Nhưng bất chợt Dạ Nguyệt mở to mắt ra, ngẩn đầu nhìn anh mà mặt càng phím hồng, vì... vì... có cái gì đó cứng cứng ở phía dưới, sư phụ không phải muốn... muốn ở ngay tại đây chứ?
Vừa chạm phải ánh mắt nóng rực mê man đó, Dạ Nguyệt không khỏi run lên, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đang ở trong xe, quản gia có thể nghe thấy đó a"
"Phía sau này được thiết kế cách âm với phía trước nhưng đó không phải là vấn đề" Lăng Chi Hiên thở dài cố để cho đầu óc thanh tỉnh trở lại, cô gái nhỏ dụi dụi vào trong ngực anh, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột giống như có sợi lông tơ đang lướt qua lướt lại, tay anh vẫn không cách nào rời khỏi cơ thể mềm mại của cô gái nhỏ. "Thời gian không đủ, chúng ta sắp đến nơi rồi"
"Không, địa điểm cũng là một vấn đề a" Dạ Nguyệt đổ mồ hôi hột.
"Nếu như em muốn biết cái nào mới là vấn đề thì anh sẽ giúp em biết ngay" Lăng Chi Hiên thuận thế hôn vào môi cô, kìm giữ đầu cùng cơ thể đang giãy giụa của cô lại.
Dạ Nguyệt bậm môi lại, nhất quyết không để cho ai đó được nước lấn tới, nhưng càng giãy càng khiến hai cơ thể đụng chạm nhau càng dữ dội qua lớp quần áo.
"Yên nào bảo bối, anh chỉ đùa thôi" Lăng Chi Hiên nhíu mày, hai gò má cũng hơi đỏ ửng lên, nỗ lực kìm nén lại dục vọng đang càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt.
Bíp! Lăng Chi Hiên cầm điện thoại từ trên ghế bên cạnh, định gọi cho ai đó nhưng khi nhìn thấy người nào đó đang mở to đôi mắt trong suốt long lanh cảnh giác nhìn anh hệt như con mèo nhỏ, hai gò má ửng đỏ lên như được đánh má hồng, anh quăng luôn điện thoại xuống ghế.
"Em...." Lăng Chi Hiên không thể thốt nên lời, khàn giọng nói: "Anh đã từng nói đừng nhìn anh như vậy trong khi....." anh thật sự tỉnh táo hay kìm nén gì cũng đều vứt sang một bên.... cứ như sợi dây đàn đang căng lên vừa đứt ra....
Dạ Nguyệt hoảng hốt túm lấy cái tay đang kéo váy cô lên, lắc lắc đầu phản đối: "Đừng a"
"Ngoan, anh sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không ai biết, được không bảo bối?" Lăng Chi Hiên nâng cằm cô lên, hôn âu yếm vào môi cô trong khi tách chân cô để sang hai bên hông.
Anh khó khăn cạy răng cô ra, kìm chặt lấy đầu cô cố định, chiếc lưỡi vất vả mới trượt được vào trong khoan miệng cô, quyết tâm liều chết dây dưa, quấn quít lấy chiếc lưỡi của cô, từ từ nụ hôn càng ngày càng trở nên cuồng nhiệt ướt át.
Bất giác Dạ Nguyệt nhíu mày rùng mình mở mắt ra, muốn hét lên nhưng lời nói đã bị người nào đó nuốt vào hết, cơ thể bên dưới lại bị vật nóng rực nào đó đang xỏ xiên qua làm cho hông cô căng cứng.
"Hưm..." Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên cùng nhíu mày ậm ừ trong miệng, Lăng Chi Hiên từ từ đi vào cho đến khi vật nào đó nằm sâu bên trong cơ thể cô gái nhỏ, nhìn thấy cô đang cắn vào môi mình kìm nén, tay nhẹ nhàng kéo cằm cô xuống.
"Vợ yêu, đừng cắn nữa" Lăng Chi Hiên hôn vào môi cô, liếm vào vết đỏ bầm trên môi cô.
Dù không có nhiều thời gian nhưng Lăng Chi Hiên vẫn đợi cho cô gái nhỏ quen dần với sự hiện diện của anh mới bắt đầu ôm eo cô, hông dưới bắt đầu dao động chậm rãi, nhịp nhàng có lực mà dai dẳng.
Qua một lúc, Dạ Nguyệt nhíu mày lấy tay bịt kín miệng, nỗ lực giấu đi tiếng rên rỉ trong miệng: "Uhm..." bên dưới trống rỗng rồi lại được lấp đầy, cứ như thế thành một quy luật không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi lần đều mạnh mẽ đoạt đến nơi sâu nhất của cô, khoái cảm đang càng lúc càng tuôn trào khiến cô không thể kìm chế được bản thân được nữa.
Dạ Nguyệt vươn tay ôm lấy cổ Lăng Chi Hiên, nắm lấy áo cùng với tóc anh, cơ thể theo động tác của anh mà phập phồng dao động, miệng không tự chủ bật ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu vào trong tai anh: "Uhm... anh... là... đồ.... ngốc....aa..."
Lăng Chi Hiên đang thở dốc, nghe vậy mỉm cười thì thầm vào tai cô: "Anh cần em, vợ yêu" một tay vén tóc của cô ra phía sau lỗ tai nhỏ nhắn, hôn dọc từ tai cô xuống bên cổ rồi chậm rãi di chuyển xuống bên vai, nhẹ nhàng cắn mút, bên dưới vẫn không quên luật động, ra vào bên trong nơi ấm áp mà luôn bao chặt lấy anh, làm anh mất hồn mỗi lần tiến vào đó.
Từng chiếc cúc áo sơ mi bị mở ra, Lăng Chi Hiên cúi đầu tham luyến gặm mút da thịt mịn màng của cô, để lại những dấu vết đỏ bầm mập mờ trên cổ và vai, bàn tay lại không an phận, vuốt ve xoa nắn vào nơi đầy đặn mềm mại của cô ....
... ...... ...... .......
Cho đến khi tất cả kết thúc cũng là lúc xe vừa dừng lại, Dạ Nguyệt như vừa trong mộng tỉnh dậy, mệt mỏi xụi lơ trong lòng sư phụ. Bởi vì càng đến gần cuối ai đó càng chạy nước rút, làm cho cô không chịu nổi, chỉ có thể ôm lấy ai đó mà khóc thút thít xin dừng lại, cuối cùng khi cả hai cùng đạt đến khoái cảm, cô cũng không còn chút sức lực nào.
"Giỏi lắm bảo bối" Lăng Chi Hiên thì thầm vào tai cô, cong khoé môi hôn lên trán cô.
Dạ Nguyệt đang úp đầu vào cổ anh, liền ngẩn đầu tức giận véo hai gò má anh, trông cái mặt được thoả mãn phởn chưa kìa, thấy mà ghét ~
Dạ Nguyệt lầm bầm trong miệng, giờ cô eo mỏi hông đau, chẳng lẽ chút nữa cô phải đi tướng hai hàng trước mặt biết bao nhiêu người? Như vậy thật là mất mặt quá đi a.... TTwTT
Lăng Chi Hiên vuốt vuốt đầu vợ yêu an ủi, mặc cô véo má mình, chỉnh lại quần áo của cả hai cho ngay ngắn rồi anh dịu dàng nói: "Chúng ta ăn tối trước rồi đi xem nhà sau được không bảo bối?"
"Em muốn ở luôn trên này a" Dạ Nguyệt buông móng vuốt ra khỏi mặt sư phụ, yểu xìu úp mặt vào ngực ai đó nhắm mắt làm ngơ luôn.
Lăng Chi Hiên cười cười lấy điện thoại bên cạnh gọi cho ai đó. Nghe sư phụ nói đại khái Dạ Nguyệt biết cả hai sẽ ăn tối ngay trên xe, nên cô di chuyển sang vị trí bên cạnh Lăng Chi Hiên, ngồi thật ngay ngắn cũng tranh thủ nghỉ ngơi thêm được đôi chút, hy vọng chút nữa sẽ đi đứng bình thường.
Một lúc sau, điện thoại Lăng Chi Hiên reo lên, anh bắt máy chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ "Vào đi", cửa xe lập tức mở ra.
Dạ Nguyệt nhìn thấy bên ngoài là ông quản gia và một nam phục vụ cùng với một chiếc xe đẩy thức ăn thường thấy trong các nhà hàng sang trọng, trên chiếc xe là hai chiếc đĩa có lồng úp và một vài món đồ dùng trong bữa ăn.
Quản gia lúc này mới vào trong xe, chuẩn bị bàn nhỏ sang trọng đã được thiết kế ngay trên xe, rồi lưu loát bày thành bàn ăn đúng chuẩn trong các nhà hàng.
Sau đó Dạ Nguyệt lần lượt được thưởng thức các món ăn Tây từ khai vị cho đến tráng miệng theo phong cách phục vụ như trong nhà hàng làm cô không thể thốt nên lời, cô không biết làm sao mà sư phụ lại chuẩn bị được những thứ này a ~
Hai người nhanh chóng ăn tối xong, do được nạp năng lượng đúng lúc mà Dạ Nguyệt cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều. Lúc này, Lăng Chi Hiên mới cười cười nắm lấy tay cô xuống xe.
Vừa xuống xe, đập vào mắt Dạ Nguyệt là một toà chung cư cao tầng sang trọng mà mặt trước được thiết kế hoàn toàn bằng kính, cô cũng không biết có bao nhiêu tầng nhưng nó thật sự rất cao a ~
Nhìn xung quanh cô thấy mình đang đứng phía trong bãi đổ xe có mái che, phía sau lưng là cánh cổng lớn, bao quanh là tường cao, trong sân khắp nơi đều được trồng những cái cây cao to lâu năm, phía dưới cây là những băng ghế đá, bàn đá cùng những bồn hoa trồng đủ mọi loại hoa xen kẽ nhau thật đẹp.
Nhìn tổng thể Dạ Nguyệt cảm tưởng mình đang đứng trong một công viên lớn mà trung tâm là toà chung cư sang trọng a ~
"Thích không?" Lăng Chi Hiên cúi đầu quan sát phản ứng của cô, mỉm cười hỏi.
Dạ Nguyệt gật gật đầu, buổi chiều tối có thể xuống đây đi bộ tập thể dục, hoặc cô cũng có thể rủ rê Ánh Nhật đến tán gẫu hóng mát nha.
Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ thật sự thích thú nhìn xung quanh, anh lại cười cười dẫn cô đi vào trong chung cư, ánh đèn từ chùm đèn sáng được treo chính giữa trần nhà cao thật loá mắt người nhìn.
Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn thiết kế xung quanh, cô cảm tưởng như mình vừa bước vào một khách sạn năm sao đúng chuẩn quốc tế a ~ phía trước cũng có quầy lễ tân, hai bên xung quanh lại có những chiếc ghế salong cùng bàn kính trang nhã dành cho khách ngồi đợi hay nghỉ ngơi.
"Nơi đây là...?" Dạ Nguyệt không nhịn được hỏi nhỏ Lăng Chi Hiên, chẳng lẽ vì không chuẩn bị nhà kịp mà tối nay cô với sư phụ phải ngủ ở khách sạn sao a? Lúc đứng bên ngoài mặc dù mặt tường phía trước này bằng kính nhưng cô không thể nhìn xuyên vào bên trong, có lẽ được thiết kế bằng loại kính đặc biệt một chiều, nên cô không biết bên trong nó lại như thế này.
"Rồi em sẽ biết" Lăng Chi Hiên cong khoé môi, đáy mắt xoẹt qua tia hứng khởi vì thấy phản ứng quá bất ngờ của ai kia.
Mà đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn anh tuấn vận vest xanh lam, phong thái lịch lãm từ phía bên trong cửa sau quầy lễ tân bước tới, hướng Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt cung kính: "Chủ Tịch, Phu Nhân"
"Đã chuẩn bị xong?" Lăng Chi Hiên thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi.
"Vâng, toàn bộ đồ đạc đã được chuyển đến" Cố Vĩnh Hàn thấy thái độ biến chuyển của Lăng Chi Hiên, lại nhìn thấy hai người vẫn còn đang nắm tay, đáy mắt anh xoẹt qua tia sáng gì đó, nhưng vẫn cung kính đáp.
hay ghê,cảm thấy ...........
Hay, nhưng mình cảm thấy nó hơi bậy bậy