Viết một đoạn văn ngắn về những thay đổi của quê hương em BẰNG TIẾNG ANH
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
I think life in the countryside has many advantages. Firstly, people are very friendly. Secondly , the space is very large. We can play, shout or run around without disturbing others. Thirdly, we can go swimming, go fishing interesting things. Moreover, life is peaceful. Then food is very fresh and especially vegetables. Finally , there are a lot of tradition activities that I can join. In short, if I have a chance to live in the country. I think I will be very happy.
My home village is now different from the village in my father’s story. in his story, my village is very poor.Everyone live a hard life that time. People lack of food, of money. Now, it is different. People don’t live a hard life anymore. They have enough food, enough money, everyone got a house, and many more things. The only things that doesn’t change is sentiment. Everyone always be very happy. They live together, help each other when they need, that isa luxury.That makes my village a wonderful place for everyone. People are just farmer, but they solidarity in the face of penury. And when they have money in their hands, they still solidarity they are friendly with others, they are helpful, they are good people. That’s about people.Landscape is still the old days. That river, that mountain. Nature is harmony with people. People live with nature, people product things of nature, and nature always open-handed with people, give them resource for themto build their house. That is what people seek, and they live with it very well.That’s all I can say about my home village, in my opinion, my village is a wonderful place. War does not determine who is right, only who is left:” Ask not what your country can do for you but what you can do for your country”.
Tan Hung – New Super City
I live in TH Town. It was a small Town of CH Province. My home town has change a lot since I was born in 200*.
Firstly, the roads was well-paved so don’t have any potholes, they help people who in traffic will decrease risk-free and more harmless (safer).
Next, there are more and more people living here, since a remote area now becomes to a modern town – Tan Hung is changing everyday. People using means of transport instead of walking. Too many buildings, supermarkets and water parks grown-up. Hospitals are also more improvements than before, them successful for the maintenance and improvement of physical and mental health, especially through the provision of medical services.
However, education also considered important, my town also has been trying to improve its education system for years. Schools are made from brick, more and more modern. There are many visitors visit here everyear to visit Nature reserve and other famous places.
I love my town very much and I want to live here forever. Up-to-the-minute, I think in the future my town will become a new Super city.
tham khảo:
My hometown is a small village. It's Da Tien village. It's very very beautiful. Everybody is friendly and funny too. In my hometown there are many golden rice fields, storks fly straight not exhausted. There is a small communal house in the middle of the village, in front of it is a lotus flower. Every house are lying close together. I love it so much. I think you should visit here oneday.My hometown is a small village. It's Da Tien village. It's very very beautiful. Everybody is friendly and funny too. In my hometown there are many golden rice fields, storks fly straight not exhausted. There is a small communal house in the middle of the village, in front of it is a lotus flower. Every house are lying close together. I love it so much. I thick you should visit here oneday.
Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê. Ngồi trên xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của em có gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ họchết cấp một đã phải bỏ học đi chăn trâu. Chiếc xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên: - Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa nhỉ.Bố gật đầu. mỉm cười:- Con đường này làm từ năm ngoái con ạ. Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, cónhững đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đãlấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ conđường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa đen bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở. Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủađủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủsa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúa bằng sân đất chonên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn vàlúa phơi ở sân đất rất khó khô. Chiếc xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ. Nhớ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánhcò bay, mở mắt họ đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo quá. Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng rong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành phố. Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậymà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy đểđi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựngxe ở trên bờ. Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ: Nếu sau này chúng tôi lại được học đại học cùng nhau thì vui biết mấy… Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm ran.Phong cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ.Nhìn quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạorực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hương.
My parents’ hometown is Long An, but I was born and raised up in Ho Chi Minh City. People usually call it Saigon, and it is the biggest city of Vietnam. It has a lot of fascinating buildings and constructions since it is a modern and developing city. What I love about Saigon is that all the new and old things are perfectly harmonized. Behind the skyscrapers are the small alleys which contain a slower lifestyle and traditional values. My friends and I have a lot of places to go in our free time such as Nguyen Hue walking street, Tao Dan Park, Dam Sen Water Park, Suoi Tien theme park, and many other places which tourists usually visit. Besides the view, it can be said that Saigon is one of the food heaven that people should not miss when they come to Vietnam. We can find almost all kind of Vietnamese cuisine here, and we can enjoy featuring foods on floating restaurants on Saigon River. I love Saigon a lot, because both the people and the city itself are nice to me and whoever wants to visit it.
I was born and raised in Minh Duc, Tu Ky, Hai Duong. Here is the place where I love the best. It is a peaceful place. The air is fresh. The space is quiet. We can enjoy healthy natural conditions without worrying much about environmental pollution. As for social security, my village is a safer place than a city. Morever, people here are friendly and ready to help each other. Most of them live on agriculture and breeding cattle as well as poultry. So the food there are always fresh and tasty. Although I go anywhere, I still think of my village, Minh Duc.
My home village is now different from the village in my father’s story. In his story, my village is very poor. Everyone live a hard life that time. People lack of food, of money. Now, it is different. People don’t live a hard life anymore. They have enough food, enough money, everyone got a house, and many more things. The only things that doesn’t change is sentiment. Everyone always be very happy. They live together, help each other when they need, that isa luxury.That makes my village a wonderful place for everyone. People are just farmer, but they solidarity in the face of penury. And when they have money in their hands, they still solidarity they are friendly with others, they are helpful, they are good people. That’s about people.Landscape is still like the old days. That river, that mountain. Nature is harmony with people. People live with nature, people product things of nature, and nature always open-handed with people, give them resource for themto build their house. That is what people seek, and they live with it very well.That’s all I can say about my home village, in my opinion, my village is a wonderful place. War does not determine who is right, only who is left:” Ask not what your country can do for you but what you can do for your country”.
Dịch:
Ngôi làng của tôi bây giờ khác với ngôi làng trong câu chuyện của cha tôi. Trong câu chuyện của ông, làng tôi rất nghèo. Mọi người đều sống một cuộc sống khó khăn thời gian đó. Mọi người thiếu lương thực, tiền bạc. Bây giờ, nó đã khác . Mọi người không sống một cuộc sống khó khăn nữa. Họ có đủ thức ăn, đủ tiền, mọi người đều có nhà và nhiều thứ nữa. Điều duy nhất không thay đổi là tình cảm. Mọi người luôn hạnh phúc. Họ sống với nhau, giúp đỡ lẫn nhau khi họ cần, đó là một sự xa hoa. Điều đó khiến ngôi làng của tôi trở thành một nơi tuyệt vời cho mọi người. Mọi người chỉ là nông dân, nhưng họ đoàn kết khi đối mặt với bi kịch. Và khi họ có tiền trong tay, họ vẫn đoàn kết thân thiện với người khác, họ rất tốt bụng, họ là những người tốt. Đó là về con người. Phong cảnh vẫn giống như ngày xưa. Con sông đó, ngọn núi đó. Thiên nhiên là sự hòa hợp với con người. Mọi người sống với thiên nhiên, mọi thứ sản phẩm của thiên nhiên, và thiên nhiên luôn cởi mở với mọi người, cung cấp cho họ nguồn lực để họ xây dựng nhà của họ. Đó là những gì mọi người tìm kiếm, và họ sống với nó rất tốt. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói về ngôi làng của tôi, theo ý kiến của tôi, ngôi làng của tôi là một nơi tuyệt vời. Chiến tranh không xác định ai là đúng, chỉ còn lại câu nói : "Đừng hỏi những gì đất nước bạn có thể làm cho bạn mà những gì bạn có thể làm cho đất nước".