K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 12 2018

a) Nhận xét: Gia đình của bạn Nam chưa là một gia đình văn hóa vì bố mẹ của Nam chưa thực hiện tốt bổn phận, trách nhiệm của mình; hay cãi nhau, dẫn đến những sự việc không mong muốn như không khí trong gia đình căng thẳng, kéo dài trong nhiều năm và B đã bỏ nhà đi bụi đời,…

b) Bạn nên tìm cách giải hòa mâu thuẫn giữa bố và mẹ sẽ giúp cho mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn,..

Chúc bạn làm bài tốt

18 tháng 12 2018

tick cho mình nhé bạn <3

Câu 5: Từ khi lớn lên, Nam đã quen với cách ứng xử của mọi người trong gia đình. Cứ mỗi khi mẹ nói hay đề nghị điều gì là bố bắt đầu gắt gỏng cho đến lúc mẹ không chịu được, rồi hai người lại cãi nhau. Cứ sau mỗi lần như thế, không khí trong gia đình lại căng thẳng và kéo dài trong nhiều ngày sau đó. Sự việc cứ tiếp diễn trong nhiều năm liền, không biết phải giải quyết làm sao nên Nam đã bỏ...
Đọc tiếp

Câu 5: Từ khi lớn lên, Nam đã quen với cách ứng xử của mọi người trong gia đình. Cứ mỗi khi mẹ nói hay đề nghị điều gì là bố bắt đầu gắt gỏng cho đến lúc mẹ không chịu được, rồi hai người lại cãi nhau. Cứ sau mỗi lần như thế, không khí trong gia đình lại căng thẳng và kéo dài trong nhiều ngày sau đó. Sự việc cứ tiếp diễn trong nhiều năm liền, không biết phải giải quyết làm sao nên Nam đã bỏ nhà đi bụi đời với tụi bạn cùng xóm.

 Nếu Tùng là bạn của em, em sẽ làm gì để giúp Tùng sửa chữa khuyết điểm đó?

- Biết lắng nghe, xem xét các ý kiến, quan điểm của mọi người

Câu 5: Từ khi lớn lên, Nam đã quen với cách ứng xử của mọi người trong gia đình. Cứ mỗi khi mẹ nói hay đề nghị điều gì là bố bắt đầu gắt gỏng cho đến lúc mẹ không chịu được, rồi hai người lại cãi nhau. Cứ sau mỗi lần như thế, không khí trong gia đình lại căng thẳng và kéo dài trong nhiều ngày sau đó. Sự việc cứ tiếp diễn trong nhiều năm liền, không biết phải giải quyết làm sao nên Nam đã bỏ nhà đi bụi đời với tụi bạn cùng xóm.

 Nếu em là Nam, em sẽ làm gì?

Giúp mình hai câu này đi mai mình thi rồi

 

1
28 tháng 12 2021

Em sẽ không bỏ nhà đi bụi vì thế sẽ khiến bố mẹ lo lắng , em sẽ nói với bố mẹ về suy nghĩ riêng của mình về việc này và chỉ ra lỗi sai của mỗi người thì sẽ hiểu nhau hơn 

10 tháng 11 2017

a) Gia đình của Trường là gia đình chưa văn hóa. Bố mẹ luôn xảy ra mâu thuẫn khiến cho không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng. Bố mẹ lại ko để ý đến việc học hành của con. Dẫn tới việc học hành của con tụt dốc.

b) Cách giải quyết của Trường như vậy chưa đc. Việc bỏ nhà đi bụi sẽ khiến Trường có cách cư xử ko đúng mực. Việc học hành tụt dốc. Hơn nữa bố mẹ Trường sẽ vô cùng hoảng loạn tiếp tục xảy ra mâu thuẫn khiến ko khí gia đình trở nên căng thẳng hơn

Chúc bạn học tốt ^.^

Từ khi lớn lên Nam đã quen với cách ứng xử của mọi người trong gia đình mình. Cứ mỗi khi mẹ nói hay đề nghị điều gì là bố bắt đầu gắt gỏng cho đến một lúc mẹ không chịu được, rồi hai người lại cãi nhau. Bố Nam lại đánh đập mẹ thậm chí còn đánh cả hai anh em Nam. Cứ sau mỗi lần như thế không khí gia đình thật căng thẳng và kéo dài trong nhiều ngày sau đó, sự việc cứ tiếp diễn trong nhiều...
Đọc tiếp

Từ khi lớn lên Nam đã quen với cách ứng xử của mọi người trong gia đình mình. Cứ mỗi khi mẹ nói hay đề nghị điều gì là bố bắt đầu gắt gỏng cho đến một lúc mẹ không chịu được, rồi hai người lại cãi nhau. Bố Nam lại đánh đập mẹ thậm chí còn đánh cả hai anh em Nam. Cứ sau mỗi lần như thế không khí gia đình thật căng thẳng và kéo dài trong nhiều ngày sau đó, sự việc cứ tiếp diễn trong nhiều năm không biết giải quyết làm sao ba mẹ con Nam rất buồn mà không nói cho ai biết cả và cứ thế chịu đựng.

A. Em có nhận xét gì về gia đình nhà bạn Nam?

B. Bố bạn Nam đã vi phạm luật gì? Luật đó được nhà nước ta ban hành ngày tháng năm nào?

C. Nếu em là mẹ con nhà bạn Nam thì em phải làm gì?

Nhanh giúp mình với nhé! Mình cần gấp lắm! Đề cương học kì một của mình đó! Nhanh gấp nha các bạn!

1
29 tháng 11 2018

A/ Em có nhận xét là : Gia đình Nam là gia đình thiếu sự đoạn kết , thiếu văn hóa

B/ Bố Nam đã vi phạm luật là : Bạo lực gia đình

Còn ngày tháng năm thì cậu such google nhé

C/ Nếu em là mẹ con nhà Nam thì em sẽ khuyên ba không nên đánh đập mẹ mà chỉ nên giải quyết bằng cách thương lượng với nhau

2 tháng 12 2018

như cức

22 tháng 12 2019

a.Em không đồng ý với cách giải quyết của bạn Q. Vì bạn Q là con cái trong GĐ, khi ba mẹ cãi nhau không nên để yên như vậy rồi đi chơi, vì làm vậy GĐ sẽ mất đi sự đầm ấm, hạnh phúc vốn có của nó, Q sẽ ăn chơi, hư hỏng, sa đọa vào các tệ nạn xã hội, là 1 gánh nặng lớn trong GĐ.

b.Nếu là Q, em sẽ:

-Làm cầu nối hòa giải những bất hòa không đáng có của ba mẹ.

-Thường xuyên tâm sự với ba mẹ.

-Cố gắng học tập thật tốt.

-Ngoan ngoãn vâng lời ba mẹ.

-Chăm sóc ba mẹ chu đáo.

-Làm những công việc nhà vừa sức với mình cho ba mẹ đỡ mệt. -

truyện kể:-Một thiếu nữ xinh đẹp  nọ có một gia đình rất hạnh phúc, một ngày gia đình cô ấy đi dạo , thì ko may cô đã đứng giữa đường vì đã làm rơi con gấu bông mẹ tặng cho cô và một chiếc xe lao tới mẹ của cô đã hi sinh và đẩy cô ra còn mẹ cô thì..Bị xe tông, lúc đó tôi đã rất sóc còn ba tôi thì gọi xe cấp cứu, khi xe đến và chở mẹ đi vào bệnh viện còn 2 bố con tôi thì...
Đọc tiếp

truyện kể:

-Một thiếu nữ xinh đẹp  nọ có một gia đình rất hạnh phúc, một ngày gia đình cô ấy đi dạo , thì ko may cô đã đứng giữa đường vì đã làm rơi con gấu bông mẹ tặng cho cô và một chiếc xe lao tới mẹ của cô đã hi sinh và đẩy cô ra còn mẹ cô thì..Bị xe tông, lúc đó tôi đã rất sóc còn ba tôi thì gọi xe cấp cứu, khi xe đến và chở mẹ đi vào bệnh viện còn 2 bố con tôi thì phải ở ngoài chờ khoản 7 tiếng và một điều nó khiến tôi rất buồn là khi bác sĩ đi ra với một gương mặt đầy buồn bã bác sĩ nói rằng cô ấy có thể sẽ ko qua khỏi. Ba tôi liền nói VẬY CÓ CÁCH NÀO CỨU CÔ ẤY KO Ạ! bác sĩ nói ko còn cách nào nữa chỉ có thể chờ chết thôi vì cái tông ấy quá nặng, kể từ đó 2 bố con tôi phận ai nấy lo bố tôi thì đêm nào cũng uống rượu say xỉnh còn tôi thì như một con điên luôn nói rằng mẹ ơi mẹ đâu rồi? vài tháng sau đó bố tôi đã nhảy lầu tự tử, vậy là tôi mất hết tất cả rồi từ nay ko còn cha mẹ, mồ côi rồi, ngày nào lên trường cũng bị bạn bè bắt nạt kể cả một người bạn tôi tin tưởng nhất cũng phản bội tôi.Cuộc sống này ko còn gì nữa rồi, đã đến lúc tôi phải đi rồi.Tạm biệt thế giới thân yêu nhé!

                                         mọi người ơi truyện này tui tự kể nên ko hay cho lắm nha!

2
9 tháng 12 2021

nếu bạn muốn câu chuyện hay hơn thì đầu câu bạn nên ghi là 'tôi là một thiếu nữ xinh đẹp' vì trong câu truyện này nhân vật chính(thiếu nữ) xưng tôi,nếu bạn ko muốn ghi như vậy thì trong lúc kể truyện bạn ko được xưng tôi.mình thấy câu chuyện bạn kể rất hay nhưng vẫn còn thiếu đôi chút lúc mà ba cô ấy nói:VẬY CÓ CÁCH NÀO ĐỂ CỨU CÔ ẤY KO Ạ ! rồi bác sĩ trả lời như vậy thì bạn nên ghi là:'mặt ba tôi trầm xuống hết hi vọng,khuông mặt mà một người sống trong gia đình hạnh phút như tôi chưa từng nhìn thấy'.

           văn của bạn rất hay nên nếu mình được chấm điểm thì 9 điểm 

9 tháng 12 2021

mọi người ui còn thiếu nhé cái cuối là cô ấy lên sân thượng và nhảy lầu chết trong sự đau đớn và khổ đâu nước mắt cô ấy chảy ra và lang  chảy khắp nơi

ần đầu tiên viết bài mong được Add đăng. Em chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của mình như 1 cách tâm sự nên ai tin thì tin không tin cũng mong đừng nói lời thiếu tôn trọng ạ. Xin lỗi vì em k biết cách kể chuyện sao cho hay 📷Chuyện bắt đầu xảy ra với em từ khi em rất nhỏ và mới coi là tạm kết thúc gần đây nhưng nguồn gốc của nó thì từ trước khi e ra đời.Em sinh ra và lớn lên ở Quảng...
Đọc tiếp

ần đầu tiên viết bài mong được Add đăng. Em chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của mình như 1 cách tâm sự nên ai tin thì tin không tin cũng mong đừng nói lời thiếu tôn trọng ạ. Xin lỗi vì em k biết cách kể chuyện sao cho hay 📷
Chuyện bắt đầu xảy ra với em từ khi em rất nhỏ và mới coi là tạm kết thúc gần đây nhưng nguồn gốc của nó thì từ trước khi e ra đời.
Em sinh ra và lớn lên ở Quảng Ninh nhưng bố e là người Thái Bình ra đất mỏ lập nghiệp từ năm 14, sau cưới và lấy mẹ em rồi mua đất khu tập thể mỏ ( có 1 vài câu chuyện ngoài không liên quan rất hay e sẽ kể sau ạ). Nhà bác em ( anh trai bố) ở TB có một cái ao cách nhà 400m, ngày trước còn nghèo đói có 1 người làng khác sang làng bố em trộm gà bị dân làng đuổi đánh phải nhảy xuống ao, nhưng họ k tha vẫn dùng sào chọc xuống làm ng ấy chết đuối :(. Một lần bố về quê được nghe bác kể chuyện bác dựng lều ngủ ngoài ao trông cá giống bị ma quăng lều xuống ao, mặc dù bác từng đi lính nên vía cứng. Bố em tò mò nên đòi mang lều ra ngủ xem thử, Từ đây e xin kể theơ lời của bố: Đang ngủ ngon thì có cảm giác có người lay mình dạy bảo về đi ai cho ngủ ở đây nhưng vì buồn ngủ quá nên cũng kệ, lúc sau thì nghe tiếng lầm xầm nói như kiểu ai đang quát mắng j nhưng k rõ tiếng rồi cái lều bắt đầu rung lên bần bật, bố biết gặp ma nên bật dậy cầm con dao gối đầu chém vào ko khí mồm chửi rủa (huhu đấy là sai lầm ạ) thấy có vẻ im r bố dừng lại thì cái lều như bị ai vất tung xuống ao và chìm xuống , vâng cái lều dựng bằng tre và màn nó chìm xuống :((( bố thấy sợ lạnh sống lưng bỏ chạy như bản năng thôi.
Và từ đấy mới có chuyện với em. Cái ao đấy ngang hông nhà ông nội vốn là ao của ông cho bác. Mẹ em kể lần đầu em về quê là khi có hơn 1 tuổi. Cứ mẹ hoặc anh trai bế thì khômg sao vì hai ng tuổi dần còn cứ buông ra là khóc dù ở nhà mẹ bảo em ít khóc dã man ai cũng bảo lớn lên lỳ lợm ( đúng là có hơi lỳ lỳ) lúc đầu còn nghĩ là bà nội và bác gái đã mất trêu cháu nên mọi ng cứ thắp hương xin nhưng mẹ e thấy không phải e chỉ khóc khi ra ngoài sân chứ trong nhà cũng k khóc mấy nên mẹ em đã bế e ra ngoài đặt xuống sân ngay khi e khóc ré lên mẹ dùng 3 4 vỏ chai khoáng loại thủy tinh đập vỡ tan như phim hành động mỹ ấy :)) từ đấy e không khóc nữa, lại trở thành loại lỳ :)). Lần thứ 2 về quê năm 4 tuổi em cũng k nhớ vì gì em bị lôi xuống cái ao đấy may mắn đc chú em cứu lên, đến tận bây giờ em vẫn nhớ thấy có mấy đứa trẻ chơi ở dưới nhưng nói k ai tin nên e cũng k nói nữa. Chính vì lần ngã ao đấy làm e bị mất vía, cửa âm mở nên gây ra chuyện sau đó, chắc cũng là số mệnh.
Năm e học lớp 3. Chị cạnh nhà có 1 đứa con trai bị động kinh, đi xem bói ng ta nói do miếng đất chị ở trước có ông tướng chết trận nhưng k được ghi tên thờ cúng nên ông ấy hành cho, thế là chị ấy lập miếu thờ ông ấy nhưng ông tướng ấy không gọi lên hỏi tên tuổi đc nên thành cái miếu thờ không chủ, coi như có lòng. Cứ mùng 1 hôm rằm chị ấy đều cúng, cả xóm đồn quanh cái miếu đấy toàn ma đói nên k cho con cái chơi gần, thế mà nó lại cạnh nhà em mới vui huhu :(((. Cái hôm định mệnh ấy e ra khóa cổng và em gặp 1 thứ e k biết gọi là j, ng ko ra ng, ma ko ra ma, lớn k lớn, nhỏ không nhỏ, nó vẫn hiện hữu trong đầu em nhưng e k biết miêu tả ra ntn:( em xin lỗi mọi người. Và tất nhiên phản ứng thông thường, la hét, chạy vào nhà khóc vs bố mẹ và ốm 1 tuần. Mọi người đều nghĩ em gặp ma đói trêu. Sau ngày ấy em luôn có cảm giác ai đấy ở bên cạnh… Rất gần. Em hay chơi 1 mình vì bố mẹ bận đi lm anh trai bận học xa nhà. Chỉ 1 con búp be nhựa 5k 1 ít vải vụn và kim chỉ mà cứ chơi 1 mình ngày qua ngày k buồn chán :)) ( bố mẹ làm mỏ xa nhà nên tuần chỉ về 1 lần anh trai học cũng xa nên tối mới về, mẹ thì ca kíp tgian thất thường lắm chả nhớ nữa). Em cứ thế lớn lên cũng chả có gì đặc biệt ngoài da người thì trắng mà da mặt cứ vàng vàng xám xám Và quầng mắt thâm trũng ( thật ra nhìn cũng k kinh lắm, vẫn xênh hê hê). Đến khi em học lớp 12 thì bố em mất, (em sẽ kể sau). Em thường xuyên bị bóng đè và hay mơ có ng ôm hôn mình từ khi e học lớp 9 lóp 10 nhưng càng lớn tần suất càng nhiều, em cũng thành quen k để ý nữa cho đến một ngày khi ngồi trong lớp đại học. Đang ngồi bình thường bỗng nhiên em thấy rất buồn ngủ, người cứ lịm đi nhưng tai vẫn nghe thấy mọi thứ xung quanh, nó giống bóng đè nhưng 1 cách nhẹ nhàng. Cô giáo nhắc em vì em đang ngủ trong lớp (lớp học chỉ gần 30 người thôi) em nghe thấy cô nhắc nhưng k dậy nổi, con bạn thân ngồi cạnh em nó nói vs giáo viên em đang bị đau bụng lắm vì mồ hôi của em đang túa ra mà. Trong lúc nó nói chuyện với cô em cứ niệm nam mô cho đến khi thoát ra đc. Cô giáo nói e xuống phòng y tế nhưng e lại ra căng tin ngồi và 1 đứa con bạn cùng lớp cũng ra ngồi cạnh em. nó là đứa mà em nghĩ là ghét e cực trong lớp vì từ đầu năm nó đã luôn nhìn e vs anh mắt dè chừng và tránh chơi vs em. Nó chìa ra cổ tay quán mấy vòng chỉ xoắn và noí:” mày có thể tin hoặc k tùy m, t cũng k thích phiền vào ng nhưng tao thương chị mày” em ngơ ngác và nó bắt đầu nói những lời mà em ko muốn vẫn phải tin
– có phải m từng gặp ma tầm 10 11 tuổi k? -10 tuổi
– tao k biết tại sao m cửa âm mở, trc m có chết hụt k? – tao có 📷
– cái vong m thấy năm 10 tuổi đây n vào bên trong ng m rồi. N ko phải vong lang thang đâu mà là ck hay ngy kiếp trước của m nó đi tìm m đấy. Nó kéo m theo nhiều r nhưng m có 1 chi gái là húng tiểu, thương m lắm đi theo m để bảo hộ mười mấy năm nay nên m mới sống đc. Chị m hận anh vs mẹ m nên m k hợp mẹ vs anh dù tuổi vs mệnh rất hợp. M hay khóc vs lúc nào cũng thấy mẹ bât công dù đc chiều chuộng hơn đúng k. Là chị m khóc đấy, chị m hận vì mẹ bỏ chị vì anh m.
– m biết xem bói à???
– không, chị m nói cho tao, bố m còn ngồi đây này, cao gầy cười hơi vổ và chân tập tễnh ( đúng là bố em ạ, trc khi mất bố em bị đau chân) tao nói về vong ck m m có thấy ruột m cuộn cuộn k? Nó đang giận đấy bị phát hiện r :((((. Chị m nhờ tao nói vs m vì c m muốn đi đầu thai nhưng k bỏ m đc nên m phải nói mẹ m trừ n đi
Lúc ấy ng em cứ nhũn ra em k sợ n, em chỉ thuong chị thuowng bố em. Chắc nhìn mặt em ngu ngu n lại bảo” t cũng như m nhưng khổ hơn cơ t đẻ ra đã chỉ 8 vía, m nhìn cái vòng này n là vía 9 của t để tránh bị nhập vào ng, ngày trc k biết nhà t tưởng t đẻ non nên ngơ ngơ hay nói chuyện 1 mình cơ mà nãy m bị bóng đè phải k? ”
– “nó” đè tao à?
-“”nó” k bao giờ đè m, “nó” chỉ xờ m thôi :v. Trong lớp mình có vong con đỏ của chị M đấy n nghịch suốt. Nãy chị m ra nói chuyện vs tao nên n thấy m yếu vía n trêu đấy.
Sau đấy em nói lại vs mẹ và thật tình cờ và thật bất ngờ mẹ em từng đi xem bói cho e 1 lần có ng nói đường duyên của em rất tà :))) và 1 lần thầy cúng thay bát hương hồi bố em mới mất gặp e cũng nói lại vs mẹ em là ng em âm nặgg nên nghe em nói mẹ cũng chỉ bảo đừng nghe bậy nhưng vẫn âm thầm mang áo em đi làm lễ :))) Câu chuyện về sau cũng k còn j chỉ xoay quanh lập đàn trừ duyên âm bình thường thôi ạ. Bùa giờ em vẫn đang đeo. Cảm ơn vì đã đọc bài của em. nếu bài được đăng em sẽ kể tiếp

0
Nhận xét hộ mình nhé m.n  ( cả tổ mình cùng làm đấy ! )" Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua...
Đọc tiếp

Nhận xét hộ mình nhé m.n  ( cả tổ mình cùng làm đấy ! )

" Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không còn đơn thuần là những ca từ cho một bài hát nữa, mà đối với con, và với cả những người con trưởng thành thì những ca từ ấy tuy giản đơn nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Một đứa con thì không thể nào lớn lên mà lại không có sự chăm lo, nuôi nấng, dạy dỗ của các đấng sinh thành. Cũng giống như những chú chim bay lượn ở bầu trời bao la, chúng nó sẽ không thể nào bay được nếu thiếu đi đôi cánh. Bố mẹ cũng giống như đôi cánh ấy- đôi cánh vững chắc để nâng đỡ, che chở cho con trong suốt mười tám năm qua.

            Có thể đây không phải là một bài văn hay, nhưng nó đã được viết lên bằng tất cả cảm xúc của con, một cảm xúc rất thực về lòng biết ơn bố mẹ, thầy cô, những người đã xây dựng nền tảng cho những nấc thang đầu đời, đánh dấu bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của con. Mười tám năm là cả một quá trình rất dài từ một sinh linh nhỏ bé, đã trưởng thành như ngày hôm nay và cầm bút để viết lên bài cảm nghĩ này. Quá trình đó bắt đầu từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, bố bảo rằng giây phút khi nhìn con ra đời là giây phút thiêng liêng nhất trong cuộc đời của bố mẹ. Những giọt nước mắt vui sướng khi bố mẹ chứng kiến thiên thần của bố mẹ xuất hiện, lúc ấy, con khóc rất to, nhưng tiếng khóc thét của con lại là niềm hạnh phúc của bố mẹ, nó báo hiệu sự sống của một linh hồn nhỏ bé sẽ tồn tại trên thế giới này. Bố mẹ biết không… nếu có một điều ước, con ước mình có thể quay ngược thời gian để trở về chính ngày con ra đời, để con có thể thực sự nhìn thấy được niềm hạnh phúc của bố mẹ lúc đó, và biết được con thật sự quan trọng với bố mẹ như thế nào…!!!

          Và cứ thế thời gian bắt đầu trôi đi, từng ngày nhìn con, yêu con, để rồi đến khi con bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu đời, tiếng gọi bố đầu tiên. Bố bảo rằng thật sự bố không biết dùng lời gì để diễn tả niềm vui của bố lúc ấy. Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn tiếp diễn, bố mẹ vẫn âm thầm chứng kiến từng giai đoạn con lớn lên. Những tiếng nói đầu đời, những bước đi đầu tiên, bên cạnh con luôn luôn có sự dõi theo của bố mẹ. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay, con đang dần lớn lên với sự dìu dắt của bố mẹ và sự dạy dỗ của thầy cô. Để rồi, khi nhìn lại, đó là cả một quãng đường dài mười tám năm… mười tám năm trôi qua, bây giờ những kí ức về tuổi thơ, nơi có bố mẹ, thầy cô và bạn bè lại trỗi dậy trong con. Những từ ngữ đã từng rất quen thuộc, nó hầu như là một phần quan trọng trong cuộc sống của con, và một phần làm con trưởng thành như ngày hôm nay, nó quá đỗi thân quen làm con không hề nghĩ gì về giá trị của mọi người. Để rồi hôm nay- khi đặt bút để viết bài cảm nghĩ này, con mới thật biết sự quan trọng của mọi người đối với con.

         Lúc con chưa thể cất tiếng nói nhưng trong tiếng khóc của con đã có mẹ. Từ đó đến nay, mẹ đã luôn luôn sát cánh bên con trong từng bước con đi trên đường đời. Bố và mẹ đã phải mưu sinh nhọc nhằn để có tiền nuôi con ăn học, mẹ đã trăn trở mất ngủ khi khi bài kiểm tra của con bị điểm thấp, chăm sóc thuốc thang khi con ốm đau. Mẹ cũng là người luôn nhắc con đội mũ khi trời nắng, mang theo áo mưa khi trời âm u, nhắc con cầm theo hộp sữa khi con học nhiều ca liên tục. Giờ đây, con chỉ biết nói lời cảm ơn bố mẹ! Bố mẹ ơi con biết rằng hai chữ “cảm ơn” không thể nói hết công ơn trời bể của bố mẹ, đó chỉ là giọt nước nhỏ bé so với cả đại dương mênh mông mà bố mẹ đã vất vả tạo ra cho con, nhưng nó trong vắt và tinh khiết lắm! Bố mẹ ơi, nếu có một điều ước, con sẽ ước con không bao giờ phải rời xa bố mẹ! Con không thể tưởng tượng nổi cuộc đời này sẽ ra sao nếu con thiếu bố mẹ? Bởi bố mẹ là người quan trọng nhất, là tất cả của cuộc đời con! Con nhớ cái ngày đầu tiên con bước vào lớp một, bố và mẹ đã ôm con trong vòng tay ấm áp cùng đạp xe chở con đến trường, thế mà giờ con sắp hoàn thành mười hai năm cắp sách đến trường rồi đấy bố mẹ ạ! Mười hai năm ấy con được no ấm, bình yên bên bố, bên mẹ cũng là mười hai năm bố mẹ khổ cực, vất vả. 

      Bố mẹ đã nuôi nấng con với mong ước con sẽ trưởng thành, trở thành một con người thật sự, mọi niềm tin hi vọng đều đặt vào con, để rồi có những lúc con vô tình đã thấy những giọt nước mắt của bố mẹ đã khóc khi con phạm lỗi. Rồi tiếp đó, những cái lo đầu tiên là khi bố mẹ muốn dạy dỗ đứa con bé bỏng của mình thành người. Nhưng càng lo hơn khi con đang bước vào tuổi trưởng thành. Từng bước đường con đi luôn có sự lo lắng của bố mẹ, sợ con sẽ đi sai đường. Tuy con đã mười tám tuổi, nhưng lúc nào cũng vậy, trong bố mẹ, con vẫn là một đứa trẻ cần được chở che và bảo vệ, bây giờ con thật sự cần bố mẹ, sự quan trọng của bố mẹ đối với con to lớn biết bao…Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn vì đã cho con là con của bố mẹ, cảm ơn bố mẹ khi đã mang con đến với thế giới này.

      Đối với con, bố luôn là một bức tường thành vững chắc cho con vịn vào mà bước đi. Tuy không nói ra, nhưng bố vẫn luôn quan tâm đến con, từ việc học hành, sức khỏe, bạn bè cho đến cả việc con sinh hoạt, chơi đùa, bố vẫn luôn âm thầm theo dõi con “từ xa”, theo dõi từng bước tiến của con. Còn mẹ, mẹ có vẻ như khác bố nhiều lắm, từ vẻ mặt cho đến tính tình. Bề ngoài mẹ của con luôn vui tươi, nụ cười lúc nào cũng nở trên gương mặt của mẹ. Tính tình mẹ cũng không khó chịu như bố, mẹ luôn la mắng con mỗi ngày, không như bố lúc nào cũng im lặng làm con đến phát sợ. Tuy khác nhau về tính tình, tuy mẹ luôn xét nét con, tuy bố luôn im lặng kiểm soát con, nhưng những việc làm đó đều xuất phát từ một điểm chung là tình thương vô bờ bến mà bố mẹ dành cho con. Nhưng có một điều đến tận bây giờ con vẫn không hiểu tại sao con lại không thể tâm sự được với mẹ. Ai ai cũng nói rằng, con gái thì lúc nào cũng tỉ tê tâm sự với mẹ, nhưng với con thì… con cũng không biết vì sao nữa. Vì con không hợp với mẹ, hay vì con ngang bướng, cố chấp, không chịu nghe lời mẹ giảng giải, luôn cho mình là đúng? Cũng có khi là vì con thấy mẹ đã có quá nhiều lo lắng rồi, nào là áp lực công việc, gia đình, con cái, con không muốn vì chuyện của con mà làm cho mẹ thêm một mối lo nữa. Nhưng rồi, giống như quả bóng vậy, cứ càng bơm thì nó lại càng căng, và đến một lúc nào đó nó sẽ nổ tung. Con cũng vậy, cứ dồn nén trong lòng, chỉ đến những lúc “cuối đường”, tăm tối hay bực bội nhất, con mới “trút” hết lên mẹ. Những lúc ấy, mẹ lại như là một người bạn tâm sự với con. Mẹ dạy con cách ứng xử, chỉ cho con việc phải làm, cho con biết cách sống ở đời và cho con biết đến cả những “bài học vấp ngã” và phải biết đứng lên trong cuộc sống.

        “Cho con làm người, bàn tay cha nâng đỡ chở che. Cho con vào đời, mẹ thương yêu dạy con bước đi. Cho con thắm nụ cười, cho con lớn thành người. Ôi tình mẹ cha, quá bao la. Ôi tình thương đó, tựa biển xa!” Tình thương đó ngàn đời con vẫn không thể trả được hết. Vậy mà đã bao lần con làm buồn lòng bố mẹ, những lúc vì quá nông nổi, bồng bột, bướng bỉnh mà con đã gắt gỏng, hờn giận bố mẹ, cũng như những người con khác, lúc ấy con cũng ghét bố mẹ lắm. Con cứ tự hỏi tại sao lúc nào con cũng phải làm theo ý của bố mẹ mà không được tự do theo ý của mình... Mười tám năm qua đi, mười tám năm con được sống trong vòng tay yêu thương, dìu dắt của bố mẹ, vậy mà được mấy lần con làm bố mẹ vui? Con chỉ toàn gây ra những chuyện rắc rối, làm bố mẹ lại phải bận tâm, nặng lòng.Giờ đây, con chỉ biết nói lên hai tiếng “Xin lỗi” và thầm cảm ơn bố mẹ đã không bỏ rơi con, dù con đã đánh mất đi niềm tin của bố mẹ.

       Năm năm cấp một vậy là cũng đã trôi qua thật nhanh. Bây giờ, ngay lúc này đây, con đang đứng trên con đường thử thách mới, gay go và khó khăn hơn rất nhiều. Đó cùng chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con. Con biết, trên con đường lần này con bước đi vẫn luôn ẩn chứa rất nhiều niềm tin, sự mong đợi của bố mẹ. Con biết niềm tin và sự mong đợi đó là rất lớn. Tuy mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng tối đến bố mẹ lại vẫn lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, đến cả những viên thuốc mỗi khi con chớm bệnh. Tình thương bố mẹ bao la và cao cả như thế, những chỉ với những trang viết này, con không thể nào kể được cho hết, mà cũngc hẳng biết phải nói bao nhiêu mới đủ cho những gì bố mẹ đã hy sinh cho đứa con bé nhỏ này. Lúc này đây con xin lỗi bố mẹ về tất cả những lỗi lầm của con! Và bố mẹ hãy tin rằng, dù thời gian có trôi qua, tất cả sẽ nhạt nhoà theo năm tháng nhưng tình thương của bố mẹ sẽ vĩnh cửu trong lòng con, là động lực để con vững bước trên hành trình đời mình. Con thương bố mẹ nhiều lắm, bố mẹ ơi!

         Và những người quan trọng không kém đối với cuộc sống của con chính là thầy cô - những người cha người mẹ thứ hai của con - những người có vai trò thực sự trên bước đường giáo dục con thành một con người trưởng thành, cho con biết làm một con người thực sự như thế nào!!! Giáo viên - người mang kiến thức đến cho người cần kiến thức. Thầy cô có biết rằng nhiệm vụ của thầy cô thiêng liếng và cao cả lắm không?.... Những người gần như hi sinh cả cuộc đời để âm thầm dõi theo bước đường của chúng con, người đã gián tiếp tiếp thêm sức mạnh, thêm tri thức để chúng con không ngỡ ngàng và tự tin bước vào đời. Người thầy vẫn lặng lẽ đứng đó, chứng kiến từng thế hệ này sang thế hệ khác, chứng kiến những thành quả của thầy - những thành quả sẽ trực tiếp đi xây dựng đất nước. Công lao của thầy như những vị anh hùng vô danh, tuy không lưu vào sử sách nhưng sẽ được mọi người ca ngợi đến ngàn đời….. Và đặc biệt, người con muốn nói đến hôm nay, đó chính là cô giáo chủ nhiệm – Cô Linh. Cô là người thầy, người chị và cũng là người mẹ thứ hai của chúng con – người luôn lắng nghe và thấu hiểu cảm nhận của chúng con, luôn bên cạnh chúng con trong chặng đường cuối cùng của đời người học sinh. Là một người thầy khi giảng dạy, là một người bạn khi lắng nghe và sẻ chia những cảm xúc đầu đời, những lời động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan trọng đối với chúng con. Cô có biết sự có mặt của cô đối với chúng con có ý nghĩa to lớn đến như thế nào không? Hôm nay, con xin thay mặt tập thể lớp 5D gửi lời cảm ơn đến cô, người giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời của chúng con.

         Là năm cuối cấp, áp lực thi cử rất lớn, vì thế chúng con cần những phương pháp học tập có hiệu quả nhất. Và người luôn đứng đằng sau, trằn trọc, suy nghĩ mỗi đêm cho chúng con phương pháp học tập tốt nhất, luôn ở bên cạnh dõi theo và lo lắng cho chúng con, đó chính là các thầy cô giáo kính mến - những người đã xây dựng nên trường Nguyễn Trãi được như ngày hôm nay!!! Mỗi ngày trôi qua, thầy cô lại có thêm hàng trăm nỗi lo, lo cho chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ, lo cho sức khỏe của từng học sinh thân yêu, lo cho từng đứa học yếu nhất đến khi nó có thể khá hơn, lo cho chúng con nhiều lắm, nhiều đến nỗi mà quên đi chính sức khỏe của bản thân mình… Có mấy ai có thể hiểu được những hi sinh thầm lặng lớn lao của thầy cô. Thầy ơi, cô ơi!! Những công lao của thầy cô, chúng con đều ghi nhớ…!!! Trên bước đường con đi, đều có sự dõi theo của bố mẹ, sự ân cần của thầy cô. Khi con vấp ngã, bố mẹ, thầy cô là người đau hơn ai hết. Và sự lo âu, buồn phiền trên khuôn mặt của thầy cô khi con phạm sai lầm, con mới nhận ra rằng con đã làm bố mẹ và thầy cô thất vọng rất nhiều, chợt thấy rằng con vẫn chưa làm được gì cho mọi người, chưa đền đáp được gì cho bố mẹ, mới thấy rằng con vẫn quá nhỏ bé trong thế giới bao la này… Con xin lỗi!!! Xin lỗi khi lúc ấy con chưa đủ trưởng thành để nhận thức được mọi việc làm của mình.

     Một năm học nữa lại trôi qua, sắp phải trải qua những ngày giờ cuối cùng của tuổi học trò con mới cảm nhận rõ lòng mình đang có những xáo trộn nhất định. Khi những cành phượng đỏ đầu tiên le lói trên cành, cũng là lúc học sinh khối mười hai quay cuồng trong hối hả của học hành và thi cử. Mười hai năm đèn sách trôi qua, con đã trưởng thành và nói lên lời tri ân đối với bố mẹ và thầy cô. Có lẽ nếu như nhà trường không vận động học sinh khối mười hai viết bài tri ân dành cho bố mẹ, thầy cô thì chắc con sẽ không bao giờ có thể trực tiếp nói với bố mẹ và thầy cô những lời chân thành nhất mà bấy lâu con ấp ủ, giấu kín trong lòng. Xin cảm ơn bố mẹ vì đã cho con tất cả cuộc đời này! Bố mẹ đã luôn ở bên con khi con vấp ngã, khi con sai lầm. Cảm ơn thầy cô rất nhiều! Ba năm học dưới mái trường này con chưa một lần nói từ “cám ơn”, nhưng bây giờ là thời khắc con phải nói ra . Thầy cô đã quá tốt với chúng con nhưng nhiều lúc chúng con đã vô tâm khiến thầy cô thất vọng. Xin thầy cô đừng trách chúng con. Mai đây, dù có rời xa trường Nguyễn Trãi thân yêu, thì những lời răn dạy của thầy cô sẽ mãi là hành trang vô giá của chúng con!

       Hôm nay, khi con viết bài cảm nghĩ này, con không mong nó sẽ được đọc trước toàn trường, được bố mẹ lắng nghe, nhưng con vẫn viết. Viết để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với bố mẹ - những đấng sinh thành đã sinh con ra, cho con một hình hài nguyên vẹn và đã nuôi nấng con bằng tình yêu thương vô bờ, bằng những giọt mồ hôi, nước mắt, bằng tất cả niềm tự hào. Từ lúc sinh ra con đã được sống trong sự đùm bọc, yêu thương của bố mẹ. Có miếng ăn ngon, bố mẹ luôn nhường cho con. Khi trời trở lạnh, mẹ ôm con vào vòng tay ấm áp. Khi con ốm đau, mẹ thức trắng đêm lo lắng. Nếu như mẹ trao cho con những tình thương ngọt ngào thì bố lại dạy con phải cứng cỏi, bản lĩnh để tự đứng trên đôi chân của mình trong cuộc đời. Bố dạy con không được cúi đầu trước gian nan, không được sợ hãi khi gặp chuyện khó khăn. Sau này, dù con có đi đâu thì bố mẹ vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần, là niềm hạnh phúc của con, là bến đỗ khi đôi cánh con mệt mỏi, là nguồn động viên an ủi khi con gặp khó khăn. Con không chắc con có thể làm được như những gì bố mẹ mong muốn, nhưng con hứa sẽ cố gắng không làm bố mẹ thất vọng và sẽ tự hào về con… Viết để ghi nhớ công ơn của thầy cô -những người cha, người mẹ thứ hai đã hết lòng dạy dỗ con, rèn luyện con thành một con người trưởng thành bằng tất cả công sức, và tâm huyết của mình. Cám ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống này, đã mang con đến thế giới này, và điều hàng ngàn lần con muốn nói nhưng chẳng bao giờ thể hiện, đó là : “con rất tự hào vì con là con của bố mẹ, bố mẹ là tất cả đối với con, con yêu bố mẹ nhiều lắm.” Bằng tất cả lòng kính yêu của con đối với thầy cô, con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy cô, những người đã cho con kiến thức, cho con biết được những điều tuyệt vời trong thế giới này. Để đáp lại sự biết ơn đó, tập thể lớp 5D riêng và toàn thể học sinh trường Nguyễn Trãi nói chung sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực của mình đậu tốt nghiệp 100% và sẽ quyết tâm để có thể bước vào ngưỡng cửa cổng trường THCS để không phụ tấm lòng của bố mẹ và công ơn dạy dỗ của thầy cô… Giờ sắp tới ngày chúng con phải đối mặt với kì thi THCS và THPT, con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong ước của bố mẹ và thầy cô. 

6
29 tháng 5 2018

mình chưa đọc hết, chỉ mới đọc được một tí đoạn đầu đã thấy hay rồi. Bạn học lớp mấy vậy, không phải là lớp 5 đâu

29 tháng 5 2018

hay mà 

nó có thể dùng đi thi được đấy

giải nhất cho mà coi

Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không còn đơn thuần là những ca từ...
Đọc tiếp

Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con…” Những câu hát thân thương ấy đã được cất lên từ khi con còn là một đứa trẻ, những câu hát lúc ấy con chỉ hát lên với sự thích thú của một đứa trẻ lên hai, lên ba. Nhưng giờ đây, mười tám năm đã qua đi, những từ ngữ ấy không còn đơn thuần là những ca từ cho một bài hát nữa, mà đối với con, và với cả những người con trưởng thành thì những ca từ ấy tuy giản đơn nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa. Một đứa con thì không thể nào lớn lên mà lại không có sự chăm lo, nuôi nấng, dạy dỗ của các đấng sinh thành. Cũng giống như những chú chim bay lượn ở bầu trời bao la, chúng nó sẽ không thể nào bay được nếu thiếu đi đôi cánh. Bố mẹ cũng giống như đôi cánh ấy- đôi cánh vững chắc để nâng đỡ, che chở cho con trong suốt mười tám năm qua.

            Có thể đây không phải là một bài văn hay, nhưng nó đã được viết lên bằng tất cả cảm xúc của con, một cảm xúc rất thực về lòng biết ơn bố mẹ, thầy cô, những người đã xây dựng nền tảng cho những nấc thang đầu đời, đánh dấu bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của con. Mười tám năm là cả một quá trình rất dài từ một sinh linh nhỏ bé, đã trưởng thành như ngày hôm nay và cầm bút để viết lên bài cảm nghĩ này. Quá trình đó bắt đầu từ ngày con cất tiếng khóc chào đời, bố bảo rằng giây phút khi nhìn con ra đời là giây phút thiêng liêng nhất trong cuộc đời của bố mẹ. Những giọt nước mắt vui sướng khi bố mẹ chứng kiến thiên thần của bố mẹ xuất hiện, lúc ấy, con khóc rất to, nhưng tiếng khóc thét của con lại là niềm hạnh phúc của bố mẹ, nó báo hiệu sự sống của một linh hồn nhỏ bé sẽ tồn tại trên thế giới này. Bố mẹ biết không… nếu có một điều ước, con ước mình có thể quay ngược thời gian để trở về chính ngày con ra đời, để con có thể thực sự nhìn thấy được niềm hạnh phúc của bố mẹ lúc đó, và biết được con thật sự quan trọng với bố mẹ như thế nào…!!!

          Và cứ thế thời gian bắt đầu trôi đi, từng ngày nhìn con, yêu con, để rồi đến khi con bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu đời, tiếng gọi bố đầu tiên. Bố bảo rằng thật sự bố không biết dùng lời gì để diễn tả niềm vui của bố lúc ấy. Vòng tuần hoàn của cuộc sống vẫn tiếp diễn, bố mẹ vẫn âm thầm chứng kiến từng giai đoạn con lớn lên. Những tiếng nói đầu đời, những bước đi đầu tiên, bên cạnh con luôn luôn có sự dõi theo của bố mẹ. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay, con đang dần lớn lên với sự dìu dắt của bố mẹ và sự dạy dỗ của thầy cô. Để rồi, khi nhìn lại, đó là cả một quãng đường dài mười tám năm… mười tám năm trôi qua, bây giờ những kí ức về tuổi thơ, nơi có bố mẹ, thầy cô và bạn bè lại trỗi dậy trong con. Những từ ngữ đã từng rất quen thuộc, nó hầu như là một phần quan trọng trong cuộc sống của con, và một phần làm con trưởng thành như ngày hôm nay, nó quá đỗi thân quen làm con không hề nghĩ gì về giá trị của mọi người. Để rồi hôm nay- khi đặt bút để viết bài cảm nghĩ này, con mới thật biết sự quan trọng của mọi người đối với con.

         Lúc con chưa thể cất tiếng nói nhưng trong tiếng khóc của con đã có mẹ. Từ đó đến nay, mẹ đã luôn luôn sát cánh bên con trong từng bước con đi trên đường đời. Bố và mẹ đã phải mưu sinh nhọc nhằn để có tiền nuôi con ăn học, mẹ đã trăn trở mất ngủ khi khi bài kiểm tra của con bị điểm thấp, chăm sóc thuốc thang khi con ốm đau. Mẹ cũng là người luôn nhắc con đội mũ khi trời nắng, mang theo áo mưa khi trời âm u, nhắc con cầm theo hộp sữa khi con học nhiều ca liên tục. Giờ đây, con chỉ biết nói lời cảm ơn bố mẹ! Bố mẹ ơi con biết rằng hai chữ “cảm ơn” không thể nói hết công ơn trời bể của bố mẹ, đó chỉ là giọt nước nhỏ bé so với cả đại dương mênh mông mà bố mẹ đã vất vả tạo ra cho con, nhưng nó trong vắt và tinh khiết lắm! Bố mẹ ơi, nếu có một điều ước, con sẽ ước con không bao giờ phải rời xa bố mẹ! Con không thể tưởng tượng nổi cuộc đời này sẽ ra sao nếu con thiếu bố mẹ? Bởi bố mẹ là người quan trọng nhất, là tất cả của cuộc đời con! Con nhớ cái ngày đầu tiên con bước vào lớp một, bố và mẹ đã ôm con trong vòng tay ấm áp cùng đạp xe chở con đến trường, thế mà giờ con sắp hoàn thành mười hai năm cắp sách đến trường rồi đấy bố mẹ ạ! Mười hai năm ấy con được no ấm, bình yên bên bố, bên mẹ cũng là mười hai năm bố mẹ khổ cực, vất vả. 

      Bố mẹ đã nuôi nấng con với mong ước con sẽ trưởng thành, trở thành một con người thật sự, mọi niềm tin hi vọng đều đặt vào con, để rồi có những lúc con vô tình đã thấy những giọt nước mắt của bố mẹ đã khóc khi con phạm lỗi. Rồi tiếp đó, những cái lo đầu tiên là khi bố mẹ muốn dạy dỗ đứa con bé bỏng của mình thành người. Nhưng càng lo hơn khi con đang bước vào tuổi trưởng thành. Từng bước đường con đi luôn có sự lo lắng của bố mẹ, sợ con sẽ đi sai đường. Tuy con đã mười tám tuổi, nhưng lúc nào cũng vậy, trong bố mẹ, con vẫn là một đứa trẻ cần được chở che và bảo vệ, bây giờ con thật sự cần bố mẹ, sự quan trọng của bố mẹ đối với con to lớn biết bao…Cảm ơn bố mẹ, cảm ơn vì đã cho con là con của bố mẹ, cảm ơn bố mẹ khi đã mang con đến với thế giới này.

      Đối với con, bố luôn là một bức tường thành vững chắc cho con vịn vào mà bước đi. Tuy không nói ra, nhưng bố vẫn luôn quan tâm đến con, từ việc học hành, sức khỏe, bạn bè cho đến cả việc con sinh hoạt, chơi đùa, bố vẫn luôn âm thầm theo dõi con “từ xa”, theo dõi từng bước tiến của con. Còn mẹ, mẹ có vẻ như khác bố nhiều lắm, từ vẻ mặt cho đến tính tình. Bề ngoài mẹ của con luôn vui tươi, nụ cười lúc nào cũng nở trên gương mặt của mẹ. Tính tình mẹ cũng không khó chịu như bố, mẹ luôn la mắng con mỗi ngày, không như bố lúc nào cũng im lặng làm con đến phát sợ. Tuy khác nhau về tính tình, tuy mẹ luôn xét nét con, tuy bố luôn im lặng kiểm soát con, nhưng những việc làm đó đều xuất phát từ một điểm chung là tình thương vô bờ bến mà bố mẹ dành cho con. Nhưng có một điều đến tận bây giờ con vẫn không hiểu tại sao con lại không thể tâm sự được với mẹ. Ai ai cũng nói rằng, con gái thì lúc nào cũng tỉ tê tâm sự với mẹ, nhưng với con thì… con cũng không biết vì sao nữa. Vì con không hợp với mẹ, hay vì con ngang bướng, cố chấp, không chịu nghe lời mẹ giảng giải, luôn cho mình là đúng? Cũng có khi là vì con thấy mẹ đã có quá nhiều lo lắng rồi, nào là áp lực công việc, gia đình, con cái, con không muốn vì chuyện của con mà làm cho mẹ thêm một mối lo nữa. Nhưng rồi, giống như quả bóng vậy, cứ càng bơm thì nó lại càng căng, và đến một lúc nào đó nó sẽ nổ tung. Con cũng vậy, cứ dồn nén trong lòng, chỉ đến những lúc “cuối đường”, tăm tối hay bực bội nhất, con mới “trút” hết lên mẹ. Những lúc ấy, mẹ lại như là một người bạn tâm sự với con. Mẹ dạy con cách ứng xử, chỉ cho con việc phải làm, cho con biết cách sống ở đời và cho con biết đến cả những “bài học vấp ngã” và phải biết đứng lên trong cuộc sống.

        “Cho con làm người, bàn tay cha nâng đỡ chở che. Cho con vào đời, mẹ thương yêu dạy con bước đi. Cho con thắm nụ cười, cho con lớn thành người. Ôi tình mẹ cha, quá bao la. Ôi tình thương đó, tựa biển xa!” Tình thương đó ngàn đời con vẫn không thể trả được hết. Vậy mà đã bao lần con làm buồn lòng bố mẹ, những lúc vì quá nông nổi, bồng bột, bướng bỉnh mà con đã gắt gỏng, hờn giận bố mẹ, cũng như những người con khác, lúc ấy con cũng ghét bố mẹ lắm. Con cứ tự hỏi tại sao lúc nào con cũng phải làm theo ý của bố mẹ mà không được tự do theo ý của mình... Mười tám năm qua đi, mười tám năm con được sống trong vòng tay yêu thương, dìu dắt của bố mẹ, vậy mà được mấy lần con làm bố mẹ vui? Con chỉ toàn gây ra những chuyện rắc rối, làm bố mẹ lại phải bận tâm, nặng lòng.Giờ đây, con chỉ biết nói lên hai tiếng “Xin lỗi” và thầm cảm ơn bố mẹ đã không bỏ rơi con, dù con đã đánh mất đi niềm tin của bố mẹ.

       Năm năm cấp một vậy là cũng đã trôi qua thật nhanh. Bây giờ, ngay lúc này đây, con đang đứng trên con đường thử thách mới, gay go và khó khăn hơn rất nhiều. Đó cùng chính là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời con. Con biết, trên con đường lần này con bước đi vẫn luôn ẩn chứa rất nhiều niềm tin, sự mong đợi của bố mẹ. Con biết niềm tin và sự mong đợi đó là rất lớn. Tuy mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng tối đến bố mẹ lại vẫn lo cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, đến cả những viên thuốc mỗi khi con chớm bệnh. Tình thương bố mẹ bao la và cao cả như thế, những chỉ với những trang viết này, con không thể nào kể được cho hết, mà cũngc hẳng biết phải nói bao nhiêu mới đủ cho những gì bố mẹ đã hy sinh cho đứa con bé nhỏ này. Lúc này đây con xin lỗi bố mẹ về tất cả những lỗi lầm của con! Và bố mẹ hãy tin rằng, dù thời gian có trôi qua, tất cả sẽ nhạt nhoà theo năm tháng nhưng tình thương của bố mẹ sẽ vĩnh cửu trong lòng con, là động lực để con vững bước trên hành trình đời mình. Con thương bố mẹ nhiều lắm, bố mẹ ơi!

         Và những người quan trọng không kém đối với cuộc sống của con chính là thầy cô - những người cha người mẹ thứ hai của con - những người có vai trò thực sự trên bước đường giáo dục con thành một con người trưởng thành, cho con biết làm một con người thực sự như thế nào!!! Giáo viên - người mang kiến thức đến cho người cần kiến thức. Thầy cô có biết rằng nhiệm vụ của thầy cô thiêng liếng và cao cả lắm không?.... Những người gần như hi sinh cả cuộc đời để âm thầm dõi theo bước đường của chúng con, người đã gián tiếp tiếp thêm sức mạnh, thêm tri thức để chúng con không ngỡ ngàng và tự tin bước vào đời. Người thầy vẫn lặng lẽ đứng đó, chứng kiến từng thế hệ này sang thế hệ khác, chứng kiến những thành quả của thầy - những thành quả sẽ trực tiếp đi xây dựng đất nước. Công lao của thầy như những vị anh hùng vô danh, tuy không lưu vào sử sách nhưng sẽ được mọi người ca ngợi đến ngàn đời….. Và đặc biệt, người con muốn nói đến hôm nay, đó chính là cô giáo chủ nhiệm – Cô Linh. Cô là người thầy, người chị và cũng là người mẹ thứ hai của chúng con – người luôn lắng nghe và thấu hiểu cảm nhận của chúng con, luôn bên cạnh chúng con trong chặng đường cuối cùng của đời người học sinh. Là một người thầy khi giảng dạy, là một người bạn khi lắng nghe và sẻ chia những cảm xúc đầu đời, những lời động viên nhẹ nhàng nhưng vô cùng quan trọng đối với chúng con. Cô có biết sự có mặt của cô đối với chúng con có ý nghĩa to lớn đến như thế nào không? Hôm nay, con xin thay mặt tập thể lớp 5D gửi lời cảm ơn đến cô, người giáo viên chủ nhiệm tuyệt vời của chúng con.

         Là năm cuối cấp, áp lực thi cử rất lớn, vì thế chúng con cần những phương pháp học tập có hiệu quả nhất. Và người luôn đứng đằng sau, trằn trọc, suy nghĩ mỗi đêm cho chúng con phương pháp học tập tốt nhất, luôn ở bên cạnh dõi theo và lo lắng cho chúng con, đó chính là các thầy cô giáo kính mến - những người đã xây dựng nên trường Nguyễn Trãi được như ngày hôm nay!!! Mỗi ngày trôi qua, thầy cô lại có thêm hàng trăm nỗi lo, lo cho chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ, lo cho sức khỏe của từng học sinh thân yêu, lo cho từng đứa học yếu nhất đến khi nó có thể khá hơn, lo cho chúng con nhiều lắm, nhiều đến nỗi mà quên đi chính sức khỏe của bản thân mình… Có mấy ai có thể hiểu được những hi sinh thầm lặng lớn lao của thầy cô. Thầy ơi, cô ơi!! Những công lao của thầy cô, chúng con đều ghi nhớ…!!! Trên bước đường con đi, đều có sự dõi theo của bố mẹ, sự ân cần của thầy cô. Khi con vấp ngã, bố mẹ, thầy cô là người đau hơn ai hết. Và sự lo âu, buồn phiền trên khuôn mặt của thầy cô khi con phạm sai lầm, con mới nhận ra rằng con đã làm bố mẹ và thầy cô thất vọng rất nhiều, chợt thấy rằng con vẫn chưa làm được gì cho mọi người, chưa đền đáp được gì cho bố mẹ, mới thấy rằng con vẫn quá nhỏ bé trong thế giới bao la này… Con xin lỗi!!! Xin lỗi khi lúc ấy con chưa đủ trưởng thành để nhận thức được mọi việc làm của mình.

     Một năm học nữa lại trôi qua, sắp phải trải qua những ngày giờ cuối cùng của tuổi học trò con mới cảm nhận rõ lòng mình đang có những xáo trộn nhất định. Khi những cành phượng đỏ đầu tiên le lói trên cành, cũng là lúc học sinh khối mười hai quay cuồng trong hối hả của học hành và thi cử. Mười hai năm đèn sách trôi qua, con đã trưởng thành và nói lên lời tri ân đối với bố mẹ và thầy cô. Có lẽ nếu như nhà trường không vận động học sinh khối mười hai viết bài tri ân dành cho bố mẹ, thầy cô thì chắc con sẽ không bao giờ có thể trực tiếp nói với bố mẹ và thầy cô những lời chân thành nhất mà bấy lâu con ấp ủ, giấu kín trong lòng. Xin cảm ơn bố mẹ vì đã cho con tất cả cuộc đời này! Bố mẹ đã luôn ở bên con khi con vấp ngã, khi con sai lầm. Cảm ơn thầy cô rất nhiều! Ba năm học dưới mái trường này con chưa một lần nói từ “cám ơn”, nhưng bây giờ là thời khắc con phải nói ra . Thầy cô đã quá tốt với chúng con nhưng nhiều lúc chúng con đã vô tâm khiến thầy cô thất vọng. Xin thầy cô đừng trách chúng con. Mai đây, dù có rời xa trường Nguyễn Trãi thân yêu, thì những lời răn dạy của thầy cô sẽ mãi là hành trang vô giá của chúng con!

       Hôm nay, khi con viết bài cảm nghĩ này, con không mong nó sẽ được đọc trước toàn trường, được bố mẹ lắng nghe, nhưng con vẫn viết. Viết để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với bố mẹ - những đấng sinh thành đã sinh con ra, cho con một hình hài nguyên vẹn và đã nuôi nấng con bằng tình yêu thương vô bờ, bằng những giọt mồ hôi, nước mắt, bằng tất cả niềm tự hào. Từ lúc sinh ra con đã được sống trong sự đùm bọc, yêu thương của bố mẹ. Có miếng ăn ngon, bố mẹ luôn nhường cho con. Khi trời trở lạnh, mẹ ôm con vào vòng tay ấm áp. Khi con ốm đau, mẹ thức trắng đêm lo lắng. Nếu như mẹ trao cho con những tình thương ngọt ngào thì bố lại dạy con phải cứng cỏi, bản lĩnh để tự đứng trên đôi chân của mình trong cuộc đời. Bố dạy con không được cúi đầu trước gian nan, không được sợ hãi khi gặp chuyện khó khăn. Sau này, dù con có đi đâu thì bố mẹ vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần, là niềm hạnh phúc của con, là bến đỗ khi đôi cánh con mệt mỏi, là nguồn động viên an ủi khi con gặp khó khăn. Con không chắc con có thể làm được như những gì bố mẹ mong muốn, nhưng con hứa sẽ cố gắng không làm bố mẹ thất vọng và sẽ tự hào về con… Viết để ghi nhớ công ơn của thầy cô -những người cha, người mẹ thứ hai đã hết lòng dạy dỗ con, rèn luyện con thành một con người trưởng thành bằng tất cả công sức, và tâm huyết của mình. Cám ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống này, đã mang con đến thế giới này, và điều hàng ngàn lần con muốn nói nhưng chẳng bao giờ thể hiện, đó là : “con rất tự hào vì con là con của bố mẹ, bố mẹ là tất cả đối với con, con yêu bố mẹ nhiều lắm.” Bằng tất cả lòng kính yêu của con đối với thầy cô, con muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến thầy cô, những người đã cho con kiến thức, cho con biết được những điều tuyệt vời trong thế giới này. Để đáp lại sự biết ơn đó, tập thể lớp 5D riêng và toàn thể học sinh trường Nguyễn Trãi nói chung sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực của mình đậu tốt nghiệp 100% và sẽ quyết tâm để có thể bước vào ngưỡng cửa cổng trường THCS để không phụ tấm lòng của bố mẹ và công ơn dạy dỗ của thầy cô… Giờ sắp tới ngày chúng con phải đối mặt với kì thi THCS và THPT, con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong ước của bố mẹ và thầy cô. 

1
24 tháng 5 2018

bài văn của bạn rất hay

nhưng bạn nên ghi cảm xúc nhiều hơn nhé!