây là ai? Xác định hàm ý của mỗi câu ấy. Theo em, người nghe có hiểu hàm ý của người nói không? Những chi tiết nào chứng tỏ điều đó?

b) – […] Anh Tấn này! Anh bây giờ sang trọng rồi, còn cần quái gì các thứ đồ gôc hư hỏng này nữa. Chuyên chở lại lịch kịch lắm. Cho chúng tôi khuân đi thôi. Chúng tôi nhà nghèo dùng được tất.

- Có gì đâu mà sang trọng! Chúng tôi cần phải bán các thứ này đi để…

- Ái chà! Anh bây giờ làm quan rồi mà bảo là không sang trọng? Những ba nàng hầu. Mỗi lần đi đâu là ngồi kiệu lớn tám người khiêng, còn bảo là không sang trọng? Hừ! Chẳng cái gì giấu nổi chúng tôi đâu!

Tôi biết không thể nói làm sao được đành ngậm miệng, đứng trầm ngâm.

- Ối dào! Thật là càng giàu có càng không dám rời một đồng xu! Càng không dám rời đồng xu lại càng giàu có!

(Lỗ Tấn, Cố hương)

1
23 tháng 4 2017

b, " Chúng tôi cần phải bán các thứ này đi để…" Người nói là anh Tấn, người nghe là chị hàng đậu. Hàm ý: Chúng tôi không thể cho những thứ này đi được.

- Người nói và người nghe đều hiểu được hàm ý của người nói, chi tiết chứng tỏ:

b, Ôi dào! Thật là càng giàu có càng không dám rời một đồng xu! Càng không dám rời đồng xu lại càng giàu có!

Đoc và suy ngẫm: Truyện ngắn: Bức thư gửi cha Tháng 12, năm 2017 Ba à! Ba??? Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa...
Đọc tiếp

Đoc và suy ngẫm:

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn... . Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...

Nguồn :google😂

2
15 tháng 11 2018

hay ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️ ❤️

Cảm ơn thay lời tác giả.

25 tháng 12 2019

Câu chứa hàm ý: cơm chín rồi

Hàm ý: cơm chín, ông vô ăn cơm.

Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.Sáng sớm, giấc ngủ của Cố Phức Nhiên thường rất nông, nàng bị lay một cái liền mở mắt, lập tức thấy di động đang rung để trước mặt mình.An Bạch...
Đọc tiếp

Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.

An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.

Sáng sớm, giấc ngủ của Cố Phức Nhiên thường rất nông, nàng bị lay một cái liền mở mắt, lập tức thấy di động đang rung để trước mặt mình.

An Bạch vuốt ve bả vai trơn bóng của nàng, thấp giọng báo nàng biết: "Là hiệu trưởng."

"Oh, nhất định là thúc giục tôi mau về nhà." Cố Phức Nhiên lẩm bẩm tiếp điện thoại.

Tinh thần Cố hiệu trưởng sáng láng, âm thanh nhanh chóng truyền đến: "Rời giường chưa? 9 giờ con ghé qua cửa tiểu khu Thịch Minh đón An Bạch luôn nha. Là cậu nam sinh lần đó con nhìn thấy ở văn phòng đó. Lúc nó học cấp 2, ba mẹ liền qua đời, mấy năm nay nó đều tới nhà của chúng ta ăn Tết."

"Được ba ba, dạ...... dạ...... Tạm biệt." Cố Phức Nhiên ném điện thoại qua một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm An Bạch, sau đó mê mang hỏi: "Trước kia, cậu đã từng tới nhà tôi rồi sao?"

"Ừ......" An Bạch gật đầu, trong ánh mắt có ánh sáng lập loè, Cố Phức Nhiên lại không chú ý tới.

Lúc này, di động An Bạch cũng rung lên, khẳng định là Cố hiệu trưởng gọi đến.

"Buổi sáng tốt lành, hiệu trưởng....... Dạ...... Được...... Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại."

An Bạch ngắt điện thoại, ăn ý cùng Cố Phức Nhiên nhìn nhau cười.

Cố hiệu trưởng đánh chết cũng sẽ không tin vừa rồi đã gọi điện cho hai người đều đang nằm trên cùng một cái giường. Mà con gái của ông lại đang vuốt ve cơ bụng của An Bạch làm xằng làm bậy.

"Thật tốt quá, tôi còn đang suy nghĩ đêm nay giao thừa nhất định sẽ trộm chạy trốn về bồi cậu...... Hèn gì, cậu lại bình tĩnh như vậy, một vẻ hoàn toàn không suy tính ăn Tết làm sao......" Cố Phức Nhiên ngạo kiều mà nâng nâng cằm nhỏ của hắn: "Tâm cơ boy, khiến cho tôi lo lắng vô ích."

"Tôi cố ý." An Bạch cong khóe miệng.

Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt cái cổ thon dài gợi cảm của An Bạch: "Mặc cái áo lông cao cổ màu trắng kia đi, tối hôm qua tôi lại hôn cổ cậu đến đỏ rồi."

An Bạch nghe xong liền nhìn chằm chằm bờ ngực trần trụi của người trong lòng. Bầu vú đầy đặn kề sát ngực của hắn, mặt trên cũng có những vệt đỏ trải rộng: "Tôi đã khống chế lắm rồi."

"Vậy tôi nên cảm ơn vì cậu đã nương tay sao?" Cố Phức Nhiên cúi đầu xem trước ngực mình thê thảm đến không nỡ nhìn, khóe miệng run rẩy.

"Ừm" An Bạch cầm bàn tay mảnh khảnh của Cố Phức Nhiên, muốn trốn tránh tội.

"Trả lời đàng hoàng cho tôi." Một cái tay khác của người nào đó đã lén lút cầm phía dưới nửa mềm của hắn, ánh mắt đầy uy hiếp.

"Nhiên Nhiên không phải thích như vậy sao?" An Bạch rũ mắt, ánh mắt vô tội trả lời.

"À thì......" Cố Phức Nhiên buông tay ra, bản thân nàng tự làm tự chịu.

Buổi sáng ở Cố gia, ba người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.

Cố hiệu trưởng khôn khéo vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hôm nay con gái lại chịu mặc thêm quần nhung: "Ây daz, hôm nay như thế nào lại không mặc mấy cái quần ngắn ngủn kia nữa vậy, còn là quần nhung nữa chứ."

"À thì...... Tuổi lớn rồi, nên tu dưỡng lại thôi." Cố Phức Nhiên thoải mái dậm dậm chân, hai từ cuối cùng lại cố ý nghiến răng bật ra, có trời biết nàng là bị ép buộc.

Mà cái người cưỡng bách nàng thì lại thảnh thơi ngồi một bên, phảng phất có không chút quan hệ gì đến chuyện cái quần của Cố Phức Nhiên.

"Mấy năm nay ở nước ngoài có tìm bạn trai không?" Cố hiệu trưởng đoạt lấy hộp thuốc trong tay Cố Phức Nhiên ném qua một bên.

Cố Phức Nhiên nhếch mày cười xấu xa nói: "Việc học bận rộn lắm."

Cố hiệu trưởng vẫn luôn nhìn không thuận mắt cái bộ dáng không đứng đắn của con gái mình: "Vậy hiện tại có định tìm đối tượng nào không?"

"Ba xem cậu ấy có được không?" Cố Phức Nhiên nâng nâng cằm, ý chỉ An Bạch đang ăn trái cây bên cạnh.

"Đừng có hồ nháo như vậy, An Bạch là một học sinh đứng đắn lại tài giỏi nhiều mặt, không được lấy nó ra vui đùa."

"Còn con gái ba là một nghệ sĩ vừa có tài vừa có đức song toàn đôi đường." Cố Phức Nhiên cười một cái, nhìn An Bạch tay không lột bưởi.

"Toàn cho ra mấy cái bài hát không thể tưởng tượng nổi cho mấy cái ca sỹ trẻ đang nổi, con mà là nghệ sĩ gì chứ?" Cố hiệu trưởng nhìn một bộ dáng nhận người thích của An Bạch, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện: "Con như vậy, cứ coi như tính tình An Bạch dễ dãi, người ta cũng không nhất định sẽ coi trọng con......"

Cố hiệu trưởng còn chưa nói xong, lại phát hiện An Bạch yên lặng đưa cho con gái một múi bưởi đã lột sạch, mà nàng cũng tự nhiên nhận lấy.

A? Kì lạ?

Không có khả năng, Cố hiệu trưởng âm thầm lắc đầu, chỉ là do An Bạch quá hiểu lễ phép thôi.

"Vậy bạn học An thích nữ sinh thế nào?" Cố Phức Nhiên đưa bưởi vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt nhiều nước.

Đó giờ Cố hiệu trưởng vẫn luôn thích nhìn con gái giận dỗi lấy làm niềm vui: "Khẳng định là một tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, lễ độ ôn tồn. Cậu ấy là Lâm Đại Ngọc, thì người kia chính là Vương Hi Phượng......"

Cố Phức Nhiên mắt trợn trắng cười cười, sau đó quay đầu hỏi An Bạch: "Cậu thích người thế nào?"

Vài giây sau, Cố Phức Nhiên đột nhiên quay đầu lại, rũ mắt cầm viên kẹo, trầm mặc không lên tiếng nữa, bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng.

Vẻ mặt Cố hiệu trưởng đầy vẻ nghi vấn mà nhìn con gái đột nhiên trầm mặc, như thế nào lại tự nhiên không náo loạn nữa vậy?

Bị thương tự tôn sao? Không có khả năng.

Tạm thời cứ cho là nghệ sĩ hay vui buồn thất thường thôi vậy.

Mà An Bạch ở một bên ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Cố Phức Nhiên đang cúi đầu ngậm kẹo, lặng lẽ cong khóe miệng, bởi vì lỗ tai người nào đó đang hồng lên nha.

Hiếm khi thấy được!

--------

Bạn học An rốt cuộc có thể làm cái gì khiến Cố Phức Nhiên thẹn thùng vậy?:)

0
Có lẽ em lại kể một câu chuyện, khả năng là hơi dài, em còn chưa biết dài ngắn đến đâu và có thể viết ra những gì nữa. Thôi cứ tà tà kể đến đâu thì biết đến đó vậy. Nói chung chuyện này không phải chuyện ma, mà có nhiều thứ khác cũng tạm gọi là khó giải thích. Chuyện liên quan đến một con người, đã mất trong những năm 80, khi 24 tuổi…Người thanh niên này sống với gia đình...
Đọc tiếp

Có lẽ em lại kể một câu chuyện, khả năng là hơi dài, em còn chưa biết dài ngắn đến đâu và có thể viết ra những gì nữa. Thôi cứ tà tà kể đến đâu thì biết đến đó vậy. Nói chung chuyện này không phải chuyện ma, mà có nhiều thứ khác cũng tạm gọi là khó giải thích. Chuyện liên quan đến một con người, đã mất trong những năm 80, khi 24 tuổi…

Người thanh niên này sống với gia đình trong một khu phố buôn bán nổi tiếng ở Hà Nội, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, tháo vát, ăn chơi và nghịch ngợm có tiếng ở phố. Trốn nghĩa vụ quân sự cộng với buôn bán hàng cấm (thời đấy thì cấm hầu hết các mặt hàng), nên người này bị đưa đi cải tạo lao động ở một trại trên Hòa Bình, đường đi qua dốc Bòng Bong, vào sâu hẻo lánh đến vùng chỉ còn rừng núi, nhà dân lưa thưa. Trại cải tạo này ngay cạnh một đơn vị bộ đội, cả khu vực chỉ có một con đường đất chạy men theo núi, dọc theo một con suối rất nông. Trên con đường đó chạy sâu vào núi, có một ngôi miếu nhỏ được xây từ lâu. Trước miếu có 1 cây si già, trên miếu có đắp chữ Hán, bên cạnh miếu có 1 cái hang sâu có 2 lối dẫn xuống xây bậc đá cùng gặp nhau tại một điểm, tiếp đó là hang dẫn sâu vào lòng núi. Dân địa phương gọi là miếu Mười hai cô, không ai dám vào miếu này, và cũng không ai dám đi xuống cái hang đá. Ấy là sau khi chuyện xảy ra, dân trong vùng, bộ đội và người bên trại đều cho biết như vậy. Dân ở đấy còn cấm con cái đến gần, bọn trẻ trâu cũng không dám lai vãng. Người già kể lại thì miếu đó là Trung Quốc dựng lên để canh giữ cái hang đá chôn của, chúng cũng chôn sống theo 12 cô gái để trấn hang, nên gọi là miếu Mười hai cô.

Sau này xảy chuyện, gia đình lên đó, được dân, trại, và cả bên đơn vị bộ đội rất quan tâm, nói chuyện về cái vùng đất ấy mới thấy khiếp. Các câu chuyện rất nhiều người đã gặp về buổi đêm tối, thấy nhiều tiếng nói chuyện, thấy dưới suối gần ngôi miếu có hàng chục nam nữ vừa tắm vừa chơi đùa đã làm mọi người khiếp đảm. Đơn vị bộ đội còn có vài lần tổ chức một nhóm súng ống đầy đủ ra lấy đèn pin soi kỹ mà không thấy ai, trong khi rõ ràng vừa nghe thấy tiếng nhiều người dưới suối. Còn thì đêm trăng, từ xa nhìn rõ có cả nhóm người chơi đùa ở suối là thường xuyên. Anh chỉ huy đơn vị bộ đội còn cho biết, trong doanh trại có khu bếp và nhà ăn, đêm không còn ai mà cứ thấy tiếng nồi chảo, bát đĩa loảng xoảng. Anh em lính tráng ăn đại táo dưới bếp buổi tối toàn thấy cánh tay cánh chân thò từ ngoài cửa sổ vào khua khoắng, mà chỉ có chân với tay không thôi, khiếp quá bỏ không dám ăn tối. Thấy mấy ngày lính tráng bỏ ăn tối, rồi thấy đơn vị râm ran, chỉ huy hỏi lý do. Nghe được nhưng không tin, tối chỉ huy xuống kiểm tra vào giờ ăn, thấy đúng như vậy, thế là phải chuyển khu nhà ăn đến góc khác của doanh trại.

Quay lại chuyện người thanh niên. Khi chỉ còn khoảng 1 tháng nữa là hết hạn cải tạo, con người khỏe mạnh và nghịch ngợm nhất trại này thấy tình hình bất thường, xin về gặp gia đình. Về nhà anh nói, dạo này thấy lạ, cứ đi lên rừng lao động xong, chiều về thì như bị bịt mắt, không biết đường nào về trại. Đã mấy lần trại điểm danh thấy thiếu, cử vài người đi tìm, thấy vẫn loanh quanh trong rừng, phải dìu về. Rồi: Con sợ lắm, các cô ấy bắt con ở lại…

Bà mẹ không nghe (ông bố thì đừng có bao giờ nói chuyện mê tín hoang đường nhé), bảo là đừng có lý do, lên đó cho hết thời hạn đi, tránh phiền phức…Người thanh niên lại lên trại. Hai tuần nữa hết hạn, lại xin về, lại nói câu chuyện như lần trước, rồi bảo mẹ lên cùng để lo cho con về sớm. Bà mẹ bảo còn có vài ngày, lo làm gì, cố gắng chút rồi về. Lại quay lên trại.

Hôm cuối cùng, người thanh niên cùng mọi người lên rừng kiếm măng để mai làm bữa liên hoan chia tay trại. Đến tối không thấy anh ấy về, cán bộ trại lại cử người đi tìm. Mọi người thấy anh ngồi dưới con suối, nước ngập ngang thắt lưng, lưng vẫn khoác ba lô măng,2 tay vẫn giữ 2 quai ba lô ở phía trước ngực, đã chết…Anh có sức khỏe tốt, bơi giỏi (hồi ở nhà thường bơi vượt sông Hồng), nước suối chỉ ngang thắt lưng khi anh ở tư thế ngồi chân co chân duỗi dưới nước, toàn bộ phần ngực và đầu trên mặt nước, lưng thẳng.

Cái chết đó hơi khó giải thích, ứng dụng khoa học duy nhất hồi đó (và cả bây giờ) là pháp y, cũng đã được tiến hành, không có phát hiện gì. Duy có điều, người thanh niên này khi chết, và cả đến khi chôn, gương mặt vẫn bình thản, da mặt vẫn trắng trẻo, môi vẫn hồng.

Khi đó khoảng 7.30 tối, trại cho xe chạy thẳng về Hà Nội, báo gia đình là có tai nạn, rồi đưa 4 người của gia đình lên luôn. À mà ở nhà, khoảng hơn 7 giờ tối, bà mẹ bảo tao cảm thấy thằng Q nó chết rồi. Khi xe lên tới trại, pháp y đã xong, chuẩn bị ngày mai chôn cất ngay gần đấy thôi. Đây cũng là một cái chết lạ, và thanh niên này cũng được nhiều người biết, và quý, nên dân quanh đấy, bên bộ đội nữa cũng sang thăm hỏi. Mấy anh bộ đội nói: thằng này nó vui tính, nghịch lắm, mỗi lần từ trại ra rừng lao động khi đi qua cái miếu đều nhảy lên đu trên cái cành cây si trước miếu. Nhiều người sợ (chả ai dám đến gần cái miếu ấy) bảo anh đừng nghịch ở đấy, nhưng anh vẫn thường làm như vậy.

Chôn cất xong, gia đình gửi nhờ một nhà dân gần mộ trông nom giúp, sau đó hàng năm đều tổ chức lên thăm. Khoảng sau 2 năm, khi lên thăm thì được nhà dân kia nói chuyện về ngôi mộ. Đại khái ông ấy thiêng lắm, buổi tối thấy có tiếng người ở mộ, dân trong vùng cũng sợ không ai đến gần nên cây cỏ mọc um tùm hết cả. Nhà em ở đây cũng thế, được gia đình nhờ trông nom thì chỉ tuần tiết mới ra thắp hương, và ngăn trẻ trâu nó không biết nó vào thôi. Mà rất nhiều lần thắp hương trên mộ, trời mưa to mà hương cứ cháy đùng đùng, nhà em cũng hãi. Năm ngoái có 1 nhà không hiểu hoàn cảnh thế nào, đến mua đất rồi dựng nhà ngay đấy, thế rồi thấy khu ấy rậm rạp, mang dao vào phát, em đã bảo là chỗ đấy thiêng đừng có động đến, nhưng không nghe, cứ vào. Chặt được vài bụi thì ong ở đâu túa ra, đốt mù mắt luôn. Giờ nhà đấy kia kìa.

Trở lại câu chuyện, sau khi chôn cất, gia đình về. Cả nhà này lại chả có ai mê tín, thế nhưng bà chị dâu thấy không yên trong người. Hồi người thanh niên kia còn ở nhà, 2 chị em buôn bán rất hợp, quý nhau lắm. Rồi bà chị dâu quyết đi xem xem thế nào, cùng 1 bà chị chồng ở mãi Nam Định lên, và cô hàng xóm ít tuổi nữa. Tất cả xuất hành xuống Ba La gặp một bà đồng. Đặt lễ vội vàng (nhà này có biết lễ bái gì đâu) có ít trầu cau, chai rượu quê mua gần đấy, với mấy điếu thuốc lá. Rồi bà đồng bảo: về rồi đấy..rồi nhập. Bà đồng chào đủ mọi người, không sai người nào, kể cả em gái hàng xóm đúng tên tuổi, đúng hoàn cảnh, và còn gửi lời hỏi thăm mấy nhân vật nữa, chính xác. Rồi quay sang bà chị dâu: em thương chị nhất nhà, chị khổ quá, thôi từ giờ đừng đi gọi em nữa, em phải theo 12 cô rồi, nhà đừng suy nghĩ nhiều, khi nào về được thì em sẽ tự về. Mà sao chị lại mua đồ cho em thế này, ít nhất phải cho em lon bia hoặc chai rượu tây và bao ba số chứ?. Mọi người giật mình, vội quá, chứ trước ở nhà anh này ăn chơi có tiếng, trừ khi đi ngủ mới cởi giày, quần áo bò bê toàn xịn, chỉ bia lon, rượu tây và ba số. Bà chị dâu vừa khóc vừa nói:chị vội không kịp nhớ, thôi để 49 ngày em về nhé. Trả lời vâng, rồi chào, thăng luôn.

📷

Thế nhưng trong khoảng thời gian trước 49 ngày, hình như người này về nhiều lần…

Sau đó, gia đình vẫn làm ăn sinh hoạt bình thường, tất nhiên cũng vẫn đau buồn. Có vài lần vào buổi tối, cả nhà bẩy tám người nghe thấy tiếng giày chạy uỳnh uỵch từ cửa sau vào (lối cửa sau thường xuyên đóng, rồi có 1 lối hẹp mới vào đến nhà, còn cửa trước thì mở thường xuyên). Ngày đó đi giày cũng là hiếm lắm, mà tiếng chạy đó giống y như tác phong khi về nhà của người thanh niên khi còn sống, mà cũng toàn về qua cửa sau…Cả nhà chạy ra xem, không thấy gì, cửa sau vẫn đóng. Rồi trước cửa có cây bàng, nởa đêm nghe uỵch một cái, y như trước kia người đó hay đu tay lên rồi thả xuống, mấy lần người nhà ra xem thế nào thấy phố vắng tanh, chả thấy ai nửa đêm ở đó cả. Rồi thằng bé con bà chị dâu (hồi đó khoảng 3-4 tuổi, giờ hơn 30 rồi) kêu ầm trong nhà tắm, mọi người chạy vào thấy nó 2 tay che mặt, nó nói: chú Q kia kìa, chú trêu con…sau nhà phải thắp hương khấn chú đừng trêu cháu, thế mới hết.

Đến hôm gia đình làm lễ 49 ngày, hôm này có vài chuyện ai cũng thấy, và thực sự làm thay đổi quan điểm vô thần trước đó…

Vào lễ 49 ngày, gia đình mời 1 thầy cúng dưới Nam Định lên giúp, và có vài người bạn thân của người thanh niên đến nữa. Lễ cúng làm buổi tối, chiều tối thì mọi người ăn cơm. Vừa ngồi vào mâm, mọi người thấy ở phía cửa sau lại uỵch 1 cái( nhà hẹp và dài, mặt phố trước, mặt ngõ sau). Chưa ai kịp phản ứng thì anh N (công an) là bạn của người chết, đang ngồi dưới chiếu trải trên nền nhà, lưng anh quay vào ban thờ phía sau trên tường cao, tay anh đang cầm điếu ba số bỗng búng 1 cái. Thế nào mà điếu thuốc bay lên cao, vòng qua đầu anh N, rơi trúng bát hương, và bát hương bùng cháy…Mọi người hoảng hốt, tất cả sững sờ buông bát nhìn cảnh tượng ấy, rồi khi quay lại, thấy đôi mắt anh N đỏ ngầu. Rồi bỗng anh N vùng đứng dậy, chạy qua mọi người ra lối cửa sau, mở cửa chạy ra ngõ, rồi chạy vòng ra phía trước nhà, ngồi dưới gốc cây bàng. Điều kỳ lạ là tuy là bạn của anh Q, nhưng anh N rất ít khi đến nhà, và chưa bao giờ biết cái lối đi phía sau ấy. Cũng nói thêm là vì khuôn nhà hẹp, lối ra phía sau qua sân nhỏ, qua bếp, tối tăm…chỉ người nhà mới có thể thông thạo làm được như vậy…

Cả nhà chạy theo, rồi cũng vòng ra phía trước xúm quanh anh N. Hỏi han gọi tên “N” không thưa gì, bảo vào nhà ăn cơm không trả lời, mấy người lay lay thì thấy anh N ngồi cứng như đá…Một hồi chẳng chuyển, không nói năng gì, mắt đỏ ngầu. Có bà hàng xóm nói “hay thằng Q nó nhập”, một người mới hỏi “phải Q đấy không?”. Anh N trả lời: Em Q đây. Mọi người toát mồ hôi, bàng hoàng, rồi xúm vào hỏi. Anh N nói đại khái là 49 ngày thì về xem mọi người thế nào, em thì ổn thôi, đừng lo, mọi người ăn cơm đi, em có việc tí đã…rồi anh N lăn ra đất. Mọi người xốc vào nhà, anh tỉnh luôn, hỏi là vừa rồi chú làm sao thế, trả lời em không biết…

Bữa ăn tiếp tục, tuy nhiên chả ai ăn được mấy, cứ có cảm giác rợn rợn. Rồi cũng xong bữa, trời tối rồi, chuẩn bị chờ thầy cúng đến làm lễ. Bà chị chồng ở Nam Định đã đưa thầy lên từ chiều rồi…

Lễ lạt bắt đầu, ông thầy quần chúng áo dài vừa ê a chuông mõ được một tí bỗng dừng lại, nói với mọi người là tôi không làm được nữa đâu, tôi sợ lắm…Mọi người chẳng biết làm sao, động viên thầy (cả nịnh nữa) vì 49 ngày chỉ có 1 lần, mà giờ thầy không làm thì làm sao đây? Thấy nguôi nguôi thầy lại tiếp tục, mọi người ngồi quanh thấy rõ thầy tái mặt, rồi lại đỏ bừng, phát hàn phát nhiệt…rồi thầy bảo tôi không làm được đâu, tôi phải về Nam Định ngay…vân vân. Mọi người lo quá, mà trời tối hồi đó thì lấy đâu ra xe khách về Nam Định nữa. Tất cả sợ hãi không biết có chuyện gì, xúm lại gặng hỏi thầy không thấy trả lời, thầy cứ run cầm cập. Rồi bỗng thầy đứng dậy quát to: Tại sao lại bắc cầu ở nhà, người ta chết trên Hòa Bình phải lên đấy mà bắc cầu chứ; dám làm bậy à…Trời, cái cầu chuối làm cho người chết đuối là thông thường, và thầy bảo phải chuẩn bị như thế như thế. Mà giờ thầy đang quát tháo chính thầy??? Là ai quát thầy vậy???

Sau 1 hồi, thầy ngồi thụp xuống, tay vơ hết đồ đạc cho vào túi rồi chạy thẳng ra cửa…

Sau khi ông thầy chạy ra khỏi nhà, gia đình đành phải cử người đưa ông ấy đến 1 nhà trong gia đình để nghỉ. Cả đêm thầy thức bật điện, sáng tinh mơ hôm sau về luôn, chả tiền nong công xá gì.

Còn trong gia đình thì rất hoang mang, tất cả kéo vào nhà ngồi nói chuyện, tất cả tan hoang, từ cái bát hương cháy trụi đến cái đàn lễ nghiêng ngả. Mấy người đàn ông bỏ bia ra uống. Anh N cũng vào ngồi, đang bình thường tự nhiên anh với lon bia, tay mở bật nắp giống y như cách cầm bia của anh bạn đã chết. Mọi người quay sang nhìn kỹ, lại thấy 2 mắt anh đỏ ngầu. Rồi anh ngồi khoanh chân, lấy điếu ba số, cầm cái bật lửa zippo bật theo cách hệt như anh Q (cái cách bật zippo của anh Q trước đây rất đặc biệt). Tóm lại mọi tư thế, động tác, ăn nói giống y như anh Q. Anh N nói đại khái là biết tấm lòng gia đình rồi, lễ lạt cũng không cần nữa đâu, giờ em ( anh Q là út) cũng bận theo các cô nên không mấy khi về nữa…Mọi người mạnh dạn hỏi vài câu anh cũng trả lời như bình thường, đám phụ nữ thì khóc thút thít hết. Rồi anh N nói em đi nhé, mọi người chưa kịp hỏi gì thì anh N ngã ngửa ra đằng sau. Thế là anh Q đã đi.

Sau đó lâu lâu trong nhà cũng thấy vài lần có hiện tượng anh Q về.

Một lần gia đình và anh em trong phố, cả anh N công an nữa, tổ chức lên thăm mộ anh Q. Sau khi thăm mộ, toàn người cứng vía cả, bàn nhau đến cái hang đá cạnh miếu Mười hai cô xem sao. Gần chục người đàn ông đi xuống hang, từ chỗ 2 lối bậc đá gặp nhau bắt đầu đi xuống. Chỉ bước thêm được hơn chục bậc, tất cả đều thấy lạnh run người, tức ngực. Nhưng đặc biệt nhất là đuốc tắt đã đành, tất cả số đèn pin mang theo đều tắt hết. Vừa không có ánh sáng, lại vừa cảm thấy không ổn, tất cả đành quay lên. Cả dân và bộ đội ở đó đều nói là cho đến nay chưa ai biết dưới hang thế nào cả, mặc dù vẫn có bậc đá dẫn xuống sâu. Sau này một người ở Hà Nội có xây cho ngôi miếu một cái cổng phía trước, để đỡ hoang vu, nhưng đến nay người trong vùng vẫn không dám vào ngôi miếu này.

0